Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 40 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 666 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 21:12:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 Phần 1
hương 10
Phaedra theo dõi từ cửa sổ trong khi Elliot và Matthias nói chuyện với nhau. Cô không nghe thấy họ nói gì nhưng trông vẻ mặt nghiêm nghị của hai người cô biết họ đang sắp đặt kế hoạch.
Một nhóm nhỏ những người đàn ông hình thành một vòng tròn ở phía cuối doi đất. Bốn người khác tiến tới mui thuyền câu cá, lót ván và bắt đầu hạ thủy.
Matthias rời đi. Tòa tháp vang dội với những tiếng ủng bước lên bậc thềm đá.
Elliot bước vào phòng ngủ. Hoạt động bên dưới vẫn chiếm sự chú ý của cô nhưng cô cũng đã liếc nhìn anh. Biểu hiện của anh chứng tỏ anh đang lo lắng và bực tức. Cô cảm thấy sự lo lắng đó rất hay và thậm chí có gì đó làm cô thích thú. Cô hi vọng sự bực tức này sẽ qua mau.
"Bây giờ cô đã an toàn." Anh đặt khẩu súng vào trong góc trên sàn nhà để không có sự cố nào xảy ra với nó. Anh kéo túi đựng nước từ trong giỏ ra và đưa lên cao. Một dòng nước chảy vào miệng anh.
Đôi mắt cô dán chặt vào dòng nước tinh khi đó. Cổ họng như nghẹn lại. Từ trước sáng tới giờ cô chưa được một giọt nước nào cả.
Anh để ý thấy điều mà cô quan tâm. Anh bước lại gần. "Ngửa cổ ra đằng sau."
Cô nghe lời và há miệng. Một dòng nước mát chảy nhẹ vào miệng làm vơi cơn khát.
Cô gạt giọt nước còn đọng trên môi. "Tôi e những chiếc bình này chỉ chứa rượu."
"Cái bình khác cũng vậy. Nếu chúng ta sử dụng cẩn thận, nó sẽ giúp chúng ta tồn tại đủ thời gian cần thiết."
"Đủ thời gian sao?" Cô lại nhìn ra cửa sổ. Cô nhận thấy được ám chỉ của những người đàn ông đang đứng ở dưới phía cuối doi đất. "Tôi không thể đi được phải không? Cái gì vừa xảy ra vậy?"
Anh nói về người đàn ông đi tới Naples. Trí nhớ về Sansoni lờ mờ hiện ra trong tâm trí cô. Cô im lặng nghe anh giải thích, không khí trở nên ngột ngạt hơn với nhiều nguy hiểm có thể đang đợi và với sự nặng nề thực sự đã trải qua.
Anh nhìn qua đầu cô xuống thị trấn ở bên dưới. Anh thấy mình rối trí thật rồi, như thể đầu óc anh đã làm việc quá nhiều.
"Cô đã không nghe tôi," Anh nói, chứng minh rằng tất cả các suy nghĩ của anh đều liên quan tới cô. "Cô đã đi xuống dưới."
"Tôi đã không bị họ theo dõi. Với anh giữa tôi và nguy hiểm... đó chỉ là một chút không nghe lời."
"Cô không nghe tôi ngay cả việc đến tòa tháp này. Tôi đã bảo cô hãy ở trong biệt thự."
"Tôi không nghĩ mình bị theo dõi khi đến tòa tháp."
"Ngoài việc cô bị theo dõi ra. Một nghi lễ ngoại đạo, chả có gì hơn. Ở cái vùng này và ở mọi nơi."
"Không có nghi lễ nào cả. Không có cầu nguyện thần mặt trời nào cả. Tarpetta chỉ thấy tôi ở cửa sổ khi mặt trời mọc. Tôi không đưa tay lên cầu nguyện. Tôi đang che mắt tránh ánh nắng chói để có thể nhìn thấy vị trí chính xác của mặt trời."
"Tôi không cần biết cô đã làm gì. Cô đã bất cẩn với sự an toàn và danh tiếng của mình. Hậu quả là trận ẩu đả giữa những người những người đàn bà và tình trạng cô bị nhốt ở trong thị trấn này." Sự bực tức của anh như ngày càng tăng lên theo mỗi lời nói. "Cũng đừng nghĩ tới việc nói chuyện về sự tự do thần thánh bây giờ. Tôi đã trèo lên tường của tòa tháp và dọa sẽ giết mấy người đàn ông mà tôi chả có gì để tranh cãi với họ cả. Nhưng có lẽ tôi phải giết một vài người, tất cả là vì thiện chí đáng ghét của cô đấy."
"Tôi chỉ đến thăm tòa thánh vào buổi sớm thôi. Có phải anh nghĩ tôi nên tiên liệu được tất cả mọi việc?" Cô chỉ xuống doi đất và đám người dưới đó. "Nếu tôi biết rằng ai đó biết hoặc quan tâm thì tôi đã không làm. Tôi đồng ý là bây giờ nghe có vẻ rất ngu ngốc nhưng lúc đó tôi không nghĩ thế."
Đó không hoàn toàn là một lời xin lỗi nhưng có vẻ nó đã làm anh bớt bực mình. Anh nhìn chằm chằm vào cô, điều đó cho thấy khoảng cách cô đứng thật gần. "Cô đã đạt được cái mà cô muốn khi đến đây chưa?"
Có lẽ anh phải hỏi. "Có, nếu việc chứng minh lời từ chối được gọi là thành quả." Cô chỉ ngọn đồi cao, "Matthias đã đúng. Mặt trời không mọc thẳng với đỉnh núi nếu như ta đứng và nhìn nó từ cửa sổ, hay thành một đường thẳng từ chỗ ta đang đứng bây giờ. Đầu tiên có vẻ như từ phía bên phải, hay từ phía nam một chút."
Cô cường điệu sự nhạo báng, hay làm cho sự bực giận tăng thêm vì cuộc thí nghiệm nhỏ của cô đã gây ra quá nhiều rắc rối và thậm chí không làm sáng tỏ được lý thuyết mà cô đưa ra.
Thay vào đó anh đang trầm ngâm suy nghĩ về những bằng chứng. Ngày chính xác điểm chí xuất hiện và chúng ta vẫn đang ghi tiếp vào biểu đồ các thay đổi tinh tế tích lũy qua thời gian trong thiên văn học. Năm thế kỷ trước mặt trời đã xuất hiện thẳng trên đỉnh núi vào buổi sáng giữa mùa hè.
Cô nghĩ anh thật tử tế khi đã xin lỗi cô và không gọi cô là khờ. Một lời xin lỗi rõ ràng hơn đã được nói ra. "Tôi không tìm cách gây rắc rối, tôi thực sự xin lỗi vì tôi làm như thế. Tôi không ngạc nhiên khi thấy anh hơi tức giận."
"Tôi rất bực mình, Phaedra. Nhưng, tôi lo lắng cho sự an toàn của cô hơn. Cho đến khi tôi đảm bảo rằng cô phải làm những gì tôi nói đặc biệt nếu tôi có nhiều lí do hơn để cầm khẩu súng này."
Anh bước đến cửa sổ phía tây. Anh cau mày với những gì mình nhìn thấy. Cô bước đến và nhìn ra bên ngoài. B đang ngồi trên mỏ neo của chiếc thuyền cách thị trấn khoảng năm mươi thước. Mặt trời đã bắt đầu lặn xuống biển nhưng giờ khắc vẫn đứng im đến khi trời tối.
"Cô đã hoàn thành việc ở tù." Elliot nói. "Chúng ta phải đợi và tin Matthias sẽ đàm phán thành công để họ thả cô ra trước khi có thêm nhiều rắc rối từ Naples. Thật không may, Tarpetta có vẻ nắm giữ nhiều quyền lực và Matthias thì hầu như không biết gì về hắn."
Phaedra quỳ xuống cạnh cái giỏ và lấy mấy thứ trong đó ra. Cô sắp xếp các túi đựng nước, trái cây và các gói lương thực vào gần tường. "Carmelita nghĩ họ biết nhau nhiều hơn họ thừa nhận."
Elliot đứng dựa lưng vào tường và nhìn cô xoay sở với cái giỏ. "Sẽ rất tốt nếu cô đúng nhưng Matthias chẳng có lí do gì để nói dối tôi cả."
Cô vui khi tìm thấy một cái cốc bằng sành bên dưới thức ăn. Cô không muốn cả ngày cứ uống nước từ cái bao đựng nước đó, dù bề ngoài của nó thật đẹp với nhiều màu sắc.
"Anh quen Matthias như thế nào?" Cô hỏi. Greenwood có thể nắm giữ số phận của cô nhưng điều đó không gợi lên câu hỏi trên. Anh tới bóng mát nơi cô sắp xếp thực phẩm dự trữ để tránh ánh mặt trời đang chiếu qua cửa sổ. Anh ngồi trên sàn, lưng dựa vào những tảng đá và tay với lấy một quả sung.
"Tôi rất kính trọng ông ấy khi đang học ở đại học. Ông là một học giả đáng được tôn kính với hai cuốn sách hay gắn liền với công lao của mình. Ông khuyến khích tôi học và hướng dẫn tôi phương pháp nghiên cứu được sử dụng để vẽ biểu đồ các con đường mới. Sự quan tâm của ông làm tôi thấy hãnh diện, đặc biệt vì ông không nung nấu những mục tiêu muốn lợi dụng kẻ khác như những học giả khác." Anh cắn quả sung, sau đó chỉ vào chỗ thức ăn còn lại. "Cô cũng nên ăn cái gì đó. Ba ngày, vì thế chúng ta phải cố gắng chèo chống để sống sót, nếu cô không muốn quá yếu."
Cô chọn một ít bánh mì và bơ. "Có vẻ như bây giờ anh không tôn sùng ông ấy nữa. Và không có học giả nào có đứng tính giống như ông ấy làm anh tôn sùng."
"Ồ, tôi không còn là sinh viên, và tôi cũng đã có những cuốn sách của riêng mình."
"Tôi muốn nói là có vẻ như cái gì đó hơn cả tình bạn được xây dựng trên nền tảng của ngày xư
Anh có vẻ như không sẵn sàng làm hài lòng trí tò mò của cô. Anh dành thời gian để ăn quả sung.
Cô cũng quay lại với bữa ăn của mình.
"Bố tôi không phải là người đàn ông vui vẻ." Anh nói bình thường như thể mười lăm phút trôi qua từ khi cô nhận xét lần cuối vậy. "Hãy tưởng tượng một người đàn ông giống anh Hayden, nhưng không một phẩm chất nào làm tổn hại tính nghiêm khắc của Hayden. Là một đứa con trai tôi thấy không may mắn vì sự tham gia của anh được anh em của tôi hết sức chú ý và anh không thèm để ý đến tôi. Cũng như vậy, Matthias Greenwood chọn tập trung sự chú ý đến tôi. Anh đánh giá cao và trân trọng những gì tôi đánh giá cao và trân trọng, khen ngợi rất nhanh và bày tỏ sự thấy vọng thật chậm. Tôi nghĩ có cái gì đó mang dáng dấp của một người cha trong sự quan tâm của anh."
Cô không bỏ lỡ sự biểu lộ tình cảm của anh khi anh miêu tả về cha mình. Cô hiểu danh tiếng của Huân tước cuối cùng họ Easterbrook. Chắc chắn anh thuộc tuýp những người khó có thể làm hài lòng, và có lẽ sẽ nghiêm khắc với con trai mình như anh đã ở một thế giới khác.
Không phải sự ôn tồn khi nói về việc học hành của anh làm cô chú tâm, mà là cảm xúc khác lung linh trong đôi mắt anh.
Anh khăng khăng rằng hồi kí của Richard Drury có nói bóng gió về sự dối trá về những Huân tước cuối cùng, nhưng anh cũng không khẳng định rằng đó là những lời nói dối. Ngồi đây với anh, quan sát anh, cô biết rằng anh đang phân vân về việc cha anh có sai hầu tước đó đi giết người không. Có thể nào sự đáng nghi này trở nên thật hơn, chấp nhận sự thật và không thể tránh khỏi, và liệu sự ám chỉ này có bị xuất bản thành sách?
Một số nhà khoa học cho rằng sẽ có sự kế tiếp các hành động tội phạm này, cũng giống như một số bệnh có tính di truyền vậy. Biết được hậu duệ của ai đó có tiềm ẩn khả năng giết người không gớm tay có thể tồi tệ như phát hiện mẫu máu của ai đó bị làm nhơ bởi tình trạng điên rồ.
"Matthias không có con," cô nói. "Anh là người thừa kế tinh hoa tri thức của ông ấy và là một phần di sản riêng của ông ấy. Nếu có cái gì đó gọi là cha trong con người ông ấy, thì có lẽ có cái gì đó trong con người anh."
Anh nhún vai. "Cô có thể đúng, có thể ông đã coi tôi như vậy,tình bạn mà chúng tôi có bây giờ."
Cô không nghĩ Greenwood coi anh theo cách ấy, nhưng cô nghĩ Elliot đã làm như vậy. Thái độ của họ đối với nhau làm cho cô nhớ một tình bạn, một tình yêu ấm áp của những người đàn ông đã được thể hiện bởi người cha và đứa con trai lớn khi mối quan hệ gần gũi của họ đã đủ chín.
Nếu như vậy thì Matthias Greenwood là một người quan trọng đối với Elliot.
Dĩ nhiên là như vậy. Elliot đã ở đây mà, phải không? Anh đã đến Positano để thảo luận về công trình nghiên cứu mới mặc dù là một học trò trở thành nhà chính trị gia và đã vượt trội hơn cả thầy của mình.
Ăn bữa ăn đơn giản trên sàn nhà đá kéo họ ra khỏi thế giới bên ngoài. Việc anh miêu tả thẳng thắn về cha mình đã mở ra cánh cửa thân mật cuốn hút hơn cả sự thân mật được tạo ra bởi vẻ hấp dẫn bề ngoài. Điều này làm cô nhớ lại cảm xúc mà cô rất thích khi cùng với các bạn của mình. "Tại sao cô lại tò mò về Greenwood vậy, Phaedra?"
Cô điểm lại sự thân quen rất thoải mái mà họ chia sẻ cùng nhau và cùng bàn bạc về câu trả lời của cô. "Tôi rất quan tâm tới ông ấy."
"Chết tiệt, ông ấy đáng tuổi cha cô đấy."
Cô suýt nữa cười vì cái giọng bực mình của anh, nhưng sự khó chịu rõ rệt trong mắt anh đã kiểm soát cô. Anh ghen. Cô thấy điều này thật xưa và xa lạ nhưng cũng rất đáng yêu. Cô muốn cười rúc rích chứ không muốn la rầy.
"Anh hiểu nhầm rồi, Elliot. Ông ấy biết mẹ tôi, và đã rất tử tế trả lời cho tôi một số câu hỏi về một vài vấn đề mà tôi thắc mắc."
"Vấn đề gì?"
"Mẹ tôi rất có thể đã có một người tình bí mật những năm trước."
Anh chau mày. "Richard Drury..."
"Chưa hết đâu. Còn một người khác nữa."
"Và Matthias biết người đó là ai? Lúc đó ông sống ở Cambridge, và dù ông có thăm London một vài lần..."
"Ông ấy là một người nhạy cảm. Ông không ngạc nhiên khi tôi nói rất có thể đã có một người đàn ông khác trong cuộc đời của mẹ tôi. Người tình này cũng quan tâm với những tác phẩm cổ, và Matthias có thể nói cho tôi tên của một vài người đàn ông trong cuộc đời mẹ đã có tình cảm. Nhiều người bạn thân của mẹ từ chối nói cho tôi biết. Tôi nghĩ rằng họ không muốn hình ảnh của Artenis Blair bị thay đổi. Nhưng ông ấy rất thành thật với tôi và tôi biết ơn ông vì điêu đó."
Anh thấy bối rối vì những gì cô vừa nói, và có vẻ cả hai rất tò mò và hoài nghi. "Tại sao cô lại muốn hỏi tên của họ, Phaedra? Có lẽ không có tình nhân nào cả nên các bạn của mẹ cô mới từ chối nói cho cô."
"Tôi nghĩ là có, bởi vì có một số điều cha tôi đã viết trong hồi kí của ông. Người đàn ông này, dù là ai đi chăng nữa thì cũng là một tên tội phạm."
Anh trở nên buồn hơn. "Một sự suy diễn không có tên tuổi sao? Một chút chuyện tào lao có thể hủy hoại danh tiếng sao?" Đột nhiên, anh đứng dậy. Anh bước đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào bức tường sau đó quay lại nhìn cô. "Tốt hơn hết là cô nên đốt nó đi, hoặc hãy khóa nó lại mãi mãi."
"Điều này không ảnh hưởng đến gia đình anh nhưng chắc chắn có ảnh hưởng đến người tình cuối của mẹ tôi."
"Tại sao lại không?"
Cô gói bơ vào trong một mảnh vải màu sẫm. "Bởi vì ngay cả khi những quyển hồi kí kia không được xuất bản, tôi sẽ chú thích phần này sao cho cảm thấy thỏa mãn, và tôi sẽ giải quyết với người đàn ông này theo cách riêng của tôi."
Tâm trạng của anh không phấn chấn hơn, anh vẫn cau mày nhưng trong mắt anh xuất hiện sự tò mò rất kín đáo. "Cô nói rất bình tĩnh nhưng với quyết tâm cao. Cha cô đã viết gì về người đàn ông đó khiến cô cảm thấy phải xác định danh tính của ông ta?"
Cô nhoài người đứng dậy, phủi miếng sa đen bám vào váy mình. "Ông viết người đàn ông này đã quyến rũ mẹ tôi, sau đó phản bội mẹ bằng cái cách đê hèn nhất khiến mẹ phải chết. Tôi cần phải tìm hiểu xem điều này có đúng không."
"Tất cả đều không rõ ràng.
"Không lờ mờ lắm đâu. Còn có nhiều thứ hơn nữa. Tôi không điên khi cho rằng mình có thể xác định danh tính của ông ta. Chỉ mới một nửa thôi."
Cô bước đến giữa phòng ngủ và nhìn quanh. "Nếu phải ở đây vài ngày chúng ta nên sửa soạn chỗ này." Cô lộn ngược cái giỏ. "Có thể dùng nó như là dụng cụ nếu anh có thể bỏ cái quai giỏ đi."
Ham Muốn Ham Muốn - Madeline Hunter