We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 708 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
on đường dẫn vào trại tạm giam lốc xốc những ổ gà. Mấy vũng nước mưa đọng lại từ trận mưa hồi đêm đục ngầu màu đất đỏ mà đơn vị thi công vừa rải tạm để nâng cấp con đường “đau khổ” nầy. Chiếc xe ôm chồm lên mỗi lần người lái xe gặp một tình huống phải xử lý: một vài con chó chạy rông, bầy vịt có lẽ của mấy hộ dân quanh đây nuôi để cải thiện bữa ăn gia đình... Nhung ngồi cách người lái xe qua cái giỏ đựng mấy cái khăn, mấy cái quần đùi và vài cái áo thun lót. Giỏ đồ ăn với mấy thứ cần thiết được treo trước xe để cô có thể kềm giữ cái thân mình đừng chạm vào người ngồi trước. Người lái xe ôm là một thanh niên có lẽ chưa qua tuổi ba mươi, vừa cẩn thận nhìn đường vừa gợi chuyện:
- Lần trước, chị cũng đi xe em mà! Bộ tới bây giờ chưa xử sao chị?
- Chưa! Hồ sơ cứ làm đi làm lại hoài? Cả nhóm bốn người không ai khai giống ai nên chưa xử được.
Anh chàng lái xe nhìn vào kiếng chiếu hậu và bắt gặp gương mặt buồn rười rượi của Nhung. Anh có vẻ cảm thông:
- Làm kinh tế thì sướng thiệt! Nhưng không khéo thì khổ lắm! Mà ngày xưa, ảnh làm tới chức vụ gì chị?
Mãi một lúc sau, Nhung mới đáp nhỏ: “Giám đốc”, tiếp theo là tiếng thở dài. Còn cách cổng trại chưa đầy năm trăm thước thì một chiếc xe du lịch mang bảng số đỏ trờ tới. Người lái xe có lẽ không nhìn thấy vũng nước trước mặt nên mấy cái bánh xe bên phải chạy tuồn qua mau “xoẹt... xoẹt...”. Anh lái xe ôm mất đà thắng gấp. Nhung ngã chúi vào lưng anh. Cả người cô, cả người anh xe ôm đầy những nước bùn màu đỏ. Chiếc du lịch dừng lại phía trước. Một bóng áo xanh bộ đội mang quân hàm thượng úy bước xuống xe. Anh tiến tới Nhung và anh lái xe ôm:
- Thật vô ý quá! Làm anh chị dính hết rồi? Tôi thành thật xin lỗi vì lái xe không nhìn thấy vũng nước.
Nhung quay ngoắt lại. Cô trừng mắt nhìn người đối diện:
- Trời ơi! Hiểu! Anh Hiểu!
Người sĩ quan được gọi là Hiểu cũng ngạc nhiên tới tột cùng:
- Nhung! Sao em lại tới trại giam! Em thăm ai ở trong nầy?
Ánh mắt Nhung chùng xuống và như đã chực chờ từ lâu rồi, mấy giọt nước đã ngân ngấn trong đôi mắt đẹp của cô. Người lái xe ôm lừng khừng:
- Bây giờ chị đi xe em nữa không? Hay chị quá giang xe của “sếp” đây?
Nhung chưa biết tính sao, Hiểu đã đỡ lời:
- Tụi tôi là bạn, để tôi cho cô ấy đi nhờ xe. À! Tôi gởi tiền xe anh luôn.
Hiểu móc bóp đưa tiền cho anh xe ôm. Nhung chưa kịp phản ứng gì, Hiểu lấy khăn tay:
- Em lau sạch nước bùn đi! Rồi anh đưa giúp vô trỏng. Mà em vẫn chưa nói em thăm ai!
Bây giờ thì hai dòng nước mắt đã chảy dài trên má. Nhung ngập ngừng:
- Em thăm anh Hưng!
- Thằng Hưng? Hiểu trợn trừng mắt như không tin ở tai mình.
Người lái xe nhắc:
- Tới giờ rồi anh. Tranh thủ làm việc trước đi rồi tính sau.
Hiểu nhìn Nhung:
- Thôi! Em lên xe vô trỏng luôn. Anh làm việc với mấy anh cỡ một giờ thôi. Em chờ anh ở căng-tin, anh phải biết cho tường tận. Thật tình, anh không tin được.
Hai Con Đường Hai Con Đường - Sưu Tầm