In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: duc thang
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1016 / 9
Cập nhật: 2015-10-08 15:01:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ự kiện lớn lần đầu tiên công ty tổ chức. Nhiều nhân vật nổi tiếng đồng ý tham dự dạ tiệc. Cuối tuần này. Tức là còn năm ngày nữa thôi.
Minh gập dần các ngón tay. Rồi bằng động tác tự nhiên hiếm thấy, cô ngã bật vào lưng ghế vải, mắt nhắm lại. Gần sáu giờ chiều. Ngoài trời vẫn mưa. Người phục vụ quán cà phê đặt lên bàn hai cốc ca cao nóng, ít bánh quy giòn và mấy tờ tạp chí kinh tế Huy nhờ mua giúp. Không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Huy lật trang cuối quyển tạp chí. Đập vào mắt anh mẩu tin sự kiện lớn. Thật khó liên hệ giữa thông tin về buổi tiệc xa hoa với cô gái đang nhắm mắt mệt lử. Phía trên đầu cô, phiên bản bức Summer Night in trên vải gai của Hopper như một ô cửa quên đóng, cho phép người ta nhìn vào khung cảnh riêng tư, nơi một người đàn ông đóng bộ nghiêm trang đang gắng nói gì đấy với cô gái trẻ. Nhưng cô ta chỉ lưu tâm mái tóc vàng chải kỹ, lơ đễnh ngay cả với tình trạng gần như khỏa thân của mình. Có thể do bộ trang phục công sở tình cờ cùng sắc độ với dải màu xám và hồng ưa thích của hoạ sĩ, Minh đột nhiên biến thành một phần bức tranh. Cũng như các nhân vật của Hopper, bạn gái anh có vẻ ngoài hài hoà khó chê trách: trang nhã mà tự nhiên, mảnh khảnh nhưng đầy sức sống, thậm chí đôi lúc cô ta còn rất hiếu động. Tuy vậy, cái vẻ bồn chồn và thách thức trên gương mặt chưa mất hết nét trẻ thơ khiến người ta không khỏi dè dặt. Chỉ với riêng Huy, giao tiếp với kiểu người pha trộn phi lý và đầy ắp nguy cơ như Minh, anh thấy an toàn. Tại hội thảo giải pháp tiết kiệm năng lượng trong thiết kế công trình bên công ty Minh tổ chức, ngay tiếp xúc đầu tiên, bằng trực giác sáng rõ, anh hiểu con người này sẽ cùng anh sống nốt phần đời còn lại của mình.
Cô gái dường như đã ngủ thiếp đi. Anh lật sang trang khoa học. Kết quả thực nghiệm trên chuột đã xác định đoạn gene gây chứng mất trí nhớ ở người già. Người ta sẽ có phương pháp cô lập sự phát triển của tế bào gene ấy.
- Công việc của em ở sự kiện này là gì? – Huy gập tờ báo, đánh thức cô gái ngủ.
- Gọi điện thoại khắp nơi. Gửi thông cáo báo chí. Giải thích vài chi tiết rắc rối khi phóng viên gọi đến công ty. Thống kê các tờ báo quan trọng đã đưa tin - Minh choàng dậy, tỉnh táo ngay- Không còn gì phải bận tâm nữa!
- Nhưng em vẫn đang bận tâm!
- Có thể đêm dạ tiệc, em sẽ được gọi lên sân khấu và nhận một giải thưởng.
Vẻ nhợt nhạt kiệt sức vừa thấy biến mất. Nụ cười khiến gương mặt Minh long lanh háo hức, giống như một chiếc đèn lồng bỗng sáng bừng lên, từ bên trong.
- Ồ! – Huy tỏ ra ngạc nhiên dù anh không ngạc nhiên. Vài phần thưởng nho nhỏ cho danh hiệu nhân viên trong tháng luôn là cách hay để công ty chứng minh sự quan tâm cũng như thôi thúc bọn họ cạnh tranh tích cực – Em biết phần thưởng là gì chứ?
- Voucher đi nghỉ ở một resort năm sao, dành cho hai người! – Nụ cười Minh hoàn toàn hài lòng – Ông sếp của em có cổ phần kha khá ở resort mới xây. Hòn đảo của những cây cọ và đá cuội sạch bong. Hồ bơi màu ngọc lam. Chính xác là gì nhỉ? Thiên đường của người giàu…
- Anh có thể đưa em đến bất kỳ resort nào em thích, dù anh không phải người giàu – Huy cắt ngang, với một chút tổn thương - Tốt nhất là tháng sau. Khi anh xong dự án với người Nhật, được thanh toán một khoản. Còn em thì xin nghỉ phép.
- Không, lần này em không thích anh chi tiền! – Khuôn hàm Minh nhô ra cương quyết – Tốt nhất là tận hưởng món quà, giống những người may mắn nhất thế gian.
Anh gật, không tranh luận thêm. Vẻ mặt Minh, sự háo hức với quà thưởng khiến anh thoáng rùng mình. Người dì ruột hiện sống cùng anh, cách đây vài năm, cũng luôn cắt thông tin khuyến mãi trên các tạp chí, gửi đi, không bao giờ thôi hy vọng về một giải thưởng lớn lao có thể làm thay đổi phần đời còn lại. Nhưng khi chứng Alzheimer xuất hiện, thói quen đó mất sạch. Sự lãng quên nhanh chóng, với anh, thật ra còn đáng sợ hơn vẻ tham lam và hy vọng mà trước kia anh từng chế giễu nhiều lần.
Uống cạn cốc ca cao, Minh không ngủ nữa. Có lẽ khi nói với anh chuyến đi nghỉ miễn phí, khao khát về nó mới thực sự hiện hình trong Minh. Tựa hẳn trán vào kính cửa sổ, cô trừng trừng nhìn ra cảnh vật chìm trong cơn mưa dày đặc.
Mưa đã tạnh. Thả Minh trước chung cư sắp giải toả, nơi cô thuê một căn hộ tầng trên cùng, Huy lái thẳng về nhà. Trong chiếc xe cũ, anh thấy nhẹ nhõm. Dù biết rõ không nên duy trì lối sống đơn độc, thì tình trạng một mình vẫn khiến anh dễ chịu hơn cả. Ở chỗ rẽ vào khu nhà anh, một chiếc SUV cồng kềnh đang đậu, cửa xe mở toang, vẫn mở máy và đèn pha. Loá mắt vì ánh đèn chói gắt ngược chiều, anh vẫn nhìn thấy hai bóng người vung tay khá gay gắt. Nhận ra cái xe cũ đến gần, họ chấm dứt tranh cãi, chui tọt vào chiếc SUV, lao vụt đi.
Cổng ngôi nhà đóng kín, nhưng ổ khoá không bấm. Bà giúp việc theo giờ không thể chờ đến khi anh về đã sơ suất với khoá cổng. Đánh xe vào garage, kiểm tra lại các khoá ngoài một lần nữa rồi theo lối đi tắt bên trong, anh lên thẳng bếp. Ngọn đèn thả xuống giữa mặt bàn trong phòng ăn vẫn sáng. Mẩu giấy đặt dưới cốc nước. Bà giúp việc cho biết dì của anh đã dùng bữa và ngủ. Nếu ngày mai anh vẫn đi làm sớm, thì hãy để lại khoản tiền đóng hoá đơn điện và nước. Huy nhặt một quả táo trên bàn, gọt vỏ cẩn thận, cắt thành miếng nhỏ và ăn chậm rãi. Từ góc này, có thể nhìn ra phòng khách rộng sáng lờ mờ. Những quyển sách thẳng hàng trong tủ kính. Các gối mềm xếp vuông vức trên sofa. Đồ vật nằm đúng chỗ của chúng. Điều này thì người giúp việc không cần tốn sức. Nhiều năm trước, dì anh bỗng nảy sở thích phải luôn giữ mọi thứ ngăn nắp. Ngăn nắp một cách máy móc. Về sau, anh mới biết, đó chính là biểu hiện khởi đầu hội chứng Alzheimer. Anh chợt nhận ra dưới ngọn đèn phòng khách có một khoảng trống. Tượng sứ thiên thần thổi flute bị mang đi đâu mất. Huy đến tủ lấy một quyển sách. Không khí tù đọng. Nhưng anh không có ý định mở cánh cửa nào.
Trong phòng tắm, đồ mặc nhà, mọi thứ đều được người giúp việc chuẩn bị sẵn. Anh cởi áo, chợt nhìn mình trong gương. Ở tuổi 32, anh không lên cân mà có khuynh hướng gầy đi. Vài nếp nhăn mờ ở trán. Đôi mắt kín đáo, điềm đạm. Ngoài ánh nhìn rỗng của người đi nhiều, biết nhiều và tin rằng mình có thể chấp nhận những điều kẻ khác không chấp nhận, không có gì khả quan hơn. Anh tắm. Ăn nốt quả táo. Vào giường, anh đọc đủ 50 trang sách. Sau đó tắt đèn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh thức giấc lúc bảy giờ sáng, ra cổng lấy báo trong thùng thư. Các ổ khoá vẫn cài chặt. Người giúp việc chưa đến. Bà dì của anh cũng chưa dậy. Uống cốc cà phê bột có vị chua khó chịu, đọc lướt trang quảng cáo, sau đó anh quay lên phòng riêng lấy chìa khoá xe và thẻ visa để quên trong hộc tủ. Ngang qua phòng dì, anh chợt nhận ra bà dậy muộn hơn mọi ngày. Anh gõ nhẹ. Áp tai lên cửa. Im lìm. Anh xoay thử tay nắm. Cánh cửa mở nhẹ nhàng. Trên giường, gối, mền và tấm che mắt khâu bằng vải sẫm xếp ngay ngắn trên tấm drap phẳng phiu. Đèn ngủ vẫn mở. Tượng sứ thiên thần chơi đàn harp bị mất đầu đứng im dưới chân đèn. Anh cầm bức tượng vỡ, nhìn chăm chú, với niềm tin mơ hồ khi anh xô lệch một đồ vật, dì anh sẽ hiện ra. Nhưng không ai cả.
Anh ngồi trong phòng ăn. Trên bàn, khoanh vỏ táo hôm qua phảng phất hương thơm ngọt lạnh, báo hiệu quá trình rữa nát sắp diễn ra. Khi anh trên đường về, dì anh rời nhà như thế nào? Khi anh ăn táo và tắm, dì anh ở đâu? Khi anh ngủ, người phụ nữ gần 70 tuổi bị bệnh Alzheimer làm gì? Không có giải thích nào cho những câu hỏi ấy.
Người giúp việc sửng sốt trước vụ mất tích. Chị ta cho biết tối qua, mọi thứ không có gì bất thường, ngoại trừ việc bà cụ muốn ngủ sớm nửa tiếng. “Tôi để chìa khoá dưới cái tượng sứ ở phòng khách, như cậu dặn, và đóng ổ khoá cổng từ phía ngoài!” – Chị ta giải thích, nhìn Huy bằng đôi mắt nhỏ buồn bã và sợ sệt. Như vậy, cái chiếc chìa khoá và tượng thiên thần thổi flute đã cùng biến mất.
Tìm quyển danh bạ điện thoại, Huy bấm vài số gia đình họ hàng. Tất thảy đều ngạc nhiên khi nhận ra anh. Đã hơn năm năm, kể từ lúc dì của anh bắt đầu quá trình lãng quên, các mối liên hệ thưa dần rồi đứt hẳn. Và qua thái độ ngạc nhiên ấy, anh hiểu ngay, bà dì đã không tìm đến họ hàng. Khi không còn cái tên nào trong quyển danh bạ ố vàng có thể gợi nhớ một mối quan hệ nào đó, anh gấp nó lại.
Đúng lúc ấy có tin nhắn của Minh. Cô hỏi anh đã thức giấc chưa. Hôm nay họ có gặp nhau buổi chiều không. Anh nhìn đồng hồ. 30 phút nữa tại văn phòng anh có buổi thảo luận ý tưởng trước một pitching thiết kế quan trọng. Anh xoá tin nhắn, không trả lời và vội vã lên xe rời nhà vào đúng tám giờ, như tất cả mọi ngày bình thường.
Giữa đường, Huy chợt nhận ra vẫn cầm trong tay thiên thần chơi đàn harp bị mất đầu. Đặt nó chếch bên vô-lăng, anh tự nhủ sẽ trả nó lại chỗ cũ khi dì anh quay về.
Thỉnh thoảng, dừng tay giữa bản vẽ, Huy căng thẳng nhìn điện thoại. Người giúp việc hứa báo ngay nếu dì anh trở về. Qua buổi chiều thì trạng thái hy vọng giảm dần. Rõ ràng, dì anh không bất ngờ nảy ra ý thích đi chơi đâu đó. Ngay cả khi trí nhớ vài vùng bị xoá trắng, việc tìm ra ngôi nhà thân thuộc đâu phải là điều quá khó khăn.
Sang ngày thứ hai.
Dù cảm giác khắc khoải vẫn còn đấy, anh bắt đầu quen với ý nghĩ dì anh biến mất. Hơi khó chịu, nhưng anh chấp nhận nó, như từng chấp nhận chẩn đoán của bác sĩ, rằng việc mất ký ức nơi dì anh sẽ diễn biến nhanh, không thể cứu vãn hay kháng cự.
Đầu giờ trưa, Huy chợt nghĩ tốt nhất đăng tin về vụ mất tích. Anh bước vào dãy phòng đăng tin quảng cáo rao vặt của một tờ báo lớn. Người phụ trách hướng dẫn điền một số thông tin cần thiết. Các bước dễ dàng. Tên người mất tích. Số di động của anh. Khoản hậu tạ. Tuy nhiên, đến mục miêu tả bề ngoài của người cần tìm, anh khựng lại. Anh không biết, không thể gọi tên một điểm khác biệt nào của dì mình. Rốt cuộc, anh chỉ có thể đưa ra phác thảo chung chung: Tóc hoa râm. Đeo kính. Tuổi ngoài bảy mươi… “Sáng mai, mẩu rao vặt đăng lên. Sẽ có manh mối!” – người hướng dẫn dùng giọng cảm thông. Anh sững sờ nhìn ông ta rồi vội rời khỏi dãy phòng đông đúc ồn ào.
Điện thoại rung nhẹ. Giọng Minh háo hức vang lên. Cô cho biết các nhân viên công ty được phép dẫn theo một người thân đến dạ tiệc sắp tới. Cô muốn biết anh có đi dự cùng cô không, có muốn nhìn thấy cô bước lên sân khấu nhận phần thưởng không. “Ừ!” – Anh đáp, thực sự không hiểu mình đang nghĩ gì.
Có ba cuộc điện thoại gọi anh từ mẩu tin tìm người lạc. Một người làm môi giới bảo hiểm. Hai cuộc còn lại là nhầm lẫn. Huy tiếp tục chờ đợi.
Bản thiết kế của anh dành phần thắng trong cuộc tranh đua với vài văn phòng khác. Ít nhất trong ba tháng tới, anh và văn phòng sẽ đầy ắp việc. Không còn phải lo lắng kiếm thêm các hợp đồng nhỏ. Các nhân viên trẻ xin trích một khoản ăn mừng. Anh đồng ý, nhưng không đi cùng họ. “Có việc gì không?” – Họ tò mò. Anh lắc đầu. Chiều, như thường lệ, anh rẽ qua đón Minh. Trên xe, cô tò mò nhìn bức tượng sứ Anh quốc và vẻ mặt anh, hỏi có rắc rối gì không. Anh cho biết mọi thứ đều ổn. Ý nghĩ phải nói ra vấn đề của mình với người ngoài còn đáng sợ hơn bản thân vấn đề đó. Nhoài người về trước, cô gái gần như chộp lấy cái tượng sứ nhỏ, trước khi anh kịp lên tiếng nhắc đừng có đụng vào. Chăm chú xem từng chi tiết tinh xảo, Minh ngạc nhiên:
- Được thủ công làm cách đây sáu mươi năm. Anh mua nó khi nào?
- Không phải của anh. Chỉ là một đồ vật trong nhà anh.
- Tức là nó thuộc về anh.
- Không hẳn vậy.
- Tại sao anh luôn chọn cách nói ấy? Tại sao không bao giờ anh nói với em những điều anh nghĩ? – Minh đột nhiên hét lên.
Anh nín lặng, liếc nhìn cô gái nhỏ tái nhợt trong kính chiếu hậu. Vì cớ gì bỗng dưng cô ta nảy ra ý nghĩ phải thấu đáo những thứ không thực sự liên quan đến mình? Cô ta có hiểu rằng, mọi giải thích, cũng như mọi bày tỏ, chỉ làm mọi việc thêm tồi tệ không? Những kẻ ngây thơ tin rằng sự chia sẻ hay cảm thông làm họ trở nên mạnh mẽ. Nhưng hơn ai hết, anh biết, người ta chỉ thật sự sáng suốt khi xử lý bất ổn một mình. Việc người ngoài nhìn thấy các rối loạn bên trong chỉ khiến anh cảm thấy ghê sợ.
Mưa bắt đầu nặng hạt. Anh bật radio nghe tin tức giao thông. Cách hai ngã tư, một cây cổ thụ đổ gây kẹt xe. Anh vào lại khu trung tâm, vòng theo con đường vắng dọc bờ sông. Xe chạy nhanh. Trên vỉa hè, một thằng bé bán bưu thiếp dạo đột nhiên lao thục mạng xuống lòng đường. Huy thắng gấp. Đầu xe xoay ngược cùng làn nước rạch tung. Hệt như kẻ rồ dại vừa bơi qua đại dương, thằng bé liều lĩnh lồm cồm nhỏm dậy, vung tay làm một cử chỉ tục tĩu rồi chạy tiếp. Chuỗi hình ảnh tựa một ảo giác điên loạn, vỏn vẹn vài giây. Đột nhiên, Huy nhìn thấy chính mình, khi đúng bằng tuổi thằng bé vừa cận kề cái chết. Đó là đợt dì anh trở về nhà sau chuyến đi Anh. Mọi người đều có quà. Cuối cùng, bà dì mở ra một chiếc hộp giấy, khoe: “Còn đây là quà của tôi!”. Anh chồm đến, lần đầu tiên thấy hai thiên thần thổi flute và chơi đàn harp. “Một ông nào đấy tặng chị ư?” – Mẹ anh tò mò. “Ồ, ai cần một phụ nữ buồn tẻ như tôi? - Bà dì muộn chồng nhún vai hài hước – Tuy nhiên, tôi vẫn có thể đóng vai Mr. Right và tự tặng quà cho mình”. Cả nhà phá lên cười. Anh rất muốn xin hai thiên thần để đập ra xem bên trong. Nhưng dì anh quý chúng đặc biệt. Rồi một lần, anh làm rơi bức tượng đàn harp, chết khiếp khi nhận ra bên trong đầu thiên thần rỗng không. Dì anh vẫn giữ bức tượng mất đầu ấy. Khi bố mẹ mất, anh sống với dì trong ngôi nhà lớn. Bà nuôi anh theo cách bà tin là tốt nhất, dùng tất cả tiền tiết kiệm gửi anh đi học ở nước ngoài. “Ta không phải mẹ cháu. Vì thế, cháu phải sống theo cách của mình!” – Đôi khi dì anh nhắc. Ý nghĩ lặp lại cuộc đời cô độc và lạnh lùng của bà khiến anh khó chịu khủng khiếp. Nhưng về sau, anh lờ mờ nhận ra, ở khía cạnh nào đó, anh vẫn chính là bà. Một phiên bản khác, trẻ hơn và tỉnh táo hơn…
Minh ngồi tựa hẳn lưng vào thành ghế: “Anh không giận vì em đã lớn tiếng chứ?”. “Anh biết em không khoẻ!” - Huy trấn an. Do khoảng cách tuổi tác, cô ta thường bị giằng co giữa ý thích làm anh cáu điên, vừa lo sợ anh có thể rũ bỏ cô bất kỳ lúc nào. Cô vội vã níu vào lời anh vừa nói: “Đúng rồi. Cả anh nữa. Chúng ta cần được nghỉ ngơi!”. Và cô gái trẻ bỗng lo âu: “Anh này, nếu em không giành được cái voucher thì sao?”. Anh quay hẳn sang cô, ngạc nhiên: “Voucher nào?”.
Điện thoại vang lên lúc ba giờ sáng. Huy choàng dậy. Vang lên giọng đàn ông nghiêm trang, hỏi anh có phải là người đang tìm một phụ nữ lớn tuổi đeo kính, có biểu hiện của bệnh Alzheimer. “Bà ấy đang ở đâu?” – anh cắt ngang các câu thăm dò. “Anh sẽ trả khoản tiền hậu tạ như đã hứa?” – Đầu dây bên kia khó chịu. Thoát ra khỏi cảm giác lơ lửng giữa giấc ngủ, anh tức khắc tỉnh táo: “Đúng vậy. Tôi có thể gặp anh chỗ nào?”. “Tôi sẽ gọi lại cho anh sau!” – Người gọi đáp nhanh, gác máy.
Anh bấm lại số điện thoại vừa gọi đến. Những hồi chuông ngắn, đứt quãng. Tổng đài giải đáp thắc mắc cho biết đấy chỉ là số của một trạm điện thoại công cộng, nằm ở phía Tây thành phố. Huy ngồi thừ. Những kẻ tống tiền không bao giờ để lộ manh mối. Nhúng tay vào vụ này, bọn họ sẽ tìm cách kiếm lợi, càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên, anh dần cảm thấy nhẹ nhõm. Những gì dính líu đến tiền đều có thể giải quyết dễ dàng. Chỉ cần anh kiên nhẫn đợi. Anh tắm, sau đó mở tủ lạnh lấy một quả táo gọt ăn chậm rãi và xem trận boxing trên kênh ESPN. Khoảng sáu giờ, điện thoại lại đổ chuông. Gã đàn ông hẹn anh ba mươi phút nữa có mặt ở một ngã tư phía Tây thành phố. “Cứ đến đi! Bọn tôi sẽ liên lạc tiếp. Nhớ mang theo tiền!”. Anh vội vã mặc quần áo, mở ngăn kéo lấy tất cả tiền mặt có ở nhà, cầm theo cả con dao gọt táo.
Điểm hẹn nằm trên đại lộ rộng thênh thang. Anh cho xe tấp vào dải phân cách. Những chiếc xe cùng chiều phóng vụt qua như các vệt gió. Hơn mười lần đèn giao thông đổi màu. Thỉnh thoảng, đèn đỏ, vài đôi mắt từ xe gần bên nhìn qua anh, tò mò. Không ai có vẻ gì là người hẹn gặp. Anh căng thẳng nhìn màn hình điện thoại tối om. Đến chín giờ, anh rẽ vào vài con đường nhỏ, tìm tất cả các trạm điện thoại công cộng. Người sống gần đấy không biết gì về một phụ nữ cao gầy đeo kính. Anh trở lại chỗ cũ, đợi thêm một tiếng. Anh chợt hiểu, những kẻ trục lợi đang gây khó khăn. Chúng muốn khiến anh phát điên trước khi đạt thoả thuận sau cùng. Cầm chặt con dao gọt táo, anh muốn đâm vào một kẻ nào đấy, hoặc chính mình.
Thời gian còn lại trong ngày, anh không thể làm gì ra hồn. Tại văn phòng, các cộng sự sợ hãi quan sát anh từ xa. Anh liên tục uống trà và cà phê để tỉnh táo, sau đó về nhà, cho người giúp việc nghỉ sớm. Chân anh bước liên tục, khắp nơi, trong căn nhà vắng lặng. Màn hình điện thoại loé sáng. Số máy bàn. Anh lao tới, chộp lấy nó. Nhưng là Minh gọi. Đang ở cửa hiệu bán túi du lịch, cô hỏi anh có nên chọn chiếc valise màu xanh vert cho chuyến đi nghỉ sắp tới hay không. “Thôi đi!” – Anh giận dữ quát lên. Mười giờ khuya, gã tống tiền liên lạc lại. Bằng giọng kẻ cả thản nhiên, gã ra lệnh ngày mai, anh phải có mặt ở điểm hẹn khác. Huy đồng ý, không nói gì thêm, tắt máy. Anh nhắm mắt, nằm im. Cơ thể đau buốt như ốm nặng. Trong cuộc chiến với những điều vô hình, với kẻ không biết mặt, anh bỗng nhìn ra sự thảm hại của chính mình. Tiền bạc, những thứ anh có không giúp ích gì. Càng cố gắng, càng muốn giành phần thắng, anh càng suy yếu. Tại sao mình phải tham dự vào trò chơi ngu xuẩn do kẻ khác điều khiển? Anh chồm dậy. Bất giác, giữa chuỗi ký ức về vẻ lạnh lùng khô khan của người mất tích, hiện lên trước mắt anh nụ cười mừng rỡ của bà, cảm giác ấm khô khi bàn tay bà cầm chặt bàn tay bé bỏng, cái hồi anh bảy tuổi, đi lạc ở vườn thú và bà tìm lại được. Anh nằm nghiêng, lặng lẽ khóc.
Mất hồi lâu, anh mới nhận ra các dải âm oang trong đầu thực ra là tiếng chuông cửa. Minh ngồi trước cổng nhà, trên chiếc valise mới mua, chờ anh có lẽ từ rất lâu. “Em không biết chuyện gì xảy ra” – Cô thì thầm, rụt rè bước vào ngôi nhà rộng. Nhưng chỉ một lúc, với khả năng nắm bắt không gian của người làm thiết kế, cô đã tìm ra các công tắc điện, bật sáng những bóng đèn trong nhà, mở tất cả các cửa sổ. Không khí tràn vào, tinh sạch, nhưng lạnh. “Anh đang ốm? Anh chưa ăn gì tối nay?” – Minh đột nhiên hỏi. Anh gật. Cô nấu vài món đơn giản trong bếp, tò mò nhìn vài món đồ đạc cổ lỗ lạ lùng của dì anh, nhưng không hỏi gì hết. Sau bữa tối chớp nhoáng, anh lên giường, chống cự các cơn ớn lạnh từ bên trong. Minh rụt rè đứng nơi ngưỡng cửa phòng ngủ. “Vào đây!” – Anh gọi. Như một con cá tuột ra khỏi lớp vẩy của mình, cô cởi áo, luồn vào chăn, rùng mình với sự tiếp xúc của hai thân thể cóng lạnh. Anh vòng tay ôm chặt cô.
Như hai sinh vật yếu ớt trồi lên từ mặt biển thẫm đen, họ nằm yên bên nhau, thở nhè nhẹ. Anh nói với cô về người dì mất tích. Những cái tượng sứ kỳ lạ của tuổi nhỏ. Về sự đe doạ. Cảm giác thất lạc sâu xa… Cô im lặng nghe, đặt các mảnh ghép rối loạn vào vị trí, rồi nhìn chúng trừng trừng, như khi nhìn ra màn mưa dày đặc.
Họ đến chỗ quy ước đúng giờ hẹn. Giọng nói quen thuộc yêu cầu anh vòng vèo thêm vài dãy phố trong khu đô thị mới. Anh kiên nhẫn làm theo, ngay cả khi hắn ta buộc anh rời xe, đứng trên vỉa hè để hắn nhìn rõ từ xa và yên tâm anh không cầm theo thứ gì gây nguy hiểm. Giữa nắng chói gắt, anh mệt mỏi nhìn quanh, nhưng quyết không suy sụp. Chẳng có dấu hiệu nào khả dĩ. Huy đành vào xe. Điện thoại lại đổ chuông. Anh chộp lấy nó, gào lên: “Nói đi, mày cần gì?”. Vẳng đến tiếng cười khoái trá, man rợ. Ném mạnh chiếc điện thoại về phía sau, anh mở khoá cho xe lao vút đi. “Tại sao chúng lại làm thế?” – Anh lẩm bẩm không ngớt. “Sự căng thẳng của anh là trò chơi của bọn người tàn nhẫn mà!” – Minh giải thích dễ dàng.
Họ lòng vòng trong thành phố chủ nhật. Hàng triệu người trên đường, trên vỉa hè. Không có ai giống như dì anh. Chuông điện thoại của anh vang lên. Minh nhỏm dậy, nhoài ra ghế sau. “Đừng có nghe máy!” – Huy quát lên. Cô đã cầm được điện thoại. Một số di động xa lạ. “Vẫn là bọn chúng đấy!” – Anh giận dữ hét lớn hơn, gần như phát điên. Nhưng Minh đã mở máy, chăm chú lắng nghe. “Bà ấy đang ở đâu?” – cô hỏi, cầm bút ghi nhanh địa chỉ vừa nghe vào mặt trong hộp đĩa CD.
- Chúng ta sẽ đến đấy! – Cô nhìn sang Huy.
- Vô ích thôi! – Anh đáp lạnh lùng.
- Anh có thể làm theo điều em muốn, một lần này thôi, được không?
Dì anh ở nhà hai vợ chồng có chiếc SUV. Họ cho biết suýt tông phải dì anh trên đường, giữa cơn mưa tầm tã, năm ngày trước. Người phụ nữ điềm đạm không nhớ gì địa chỉ nhà mình. Vợ chồng họ đăng tin trên mạng mà không nhận được hồi âm. “Chúng tôi đã nghĩ người nhà cố tính lãng quên. Giờ đây, bỏ rơi người khác không phải là chuyện khó – Cô vợ mỉm cười, hơi hối tiếc vì thành thật – Cho đến khi chồng tôi tình cờ đọc mẩu tin của anh trên mảnh báo gói hàng”. Không nhận bất cứ khoản hậu tạ nào, họ chỉ nói thật may mắn vì điều họ tiên đoán là sai sự thật. Huy đưa dì ra xe. Bà đặt vào tay anh tượng sứ nhỏ, thì thầm: “Dì muốn đem nó cho cháu. Nhưng đã rất lâu dì không nhìn thấy cháu đâu. Dì nghĩ cần phải ra ngoài tìm kiếm…”
Huy lái xe thong thả. Anh đã tìm lại được toàn bộ sự bình tĩnh của mình. Nhưng sâu thẳm bên trong, anh hiểu, mọi thứ không còn như cũ. Dì anh ở ghế sau, ngủ thiêm thiếp như một đứa trẻ. Ngồi im cạnh anh, hơi nheo mắt vì nắng, hồ như Minh mỉm cười. “Em đang nghĩ gì vậy?” – Anh lên tiếng. “Em nghĩ chúng ta cần mang gì theo trong chuyến đi nghỉ sắp tới”. “Nếu em không được thưởng voucher thì sao?”. Vẫn dõi mắt về phía trước, cô gái trẻ cười rạng rỡ: “Dù sao thì cũng không đánh mất hy vọng”.
Giao Điểm Giao Điểm - Phan Hồn Nhiên