A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1972 / 15
Cập nhật: 2015-11-24 21:42:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ỏi bảy tám câu là rõ nội tình, bố nói sang chuyện khác, không còn liên quan đến Thi Vĩnh Đạo nữa. Từ đó về sau, bố cô không trực diện nghe ngóng những chuyện của chính Thi Vĩnh Đạo hoặc liên quan đến cậu từ Phổ Hoa nữa, nhưng hàng tuần khi Phổ Hoa về nhà bước vào cửa, bố đều ngồi trên ban công hút thuốc, nhìn xuống tầng dưới một lúc.
Hai bố con đều là những người cẩn thận, trong việc này lòng đã hiểu nên lựa chọn cách đi đường vòng. Phổ Hoa sắp hai mươi mốt tuổi rồi, có thế giới của riêngmình, sau khi mẹ tái hôn bố không còn đối xử với cô như trẻ con nữa. Mọi việc đều tôn trọng ý kiến, lựa chọn của bản thân cô.
Tuy bố chưa từng khiến Phổ Hoa quá khó xử vì chuyện của Thi Vĩnh Đạo nhưng giữa họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Thái độ của cô đối với cậu vẫn lạnh nhạt xa cách, thậm chí việc hiến máu cũng không nói cho cậu biết.
Sau khi kiểm tra sức khỏe đạt tiêu chuẩn, Phổ Hoa đưa toàn bộ ba trăm tệ tiền trự cấp khoa phát cho bố, bố hỏi, cô chỉ nói là tiền lương dạy gia sư, để bố giữ lại mua thuốc lá. Trước khi hiến máu, Kỷ An Vĩnh đến ký túc cài lại máy tính. Sau đó, ký túc lần lượt có thêm rất nhiều táo đỏ, nhãn và sô cô la, thường bày trên bàn Phổ Hoa, hỏi ai mua, Mạch Mạch nói là ký túc Kỷ An Vĩnh đưa cho, ai cũng có.
Tối hôm trước, Kỷ An Vĩnh còn đặc biệt gọi điện tới, dặn dò cô cẩn thận sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt. Cúp máy nằm xuống, Phổ Hoa trằn trọc không yên, mở quyển Tập thơ Tagore Kỷ An Vĩnh tặng, tìm tới bài thơ Khoảng cách xa nhất trên thế giới. Xuất phát từ góc độ lòng tham, cô hy vọng có được tình bạn của cậu ấy, thậm chí nhiều hơn, nhưng có một giọng nói khác lại quấy nhiễu đến mức cô không thể yên lòng.
Cậu nhiều lần nói trong điện thoại "Mình sai rồi! Diệp Phổ Hoa!", "Cậu vẫn tức giận à? Diệp Phổ Hoa!", "Mình bị bỏng vì axít rồi! Diệp Phổ Hoa!", "Cuối tuần cùng về nhà nhé? Diệp Phổ Hoa!".
Cậu biến tên cô thành ma chú, đọc tới nỗi cô không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của cậu nữa, thậm chí xuất hiện cả trong mơ, cậu tức giận, cậu bướng bỉnh, ngang ngạnh, cậu trêu đùa, và cả nụ hôn tối đó của cậu... Việc hiến máu tiến hành rất thuận lợi, Phổ Hoa đã hiến hai trăm CC máu, hơi choáng váng, ra khỏi điểm hiến máu tại hội trường cô cảm thấy rã rời. Thái Hồng đưa cô về ký túc, vốn nên đi ngay lên tầng nghỉ ngơi, nhưng có hai người đang đợi cô ở cổng ký túc.
"Diệp Phổ Hoa!". Nhận ra Cầu Nhân bước tới nở nụ cười toe toét, Phổ Hoa vô cùng bất ngờ.
"Sao lại... là cậu?".
"Hiếm khi nhỉ!", Cầu Nhân nhiệt tình kéo tay cô, giới thiệu cho cô, cô mới biết cô gái đi cùng Cầu Nhân là bạn học khoa Truyền thông trường Đại học Bắc Kinh.
"Có việc à?".
"Ừ, định nhờ cậu giúp!", Cầu Nhân kéo Phổ Hoa đến quán cà phê trong trường,nhất định mời cô uống cà phê mới nói rõ ý định đến đây. Cà phê vừa đắng vừa chát, thêm bao nhiêu đường cũng vẫn không có vị ngọt, PhổHoa từ bỏ không thử nữa.
"Có chuyện gì thế?".
"Bọn mình muốn tới thư viện trường Đại học Sư phạm tìm quyển sách, định mượn thẻ mượn sách"
"Sách gì?".
"Dần luận phân tích tinh thần - bản tiếng Anh của Sigmund Freud".
"Đại học Bắc Kinh... không có à?".
"Ừ... không tìm thấy". Lời của Cầu Nhân khiến Phổ Hoa sinh nghi, cô thoáng chạm vào ánh mắt cô gái ngồi bên Cầu Nhân.
Đưa họ đi mượn sách, tiễn họ về, Phổ Hoa trở lại thư viện tìm trong hệ thống tìm kiếm. Sách của Sigmund Freud có rất nhiều, Dần luận phân tích tinh thần - bản tiếng Anh có ba cuốn.
Đường đường thư viện Đại học Bắc Kinh lại không có quyển này, thực không hợp lý. Trở về ký túc, để nguyên quần áo nằm trên giường, cô cuộn tròn trong chăn, nhớ lại lời Cầu Nhân nói, còn có cô gái đi cùng cô ta, càng nghĩ trong lòng càng có cảm giác khó chịu.
Gọi điện cho bố, trong nhà không có ai, bạn cùng ký túc đều đi học, chỉ còn lại mỗi Phổ Hoa. Cô mệt mỏi nhìn ra bầu trời ngoài rèm cửa sổ, muốn tìm ai đó nói điều gì đó để dẹp yên những bất an trong lòng, lại sợ là suy nghĩ nhiều. Đợi mọi người về, đợi đến khi quả thật mệt tới nỗi không thể mở mắt ra, Phổ Hoa vẫn rất mâu thuẫn, nghĩ có nên nói cho Thi Vĩnh Đạo biết Cầu Nhân tới tìm không.
o O o
Tối hôm hiến máu, Phổ Hoa đã có một giấc mộng dài. Trong mơ như đang vào xuân, Kỷ An Vĩnh mặc áo sơ mi màu trắng đứng bên ngoài ký túc, dựa vào xe đạp đọc một cuốn sách. Cô chạy xuống tầng, ngồi ở ghế sau, để Họ đi dạo qua sạp sách nhỏ dưới cầu vượt, xếp hàng bên đường mua sô cô la hình con cá loại một đồng một cặp, vừa ăn vừa đi bộ men theo bức tường thấp ngoài trường... cậu ấy đưa ra ngoài trường hóng gió.
Nửa đêm, cô tỉnh dậy, ngồi trong bóng tối, lau mồ hôi trên trán, bên cạnh không có Kỷ An Vĩnh. Cô chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, cứ như toàn thân bị rút sạch sức lực, cô chỉ là một cái xác không hồn. xắn tay áo lên xem vết chích lấy máu, có một vết thâm tím lại to bằng đầu ngón tay cái.
Sáng hôm sau vào nhà vệ sinh cô nhìn thấy vết máu trên quần lót, Phổ Hoa bỗng choáng váng, cô chống tay lên tấm ngăn để giữ vững đôi chân mềm nhũn,tim đập gấp gáp. cắn răng thay rửa xong, lưng áo ướt đẫm một khoảng. Mới mặc quần áo xong liền bị mọi người khuyên trở lại giường nằm.
Cả buổi sáng, Phổ Hoa mê man ngủ vài lần, trưa, mọi người trở về, Thái Hồng đặt cơm trên bàn, Phổ Hoa không ăn, chỉ nói mệt quá. Chiều, hành lang yên tĩnh một cách khác thường. Cô ôm bụng đau âm ỉ, ngủ không yên, vén rèm nhìn điện thoại trên bàn. Gọi về nhà, ấn số mấy lần đều ấn sai. Cuối cùng điện thoại cũng kết nối thì bố lại không ở nhà, cô thất vọng nằm xuống. Sau đó làm thế nào? Gọi cho ai? Mẹ? Hay Quyên Quyên?
Cô cố gắng nhớ lại số điện thoại trong đầu, ấn một dãy số. Chuông kêu hơn chục tiếng, điện thoại đã có người nhận.
"A lô?".
"Thi Vĩnh Đạo...". Cô chỉ muốn khi nói ra tên cậu, cậu sẽ đến ngay.
"Gọi nhầm rồi!". Người đàn ông thiếu kiên nhẫn nói xong, liền lập tức cúp máy cái "rụp". Cô lại thử một lần nữa, người nhận điện thoại là người khác.
"Thi Vĩnh Đạo...".
"Gọi nhầm rồi, cậu ta không ở phòng này!".
Phổ Hoa buông ống nghe nằm xuống, rút khăn phủ gối che lên mắt. Chạng vạng tối mọi người tan học trở về, Phổ Hoa lại uống thuốc giảm đau. Tiểu Quỷ ngồi bên giường nói chuyện với cô, lau mồ hôi cho cô, cô rõ ràng nhìn thấy Tiểu Quỷ đang mấp máy môi, nhưng bên tai ong ong không nghe thấy gì. Thái Hồng bóp bóp tay cô, lau mồ hôi sau gáy, lập tức đỡ cô lên choàng thêm quần áo, kêu Tiểu Quỷ đi gọi điện.
Phổ Hoa khép mắt lặng lẽ chờ đợi, cô muốn bố tới, hay cô giáo? Bạn học khác? Hoặc là bác sĩ. Đợi người đó đến gần giường, thử nhiệt độ trên trán cô, cô hé mắt ra nhìn, bất ngờ thấy Kỷ An Vĩnh ở bên giường. Cô không dám tin đôi mắt khó hiểu sau cặp kính, cậu ấy không phải người trong mơ đó, cậu ấy chưa bao giờ thể hiện điều gì. Cậu ấy không nên là người đầu tiên xuất hiện khi cô yếu đuối, thực không nên!
"Cậu...". Cô không nghe rõ mình nói gì, cô muốn hỏi "Vì sao cậu đến? Vì sao không phải cậu ấy?" thì đã bị Kỷ An Vĩnh nâng người dậy.
Gương mặt cậu ấy phóng to trước mắt cô, ánh mắt chăm chú khiến cô không quen. Họ chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân thể gần gũi đến thế, cậu ấy đưa cô xuống tầng, trên bậc thềm hơi chao đảo, cô bám vào cánh tay cậu ấy, chạm vào vai cậu ấy, cơ thể cậu ấy rõ ràng hơi khựng lại.
Ánh mắt của họ bất ngờ chạm nhau, cô tìm thấy chính mình trong đồng tử cậu ấy, trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm, hơn nữa còn mơ màng, câu hỏi quấy rầy cô bao năm đó sắp trào ra khỏi đáy tim, chính thời khắc này, một giọng nói khác vang lên trước.
"Để mình!".
Cô mở to mắt tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó, ảo ảnh trước mắt dần dần chân thật rõ nét, là Thi Vĩnh Đạo thở hổn hển vứt xe đạp chạy lên bậc thềm, cậu chạy rất nhanh, đến nỗi cô tưởng cậu sẽ ngã. Cô lại qua cơn chao đảo ngắn ngủi một lần nữa, rời xa một vòng tay lại được đón nhận bởi một vòng tay ấm áp hơn. Không cần bám vào cậu, Thi Vĩnh Đạo đã đặt cô vững chắc ở vị trí an toàn nhất trước ngực, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn nữa cậu lau mồ hồi bên tóc mai giúp cô, nơm nớp lo sợ hỏi cô: "Cậu sao rồi?".
Cả buổi chiều, nỗi sợ hãi bất an gạt không đi đó dần dần được xua tan, cô rất muốn nói cho cậu ấy biết không sao, muốn nói cảm ơn Kỷ An Vĩnh, nhưng cố gắng mấp máy môi vài cái, một từ cũng không thốt ra nổi, bóng người trước mắt dần mơ hồ, chỉ còn lại một khoảng trắng.
Khi Phổ Hoa ý thức được mình đang ở bệnh viện thì đã là chạng vạng ngày hôm sau. Nghiêng đầu trên chiếc gối nhìn giá truyền treo cạnh giường. Cô phát hiện một người đang ngồi trên chiếc ghế dài nơi xa, ôm vai dựa nghiêng vào tường, kính đặt trên đầu gối, gương mặt mệt mỏi tiều tụy, đôi mắt khép hờ.
Kỷ An Vĩnh tĩnh lặng, xa xôi như vậy khiến cô không kiềm chế được muốn giơ tay ra lay cậu ấy tỉnh để cậu ấy về nghỉ ngơi, nhưng hơi động một chút lại chạm vào người bên cạnh.
Thi Vĩnh Đạo gối lên cánh tay ngủ một cách nặng nề, râu mọc đầy má cậu, hơi châm vào mu bàn tay cô. Trong chăn, cậu dang cánh tay ôm eo cô, giống như cô ngủ bên cạnh cậu, cũng bị cậu dựa dẫm. Hưởng thụ hơi ấm trên cơ thể nhau, cô không nỡ đánh thức cậu lúc này, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi cô mở mắt lần nữa, vị trí xa xa kia đã không còn người, chỉ còn một túi hoa quả. Thi Vĩnh Đạo đang lười nhác dựa bên gối, mân mê mười ngón tay cô. Ánh mắt cậu có thứ nhiệt có thể thiêu đốt tâm hồn người khác, cho dù cô quay đầu vùi xuống gối giả vờ ngủ. Cậu nhận ra cô đã tỉnh, dần dần kề sát, hôn dịu dàng lên trán cô.
"Tỉnh rồi à?". Cô sợ sệt nhìn cậu.
"Đỡ hơn chút nào không?".
"ừ".
"Làm mình lo chết...".
Cậu cắn ngón tay cô, từng đốt từng đoạn, "Chảy nhiều máu đến thế!".
Cô vẫn còn rất yếu, nói không lên lời. "Lần sau không cho nữa...".
Môi cậu lại đặt lên trán cô, trượt một đường ấm áp xuống chóp mũi. thấy tiếng thở dài phát ra từ lồng ngực cậu. Sau khi hồi phục, Phổ Hoa không còn gặp lại Kỷ An Vĩnh nữa. Hỏi mọi người,mấyngười đều nói tự cô nghĩ xem.
Cũng phải, những ngày đó, cuộc sống của cô tràn ngập Thi Vĩnh Đạo, không còn quan tâm những thứ khác. Đầu hạ dịch "SARS" cuốn sạch cả thủ đô, hàng ngày Thi Vĩnh Đạo mạo hiểm tới thăm cô, ngoài những việc liên quan đến họ, cậu hiếm khi đề cập đến chuyệnkhác. Mỗi lần nhìn nhau qua hàng rào, cô không thể quên được cậu đã vì cô trèo tường lén chạy khỏi Đại học Bắc Kinh đến đây, hơn nửa đêm không có xe bus nên phải đi bộ từ Đại học Sư phạm về trường, cậu không biết mua đâu ra chiếcđầu đĩa cho cô, tặng cô mấy bộ phim Mỹ sợ cô buồn rầu vì bị nhốt trong ký túc, mỗi lần trước khi rời đi, cậu đều dặn dò cô "Đừng bị cảm nhé! Rửa tay nhiều vào! Uống nước nhiều!", cậu còn bắt nam sinh cúp điện thoại của cô hôm đó xin lỗi cô...
Thi Vĩnh Đạo bằng mọi cách thể hiện tâm ý của mình, mấy tuần tình hình bệnh dịch trở nên nghiêm trọng, Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức có thể gửi cho Thi Vĩnh Đạo mấy thứ cần thiết như khẩu trang, thuốc tiêu độc, nhưng những thứ đưa cho Kỷ An Vĩnh như một viên đá chìm sâu trong đại dương, không hề có bất cứ hồi âm nào. Thi cuối kỳ xong, qua điện thoại của Quyên Quyên, Phổ Hoa được biết khoảng thời gian nghỉ học do dịch "SARS", Kỷ An Vĩnh lặng lẽ làm thủ tục, theo chương trình trao đổi sinh viên đi Canada. Ngoài sự chấn động, chỉ còn lại nỗi buồn sâusắc trong lòng cô.
Vào học năm thứ ba, Phổ Hoa nhận được một thùng bưu phẩm từ bưu điện gửi đến, có sách của Tagore, tự điển vi tính, một chiếc bút máy đã dùng, cũng có cả khẩu trang và thuốc tiêu độc chưa mở nắp mà cô mua cho Kỷ An Vĩnh. Tháng chín năm đó, ra khỏi cổng ký túc, cô bước xuống bậc thềm, từng bước đi về phía người đang đợi trước nhà xe.
Cậu nghiêng người dựa lên xe đạp, trong tay không có sách, vẫn nụ cười lười nhác quen thuộc trên gương mặt, thong dong dang rộng cánh tay chờ đợi cô. Cậu ôm cô, cô dựa vào cậu. Gió mùa thu ấm áp thổi tung tóc cậu. Cô nhắm mắt, hoàn toàn quên đi giấc mộng đó.
"Gọi mình đi!" Cậu nói.
"Thi Vĩnh Đạo...".
"Gọi lại lần nữa!".
„Thi Vĩnh Đạo...".
"Diệp Phổ Hoa!". Cậu nghiến răng nói, nhưng lại không thể che giấu được mãnnguyện vui sướng của mình, cậu hôn cô, không cần che giấu.
Từ bây giờ, cô là người yêu của cậu rồi.
Giường Đơn Hay Giường Đôi Giường Đơn Hay Giường Đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà Giường Đơn Hay Giường Đôi