Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 423: Mục Tiêu! Thành Quang Minh! (p8)
ắt đầu từ lúc này, thành Quang Minh đã hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài, trở thành một tòa cô thành thực sự. Đương nhiên quân Mã Toa trú ở trong thành vẫn còn có sự lựa chọn, dù sao với 18 vạn nhân mã, nếu như vậy mà đột vây, dù số lượng có bị thương vong tương đối, nhưng cũng có một số bộ phận có khả năng sống sót.
Đương nhiên đây là tình huống lý tưởng nhất, nếu như trong lúc đột vây xuất hiện chuyện bất ngờ, tình huống xấu nhất là toàn quân bị diệt. La Khắc Tùng đối diện với quyết định gian nan, hắn phải lựa chọn con đường cho 18 vạn quân. Kiên thủ đợi viện binh, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, dù không kiên cố bằng Minh Na Tư Đặc Lai, nhưng trước khi trọng pháo và bộ binh quân Lam Vũ tới, La Khắc Tùng có đủ tự tin không để kỵ binh quân Lam Vũ tiến vào thành Quang Minh.
Nhưng vấn đề lớn nhất của phương án này là viện binh ở đâu ra, hiện giờ quân đội Mã Toa đã chẳng lo nổi cho chính mình, lấy đâu ra binh lực dư thừa chi viện cho thành Quang Minh. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, cố thủ đợi viện binh chỉ có kết cục toàn quân bị diệt.
Bỏ thành đột vây, tựa hồ cũng không phải là lựa chọn tệ, 18 vạn quân có thể liều mình một chuyến nếu như gặp phải quân Lam Vũ. Nhưng liều 1 lần thì được,chứ nhiều lần thì không xong rồi, thậm chí cơ hội liều mình 2 lần cũng không có, đường tới Mông Thái Kỳ cách gần 1600km, trong khoảng cách xa như thế, bộ binh sao chạy được với kỵ binh.
Nếu để kỵ binh quân Lam Vũ đuổi chặn lại, kết quả khẳng định cũng là toàn quân bị diệt. Rốt cuộc là lựa chọn nào đây? La Khắc Tùng và đám thuộc hạ mỗi người 1 ý, tranh luận mãi không xong. Bất kể lựa chọn như thế nào, tựa hồ cũng không có đường sống, cuối cùng La Khắc Tùng quyết định cố thủ, xem tình hình ra sao rồi hãy nói, còn về tình huống về sau ra sao, không ai biết trong lòng La Khắc Tùng nghĩ cái gì.
Lúc này bộ đội phía sau quân Lam Vũ cũng đã tới nơi, kỵ binh đông nghìn nghịt làm binh sĩ Mã Toa trong thành nhìn tới hoa cả mắt, quân Lam Vũ như có ở khắp mọi nơi, ùn ùn tiến tới phía thành Quang Minh, cờ sư thứu màu lam tung bay gần như che lấp cả cánh đồng.
Số kỵ binh này toàn bộ là kỵ binh Tây Mông, bọn họ xuất hiện có nghĩa là đại quân kỵ binh quân Lam Vũ đã đến thật rồi. Bất quá kỳ quái là kỵ binh Tây Mông không có công thành Quang Minh, chỉ cố ý thể hiện chút thực lực của mình rồi biến mất, tiếp đó bọn họ nam hạ, quét dọn sạch sẽ bình nguyên phía bắc, tạo ra khu vực không người rộng lớn.
Bị kỵ binh quân Lam Vũ xua đuổi, vô số nạn dân hoặc chạy về phía nam, hoặc chạy về phía thành Quang Minh, hoặc chết ngay lập tức. Lúc thế này Mặc Nhĩ Tư và La Khắc Tùng mới hiểu, kỵ binh quân Lam Vũ cố ý tạo hỗn loạn, làm thế cục trong nước Mã Toa ngày càng xấu đi, đạt được mục đích không thể nói ra. Trong nước Mã Toa vốn là một thùng thuốc nổ cực lớn, có thế phát nổ bất cứ lúc nào, quân Lam Vũ lại tạo ra làn sóng nạn dân, làm thùng thuốc nổ kia càng nhanh chóng bùng lên.
Quả nhiên, 3-4 ngày ngắn ngủi, đã có hớn 50 vạn nạn dân chạy vào thành Quang Minh, mang theo khủng hoảng tuyệt vọng. Bọn họ bất chấp tất cả tràn vào nơi có quân Mã Toa đồn trú, dù quân Mã Toa không lo nổi lấy thân nhưng trong mắt người dân thường, có quân đội bên cạnh thế nào cũng an toàn hơn 1 chút, huống hồ trừ thành Quang Minh ra, bọn họ không còn có đâu để đi nữa.
thành Quang Minh vốn trống không, bắt đầu dần dần đông nghẹt, nạn dân không ngừng gia tăng, căn bản không có đủ phòng dung nạp bọn họ, thậm chí ngay cả trên đường phố cũng chen lấn đầy nạn dân. Nhưng thành Quang Minh chỉ là một cứ điểm quân sự, không phải là một tòa thành thị không có bất kỳ hạn chế nào, nó căn bản không thể tiếp nạp nhiều nạn dân đến như thế, vậy là đủ các vấn đề theo đó mà tới.
Bệnh sâu hại lúc nhiều năm trước ở Mã Toa đã làm dự trữ lương thực của Mã Toa ảnh hưởng trí mạng, bờ biển phía đông bị phong tỏa, làm Mã Toa vô cùng gian khổ, bên trong thành thành Quang Minh lương thực dự trữ miễn cưỡng đủ dùng cho quân đội trong vài tháng thôi, nếu như thêm vào bao nhiêu nạn dân thế này căn bản không đủ.
Theo tính toán của Mặc Nhĩ Tư, nếu số lượng nạn dân tăng lên tới 100 vạn, thì lương thực tối đa chỉ duy trì được 1 tháng. Phiền phức hơn nữa, vô số nạn dân tràn vào mang tới ảnh hưởng tiêu cực cho trị an bên trong thành. Người không có cái ăn, đúng là chuyện gì cũng làm ra được. cướp bóc, giết người, cưỡng hiếp xảy ra như cơm bữa, quân đội Mã Toa cũng chẳng quản nhiều chuyện như thế, thực sự bọn chúng cũng chẳng có tâm tư mà quản,
Dù ngày hay đêm, thành Quang Minh đều là một vùng địa ngục, tiếng khóc,tiếng thét tuyệt vọng không ngừng, nhất là tiếng phụ nữ bị vũ nhục chưa có lúc nào là gián đoạn, trong cơn tuyệt vọng con người ta tích cực phát tiết thú tính của mình. Dù là binh sĩ Mã Toa số lượng ít, thì buổi tối cũng không dám xuất hiện, nếu không sẽ bị tập kích, bạo loạn sau khi giết người, thậm chí bắt đầu ăn thịt người để sống.
Thịt người là lựa chọn đầu tiên, cũng ưu tiên nữ nhân, rất nhiều cô gái trẻ tuổi không chỗ dựa dẫm cứ như vậy bị giết chết, sau đó thi thể bị cắt xẻ, thành thức ăn trong miệng kẻ khác. Mặc Nhĩ Tư chính mắt nhìn thấy mọt cô gái 15 tuổi bị giết chết sau đó bị ăn thịt, Mặc Nhĩ Tư cho rằng thành Quang Minh đã thành địa ngục mất rồi.
Vô số nạn dân tràn vào làm lương thực dự trữ không thể ứng phó nổi, đối với loại hành động ăn thịt người thế này, quân Mã Toa chỉ có thể mắt nhắm làm ngơ mà thôi, căn bản không thể can thiệp. Rất nhiều quân sĩ Mã Toa oán thán, lũ lượt yêu cầu La Khắc Tùng đóng cửa thành, không cho nạn dân vào nữa.
quân Lam Vũ tạo khủng hoảng trong chu vi hơn vạn km vuông xung quanh thành Quang Minh, chính là đuổi người dân vào thành Quang Minh, tiêu hao lương thực trong thành, làm bọn chúng chết đói.
Mỗi lần nói tới vấn đề này mặt La Khắc Tùng đều đanh lại, im lặng không lên tiếng, hắn có thể ngồi yên nhìn bách tính tới đây mà không quản sao? Đương nhiên là không thể, nếu như cự tuyệt nạn dân vào thành, hắn đã không lựa chọn ở lại đây đối kháng với quân Lam Vũ mà sớm chạy theo Vũ Văn Lôi Đình bỏ chạy rồi,k biết rõ đây là một cái bẫy nhưng La Khắc Tùng cũng chỉ đành chấp nhận.
So với tình thế căng thẳng bên trong thì quân Lam Vũ bên ngoài nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí cảm giác như đi nghỉ vậy, mặc dù địa điểm nghỉ ngơi có hơi xa, thời tiết cũng không thích hợp. Vô số rộng lúa phía bắc bị bệnh mà mất trắng, kết quả trở thành cỏ khô tốt nhất cho chiến mã, trong thời gian nghỉ ngơi không cần phải đi khắp nơi kiếm cỏ nữa.
Vô số gia cầm, chính là thức ăn tốt nhất cho kỵ binh quân Lam Vũ, bị quân Lam Vũ uy hiếp, người dân Mã Toa cuống cuồng bỏ chạy lưu lại rất nhiều gia cầm, trở thành món ngon cho kỵ binh. Cái gọi là không tơ hào của dân, đều là nói với cư dân của đế quốc Lam VŨ mà thôi, không bao gồm cả cư dân Mã Toa, kỵ binh quân Lam Vũ không hề khách khí lấy đi tất cả những thứ có thể lấy, sau đó thiêu hủy nhà cửa, đuổi cư dân chạy về phía nam hoặc chạy về phía thành Quang Minh.
Về sau rất nhiều nhà sử học tổng kết, Dương Túc Phong rất âm hiểm, làm những chuyện này toàn là lựa chọn người Tây Mông hoặc là người Ngõa Lạp, làm sau này trong ghi chép tác chiến của quân Lam Vũ, không có chuyện này, mà dân tộc du mục lại không có thói quen ghi chép quá trình tác chiến.
Trong mắt tướng lĩnh Mã Toa, đám người Tây Mông, Ngõa Lạp này là một đám thổ phỉ, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là đạo nghĩa nhân đức, bọn chúng hoàn toàn là đám man rợ chưa tiến hóa hết, bọn chúng chỉ biết cướp bóc, đốt phá, đồ sát người dân Mã Toa, Dương Túc Phong dúng là quá độc ác.
Dương Túc Phong cố ý thả cho kỵ binh du mục càn quét Mã Toa, đúng là có mục đích không thể tiết lộ ra ngoài, để những người man rợ này tạo thành tổn hại lớn nhất cho người Mã Toa. Kỵ binh quân Lam Vũ mặc dù sức chiến đấu mạnh, nhưng ở phương diện này không am hiểu lắm, chỉ có những dân tộc man rợ mới có thiên tính cướp bóc biết cách làm cho binh nguyên Mã Toa trở thành nơi hoang tàn.
Đó chính là mục đích của Dương Túc Phong. Dần dần quân đội Mã Toa mới hiểu ra chiến lược của quân Lam Vũ,cũng cảm giác được sự âm hiểm của thống soái tối cao quân Lam Vũ, đối với Minh Na Tư Đặc Lai, quân Lam Vũ dùng cách cứng chọi cứng, đối kháng chính diện với quân Mã Toa.
Đối với thành Quang Minh, quân Lam Vũ dùng thủ đoạn bao vây,dùng tốc độ kỵ binh ép quân Mã Toa không thế ra ngoài, vô số người dân Mã TOa trở thành vật hi sinh. Thực tế sách lược quân Lam Vũ định ra chính là thế.
Dưới sự an bài thống nhất của Phong Phi Vũ, kỵ binh quân Lam Vũ lấy thành Quang Minh làm tâm, tản ra như những cơn sóng, tiến vào địa phương xa hơn. Mà vào lúc này quân đội Mã Toa đã binh bại như núi đổ, hoàn toàn không còn tâm tư chiến đấu, thấy quân Lam Vũ xuất hiện là bỏ chạy, kỵ binh Ngõa Lạp đánh bọc hậu ở phía nam thậm chí xuất hiện ở nơi cách Ngõa Luân Tây Á không xa.
Gần như toàn bộ bình nguyên phía bắc nước Mã Toa bị ôm gọn trong lòng kỵ binh quân Lam Vũ. Một tuần lễ sau, liên tục bị kỵ binh quân Lam Vũ càn quét, quân Mã Toa cách thành Quang Minh gần nhất cũng đã ở phía nam cách đó ít nhất 500km, đối với quân Mã Toa trong thành, lúc này cho dù có thả bọn chúng đi, cũng không đi nổi nữa.
Ở phía nam nước Mã Toa, chính xác mà nói là ở trung bộ, cũng đã là nơi hỗn loạn quy mô lớn, quan lại địa phương hoàn toàn không thế phát huy tác dụng, bạo loạn và khởi nghĩa xảy ra liên tục. Khác với mục tiêu của quân Lam Vũ, đối tượng bị đả kích đều là gia tộc Vũ Văn hoặc quân đội trung thành với gia tộc Vũ Văn. Quan lại các cấp đều bỏ chạy hoặc bị giết chết.
Lượng lớn nạn dân nam hạ, chẳng những quấy nhiễu trật tự địa phương,mà còn đem khủng hoảng truyền đi, khiến cho nó lan rộng, tạo ra càng nhiều làn sóng nạn dân, khiến cho mọi người tranh nhau chạy về phía nam.
Lời đồn nối tiếp nhau không ai biết đâu là thật là giả nữa. mỗi một lời đồn đều hết sức chân thật, thậm chí còn chi tiết tỉ mỉ, người dân bất giác tin tưởng, ví như mấy lời đồn sau:
-Có lời đồn nói kỵ binh quân Lam Vũ có một vạn người, đều do Dương Túc Phong thả từ địa ngục ra, tên nào tên nấy như hung thần ác sát, dùng Lang Nha bổng nặng nề,chỉ cần thấy người Mã Toa là không cần biết 3-7-21 đập vỡ đầu luôn. May mắn đập vào thân thể còn chết nguyên vẹn chứ đập vào đầu thì khẳng định đầu vỡ toác, chết không toàn thây.
-Có lời đồn nói, Dương Túc Phong đã ra lệnh giết chết 1 người dân Mã Toa, binh sĩ quân Lam Vũ được thưởng 1 kim tệ, những binh sĩ quân Lam Vũ để kiếm được tiền thưởng nhiều hơn, kẻ nào kẻ nấy cũng vác trên lưng 1 cái bao lớn, bên trong là tai của người Mã TOa. Khi tới doanh trại, bọn họ sẽ lấy tai ra đổi lấy kim tệ, 2 cái tai đổi lấy 1 kim tệ, một tay nộp hàng, tay kia nhận tiền.
-Có lời đồn nói ở bên sông Địch Cổ Nhĩ, có hơn 1 vạn thiếu nữ Mã Toa bị quân Lam Vũ làm lương thực, ăn xong đều ném vào dòng sông, khiến cho dòng sông bị ngẹn lại.
-Có lời đồn nói.................
lời đồn mang lại hậu quả cực lớn, thế là xuất hiện cuộc bỏ chạy tập thể, trung bộ Mã Toa có hàng vạn người dân tham gia vào đội ngũ chạy nạn, mục tiêu của bọn họ là Mông Thái Kỳ, bọn họ cho rằng Vũ Văn Chấn Thiên có thể cứu vớt được vận mệnh của mình.
THực tế thì kỵ binh quân Lam Vũ còn cách bọn họ 200 km, dù có chạy liên tục cũng phải mất nửa ngày mới tới nơi được, huống chi quân Lam Vũ không có ý xâm nhập vào miền nam, mà chỉ muốn lưu lại đủ thời gian cho người dân Mã Toa rơi vào khủng hoảng, để gia nhập vào đội ngũ chạy loạn.
Lời đồn mang lại hậu quả cực lớn khác đó chính là kích thích nghĩa quân bạo loạn. Bọn chúng không ngừng phát sinh xung đột với quân Mã Toa, 2 bân sản sinh nhiều cuộc huyết chiến. Quân Mã Toa đào vong kỳ thực chẳng khác gì thổ phỉ, cũng cướp bóc đốt phá, chẳng trách bị công kích.
Ở địa phương cũng tổ chức vô số dân binh, chuẩn bị đối kháng với quân Lam Vũ, thậm chí một số nha môn châu phủ tuyên bố tự trị, tuyển chọn quan lại các cấp, vì quan viên cũ đã bỏ chạy hết rồi.
Đương nhiền những điều này Mặc Nhĩ Tư không biết, bở vì hắn cách quá xa, ngay cả đường thông tin bằng bồ câu cũng bị cắt đứt, mỗi ngày hắn có thể làm là dùng mắt quan sát thế giới.
Ngày 8 tháng 9, một ngày trước tết trùng cửu, thiếu tướng Mặc Nhĩ Tư lên tường thành tuyệt vọng nhìn xung quanh. Trong tầm mắt của mình, hắn không thấy bất kỳ quân Lam Vũ nào nữa, tựa hồ quân Lam Vũ. Tựa hồ quân Lam Vũ chưa từng tới đây, chuyện xảy ra trong mấy ngày qua chỉ là cơn ác mộng. Nhưng không một binh sĩ Mã Toa nào dám tùy tiện rời thành, người nơi này đều hiểu, ở lại trong thành kết quả khẳng định là chết, nhưng ra khỏi thành thì chết nhanh hơn.
Bọn chúng hoàn toàn bị bao vây ở nơi này, không ai biết vận mệnh tương lai như thế nào, đợi tới khi không còn cái ăn mặc, có lẽ bọn chúng cũng không chịu đựng được nữa mà giơ tay đầu hàng. Hoặc có lẽ bộ binh quân Lam Vũ tới nơi dùng trọng pháo bắn tan xác bọn chúng ra. dù là vận mệnh nào tựa hồ không một ai muốn tiếp thụ. Mặc Nhĩ Tư ngửa mặt lên trời, nhìn về phía đông xa xôi, cuộc sống này bao giờ mới chấm dứt? Mã Toa chẳng lẽ kết thúc như vậy sao?
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu