I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 504 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ồi tháng Tám, Văn có tham gia một đoàn thực tế sáng tác về đầm Đìa. Chuyến đi rất hào hứng, vì chỉ nghe cái tên đất thôi đã ấn tượng, nghe buồn, ướt làm sao đâu. Đêm đó, cả đoàn rủ nhau ra đầm, ngủ nhờ trên mấy cái chòi giữ lú cho có… cảm xúc.
Trời lồng lộng. Người ta thắp bao nhiêu là đèn, họ treo đầu lú, ở cửa chòi. Đầm nước rực lên như một thành phố nhỏ, lấp loáng, mộng mị… Cùng với hai nhà thơ cấp huyện khác, Văn sẽ qua đêm trong một căn chòi nằm gần bờ lá. Phi - anh chàng chủ chòi, người đang giữ mấy chục cái lú – đen như củ khoai lùi, tánh tình mủ mỉ. Ai hỏi gì nói nấy, mà hay cười, cho nên nhiều lúc cười nhiều hơn nói. Sự hiện diện của bọn Văn làm anh ta hơi bối rối, nên hì hụi dọn dẹp lau chùi. Chắc là cuộc sống ở đây quá bình lặng, ủ ê, nên chỉ cần một vài người sôi nổi, hiện đại như Văn, anh ta cảm thấy ngộp thở.
Ngắm trời nước chán, bọn Văn quay qua chọc ghẹo Phi. Bình thường Văn là đứa hay đùa, cô nói chuyện nhớ thương dễ như người ta lặt rau. Nhiều khi chính Văn cũng thắc mắc, không yêu mà cái miệng nói yêu leo lẻo, gặp chuyện thì câm lặng, bằng chứng là Văn đang khổ sở yêu thầm yêu lén anh chàng phó phòng mới chuyển về.
Ngay lúc ấy, Văn đã nghĩ, giá mà có thể bày tỏ lòng mình với người ấy dễ ợt như đang trêu chọc anh chàng tên Phi này. Ban đầu thì Văn chẳng nói gì, chỉ nhìn anh ta chăm chăm, ra bộ đắm đuối tha thiết. Rồi giả vờ bâng quơ:
- Mai về, chắc nhớ Đầm dữ lắm. Mà không, nhớ anh Phi nhiều hơn.
Văn nói cô thích Phi từ cái nhìn đầu tiên, người gì mà dễ thương quá trời đất. Văn nói ước gì có thể ở bên Phi trong căn chòi lộng gió hết đêm này, hết đêm mai, và ngàn vạn đêm tới nữa. Phi đờ người ra, mới đầu mặt tái xanh rồi lại chuyển sang đỏ tía. Miệng Văn đã thừa ngọt ngào, lại thêm hai nhà thơ cấp huyện tung hứng, nói ra nói vào, như thể Văn đã yêu Phi thật.
Anh chàng Phi càng khốn khổ, Văn càng mắc cười, càng táo tợn. Nhưng cuộc tình hoang đường ấy chẳng đi về đâu khi Văn lấy tay rờ cái lò cà ràng, thở dài (cho có vẻ chua xót vậy mà):
- Nhưng hai đứa mình ở cách xa nhau quá. Em không thể bỏ công việc đang làm. Phải anh Phi cũng ở thành phố thì vui biết chừng nào…
Phi hơi ngẩn ngơ ra, rồi cúi đầu, lặng lẽ… Văn bắt gặp ở anh chàng cái cảm giác bồn chồn, hụt hẫng, xót xa ra mặt. Không khí lắng lại, Văn thòng chân xuống sàn nhà, đong đưa, ngó ra đêm sâu mênh mông, tấm tắc:
- Cảnh ở đây đẹp dễ sợ thiệt.
Phi cười, bằng mũi:
- Đẹp gì đâu, chán lắm, buồn. Mà nghèo.
Văn táo tợn nắm bàn tay thô ráp đen đúa của Phi. Anh chàng hơi dần dừ, nhưng vẫn để yên trong tay Văn, nóng bỏng.
Một hồi có đứa con gái bơi xuồng lại. Chưa thấy người, đã nghe giọng cô nhỏ giòn tan lẫn trong tiếng dầm quẫy nước:
- Có ai ăn khoai luộc hôn ta...
Thấy có người lạ, cô nhỏ hơi khựng lại, buột miệng “Ủa…”, mắt chăm chăm vô hai bàn tay vẫn còn nắm lấy nhau. Anh chàng Phi vội rụt phắt lại, giọng nửa sượng sùng, nửa càu nhàu:
- Khuya lơ khuya lắc bơi xuồng đi đâu vậy...
Đứa con gái có vẻ quạu quọ:
- Sợ anh đói bụng, nên đem mấy củ khoai qua. Có ba củ nè, phải biết có khách tui lấy nhiều một chút…
Chắc còn ức cái câu Phi nói hồi nãy, con nhỏ độp lại:
- Chứ khuya lơ khuya lắc anh thức làm chi...
Rồi con nhỏ quày quả bơi đi, sau khi dằn dỗi để lại mấy củ khoai còn ấm sực. Văn ngó Phi, ngại ngần:
- Người ta giận rồi kìa, tại em hả...
Phi nói ngay:
- Không, không phải… Nhỏ em ở xóm, nó kỳ cục lắm…
Nghe cái giọng như phân bua, thanh minh của Phi, Văn buồn cười quá, cô ta là ai thì mắc mớ gì đến tôi.
Rồi chuyện ở Đầm Đìa đã qua mau như một giấc mơ. Lâu lâu, gặp lại hai nhà thơ huyện, cũng có nhắc chuyến đi đó, có nhắc Phi, nhắc hôm ấy, khi về, Phi đã đau đáu trông theo cho đến khi chiếc võ lãi mất hút trong làn sương mỏng. Nhưng Văn chỉ ờ ờ, thật ra, gương mặt anh chàng ra làm sao Văn còn không nhớ.
Một bữa, dừng xe chỗ đèn đỏ, bỗng có đứa con gái đi bộ nhìn Văn lom lom. Văn cảm giác gặp nó ở đâu rồi, cuối cùng nghe nhắc vụ ba củ khoai, Văn à ra. Lại gặp ánh mắt giận dỗi của con nhỏ, như đêm hôm đó:
- Anh Phi ảnh bỏ Đầm Đìa rồi, ảnh đang ở đây, làm phụ hồ, tội nghiệp lắm.
Văn thờ ơ nói vậy hả, ờ ờ… Con nhỏ lại nói mặc cho đèn xanh đã bật mấy lần
- Ảnh đi là vì chị A3
Văn hơi ngơ ngác, ngỡ ngàng. Sau đấy là thảng thốt dù đứa con gái nọ đã mất hút giữa dòng người. Đi sau khi để lại một câu:
- Chị đẹp nhưng không thương anh Phi bằng em đâu. Chị thấy em cũng ở đây, thì biết…
Ai thương ai thì mắc mớ gì mình, Văn tự nhủ. Văn chạy xe trong cảm giác bồng bềnh. Cái ý nghĩ vì trò đùa của mình mà thay đổi cuộc sống (và cả số phận) của hai con người ấy làm Văn thấy chao chát, thắt lòng…
Giỡn Chơi Giỡn Chơi - Sưu Tầm