Số lần đọc/download: 1081 / 4
Cập nhật: 2015-06-10 22:04:26 +0700
A
n 20 tuổi, thấp bé và trẻ nít, nói nhiều, như một con chim chích. Cứ thấy An là thấy nụ cười, bất kể cuộc đời đang buồn hay vui. Tuy vậy, trái ngược với vẻ ngoài, giọng nói An lại trầm khàn và đục sâu, như chứa đựng biết bao cuộc đời trong đó. Ít ai biết được, cô gái bé nhỏ luôn tìm đủ lý do để cuộc sống nhuốm màu buồn rầu, buồn từ trong tim lan tới tận các đầu ngón tay. Duy chỉ có nụ cười là ngoại lệ.
Tháng 9. Mưa không dứt. Ở bên hông nhà hát lớn, nơi có những đám người say sưa với mùi cà phê nồng nặc, đắm mình trong không khí chỉ có ở tuổi đôi mươi, chìm trong ánh mắt của những người lạ và quen, anh xuất hiện. Anh cung Xử Nữ. Chỉ một câu ngắn gọn như vậy thôi, là đủ để diễn tả tất cả tính cách con người anh: Cầu toàn và mê cái đẹp. Đôi khi chỉ cần một ánh mắt ai đó thoáng qua trên đường, hoặc một sợi tóc mềm rơi nhẹ bên tai đã đủ để anh phải ngẩn ngơ suốt quãng đường về. Người yêu anh cũng đẹp. Họ đẹp, họ giỏi, và họ xứng đôi. Không ai bàn cãi điều đó. 5 năm, quãng thời gian quá dài cho những thói quen và yêu thương vô hiện hữu. Chỉ còn chờ một cái kết trọn vẹn.
An lúc ấy, đang kể một vài câu chuyện cùng đôi ba dòng nhận xét vớ vẩn hài hước, khiến đám đông toàn những thằng con trai bật cười như một cánh rừng đầy khỉ.
Anh lúc đấy, đang nắm chặt tay cô người yêu xinh đẹp. Cặp đôi hoàn hảo. An muốn ganh tỵ lên với cái vẻ nhẹ nhàng và lảng đãng nơi họ. Tựa như dù đám đông có đang nói về những câu chuyện sôi nổi thì giữa họ – vẫn tồn tại một sự gắn kết không thể cắt đứt nổi.
Giữa cuộc nói chuyện vui tươi, bất giác An thở dài, lôi cây guitar lúc nào cũng mang bên người ra mà chỉnh tông, mà căng dây, đến nỗi chẳng biết đang mò mẫm cái gì. Anh bâng quơ, đàn nghe thử xem nào cô bé. Một đoạn nhạc vô tình cất lên, rời rạc. An cười thật tươi, bảo rằng không hiểu sao cục cưng của em hôm nay dở chứng, bị lạc mất một tông, mai phải đem đi sửa thôi. Ít ai biết, sự bối rối đang đập nhẹ trong lồng ngực, lan đến tận đầu các ngón tay, khiến bản thân bất động và không đàn được nữa. An chới với với những cảm xúc khác lạ đang nảy nở trong mình. Tự nhiên mỉm cười khi một cơn gió ào qua, vuốt mặt nó mát rượi. Lâu rồi nhỉ, mới có cảm giác này. Đến cuối buổi tụ tập, anh buột miệng bảo “Em có khóe miệng đẹp lắm đấy. Bướng bỉnh, và tươi nguyên.”. Anh không biết đêm đó An mất ngủ. Vì đôi mắt của một người. Vì lời nhận xét của một người. Vì một đêm Sài Gòn mưa gió và đáng yêu.
Ít ai biết An cô độc, thật sự vậy. Cuộc sống An chỉ có một mình, cùng những trang word trắng bóc và những đêm ngật ngừ bên những bản nhạc live ở các quán cà phê. An có một biệt tài rất hay, đó là tự chôn vùi bản thân vào những nỗi buồn bất tận và thả thành những câu chữ cô đọng xám xịt trên trang giấy. Có một blog nhỏ, nơi An post những câu chuyện của mình lên đó. Một vài comment, một vài fan hâm mộ giấu mặt…đủ để An hài lòng với nỗi buồn của chính mình. Thế nhưng trên lớp học, ở vỉa hè nhộn nhịp, trong quán cà phê ấm nồng mũi gỗ, An trở về là chính An – không – nguyên – vẹn. Sôi nổi và say mê. Miệng cười, mắt cười, tựa hồ cuộc sống là một tờ giấy phẳng lì và hoàn hảo. Vào một đêm lặng gió, anh tới quán chơi và gật đầu cười với An. Tự nhủ không được để các ngón tay bối rối, An chơi nhiệt thành và lặng lẽ. Đôi ba lần, nhìn xuống, thấy đôi mi dày của anh nghiêng nghiêng và đôi mắt sáng, An chợt xúc động biết bao. Không dễ để bản thân yêu một ai đó, nhưng trái tim luôn có những quyết định bất ngờ. Kiểu như một đêm nóng nực nào đó, có ai đó đã khen khóe miệng bạn tươi nguyên. Kiểu như một chiều muộn tan tầm phố đông người, bạn trà chanh chém gió cùng lũ bạn và được khen rằng thiếu bạn đời chẳng còn gì vui. Kiểu như trong một khoảnh khắc bất ngờ, bạn nhận ra tim đập loạn xạ vì một kẻ xa lạ. Mọi thứ như cơn nắng nhỏ len lỏi vào con hẻm Sài Gòn chật chội tối tăm ướt át, khiến nụ cười bỗng tròn vẹn đến không ngờ. Những bản nhạc, những câu chữ cũng theo đó mà trọn vẹn hơn.
Một vài lần, anh ở lại chờ An chơi xong, đề nghị đi ăn khuya. Ngồi sau xe anh, An lại cứ nói liên hồi, tù tì và bất tận. Anh cười rung cả tay lái, bảo rằng năn nĩ em đấy, sắp đến quán ăn rồi,để dành đi không anh té xe mất. Để rồi phải bụm miệng cười bạo hơn khi nhìn vô gương chiếu hậu thấy gương mặt An cố gắng làm ra vẻ nghiêm trọng như ai đó đã khâu miệng mình lại. Thật ra thì, An cứ nhìn trân trân vào gáy người đàn ông ngồi đằng trước, xúc động đến nghẹn tim. Tự nhủ rằng mình yêu người đàn ông này mất rồi. Yêu chân thành, bằng tất cả sư chân thành trên đời này gom lại.
– Sao em cứ đàn mà không hát?
– Sẽ là thảm họa.
– Hát đi.
– Vì sao?
– Con gái vừa đàn vừa hát mới lôi cuốn chứ.
– Anh có muốn nghe không?
Anh nói Có, và từ ngày hôm đó, An tập hát trở lại. Hát một mình, tự nhủ rằng khi nào hát hay thật hay thì sẽ hát cho anh nghe. Không hiểu sao, bên anh, An hết cô độc. Một quãng thời gian dài, An không viết được cái gì ra hồn. Cứ cười như một con đười ươi. An bảo anh, “niềm vui thì dễ quên chứ nỗi buồn thì còn mãi. Anh sẽ chỉ nhớ đến người đã làm anh buồn thôi”. Anh im lặng. An cho rằng anh đang nhớ tới cô người yêu của mình. Và giật mình, nhớ ra, anh có người yêu rồi mà. Đêm hôm ấy, chữ tuôn ra ào ào, như trời Sài Gòn đang mưa trút nước vậy.
Mẹ gọi về, nói vu vơ vài câu chuyện. An trả lời nhẹ bẫng. Kết thúc, bảo:” Con vẫn còn chơi đàn đấy”. Mẹ thở dài, ừ, cứ giữ nó như một kỷ vật, nhưng nghĩ tới con sau này cứ dính mãi với nó, mẹ đau lòng lắm. An yên lặng cúp máy. Cây đàn này là kỷ vật của ba để lại, sau khi dứt áo ra đi với một cô ca sỹ xinh đẹp. Vì lẽ gì đó, mẹ không đập vỡ nó. Vì lẽ gì đó, bà nhíu mày vào một ngày An 16 tuổi, về nhà và thỏ thẻ:” Cho con đi học đàn”. Vì lẽ gì đó, bà hay thở dài vì đứa con gái cũng sống trên mây y hệt người đàn ông của bà, lãng đãng và bâng khuâng…Ngày bà đi, bà bảo:” Cứ đàn theo ý con muốn. Nhưng đừng hát. Mẹ căm thù tiếng hát.” Và thật sự An đã không hát, như một cách bày tỏ rằng An thương bà biết bao.. Từ đó trở đi, An sống một mình, mạnh mẽ và buồn rầu. Có nhiều người đi qua trong đời, nhưng cuộc đời như biển lớn. Cứ mỗi đợt sóng, lại xóa đi một bước chân hằn trên bờ cát, để lại khóe mắt cay cay vì gió biển, vì mặn mòi. Chẳng có gì ở lại.
Nhưng hôm nay, anh ở lại. Nguyên vẹn trong An. An biết thế vào một buổi tối tháng 10 ẩm ướt, An ngồi giữa đám bạn thân quen ở chỗ cũ, nơi lần đầu tiên gặp Anh. Vẫn cười đùa, đàn hát như ngày nào, nhưng An thấy trống rỗng. Lúc ấy, chỉ có duy nhất một ước muốn thôi. Phải gặp anh, không phải anh là không được. Đêm dần khuya, lũ bạn lần lượt kéo về hết. An cứ ngồi lì trên vỉa hè, không rõ chờ đợi điều gì. Anh từ đâu xuất hiện. Giây phút ấy, An vỡ òa. Một điều gì đó lạ lùng đã thấm đẫm không gian thành phố. An nhìn thẳng vào mắt anh, xuyên qua đám đông, muốn nói nhiều điều. Nhưng An không nói gì cả. An lôi đàn ra, bảo rằng em hát nhé. Be be your love của Rachael Yamagata
Everybody’s talking how I can’t
Can’t be your love but I want
Want
Want to be your love
Want to be your love for real
…..
Please, sir
Don’t you walk away
Don’t you walk away
Don’t you walk away
An hát say mê. Mặc kệ mưa mỗi lúc một to. Tới đoạn điệp khúc, ba tiếng “be your love” cứ tắt nghẹn trong cổ họng, không thể lên nổi. Khàn hẳn cả giọng. Nhưng An cứ bướng bỉnh tiếp tục bài hát của mình. Đến hết bài, An cười hả hả, che giấu sự thất bại dễ thương của mình, bảo rằng trên đời này chỉ có mỗi Racheal hát được bài này thôi. Nụ cười và câu nói chưa kịp kết thúc, anh đã kéo mạnh An vào lòng và hôn.
Xúc động ở đâu kéo đến, dâng nghẹn tim.
Trời khuya và mưa lạnh, đường lác đác người và xe. Họ cứ ngồi trên vỉa hè như thế, cây guitar buông thõng và hôn nhau. Mặc kệ tất thảy.
Nhưng những thứ trọn vẹn thường rất khó để có. Chẳng có gì rõ ràng, bởi mối quan hệ của anh vẫn còn đó và nó có thật, chứ không phải An ảo tưởng. Đôi lần An ước giá như nó chỉ là ảo tưởng. An tự hỏi không biết đến bao giờ An mới có thể công khai nắm tay anh đến quán cà phê mùi gỗ, trên vỉa hè đông đúc bạn bè, trên đường phố náo nhiệt, khi mà mối quan hệ lâu năm luôn đi kèm với trách nhiệm, bất kể tình yêu giữa hai nhân vật chính đã bạc màu? Nếu An đẹp, An sắc sảo, An thanh lịch như ai kia, vậy anh sẽ từ bỏ cô ấy dễ dàng mà đến với An chứ? Vài lần An muốn nói với anh, hãy chạy về phía cô ấy đi. Nhưng rồi chẳng thể nào giữ bàn chân mình ngăn bước về phía anh, suốt cả mùa mưa năm đó.
Rồi mùa mưa qua nhanh. Đông đến, hanh khô. Có những người chỉ có thể giữ trong tim, chứ không thể nào giữ mãi trong cuộc sống. An trở về với cuộc sống đơn độc trước đây của mình. Nó dậy vào buổi trưa, tự nấu cho mình một vài món ăn đơn giản, tự làm yaua trái cây. Thỉnh thoảng, ngồi đại xuống một góc khuất trong nhà và suy nghĩ. Rồi ngủ gật. Tự nhủ với lòng, nếu sau này có sống chung một nhà với người nó yêu, thì ngôi nhà đấy phải có thật nhiều góc khuất. An sẽ nép mình trong một góc khuất nào đó, chờ người ta đi làm về. Gọi mãi không thấy An đâu, sẽ cuống cuồng đi tìm, sẽ xót xa khi thấy dáng ai đó ngồi thu lu bó gối, sẽ chẳng đành lòng mà hôn mà siết thật đau, thật chặt. Hoặc sẽ xây một phòng đọc sách. Người đó ngồi làm việc, An co ro đọc sách, thỉnh thoảng bỏ sách xuống mà nhìn, mà vui. Hoặc thì sẽ có phòng sám hối. Giận dỗi gì cứ bỏ vô đó mà ngồi, đến khi hết giận và nhớ điên lên thì lại mò ra, mà ùa vào lòng nhau mà nũng nịu. Giật mình nhận ra, trong tất cả các dòng suy nghĩ ấy, đều có hình bóng anh. Nhưng An không thể thoát ra khỏi góc khuất của mình mà chạy đến bên anh bảo rằng, mình yêu nhau đi. Bởi lòng đang đau chết đi được. Đau như đêm mưa vừa rồi, có cô gái nhỏ ngồi thừ ra trên vệ đường, sau khi bị đập nát cây đàn không rõ lý do, không rõ ai. Trong bóng tối nhập nhòe, nhòe cả nước mắt, An chỉ thoáng thấy cái gáy nhỏ bé của ai đó. Cả búi tóc dài mềm với những sợi tóc mai lòa xòa bên tai thật quen và thu hút. An ngã mạnh, như rơi xuống hố sâu không đáy. Chẳng buồn đứng dậy, chỉ biết nằm đó và buông xuôi. Khóc không thành tiếng. Đêm mùa đông cơ hồ có thể đóng băng tất cả. Từ hôm đó, An nhốt mình trong nhà, ở những góc nhỏ, với những câu độc thoại không hồi kết. Một phần con người An mất đi, một cách dần dần và bạc màu. Anh tìm An điên cuồng. Bằng những tin nhắn, những cuộc gọi nhỡ, những lời nhắn ở quán quen, vỉa hè quen…An bỏ qua tất cả. Tự nhủ rằng “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, theo một cách nào đó. Chỉ cần chúng ta đừng gặp lại nhau, em chấp nhận nỗi đau về phần mình, anh à…”
Một buổi sáng khô hanh và sạch tươm, có bưu phẩm được gửi đến nhà. Một cây guitar mới, đơn giản và thô sơ. Chữ An được khắc mềm mại trên thân đàn. An mở tờ giấy gấp tư và thì thầm đọc:” Anh đã biết tất cả. Anh bất lực, không biết phải làm gì cả An à. Thành phố đã qua mùa mưa, mà anh vẫn có cảm giác sướt mướt gây lạnh đến tận sống lưng. Anh nhớ về em luôn luôn. […] Cây đàn này anh mua ở trong một cửa tiệm nhỏ ven đường. Nó nằm sâu trong một góc, cô đơn và buồn bã. Chợt nghĩ tới em. Anh mua nó về, lau sạch bụi và khắc tên em lên đó [….] Hãy để anh nắm tay em ra khỏi góc khuất. Có anh yêu thương em, em đừng sợ cô độc nữa. “
An gấp mảnh giấy lại, cầm cây đàn lên và khẽ chơi một cách dịu dàng. Tiếng đàn ban đầu còn xa lạ, nhưng rồi nhanh chóng thân quen, chân thành và giản đơn.Ngoài khung cửa sổ, nắng đã lên sau chuỗi ngày chìm trong mưa lạnh. An không chơi những bản nhạc buồn rầu nữa. Vì lẽ gì mà An lại tự nhấn chìm mình như vậy, bỏ qua biết bao cơ hội yêu và được yêu? Có thể sau hôm nay, An sẽ tiếp tục im lặng, hoặc lại cầm đàn ra vỉa hè và tìm kiếm ánh mắt ai thân quen, nhưng An biết, một điều gì đó đang thay đổi trong An. Ngoài kia, phố phường tấp nập. Cô gái nhỏ vẫn ngồi yên lặng bên cửa sổ cùng cây đàn mới của mình. Với tình yêu đang dâng đầy trong lồng ngực.