Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vạn Sắc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 560 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167: Hạnh Phúc [H]
ộc Hàm cũng không tái kiên trì, thuận theo ý Thế Huân ngoan ngoãn nằm xuống ghế sofa, còn đặc biệt chủ động mở ra hai chân. Thế Huân liền giống như lang sói động dục nhào lên trên người cậu, dương vật "Ót" một tiếng liền thống vào bên trong hậu huyệt trơn trượt.
Thế Huân không một chút nghỉ ngơi, mà lập tức bắt đầu điên cuồng trừu sáp, lực đạo lớn đến mức đẩy thân thể Lộc Hàm nhào về phía trước. Dương vật trừu sáp càng nhanh, chỗ phía sau của Lộc Hàm lại càng thường xuyên co rút, hậu huyệt giống như cái miệng nhỏ nhắn bao lấy hút chặt dương vật, làm cho Thế Huân thật sảng khoái, lại sử dụng hết khí lực toàn thân dùng sức thao lộng cái lỗ nhỏ vừa ấm vừa ướt kia.
"Thế Huân Thế Huân..." Lộc Hàm thở dốc dồn dập, hai chân giang rộng mặc cho Thế Huân tùy ý tiến xuất bên trong thân thể của mình, bên trong hậu huyệt bị dương vật ma xát nóng bỏng, cảm giác tê dại cùng hơi đau làm cho cậu càng bị kích thích nhiều hơn.
Khi dục vọng tới đỉnh, hai người cùng nhau bắn ra. Tuy rằng Thế Huân đặc biệt muốn làm thêm một lần, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng Lộc Hàm, sau khi ôm hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, anh liền ôm lấy Lộc Hàm đi vào phòng tắm, đem tinh dịch bên trong rửa sạch sẽ, sau đó hai người liền lên giường nghỉ ngơi.
Cuộc sống của hai người cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo. Lộc Hàm tính tình hiền hòa lại biết cách chăm sóc người, lúc trước bị bao dưỡng còn đem Thế Huân hầu hạ đến thư thư phục phục, hiện tại hai người là lưỡng tình tương duyệt, Lộc Hàm lại càng dốc hết toàn bộ tâm tư chăm sóc Thế Huân thật tốt.
Thế Huân cảm giác cuộc sống của mình lúc này giống như đang rơi vào hủ đường, ngọt ngào mật mật đến tâm cũng muốn bị hòa tan. Lộc Hàm mỗi ngày nấu cơm không hề trùng lặp, làm cho anh có thể thưởng thức hết thảy các loại mỹ thực, cơm nước xong hai người sẽ cùng nhau dọn dẹp rửa chén, ngồi vào sofa xem TV một lát, rồi đến một hồi hoan ái vô cùng nhuần nhuyễn, cuối cùng ôm nhau ngọt ngào đi vào giấc ngủ... Thế Huân thật sự là hạnh phúc đến nỗi nằm mơ cũng có thể mỉm cười.
"Lộc Hàm..." Sáng sớm khi Thế Huân tỉnh lại, trong ngực không có thân thể ấm áp của Lộc Hàm, trong lòng liền vắng vẻ khó chịu. Anh bước xuống giường tùy tiện mặt quần áo, đến mặt cũng không thèm rửa liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ.
Thế Huân mở cửa phòng ngủ đi vào phòng khách, một cỗ hương khí nồng đậm lặp tức phiêu tán trước mũi, Thế Huân vội vàng tăng cước bộ, cơ hồ là một đường chạy vào trong bếp.
"Lộc Hàm!" Thế Huân hai bước bằng ba bước chạy nhanh lại, trực tiếp đem Lộc Hàm đang đứng trước bếp nấu bữa sáng ôm vào trong ngực.
"Uy, chậm một chút." Thế Huân xông đến có chút mạnh, Lộc Hàm vội vàng ổn định thân thể, cười oán giận nói một câu.
Thế Huân buộc chặt cánh tay đang ôm lấy thắt lưng của Lộc Hàm, đầu chôn ở gáy cậu hít sâu mùi vị của Lộc Hàm, mới cảm thấy trong lòng ổn định lại.
"Lộc Hàm, thức ăn trong camen là làm cho ai vậy!?" Lộc Hàm nấu cơm, Thế Huân liền theo phía sau ôm lấy thắt lưng của cậu, cằm để ở trên vai cậu ngơ ngác nhìn cậu thành thạo nấu ăn. Thế Huân đột nhiên nhìn thấy trên kệ có hai cái camen đựng thức ăn, có cơm có đồ ăn, trình bày còn đặt biệt đẹp mắt, chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến cho người ta cảm thấy muốn ăn liền. Thế Huân đoán thầm đây có lẽ là Lộc Hàm làm cho ai đó ăn, dùng camen vậy là định mang ra ngoài, chẳng lẽ là đồng sự trong công ty!? Nhưng tại sao lại làm phong phú như vậy!? Thế Huân một bên suy nghĩ một bên trong lòng ứa ra dấm chua, đặc biệt ghen tị với người có thể ăn thức ăn này. Thế Huân càng nghĩ trong lòng càng không biết tư vị, dứt khoát liền trực tiếp hỏi, trong giọng nói còn bí mật mang theo một tia bất mãn cùng chất vấn, trong lời nói ẩn hàm ý tứ chính là những món ăn do Lộc Hàm làm chỉ có thể để cho anh ăn.
"Cái này chính là cơm trưa của anh. Gần đây chúng ta gọi món bên ngoài, em thấy anh không thích ăn. Anh làm việc vất vả như vậy, không thể ngay cả cơm trưa cũng ăn không ngon. Cho nên buổi sáng em mới rời giường sớm một chút để làm, trong công ty không phải có lò vi sóng sao, chờ buổi trưa em hâm nóng lại rồi đưa qua cho anh." Tay Lộc Hàm đang không ngừng làm đủ thứ việc, nào có tâm tư đi nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Thế Huân, bất quá vẫn là hảo tâm giải thích cho anh.
"Lộc Hàm Lộc Hàm..." Tâm tư Thế Huân nháy mắt liền từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường, bị Lộc Hàm làm cảm động đến không nói ra lời, thậm chí sóng mũi đều có chút cay cay.
"Không phải sáng hôm nay anh có cuộc họp với các chủ quản sao, mau đi thu thập một chút, ăn xong điểm tâm chúng ta nhanh chóng đến công ty." Lộc Hàm tắt lửa, co tay thúc nhẹ vào người Thế Huân nhắc nhở.
"Ừ." Thế Huân đáp ứng một tiếng, lưu luyến buông ra Lộc Hàm, quay về phòng ngủ rửa mặt thay quần áo.
Chờ Thế Huân chuẩn bị xong từ phòng ngủ đi ra, Lộc Hàm đương nhiên đã đem bữa sáng nóng hôi hổi mang lên bàn ăn. Thế Huân liền vừa ăn cơm vừa nhìn trộm Lộc Hàm mà ngây ngô cười, trong lòng hạnh phúc cực độ.
----------------------
Hạnh phúc chưa hắc hắc
Hai Con Người, Một Cuộc Đời Hai Con Người, Một Cuộc Đời - Vạn Sắc