Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Alexandre Dumas
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Vingt Ans Après
Dịch giả: Anh Vũ
Biên tập: Lê Nhật Minh
Upload bìa: Lê Nhật Minh
Số chương: 129 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2361 / 29
Cập nhật: 2016-07-21 22:06:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Chạy Trốn
ặc dầu những dấu hiệu náo động của thành phố, khoảng năm giờ chiều khi d Artagnan đến, Hoàng cung vẫn phô bày một quang cảnh vào loại thú vị nhất. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên: hoàng hậu thực sự chẳng phải sợ hãi điều gì, vì dân chúng chẳng còn gì để yêu cầu cả. Vẻ xôn xao của họ chỉ là sự rơi rớt của cuộc náo loạn cần có thời gian để yên đi, giống như sau một trận bão phải nhiều ngày sau mới lặng sóng. Có một bữa tiệc lớn mà duyên cớ là sự trở về của người thắng trận ở Lens. Các ông hoàng, bà chúa được mới dự, xe cộ ngổn ngang các sân từ buổi trưa. Sau bữa ăn có chơi bài ở chỗ hoàng hậu. Anne d Autriche hôm ấy thật tuyệt vời, đầy vẻ duyên dáng và trí tuệ. Chưa bao giờ người ta thấy bà ta hớn hở đến thế. Lòng phục thù ra hoa long lanh trong cặp mắt và làm hé nở đôi môi bà. Lúc mọi người ăn xong, Mazarin lánh đi, d Artagnan đã đến vị trí của mình và đợi ông ở tiền sảnh. Giáo chủ xuất hiện, vẻ tươi cười, cầm tay anh dẫn vào văn phòng mình. Ông ngồi xuống và nói: - Ông d Artagnan thân mến ơi, tôi sẽ trao cho ông cái dấu hiệu lớn nhất của lòng tin cậy mà một tể tướng có thể trao cho một sĩ quan. D Artagnan nghiêng mình và nói: - Tôi hy vọng rằng Đức ông trao cho tôi điều đó mà không có ẩn ý và với sự tin tưởng rằng tôi xứng đáng với nó. - Người xứng đáng nhất trong tất cả mọi người ông bạn thân mến của tôi ạ, bởi vì chính là với ông mà tôi ngỏ lời. - Vậy thì, thưa Đức ông, - D Artagnan nói, - tôi xin thú nhận rằng tôi chờ đợi một cơ hội như thế từ lâu rồi. Vậy xin ngài nói nhanh lên điều mà ngài cần nói với tôi. - Ông d Artagnan thân mến ạ, - Mazarin nói tiếp, - chiều nay ông sẽ mang ở trong tay mình sự nghiệp cứu quốc. - Ông dừng lại. - Xin Đức ông cắt nghĩa xem, tôi chờ đợi. - Hoàng hậu đã quyết định một chuyến đi nho nhỏ cùng với vua đến Saint-Germain. - Á à! - D Artagnan nói, - Nghĩa là hoàng hậu muốn rời Paris. - Ông hiểu đấy, tính ngẫu hứng của đàn bà mà. - Vâng, tôi hiểu rất rõ, - D Artagnan đáp. - Chính vì thế mà sáng nay, hoàng hậu đã cho gọi ông đến và báo ông trở lại vào năm giờ. D Artagnan lẩm bẩm: "Thế mà cũng mất công bắt mình thề rằng không được lộ ra với bất kỳ ai về cuộc gặp gỡ đó. Ôi! Đàn bà! Dù có là hoàng hậu chăng nữa, họ vẫn cứ là đàn bà!" - Ông không tán thành cuộc đi chơi nho nhỏ ấy à, ông d Artagnan thân mến? - Mazarin hỏi với vẻ lo lắng: - Tôi ấy à, thưa Đức ông? Sao lại thế? - Ấy là vì thấy ông nhún vai. - Thưa Đức ông, đó là cách tôi tự nói với mình. - Như vậy là ông tán thành chuyến đi ấy? - Thưa Đức ông, tán thành hay không tán thành, đối với tôi. không hơn không kém. Tôi chờ đợi mệnh lệnh của ngài. - Tốt! Vậy chính ông là người mà tôi yên tâm để đưa đức vua và hoàng hậu đến Saint-Germain. "Xảo trá gấp đôi! - D Artagnan tự nhủ". Nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của d Artagnan, Mazarin lại nói: - Ông thấy rõ ràng như tôi nói với ông, việc cứu quốc dựa vào bàn tay ông. - Vâng, thưa Đức ông, tôi cảm nhận thấy tất cả trách nhiệm của một nhiệm vụ như vậy. - Tuy nhiên ông chấp nhận chứ? - Tôi vẫn chấp nhận. - Ông cho rằng việc đó có thể làm được chứ? - Mọi việc đều có thể làm được. - Liệu ông có bị tấn công ở dọc đường không? - Có khả năng lắm. - Trong trường hợp ấy, ông sẽ làm thế nào? - Tôi sẽ đi xuyên qua những kẻ tấn công tôi. - Nếu như ông không đi xuyên qua họ thì sao? - Thì mặc kệ họ, tôi sẽ vượt qua đầu họ. - Và ông đưa vua và hoàng hậu đến Saint-Germain an toàn chứ? - Vâng. - Trên tính mạng của ông? - Trên tính mạng của tôi. - Ông d Artagnan thân mến ơi, ông là một anh hùng! - Mazarin nói và nhìn người lính ngự lâm với vẻ khâm phục. D Artagnan mỉm cười. - Thế còn tôi? - Mazarin nói sau một lát im lặng và nhìn chằm chằm vào anh. - Thưa Đức ông, sao lại còn ngài nữa? - Còn tôi, nếu tôi cũng muốn ra đi. - Thế thì khó khăn hơn đấy. - Sao vậy? - Đức ông có thể bị nhận ra. - Cả với sự cải trang này ư? - Mazarin nói. Và ông vén tấm áo choàng phủ lên trên chiêc ghế bành trên đó để một bộ com-lê kỵ sĩ màu ngọc trai và thạch lựu viền đầy tua ren bạc. - Nếu Đức ông cải trang thế thì sẽ dễ dàng hơn. - A! - Mazarin thở phào. - Nhưng sẽ phải làm cái điều mà hôm nọ Đức ông nói rằng nếu ở địa vị chúng tôi chắc ngài đã làm rồi. - Làm cái gì cơ? - Hô: "Đả đảo Mazarin? - Tôi sẽ hô. - Hô bằng tiếng Pháp. Tiếng Pháp đúng cơ, Đức ông ạ; hãy coi chừng về giọng nói. Người ta đã giết của chúng ta hai nghìn người Angevins ở Sicile, chỉ vì họ phát âm sai tiếng Ý. Hãy coi chừng dân Pháp có thể trả thù ngài về vụ Kinh vãn khoá Sicile(1). - Tôi sẽ hết sức cố gắng. - Có rất nhiều người vũ trang ở các phố xá, - D Artagnan nói tiếp, - ngài có dám chắc rằng không một ai biết kế hoạch của hoàng hậu không? Mazarin ngẫm nghĩ. - Thưa Đức ông, việc mà ngài đề ra với tôi ấy sẽ là một việc thật hay ho đối với một kẻ phản bội. Những lý do về những sự tình cờ của một cuộc công kích có thể biện minh tất cả. Mazarin rùng mình; song ông nghĩ rằng một kẻ có ý định phản bội sẽ chẳng báo trước. - Cho nên, - ông vội vã nói, - tôi không tin cậy tất cả mọi người, và bằng chứng là tôi đã chọn ông để hộ vệ tôi. - Ngài không đi cùng với hoàng hậu à? - Không. - Thế ngài đi sau hoàng hậu ư? - Không, - Mazarin vẫn nói như vậy. - A! - D Artagnan bắt đầu hiểu ra và kêu. - Phải! Tôi có kế hoạch của tôi, - giáo chủ nói tiếp. - Đi với Hoàng hậu, tôi làm tăng gấp đôi những vụ rủi ro của bà. Đi sau hoàng hậu thì việc ra đi của bà làm tăng gấp đôi những rủi ro của tôi; rồi một khi triều đình đi thoát người ta có thể quên tôi lắm chứ: Những đại nhân thường hay bội bạc mà. - Đúng đấy, - D Artagnan nói và bất giác đưa mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương của hoàng hậu mà Mazarin đeo ở ngón tay. Mazarin theo dõi hướng nhìn ấy và nhẹ nhàng lộn mặt nhẫn vào phía trong. Và với nụ cười quỉ quyệt Mazarin nói: - Cho nên tôi muốn ngăn họ khỏi bội bạc với tôi. - Không xui khiến người khác vào đường tà tâm, đó là lòng nhân ái Thiên chúa giáo, - D Artagnan nói. - Đúng là vì như vậy, - Mazarin đáp, - mà tôi muốn ra đi trước họ. D Artagnan mỉm cười; anh là người hiểu rất rõ cái tính xảo quyệt kiểu Ý ấy. Mazarin trông thấy anh mỉm cười và thừa lúc đó nói luôn: - Như vậy là ông sẽ bắt đầu bằng việc đưa tôi ra khỏi Paris trước tiên, có phải không, ông d Artagnan thân mến? - Việc ủy thác gay go đấy, thưa Đức ông, - D Artagnan lấy lại vẻ trang nghiêm nói. Mazarin chăm chú nhìn anh để không một biểu hiện nào trên gương mặt anh lọt khỏi mắt ông và nói: - Nhưng mà sao ông không nói tất cả những nhận xét ấy đối với vua và hoàng hậu. - Thưa Đức ông, vua và hoàng hậu là hoàng hậu của tôi và vua của tôi, - Người lính ngự lâm đáp, - Sinh mệnh của tôi thuộc về các Người và tôi chịu ơn các Người, về nó. Các Người yêu cầu sinh mệnh của tôi, tôi chẳng có ý kiến gì hết. "Thật là chí lý, Mazarin khẽ lẩm bẩm, nhưng vì sinh mệnh của mi không thuộc về ta thì ta phải mua nó chứ gì?" Và buông một tiếng thở dài não nuột, ông bắt đầu quay mặt nhẫn ra phía ngoài. D Artagnan mỉm cười. Hai con người đó gặp nhau ở một điểm: tính giảo hoạt. Nếu như họ cũng lại gặp nhau ở lòng dũng cảm nữa, ắt hẳn sẽ giúp cho nhau được những việc thật lớn lao. - Nhưng ông cũng nên hiểu rằng, - Mazarin nói, - nếu tôi yêu cầu ông giúp cho việc đó cũng là với ý định tỏ lòng biết ơn. - Đức ông chỉ mới có ý định thôi ư? - D Artagnan hỏi. - Này, - Mazarin vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn khỏi ngón tay. - Ông d Artagnan thân mến ơi, đây là một chiếc nhẫn kim cương xưa kia đã thuộc về ông, bây giờ nó trở về với ông là chính đáng, hãy cầm lấy nó, tôi van ông. D Artagnan không để Mazarin phải mất công nài nỉ, anh cầm lấy nhẫn, nhìn xem hạt kim cương có đúng vẫn là hạt ấy không và sau khi yên tâm về sự tinh khiết của nước láng anh đeo nhẫn vào ngón tay với niềm vui khôn tả. - Tôi thích nó lắm đấy, - Mazarin nhìn theo nó lần cuối cùng mà nói, - Nhưng không sao, tôi rất vui lòng tặng ông. - Thưa Đức ông, - D Artagnan nói, - còn tôi, tôi nhận nó như nó đã được cho tôi. Nào, ta hãy bàn về những công việc nho nhỏ của ngài. Ngài muốn ra đi trước tất cả mọi người à? - Phải, tôi cần như vậy. - Lúc mấy giờ? - Mười giờ. - Còn hoàng hậu đi lúc mấy giờ? - Nửa đêm. - Như vậy, có thể được. Tôi đưa ngài ra trước, rồi để ngài ở ngoài cửa ô và quay về đón hoàng hậu. - Tuyệt diệu, nhưng làm thế nào để đưa tôi ra khỏi ngoài Paris? - Ồ! Về chuyện đó xin cứ để mặc tôi làm. - Tôi giao ông toàn quyền, hãy lấy một toán hộ vệ đông thế nào tuỳ ông. D Artagnan lắc đầu. - Tuy nhiên, tôi thấy rằng đó là cách chắc chắn nhất. - Mazarin nói. - Vâng, thưa Đức ông, chắc chắn đối với ngài nhưng không chắc chắn đối với hoàng hậu. Mazarin cắn môi. Ông nói: - Thế thì chúng ta sẽ tiến hành thế nào? - Thưa Đức ông!Cứ để mặc tôi tự lo liệu. - Hừm! Mazarin kêu. - Và cần phải giao cho tôi quyền chỉ huy hoàn toàn công việc này. - Tuy nhiên… - Hay là ngài kiếm người khác vậy, - D Artagnan nói và quay lưng lại. - Ơ! - Mazarin khẽ lẩm bẩm - Ta chắc là nó bỏ đi với chiếc nhẫn. - Và ông gọi anh lại. - Ông d Artagnan, Ông d Artagnan thân mến của tôi ơi, - Mazarin nói bằng một giọng mơn trớn. - Đức ông gọi tôi? - Ông có bảo đảm với tôi về mọi sự không? - Tôi không bảo đảm gì cả. Tôi sẽ làm hết sức mình. - Hết sức mình? - Phải. - Vậy thì, nào tôi tin cậy ở ông. "Thật là may!", d Artagnan tự nhủ thầm. - Vậy ông có mặt ở đây vào chín giờ rưỡi. - Tôi sẽ thấy Đức ông sẵn sàng chứ? - Tất nhiên; rất sẵn sàng. - Như vậy là đã thỏa thuận. Bây giờ Đức ông cho tôi gặp hoàng hậu được chứ? - Gặp dể làm gì? - Tôi muốn nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng từ miệng của Người. - Lệnh bà đã giao cho tôi nói với ông. - Lệnh bà có thể quên điều gì đó? - Ông cần gặp lắm à? - Rất cần, thưa Đức ông. Mazarin lưỡng lự một lát. - Tôi sẽ đưa ông vào, nhưng không được hé một tí nào về cuộc nói chuyện của chúng ta. - Thưa Đức ông, điều gì nói giũa chúng ta chỉ can hệ đến chúng ta mà thôi. - Ông thề sẽ im lặng chứ? - Thưa Đức ông, tôi không thể thốt bao giờ. Tôi nói có hoặc không. Và do tôi là nhà quý tộc tôi giữ lời. - Thôi được, tôi thấy rằng cần phải tin cậy ông hoàn toàn, không ngoại trừ gì hết. - Đó là điều hay nhất đấy xin Đức ông hãy tin lời tôi. - Đi nào, - Mazarin nói. Ông đưa d Artagnan đến phòng nguyện và bảo anh đợi. Anh đợi không bao lâu. Năm phút sau anh đã ở trong phòng hoàng hậu đến trong bộ y phục đại lễ hội. Trang điểm như thế trông bà chỉ ngót ba mươi lăm tuổi và vẫn xinh đẹp. - Ông đấy à, ông d Artagnan, - Bà cười duyên dáng và nói, - Xin cảm ơn ông đã khẩn khoản xin gặp tôi. - Xin hoàng thượng thứ lỗi, - D Artagnan nói, - Vì tôi muốn được nhận mệnh lệnh từ miệng Lệnh bà. - Ông biết về chuyện gì rồi chứ? - Vâng, thưa Lệnh bà. - Ông chấp nhận việc mà tôi ủy thác cho ông? - Với lòng biết ơn. - Hay lắm: hãy có mặt ở đây vào lúc nửa đêm. - Tôi sẽ có mặt. - Ông d Artagnan ạ, - Hoàng hậu nói, - tôi biết quá rõ tính vô tư của ông, nên không nói về lòng biết ơn của tôi với ông trong lúc này, nhưng tôi thề với ông rằng tôi sẽ không quên việc giúp đỡ thứ hai này như tôi đã quên việc giúp đỡ đầu tiên đâu. - Hoàng thượng được tự do nhớ hay là quên, và tôi không biết Người định nói gì. Và d Artagnan nghiêng mình thi lễ. Hoàng hậu nói với nụ cười duyên dáng nhất của mình: - Thôi, ông đi đi và trở lại đây lúc nửa đêm. Bà ta giơ tay làm hiệu tạm biệt, d Artagnan rút lui; nhưng khi ra anh đưa mắt nhìn chỗ cửa nhỏ nơi hoàng hậu đã vào và dưới tấm rèm anh thấy thò ra một chiếc mũi giày nhung. - A, - anh nói, - lão Mazarin nghe ngóng xem ta có phản lại lão không. Thực ra cái con rối nước Ý ấy chẳng đáng được phục vụ bởi một người quân tử. Cùng không vì thế mà d Artagnan không đến đúng hẹn. Chín giờ rưỡi, anh tới tiền sảnh. Bernouin đang đợi và dẫn anh vào. Anh thấy giáo chủ bận y phục kỵ sĩ. Ông ta rất tươi tỉnh trong bộ quần áo ấy, song ông rất tái và run sợ đôi chút. - Có một mình ông thôi à? - Mazarin hỏi. - Vâng, thưa Đức ông. - Thế ông Du Vallon tử tế ấy không đi cùng với chúng ta cho vui à? - Có chứ, ông ấy đợi ở ngoài xe ông ấy. - Tại chỗ nào? - Ở cổng khu vườn Hoàng cung. - Thế ta đi bằng xe của ông ta à? - Vâng. - Không có hộ vệ nào khác ngoài hai ông à? - Như thế chưa đủ sao; chỉ một trong hai chúng tôi là đủ rồi. - Ông d Artagnan thân mến ơi, thực tình ông làm tôi kinh hãi với sự bình tĩnh của ông đây. - Trái lại tôi tưởng rằng nó phải gây nên lòng tin cậy cho ngài chứ. - Còn Bernouin, tôi có mang theo đi không, - Không có chỗ cho ông ấy, ông ấy sẽ đến với Đức ông sau. - Đành vậy, - Mazarin nói - bởi vì mọi việc đều phải làm theo ý ông. - Thưa Đức ông, hãy còn đủ thời giờ để rút lui, và ngài hoàn toàn tự do. - Không đâu, không đâu! - Mazarin nói, - Ta đi nào. Và cả hai người đi xuống lổi cầu thang kín. Mazarin vịn tay mình vào cánh tay d Artagnan và anh thấy tay ông run bần bật. Họ đi qua các sân Hoàng cung vẫn còn mấy chiếc xe của các thực khách về muộn, vào khu vườn và đến chỗ cổng nhỏ. Mazarin lấy một chiếc chìa khoá ở trong tủi ra thử mở cửa, nhưng tay run đến nỗi chẳng rõ thấy lỗ khóa. - Đưa tôi! - D Artagnan bảo. Mazarin đưa chìa khoá, d Artagnan mở cửa, rồi cho chìa vào túi mình; anh tính còn phải trở lại bằng cổng ấy. - Bậc xe được hạ xuống, cửa mở sẵn, Mousqueton đứng ở ngoài cửa. Porthos ngồi tít trong xe. - Mời Đức ông lên đi, - D Artagnan nói. Chẳng đợi bảo đến hai lần Mazarin lao mình vào trong xe. D Artagnan lên theo. Mousqueton đóng cửa xe lại và leo lên đằng sau xe với những tiếng rên rỉ thảm hại. Mượn cớ là vết thương hãy còn đau lắm, hắn đã lần chần chẳng muốn đỉ, nhưng d Artagnan đã bảo hắn: - Nếu ông muốn thì cứ ở lại, ông Mousqueton thân mến ạ, nhưng tôi báo trước để ông biết rằng đêm nay Paris sẽ bị thiêu trụi. Nghe vậy, Mousqueton không đòi hỏi gì hơn và tuyên bố rằng hắn sẵn sàng đi theo chủ hắn và ông d Artagnan đến cùng trời cuối đất. Cỗ xe đi nước kiệu vừa phải để không tố giác một chút nào rằng có chưa những người vội vã. Giáo chủ lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán và đưa mắt nhìn xung quanh mình. Bên trái là Porthos, bên phải là d Artagnan, mỗi người ngồi cạnh một cửa, mỗi người dùng làm một bức thành cho ông. Trước mặt trên một chiếc ghế nhỏ đặt hai đôi súng ngắn, một đôi trước Porthos, một đôi trước d Artagnan. Ngoài ra, mỗi anh còn đeo một thanh kiếm bên sườn. Cách Hoàng cung một trăm thước, một đội tuần tra ngăn xe lại. - Ai đó? - Người chỉ huy quát. - Mazarin! - D Artagnan đáp và cười phá lên. Giáo chủ cảm thấy tóc dựng ngược trên đầu. Câu bông đùa tỏ ra thú vị đối với mấy người tư sản, họ thấy cỗ xe không có vũ khí và chẳng có hộ tống, nên không thể ngờ là sự thật với một sự khinh suất như vậy. - Chúc đi bình yên? - Họ reo lên. Và họ để cho xe đi. - Hừm! - D Artagnan nói. - Đức ông nghĩ thế nào về câu trả lời ấy? - Một người tài trí. - Chuyện phải làm, - Porthos nói, - Tôi hiểu… Đến giữa phố Les Petits-Champs, một toán kiểm tra thứ hai ngăn xe lại. - Ai đó? - Viên đội trưởng hô. - Đức ông ngồi lui vào, - D Artagnan nói. Và Mazarin ngồi tụt vào giữa hai người bạn thế nào mà bị họ che lấp chằng còn nhìn thấy ông đâu cả. - Ai đó? - Vẫn tiếng nói ấy sốt ruột kêu lên. Và d Artagnan cảm thấy như người ta xông ra chặn đầu lũ ngựa. - Ê! Planchet, - Anh nói. Viên đội trưởng lại gần, Quả nhiên là Planchet, d Artagnan nhận ra tiếng nói của người hầu cũ. - Ơ kìa! Ông! - Planchet nói, - Ông đấy à? - Ồ lạy Chúa! Phải rồi bạn thân mến ạ. Ông Porthos thân thiết này vừa mới bị một nhát kiếm và tôi đưa ông trở về nhà nghỉ nơi miền quê của ông ở Saint-Clou. - Ô? Thật à? - Planchet nói. - Porthos này, - D Artagnan bảo, - Nếu cậu còn nói được, thì hãy nói một lời với cậu Planchet tốt bụng này. Bạn Planchet thân mến ơi, - Porthos nói bằng một giọng rầu rĩ, - Tôi đau lắm, và cậu có gặp một thầy thuốc, cậu hãy giúp đưa đến tôi nhé! - Ôi lạy Chúa? Tai hoạ thật! - Planchet kêu lên. - Chuyện xảy ra như thế nào? - Tôi sẽ kể cho cậu nghe sau, - Mousqueton nói. Porthos thốt ra một tiếng rên rỉ dài. - Này Planchet, - D Artagnan nói thầm, - Hãy tránh ra để bọn tôi đi, kẻo ông ấy không kịp đến nơi mất: ông ta bị thương vào phổi. Planchet lắc đầu ra vẻ muốn nói: Trường hợp ấy thì nguy rồi! Rồi quay về phía người của mình anh bảo: - Để cho đi, bạn tôi đấy mà. Xe tiếp tục đi, Mazarin nín hơi mãi, đánh liều thở mạnh. - Bricconi! - Ông lẩm bẩm. Đến cách cửa ở Saint-Honoré, xe lại gặp một toán thứ ba. Toán này gồm những kẻ mặt mày ốm o giống như bọn trộm cướp; đó là quân của gã ăn mày ở Saint Eustache. - Chú ý, Porthos! - D Artagnan bảo. - Porthos vươn tay ra chỗ súng ngắn. - Có chuyện gì vậy? - Mazarin hỏi. - Thưa Đức ông tôi cho rằng chúng ta gặp bọn xấu rồi. Một người tiến lên cửa xe, tay cầm một thứ lưỡi liềm. - Ai đó? - Người ấy hỏi. - Ê! Lạ chưa - D Artagnan nói, - Các người không nhận ra xe của Ngài hoàng thân, hay sao? - Hoàng thân hay không cũng phải mở ra! Chúng tôi canh giữ cửa ô, không ai đi qua mà tôi không biết đó là người nào. - Phải làm gì bây giờ? - Porthos hỏi. - Mặc kệ! Cứ đi qua, d Artagnan nói. - Nhưng đi thế nào? - Mazarin hỏi. - Đi qua hoặc vượt qua. Người đánh xe ngựa vội phóng nước đại. Đang giơ roi lên - Không được đi một bước nào nữa, - Người có vẻ là chỉ huy nói; nếu không ta sẽ chặt chân ngựa. - Gớm nhỉ, - Porthos nói, - thế thì tiếc lắm, lũ ngựa giá một trăm pistolg một con đó. - Tôi sẽ trả ông hai trăm? Mazarin nói. - Vâng, nhưng một khi họ đã chặt chân ngựa thì họ sẽ cắt cổ chúng ta. - Có một tên đến bên cạnh tôi, - Porthos nói - Có cần hạ sát nó không? - Có! Bằng một quả đấm, nếu cậu có thể làm được. - Chúng ta chỉ nổ súng khi cùng bất đắc dĩ. - Tôi có thể làm được, - Porthos nói. - Thế thì đến đây mà mở, - D Artagnan nói với kẻ cầm liềm; anh cầm một khẩu súng bằng nòng và chuẩn bị đánh bằng báng súng. Trong khi kẻ ấy tiến lại, d Artagnan nhô nửa người ra ngoài để dễ dàng cử động hơn. Mắt anh nhìn vào mắt gã ăn mày và ánh sáng của ngọn đèn soi tỏ. Chắc hẳn hắn nhận ra người lính ngự lâm, vì mặt hắn tái nhợt đi; chắc hẳn d Artagnan nhận ra hắn, vì tóc anh dựng ngược lên. - Ông d Artagnan? - Hắn kêu lên và lùi lại một bước, - Ông d Artagnan đấy? Hãy để cho đi qua! Có lẽ d Artagnan sắp trả lời, thì một đòn giổng như một quả chùy giáng xuống đầu một con bò vang lên: Porthos vừa mới đập chết địch thủ của mình. D Artagnan quay lại và trông thấy kẻ bất hạnh nằm sóng soài ra cách đấy bốn bước. Anh bảo người đánh xe: - Bây giờ phi đại lên! Phóng, phóng!Nhanh lên! Người đánh xe ra roi quất ngựa, những con ngựa quí phải chồm lên. Người ta nghe thấy những tiếng kêu như của những người bị xô ngã. Rồi cảm thấy xe giật lên hai cái liền: khi bánh xe vừa mới chẹt lên một vật mềm và tròn. Một lát im lặng, xe vượt qua cửa ô. - Đi đến Cours-la-Reine! - D Artagnan bảo người đánh xe. Rồi quay lại phía Mazarin, anh nói: - Thưa Đức ông, bây giờ ngài có thể đọc năm điều kinh Chúa Cha và năm điều kinh Thánh Mẫu để cảm ơn Thượng Đế về sự giải thoát ngài rồi đấy; ngài đã thoát nạn, ngài được tự do. Mazarin chỉ đáp lại bằng một tiếng rên rỉ. Ông không thể tin nổi một sự thần kỳ đến như vậy. Năm phút sau, xe đứng lại, đã đến khu vườn dạo chơi Cours-la-Reine. - Đức ông hài lòng về đoàn hộ vệ của ngài chứ? - Ngươi lính ngự lâm hỏi. - Rất vui mừng, ông ạ. - Mazarin nói và liều thò đầu ra cửa xe bây giờ ông hãy làm như thế cho hoàng hậu. - Sẽ dễ dàng hơn, - D Artagnan đáp và nhảy xuống đất, anh nói tiếp - ông Du Vallon, tôi gửi gắm Đức ông cho ông đấy. - Cứ yên tâm, - Porthos nói và chìa tay ra. D Artagnan nắm tay Porthos và lắc lắc. - Ái! Porthos kêu lên. D Artagnan nhìn bạn kinh ngạc. - Cậu làm sao thế? - Anh hỏi. - Tôi e rằng bị trật xương cổ tay, - Porthos đáp. - Chết thật! Với lại cậu nện như một thằng điếc ấy. - Cần phải thế, vì địch thủ của tôi sắp nổ một phát súng ngắn vào tôi. Nhưng còn cậu, cậu khử thằng địch của cậu như thế nào? - Ồ! Địch thủ của tôi ấy à, - D Artagnan nói, - đó không phải là một người. - Thế là cái gì. - Đó là một loài yêu quái. Và tôi đã xua đuổi nó. Không giải thích gì thêm, d Artagnan cầm lấy súng ngắn ở ghế đằng trước gài vào thắt lưng, khoác tấm áo choàng và không muốn trở lại bằng lối cửa ô đã đi ra, anh đi về phía cửa ô Richelieu. Chú thích: (1) Revanche des Vêpres =Vụ thảm sát hàng loạt dân Pháp ở đảo Sicile năm 1282, do dân Sicile nổi loạn chống lại vua Pháp Charles I d Andrew và xảy ra vào lúc các nhà thờ rung chuông gọi tín đồ.
Hai Mươi Năm Sau Hai Mươi Năm Sau - Alexandre Dumas Hai Mươi Năm Sau