Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 438: Muội Muội (p3)
rên đường tới đây, Dương Túc Phong nghĩ không ra An Lạp Lệ Lôi làm bậy như vậy vì mục đích gì, dù nơi này nhiều hoàng kim, nhưng tuyệt đại đa số người dân ăn chẳng no, còn ngu muội lạc hậu hơn cả liên minh Nhã Ca nữa.
Bọn họ không ít người bị An Lạp Lệ Lôi đầu độc, mang thù sâu như biển với quân Lam Vũ, hô hào tử chiến tới cùng.
Khi phi dĩnh hạ xuống, Thí Phong đã dẫn bộ đội chờ sẵn ở đó rồi, đã 2 năm nay không gặp Dương Túc Phong, người lính kỳ cựu này vô cùng kích động, ngay cả nói cũng không ra lời.
Thí Phong vốn chỉ là một thanh niên chưa tới 30, nhưng ở nơi này dày vò đã hơn 2 năm rồi, cứ như là đã già thêm tới 10 tuổi.
Vốn Dương Túc Phong đi tới đâu cũng không cử hành nghi lễ hoan nghênh, nhưng gặp phải ngoại lệ, Thí Phong cử hành yến hội kỳ thực thì cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có ít thịt hổ, thịt sư tử nướng, thậm chi còn có cả hổ, sử tử sống nữa, muốn làm gì chẳng được.
Dương Túc Phong đúng là mở rộng tầm mắt, ngay cả sư tử cũng dám ăn, kết quả sau này phát hiện ra các đại biểu nơi này cứ như là được thả từ Somali ra, yến hội vừa mới bắt đầu đã ăn hùng hục rồi, như có thù hận với đám sư tử, hổ này vậy.
Đám Thí Phong thật sự rất đói. Bộ đội ở Âm Nguyệt Hoàng Triều sinh hoạt rất khổ, nơi này vận chuyển hậu cần còn khó khẳn hơn cả ở liên minh Nhã Ca, vì đến vận chuyển đường biển cũng không có, vận chuyển phải đi bằng đường bộ, mà khắp nơi toàn là cạm bẫy, dã thú.
Vận chuyển đường bộ thực sự quá gian nan, tiêu hao vô cùng lớn, 1 tấn vật tư đem tới tiền tuyến, phải tốn 3-4 tấn vật tư ở hậu phương, còn có 1 vấn đề chí mạng là phải đem từ tận Cách Lai Mỹ vận chuyển tới, mất nửa năm mới tới nơi, bọn Thí Phong có thể cầm cự được ở nơi đây đúng là không dễ dàng gì.
Cho nên binh lực quân Lam Vũ ở đây rất thiếu thốn, nhưng không thể tăng thêm vì vận chuyển hậu cần không có đủ năng lực, Nghi Hoa cung dù hứa phụ trách lương thực cho quân Lam Vũ, nhưng bọn họ không có năng lực đó, chỉ có thể thỏa mãn 1 phần nhu cầu mà thôi.
Tình hình gian khổ này phải tới cuối năm ngoái, khi không quân phát triển mạnh số lượng phi dĩnh mới dần cải thiện, quân Lam Vũ còn mở một tuyến đường cố định để cung cấp hậu cần cho Thí Phong.
Do đường xá xa xôi, mỗi ngày phi dĩnh chỉ có thể vận chuyển 1 lần, nếu không có gì bất trắc thì được bổ sung thêm 20 tấn vật tư, chủ yếu là thuốc men và đạn dược, cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu của quân Lam Vũ rồi.
Được phi dĩnh hỗ trợ, Thí Phong cuối cùng cũng dần được thở phào, thế cục dần xoay chuyển, bắt đầu phản công quân đội của An Lạp Lệ Lôi, thu phục được 1 phần đất đai.
Đồng thời cao tầng đế quốc Lam Vũ cũng dần phái thêm binh lực tới đây, quân Lam Vũ vốn chỉ có 1 lữ đoàn không tới 5000 người, liên tục tăng thêm 2 lữ đoàn đạt tới quy mô chừng vạn người.
Thí Phong đang trù tính phát động phản công quy mô lớn thì đột nhiên nhận được tin An Lạp Lệ Lôi lại là thân muội muội của Phong lĩnh, làm hắn khóc cười không xong, mãi không phản ứng lại được.
Cuối cùng hắn chỉ cười khổ một tiếng đem tin tức này tuyên bố với toàn thể quân Lam Vũ, mọi người đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, thì ra bọn họ liều sống mái ở nơi này lại thành người mình đánh người minh, đúng là chán hẳn.
Theo ý tứ của Dương Túc Phong, Thí Phong liền đi tìm Nghi Hoa cung nói chuyện này, cao tầng của Nghi Hoa cung do dự mãi, cuối cùng uyển chuyển nhắc nhở Thí Phong rằng đây có thể là quỷ kế của An Lạp Lệ Lôi.
Cuộc chiến này Nghi Hoa cung đang chiếm thượng phong, bọn họ không muốn dừng hành động quân sự, đồng thời lo lắng Dương Túc Phong quá sủng ái muội muội của mình, không để ý tới lợi ích của Nghi Hoa cung.
Song quyền khống chế cuộc chiến này không nằm trong tay Nghi Hoa cung, Thí Phong mau chóng hạ lệnh ngừng bắn,
Vào lúc này thì tin tưc An Lạp Lệ Lôi là muội muội của Dương Túc Phong được chuyển đi mang tới hậu quả cực lớn, lập tức oanh động cả quân đội của An Lạp Lệ Lôi, làm cho quân đội của An Lạp Lệ Lôi lập tức tan rã.
An Lạp Lệ Lôi ban đầu cực lực phủ nhận là muội muội của Dương Túc Phong, chỉ trích âm mưu của Dương Túc Phong, nhưng một số hiện tượng của cô trước kia đã làm cho người ta hoài nghi rồi, giờ đối chiếu lại càng thấy đúng, cư dân đương địa đều cho rằng cô đúng là muội muội của Dương Túc Phong.
Huống chi nhiều quan quân trong quân đội của An Lạp Lệ Lôi đã ý thức được mình không phải là đối thủ của quân Lam Vũ, nếu như tiếp tục đối địch sẽ không biết có hậu quả gì, cho nên bọn họ chủ trương đàm phán với quân Lam Vũ.
Kỳ thực vương thất Âm Nguyệt Hoàng Triều cũng không muốn tiến hành cuộc chiến tranh này, riêng nhân số thương vong của quân Lam Vũ vương thất đã lớn hơn quân Lam Vũ tới mấy trăm lần rồi, bọn họ tổn thất tới mấy vạn quân cơ mà. Bị mọi người xa lánh, An Lạp Lệ Lôi tức giận .... mất tích.
- Chuyện gì thế?
Dương Túc Phong nhận được tin này thì cau mày lại, trong tích tắc đó y còn cho rằng An Lạp Lệ Lôi bị người của vương thất nơi đó giết chết rồi, trong chiến tranh từ mất tích có bao hàm ý nghĩa chẳng khác gì tử vong.
Nhưng tình báo cuối cùng cho thấy An Lạp Lệ Lôi mất tích thật.
-Cô ấy không thấy đâu nữa.
Tiêu Tử Phong khẽ nhún vai, thầm nghĩ đôi huynh muội này giống nhau y đúc, cực kỳ ương bướng, cái gì cho là đúng thì không ai nói lại nổi, cô ta nấp đi, k hông biết là đang tính toán âm mưu gì?
Dương Túc Phong nhìn nàng, rõ ràng hoài nghi Nghi Hoa cung giở trò. Tiêu Tử Phong chẳng khách khí nói:
- Nghi Hoa cung không nhúng tay vào, cô ấy thực sự mất tích rồi, người Nghi Hoa cung đã nhiều lần mưu sát cô ấy không thành, giờ sao có thể thành công? Chàng đừng quên cô ấy có một sư phụ cực kỳ lợi hại, bọn thiếp không chọc nổi cô ta, càng không chọc nổi sư phụ cô ta, trừ khi là đồ ngốc, nếu không chẳng ai lại nhúng tay vào.
Dương Túc Phong sốt rột nói:
-Dù cô ấy mất tích cũng phải sai người đi tìm chứ?
Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói:
-Chàng đừng gấp, đã an bài rồi, Nghi Hoa cung, Hải Thiên Phật Quốc, Lê Hoa công tử, vương thất của Âm Nguyệt Hoàng Triều.... đều đi tìm cô ta rồi, dù cô ấy có trốn ở chân trời góc bể nào ta cũng tìm được.... nhưng nếu mà tìm thấy nhưng cô ấy lại không muốn gặp chàng mới là phiền.
Dương Túc Phong hơi yên tâm:
-Vậy thì tốt.
Phong Tĩnh Hiên lo lắng nói:
-Muội muội chàng tính khí quật cường như vậy, 2 người nếu gặp nhau thì thiếp lo....
Tiêu Tử Phong rất đồng cảm:
-Phải, lỡ 2 người đánh nhau thì phải làm sao?
Dương Túc Phong cau mày lại:
-Vậy các nàng nói ta phải làm gì? Phái người bắt cô ta lại? rồi còng tay chân vào à?
2 nàng nhìn nhau, phát giác khẩu khí của y không hay, vội vàng giải thích:
-Bọn thiếp không có ý đó, cô ấy dù sao cũng là muội muội của chàng, nhưng vạn nhất 2 người sinh chuyện, bọn thiếp....
Dương Túc Phong thở dài:
-Dù nói thế nào thì cô ấy cũng là muội muội của ta, dặn dò bọn họ cố gắng không để thương hại tới cô ấy.
Tiêu Tử Phong khẳng định:
-Biết rồi, thiếp đã đặc biệt dặn dò rồi.
Phong Tĩnh Hiên cũng gật đầu:
-Thiếp cũng đã nói với bọn họ, chỉ cần phát hiện ra cô ấy là lập tức báo lên trên, sau đó chúng ta đi gặp cô ấy.
Dương Túc Phong gật đầu:
-Rất tốt, cứ làm thế đi.
Suy nghĩ một lúc, không muốn tiếp tục đề tài này, Tiêu Tử Phong nói:
-Nếu đã như thế thì chúng ta tới Nạp Luân đi, Chưởng môn sư tỷ chờ chàng đa lâu, chuyện của Âm Nguyệt Hoàng Triều cũng nên có một cái kết rồi.
Dương Túc Phong gật đầu:
-Được.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu