Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Anh
Thể loại: Tùy Bút
Nguyên tác: Hạnh Phúc Của Một Đám Cưới
Biên tập: Quoc Anh Le
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-07 19:45:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ẠNH PHÚC CỦA MỘT ĐÁM CƯỚI
Bạn đã bao giờ đi đám cưới nào mà cô dâu xúc động nghẹn lời, còn chú rể thì bật lên tiếng khóc chưa?
Những giọt nước mặt của một người đàn ông sắp 50 tuổi!
Vì lần đầu tiên trong cuộc đời bước lên xe hoa? Không, không phải chỉ thế đâu. Những giọt nước mắt của anh rơi xuống tự nhiên lắm. Nó là thứ tình cảm dâng trào khiến người ta không ngăn được dòng nước mắt.
Khi người đàn ông trưởng thành bật khóc, họ chỉ có thể ở một trong hai trạng thái, hoặc đang chịu nỗi đau tận cùng của tâm hồn, hoặc đang sống trong niềm hạnh phúc quá lớn, vượt khỏi sức chịu đựng của họ. Cách đây một tháng, bố của anh bạn tôi mất, lúc đọc điếu văn tưởng nhớ bố và cảm ơn bạn bè đến tham dự, anh đã bất ngờ bật ra tiếng khóc nức nở, khiến cả khán phòng lặng đi, kéo theo bao giọt nước mắt khác. Xin lỗi, tôi đang viết về hạnh phúc của một đám cưới lại mang nỗi buồn của một đám tang vào. Vì tôi chỉ muốn nói về sự đáng quý của những giọt nước mắt thật tâm, xuất phát từ đáy lòng con người.
Tôi chưa bao giờ đi dự một đám cưới nào, vừa xúc động đến rơi nước mắt, vừa vui như pháo rang ngày Tết đến như vậy. Đám cưới của những người con xa quê hương, không có bố mẹ, chú dì, ông bà nội ngoại hai bên làm chứng. Chỉ có em gái của cô dâu bay từ Mỹ sang dự đám cưới của chị, muốn chúc cho anh chị mãi hạnh phúc mà ngấn lệ, xúc động quá chẳng nói thành câu. Còn em gái của chú rể, vừa bước lên định chúc phúc thì bật khóc mất một lúc lâu. Có lẽ họ đang khóc vì hạnh phúc của chính mình khi nhìn thấy hạnh phúc của người khác. Đó là thứ tình cảm thiêng liêng thường chỉ đến từ tình máu mủ bố mẹ dành cho con trong ngày cưới, chứ cũng ít khi đến từ anh em ruột thịt như vậy.
Tất cả đều đang đứng trên sân khấu, nhưng họ không diễn. Cả khán phòng im ắng, rồi vỡ òa theo niềm hạnh phúc chung. Những tiếng vỗ tay vang dội, không phải của khán giả dành cho các diễn viên diễn hay, mà là của những người bạn, những người bạn thật sự của cô dâu và chú rể. Bạn thật sự, thế thì người ta mới cảm nhận được tấm lòng của nhau.
Chú rể xúc động, vì niềm vui hạnh phúc đang được nhân lên gấp nhiều lần. Ở tuổi gần 50, có ai nghĩ được ngày lên xe hoa, mình lại được cả trâu cả nghé, được một cô dâu xinh xắn, có nụ cười tỏa nắng, trẻ hơn mình đến 15 tuổi nhận làm chồng.
Cô dâu ấy, vừa vượt qua thử thách rất lớn, có những lúc tưởng chừng như vô vọng, để thi đỗ chứng chỉ hành nghề, trở thành bác sỹ tại Pháp. Cho đến gần ngày cưới, và cũng là gần ngày sinh em bé, mới biết mình được nhận vào làm tại bệnh viện gần nhà. Niềm vui riêng ấy, giờ đã thành niềm vui chung khi cả hai về cùng một mái nhà. Ngày cưới, cô dâu hạnh phúc khóc khi vẫn nở nụ cười.
Cô dâu ấy, tôi tin là đến với chú rể không phải chỉ vì anh là một tiến sỹ, kỹ sư chuyên về tính toán, xây dựng nhà máy hạt nhân của Pháp. Một người con gái xinh xắn, trẻ trung, lại thông minh, tài giỏi đến như thế đang trao cả cuộc đời cho người đàn ông hơn mình nhiều tuổi không phải chỉ có thể dành một vài ngày suy nghĩ. Cách anh đối xử với bạn bè, với người thân, với đồng nghiệp và được mọi người đối xử lại có lẽ mới thực sự có giá trị để chinh phục cô dâu.
Đó là đám cưới của anh Lecoq, một người bạn của gia đình tôi. Đám cưới vừa diễn ra vào tối qua trong một không gian dân dã và hết sức ấm cúng.
Tôi nói đó là người bạn của gia đình theo đúng nghĩa, vì không phải như những người bạn nhậu của riêng tôi. Anh Lecoq có niềm đam mê âm nhạc đặc biệt. Niềm đam mê đó mang anh lại gần với mọi người và với cả con trai tôi, một thằng bé cũng đam mê ca hát như anh. Nó đến chơi nhà anh từ khi còn bé, trò chuyện âm nhạc với anh như người lớn. Và bây giờ, nó lại gắn kết thêm với anh khi mà nó chọn lựa con đường trở thành bác sỹ, đồng nghiệp của vợ anh. Ngày nó có dự định thi vào trường Y khoa, anh mời gia đình tôi đến ăn tối, lại có thêm cả bạn thân của vợ anh, cũng là bác sỹ tại bệnh viện lớn của Paris, người đã tốt nghiệp thủ khoa Trường đại học Y Hà Nội vài năm trước, đến tham dự, cùng chia sẻ kinh nghiệm bước đường theo sự nghiệp khám chữa bệnh.
Hôm đó, mà cũng có thể là một hôm khác tôi ăn tối ở nhà anh, anh khoe được nhận một món quà đặc biệt từ sếp trực tiếp tại công ty, nơi anh đã làm việc được mười mấy năm nay. Anh là một trong những kỹ sư chủ chốt của cả công ty chuyên về tính toán xây dựng nhà máy hạt nhân, ngành nghề mà đòi hỏi sự chính xác và an toàn tuyệt đối. Sự cống hiến lâu dài và cực kỳ nghiêm túc trong công việc của anh được đền đáp bằng sự tin tưởng và yêu quý của đồng nghiệp và các lãnh đạo công ty. Sếp trực tiếp của anh lần nào đi công tác xa cũng đều nhớ đến anh, và mua quà tặng anh. Chắc chắn điều này không chỉ phản ánh sự tương phản trái ngược trong văn hóa làm việc, khi mà ở nơi khác, thường nhân viên đi chơi về có quà cho sếp, để nịnh sếp. Còn ở đây, sếp lại “nịnh” anh.
Món quà mà anh khoe, mà thực ra không phải tự khoe, mà do tôi có tính tò mò, trong lúc anh đang nấu nướng món gà rang và cá nướng cho bữa tiệc, thì tôi đứng lên nghó nghiêng khắp cái cơ ngơi tổ ấm của anh, rồi phát hiện ra chai rượu đóng hộp có khắc tên anh rất tinh xảo và trang nhã, của sếp anh tặng. Nếu tôi không nhầm, thì sếp anh cũng chính là người thầy giáo hướng dẫn khi anh làm tiến sỹ gần 20 năm trước.
Nhớ có lần tôi đi chơi 10 ngày với anh ở Na Uy. Đang say sưa ngắm cảnh đẹp của trời đất, núi non biển cả hùng vĩ nơi tận cùng thế giới thì anh có cuộc điện thoại với sếp. Lý do là có những sự cố chỉ mình anh giải quyết được.
Có khả năng làm được việc, thì ai cũng muốn giữ, vì đem lại lợi ích cho người ta, nhưng được quý trọng thì còn phải có cả tính cách tốt nữa. Mà tính cách tốt thể hiện ra từng chi tiết nhỏ. Ví dụ như câu chuyện anh kể với tôi, có bạn trẻ mới vào công ty anh làm việc, đi toilet xong rửa tay, nhưng lúc bôi xà phòng vài giây ấy, thì cứ để nước chảy mà không biết tiếc, anh phải nhắc nhở rất nhiều mới thôi. Chi tiết nhỏ thôi, để thấy anh là người có trách nhiệm, coi công ty như nhà của mình, cũng không ngại làm mất lòng ai nếu vì việc chung. Tính cách ấy, của một nhân viên, thì sếp nào chả ưng, nhỉ.
Lại nói về chuyến đi Na Uy đấy, chúng tôi có ba người thôi. Ngoài anh và tôi, thì có thêm người bạn thân thủa hàn vi của anh từ Việt Nam sang. Tôi nói là bạn thủa hàn vi vì hai anh chơi với nhau từ nhỏ, đôi bạn cùng tiến học giỏi, đỗ trường chuyên Hải Phòng và cùng dắt tay nhau từ quê lên phố trọ học. Hai anh khoe với tôi bức ảnh chụp hai người hồi đó, gầy đét, đen nhẻm, chỉ có bốn con mắt là rực sáng như đang nhìn vào tương lai phía trước. Một tương lai thành công thực sự, khi mà anh T đã là một thương gia triệu phú đô la, nhưng vẫn nhớ và cực kỳ yêu quý bạn mình. Anh đã rong ruổi khắp nước Na Uy trước đó, nhưng vẫn chiều ý bạn mình, quay lại làm hướng dẫn viên cho bạn và tôi khám phá Na Uy một lần nữa. Đặc biệt, anh không năm nào quên ngày sinh nhật của bạn mình, khiến tôi ghen tị vì anh có người bạn như vậy, lo cho anh không lấy được vợ, nhớ mốc sự kiện của bạn mình còn hơn cả người thân trong gia đình. Quen qua anh Lecoq, mà giờ đây tôi có thêm một người bạn chân thành, và cũng là bạn của gia đình tôi khi mà không chỉ biết và chơi với riêng tôi.
Được đồng nghiệp, bạn bè yêu quý thế, mà mãi anh mới lấy vợ thì cũng bởi duyên số. Nhưng sự chờ đợi nào cũng có kết quả xứng đáng cả. Đám cưới hôm nay của anh chính là phần thưởng xứng đáng đó.
Tôi vẫn nhớ ngày anh gọi điện báo tin vui, mà không chỉ một tin vui. Với niềm hạnh phúc, sung sướng đến mức không còn giữ được sự điềm đạm của một người đàn ông sắp 50 tuổi, mà có lẽ tôi đang hình dung anh nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Quả thật niềm vui của anh quá lớn. Anh báo tin vợ anh vừa xét nghiệm có thai, và anh sẽ làm bố ở tuổi tứ tuần. Anh bảo tin này ngoài gia đình, anh chỉ báo cho vài người bạn rất thân thiết, và tôi vinh dự cũng nằm trong số đấy. Cùng lúc, vợ anh sau một thời gian dài ôn luyện vất vả, có lúc đã tưởng chừng vô vọng, muốn bỏ cuộc thì đã nhận được kết quả thì đỗ chứng chỉ hành nghề bác sỹ. Một kỳ thi cực kỳ khó khăn dành cho bác sỹ người nước ngoài muốn làm việc tại Pháp. Một tương lai sáng lạn không còn gì hơn cho vợ anh, và cũng là cho anh. Ở đây, nước Pháp này, tầng lớp kỹ sư, bác sỹ được coi là tầng lớp trí thức, được nể trọng trong xã hội.
Niềm vui thứ ba liên quan đến sự nghiệp của bản thân anh. Dù đang làm cho một công ty nhỏ, nhưng vẫn chứng minh được năng lực để trúng dự án tính toán xây dựng một nhà máy điện hạt nhân lớn của Pháp, vượt qua cả những tập đoàn to với hàng trăm nghìn người.
Tôi tin, những kiến thức, kinh nghiệm anh thu nhận được sẽ còn được anh cống hiến cho quê hương Việt Nam của mình, vì như bất kỳ người bình thường nào sẽ không quên cội nguồn, đặc biệt một con người của cộng đồng như anh. Hiện tại, anh là một thành viên trong mạng lưới chuyên gia năng lượng hạt nhân người Việt ở nước ngoài (VIETNUC) vừa được thành lập ngày 18/05/2025 với mục đích đóng góp cho công cuộc phát triển công nghệ cao của nước nhà.
Bạn bè gặp anh thường nói là cả cộng đồng người Việt ở Paris mấy thế hệ già, trẻ đều biết đến anh. Điều này, không hoàn toàn là nói quá, nếu biết anh là lãnh đạo tinh thần của hàng chục hội, đoàn, nhóm mà anh là sáng lập viên. Là ca sỹ của ban nhạc Thích Ca Paris tham gia các sự kiện âm nhạc không chỉ trong Pháp mà cả châu Âu. Đêm nay anh sẽ cháy cùng ban nhạc của mình. Là người vác tù và hàng tổng của hội Thích Vi Vu có sinh hoạt hàng tuần, hàng tháng dành cho những người thích khám phá thiên nhiên, là niềm cảm hứng để tôi viết lên truyện ngắn “Một chuyến dã ngoại” cách đây vài năm. Là thủ lĩnh của hội Thích Bơi Lội, anh sẵn sàng chỉ dẫn kỹ thuật bơi lội cho các bạn trẻ mới học bơi. Và không thể không kể đến vai trò của một admin nhiệt tình, không vụ lợi của anh tại Hội sinh viên Việt Nam tại Pháp (UEVF) của anh với hàng chục nghìn thành viên, nơi anh thường xuyên chia sẻ thông tin về mọi mặt cuộc sống xã hội, cập nhật tin tức cho người Việt, mà trước hết là sinh viên Việt Nam tại Pháp.
Những dịp lễ Tết truyền thống quê nhà, anh là người đóng góp tích cực cho các sự kiện của cả những người Việt mới sang, cũng như là các cô chú Việt Kiều đã định cư tại Pháp từ rất lâu. Anh thường kể với tôi về sự nhiệt tình của các cô chú, thức đêm hôm lo cho sự kiện, ví dụ như ngày hội Tết tại Cung văn hóa Baltard ở thành phố Nogent-sur-Marne, với mong muốn gìn giữ chút bản sắc truyền thống Việt cho con em sinh ra ở xứ người. Anh thú nhận thật lòng là đóng góp của anh vẫn chưa là gì so với họ.
Con người, mà có khả năng vì cộng đồng, có khả năng kết nối, được mọi tầng lớp từ các bạn trẻ đến những bậc lão thành, từ thế hệ sinh viên đến các giáo sư yêu quý thế, xưa nay hiếm.
Đám cưới của anh là minh chứng cho sự yêu quý đó. Phải nói, mọi người đi đám cưới bạn mà hồ hởi như đám cưới của người thân trong gia đình mình. Người ta bí mật truyền tin, tìm bài hát đồng ca để tặng bất ngờ cho vợ chồng anh. Người ta bàn với nhau trong hội kín, tất nhiên là không có anh, từ chi tiết nhỏ đóng góp gì, đến cách ăn mặc khi dự đám cưới của anh, tăng thêm phần ấm cúng. Mỗi người một việc, tự thấy giúp được anh là vinh dự cho bản thân mình, người thì làm một bài thơ để anh in vào thiệp cưới, người thì chuẩn bị tiết mục văn nghệ góp vui.
Ai đó nói rằng, hãy chỉ cho tôi những người bạn của một người, tôi có thể nói chính xác về người đó. Một trong những ý đó là con người ta phải tử tế thì mới gặp được những người tử tế. Cá nhân tôi thấy đúng, vì vậy quan sát những người bạn của anh, nhất là những người đã bỏ công sức, cực kỳ tận tâm giúp anh chuẩn bị bàn ghế, phong bạt, loa đài, trang trí,.. cho đến tận đêm khuya, tôi cũng muốn chơi với những người như thế.
Cái đám cưới ấy, diễn ra trong một không gian nhỏ thôi, cũng giản dị lắm, nhưng đầy ắp tiếng cười, và cũng đầy ắp nước mắt hạnh phúc nữa.
Ngày anh báo tin đám cưới, anh bàn với tôi sự kiện trọng đại này, rồi bảo:
- Anh có chỗ tổ chức đám cưới đẹp lắm, là một nhà hàng, như một tòa lâu đài bên hồ nước lung linh, đẹp như trong truyện cổ tích.
- Sự kiện của cả đời mới có một lần cơ mà, phải tổ chức chỗ đẹp như thế mới xứng đáng, tôi tiếp lời hưởng ứng.
Nhưng mấy hôm sau, anh gọi lại, bảo là:
- Anh chuyển địa điểm tổ chức rồi. Chỗ lâu đài họ lấy giá mỗi khách là 100 euros chưa kể tiền nước uống.
Tôi biết anh không tiếc tiền, nhưng mọi người thấy chỗ sang trọng, sẽ ngại đến.
Anh nói không phải không có lý. Như một thói quen của những gia đình Việt tại Pháp, rằng họ đi chơi đâu, dù cuối tuần, hay sự kiện bạn bè, đều kéo theo cả gia đình, gồm cả đàn con đi theo. Mà bạn anh đều là những người hiểu biết, họ không thể để anh thiệt được. Nếu cả nhà đi bốn người, thì vị chi tính cả tiền bia rượu cũng phải mừng cưới ít nhất 500 euros. Tại Pháp, mức lương trung bình là 2000 euros, thì đã mất đến một phần tư tháng lương rồi.
Anh tâm sự với tôi:
- Có người bạn thân của anh tuyên bố thẳng, là nếu anh làm ở lâu đài đó, thì chỉ có em đi đại diện được thôi đấy.
Nghĩ thế, anh hủy lâu đài, chọn một nhà hàng buffet với đầy món ăn ngon tự chọn thay thế, với giá bình dân hơn. Đám cưới của mình thật, nhưng bạn bè đến đông đủ mới đáng quý. Con người, đâu chỉ sống mà chỉ có nghĩ đến bản thân mình được. Nhất là một người như anh. Thế là mọi người đến đông vui thật. Vui như trẩy hội. Trong tiếng nhạc xập xình cây nhà lá vườn, tình thân bạn bè, lại được ăn những món quen thuộc của quê hương á châu. Còn gì bằng, đâu cần mâm cao cỗ đầy, cao sang mà khẩu vị của xứ người ta. Mà tôi nói quán này ngon là ngon thật, cũng không phải ý kiến chủ quan, mâm tôi ngồi mọi người đều bảo có khi hôm nào phải quay lại quán này thưởng thức tiếp.
Gặp lại nhau trong đám cưới, ai cũng bảo, nhờ có đám cưới của anh, mà bạn bè chúng tôi lâu ngày gặp mới có dịp gặp lại nhau, rồi đùa trêu: “Hay là anh cứ chịu khó cưới nhiều đi”. Khổ, anh mà cưới nhiều được thì anh đã cưới từ 30 năm trước rồi 🙂.
Tôi ví anh như chiếc cầu, kết nối với mọi người. Bạn anh, và một số cũng là bạn tôi, không chỉ ở khu vực Paris, mà nhiệt tình đến từ các tỉnh nước Pháp, có bạn Kiên trong ban nhạc Thích Ca còn đi tàu mất nửa ngày từ Đức sang chỉ để dự đám cưới anh, rồi trở về ngay. Rồi giáo sư Nguyễn Quý Đạo, một nhà khoa học nổi tiếng tại Pháp, dù đã già yếu vẫn cố gắng đến dự bằng được.
Mọi người nhiệt tình với anh, làm anh xúc động. Lên phát biểu muốn nói lời cảm ơn mọi người, mà thế nào nước mắt cứ tuôn ra. Niềm vui của anh được nhân lên nhiều quá, vượt khỏi sức chịu đựng của anh, khiến nó dâng trào không kiểm soát được. Vợ anh cũng không cầm được nước mắt. Chứng kiến hạnh phúc của anh chị mình, cả hai em ruột của cô dâu và chú rể cũng sụt sùi khóc nghẹn lời.
Cảm xúc cũng có tính lây lan, nó làm cho khán phòng bồi hồi, lắng đọng giây lát. Rồi tất cả mọi người bừng tỉnh với những tràng pháo tay nổ rang, không ai bảo ai, đều bộc phát như những giọt nước mắt trên khán đài kia. Mọi người như xích lại gần nhau hơn, để cùng truyền năng lượng tích cực, động viên đến cô dâu và chú rể, với những lời chúc trăm năm hạnh phúc.
Và tôi cũng thầm chúc hạnh phúc cho vợ chồng anh.
Và cho riêng anh, một người đàn ông mẫu mực, đa tài, không bia rượu, thích thể thao, ca hát, luôn sống vô tư, hết lòng vì bạn bè, người mà tưởng chỉ có trong tiểu thuyết lãng mạn, hôm nay đã có vợ.
Vài lời viết tặng Hân và anh Việt nhân ngày đám cưới.
Paris 07/06/2025
Tái bút: Có một sự cố nhỏ, nhưng vui, rất riêng tư xảy ra trong đám cưới, mà chỉ có anh và tôi biết. Tôi xin giữ lại làm kỷ niệm riêng.
Hạnh Phúc Của Một Đám Cưới Hạnh Phúc Của Một Đám Cưới - Lê Anh