Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 416: Những Chuyện Xảy Ra Ở Lạc Na (p9)
ũ Văn Tinh Không biết mưu tính của mình bị nhìn thấu rồi, nên Vũ Văn Thành Đô muốn kéo mình xuống bùn, chỉ đành viết lệnh cho hắn, trong long thì lại mong cho hai nàng xéo đi cho mau, tốt nhất là rời ngay khỏi Minh Na Tư Đặc Lai trong hôm nay, đừng gây phiền phức cho mình nữa.
Nếu đổi lại là 4 năm trước, hắn khẳng định vui sướng trở thành chỉ huy tối cao kiêm tổng đốc của Minh Na Tư Đặc Lai, đây tuyệt đối là công việc tuyệt mĩ, chẳng những có thu nhập vô vàn mà còn có những mỹ nữ Lạc Na xinh đẹp tùy ý hưởng thụ.
Nhưng hiện giờ, vị trí này đúng là một củ khoai nóng, nếu như không có mệnh lệnh của Vũ Văn Chấn Thiên, chẳng ai muốn nhận lấy.
Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên cũng là những củ khoai nóng, nếu như có biện pháp khác có thể đối phó với bọn họ, hắn tuyệt đối chọn ngay, lui lại vạn bước mà nói, nếu như bắt được hai nàng làm con tin là tốt nhất.
Nếu như giết chết hai nàng, Dương Túc Phong chắc chắn sẽ lột da mình, cho dù mình có chạy tới chân trời góc bể, hẳn cũng bị Dương Túc Phong tóm lại.
Giữa đế quốc Lam Vũ và Mã Toa, chiến tranh chỉ là tranh đoạt lợi ích, dù thảm liệt, người chết vô số, nhưng bình thường quan quân cấp cao bị bắt đều không nguy hiểm đến tính mạng, trừ phi chọc giận tới lãnh đạo tối cao của đối phương, Vũ Văn Tinh Không tuyệt đối không làm cái chuyện ngu xuẩn này.
Một lúc lâu sau, Vũ Văn Thành Đô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lạnh lùng nói :” Được, ta đi đối phó với bọn chúng, ngươi cấp tin tức chính xác cho ta.”
Vũ Văn Tinh Không lập tức vỗ ngực nói:” Chuyện này là đương nhiên.”
Căn cứ vào báo cáo của nhân viên giám sát, hai ngày nay Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên liên tục xuất hiện ở khu phố dân nghèo tại thành nam, có khi sang tới nơi đó, buổi tối mới về, có khi buổi trưa đến chiều về.
Không một ai biết bọn họ đi tới đó làm gì, cũng không một ai biết vị trí cụ thể đó là nơi nào, tất cả hành vi của bọn họ đều vô cùng thần bí, tựa hồ ở khu dân nghèo có thứ gì đó thu hút bọn họ.
Vũ Văn Thành Đô và Vũ Văn Tinh Không cẩn thận nghiên cứu tình hình ở khu dân nghèo, không phát hiện ra có gì khác thường, nơi đó là vết thương của Minh Na Tư Đặc Lai, trước nay đều là nơi tập trung đối tượng bị chỉnh lí, cứ một thời gian lại bị di dời, trong quá trình đó còn có một số hộ bị cưỡng chế náo loạn ầm ĩ, làm báo chí đăng bài văn dài dằng dặc có liên quan.
Khi đế quốc Đường Xuyên khống chế nơi này, từng có kế hoạch chi tiết muốn xây dựng công viên lớn ở đây, bất quá cùng với chiến tranh bùng phát, đế quốc Đường Xuyên bị đánh bại, bản kế hoạch này tất nhiên bị gác lại.
Tiếp đó chiến tranh càng lúc càng dữ dội, cuối cùng biến thành chiến tranh giữa đế quốc Lam Vũ với nước Mã Toa, nội bộ nước Mã Toa bị bệnh rầy hại lúa tạo ra vô số nạn dân, bọn họ ùn ùn đổ vào các thành thị lớn,tìm cơ hội sống sót.
Minh Na Tư Đặc Lai cũng là một trong số những mục tiêu mà nạn dân tràn vào, bởi vì nước Lạc Na còn sung túc, thỉnh thoảng vương thất Lạc Na còn mở kho tế bần, vì thế thu hút không ít nạn dân kéo đến, làm khu dân nghèo này càng trở nên đông đuc.
Chập tối ngày hôm đó, Vũ Văn Thành Đô một mình tới khu dân nghèo, bởi vì chính vào lúc này, vương thất Lạc Na bố thí lương thực, nên nạn dân đều ùa nhau đi tranh cướp thức ăn, nên cả khu dân nghèo rộng lớn không còn một ai, khắp nơi vắng ngắt, chỉ có rác rưởi đầy trên đường đi, trong cứ như là hiện trường của một vụ cướp bóc.
Không khí lởn vởn mùi thối rữa, không biết là chuột chết hay là người chết, kinh tởm không sao chịu nổi.
Vòng qua một con đường, Vũ Văn Thành Đô liền nhìn thấy mục tiêu của chuyến đi này, Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên đã đợi ở đó từ lâu, các nàng đứng ở một bên đường, im lặng chờ hắn tới, hai nàng xoay lưng lại phía ánh mặt trời, làm hắn không nhìn ra sắc mặt của hai nàng.
“Các ngươi muốn làm cái gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt của hai nàng, Vũ Văn Thành Đô cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng không nói rõ ra được là không ổn ở đâu, chỉ đành tập trung toàn bộ tinh thần đề cao cảnh giác.
Dù sao hắn cũng tài cao gan lớn, không coi hai người các nàng vào trong mắt, nếu luận đơn đả độc đấu, hai người các nàng không phải là đối thủ của hắn.
“ Còn ngươi tới đây làm gì?”
Phương Phỉ Thanh Sương thỏ thẻ nói, trong âm thanh tràn đầy vẻ ám muội.
Cung Tử Yên không khỏi cau mày lại, nữ ma đầu này từ khi rời khỏi Vị Ương cung, phảng phất như thay đổi hẳn con người, chuyên môn đi khiêu khích ngược đãi nam nhân làm niềm vui, tâm lý ngày càng đi theo hướng biến thái.
Phương Phỉ Thanh Sương cười càng ngọt ngào, giọng nói càng êm ái, thì sát khí càng nồng, đáng thương cho mấy tên du hiệp không biết, phải chết oan dưới kếm của nàng.
Bất quá mặc dù nàng lừa được mấy tên du hiệp công phu mèo ba chân, nhưng khẳng định là không lừa được Vũ Văn Thành Đô, võ nghệ tu luyện tới cảnh giới như hắn, nữ sắc đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Quả nhiên Vũ Văn Thành Đô sắc mặt nghiêm lại, lạnh lùng nói :” ta tới bắt các ngươi, các ngươi đưa tay ra chịu trói đi.”
Phương Phỉ Thanh Sương giật mình che lấy cái miệng anh đào, ánh mắt phiêu hốt đảo khắp người Vũ Văn Thành Đô cười duyên nói :” Ui chao ôi, bọn ta sợ lắm đó nha. Không biết vị đại ca này có bản lĩnh gì bắt được bọn ta đây?”
Vũ Văn Thành Đô sắc mặt không mảy may lay động, cười lạnh :” Chỉ bằng hai tay của ta”
Lời còn chưa dứt, Vũ Văn Thành Đô đã lao lên vọt lên, rồi bổ xuống hai nàng như chim ưng bắt gà, trong lúc hắn di chuyển với tốc độ cao, cuốn theo từng cơn gió, rác rưởi hai bên đường bị hắn cuốn vào, tịch dương tựa hồ như bị tắt lịm, đất trời trở nên u tối, chỉ có tiếng gào thét dữ dội của tử thần.
Không ra tay thì thôi, còn rat ay là chiêu số chí mạng, đây là phong cách của Vũ Văn Thành Đô
Cung Tử Yên và Phương Phỉ Thanh Sương cười khanh khách quái dị, xoạt một tiếng rút trường kiếm ra nghênh tiếp, Vũ Văn Thành Đô nghiên cứu hai nàng, hai nàng cũng nghiên cứu hắn.
Nói một cách chính xác thì Tiêu Tử Phong nghiên cứu rất kỹ về Vũ Văn Thành Đô, đồng thời chuyên môn định ra phương án nhắm vào hắn.
Trước kia cách phòng vệ của Dương Túc Phong hoàn toàn bị động, binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn, nhưng sau khi Tiêu Tử Phong tiếp quản vị trí phòng vệ Vị Ương cung, liền biến thành chủ động.
Tiêu Tử Phong quyết định chủ động xuất kích, tiên hạ thủ vi cường, tiêu diệt từng kẻ địch có uy hiếp tới Dương TÚc Phong, Vũ Văn Thành Đô chính là mục tiêu đầu tiên của các nàng.
Chớp mắt, ba người đã giao thủ mấy chục chiêu cực kỳ hung hiểm, Vũ Văn Thành Đô võ công đúng là rất mạnh, nhưng hai nàng cũng không kém chút nào, bởi sau khi hai nàng được Tiêu Tử Phong chỉ điểm, võ công tiến bộ cực lớn, trong thời gian ngắn hắn không làm gì nổi hai nàng.
Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử YÊn vừa đánh vừa lui, dần lui vào sâu bên trong khu dân nghèo.
Vũ Văn Thành Đô đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nhìn vào trong khu dân nghèo.
Phương Phỉ Thanh Sương cười duyên :” Ôi chao, Vũ Văn ca ca sợ rồi sao?”
Vũ Văn Thành Đô chẳng hề khách khí :” Các ngươi muốn phục kích ta, nhưng đâu phải dễ thế….”
Hai nàng mỉm cười, tựa hồ như bầy sói nhìn thấy con dê lọt bẫy, nụ cười lãnh khốc tàn nhân.
Phương Phỉ Thanh Sương thuận tay rung trường kiếm trong tay, cười chúm chím, nói :”Thế ư? Nhìn xem sau lưng ngươi là ai?”
Vũ Văn Thành Đô hừ mạnh một tiếng, khinh thường nói :” Trò vặt vãnh này đừng mong lừa được ta….”
Phương Phỉ Thanh Sương nhún vai, tựa hồ cho rằng Vũ Văn Thành Đô quá cố chấp.
Vũ Văn Thành Đô còn muốn nói gì, đột nhiên phát hiện ra không ổn, quay ngoắt đầu lại, phát hiện ra sau lưng mình không biết khi nào có thêm một bà già toàn thân áo đen, lưng còng như con tôm, trong tay cầm một thanh quải trượng đen tới phát bóng, toàn thân bà ta phát tán sát khí làm cho Vũ Văn Thành Đô tức thì ý thức được chuyện không hay.
“ Bà là Hoa Lộng Điệp?” Vũ Văn Thành Đô ánh mắt sắc bén, lập tức nhìn thấy thân phận của đối phương.
Hắc y nữ nhân gõ mạnh quải trượng, cười lạnh :” Đúng thế”
Vũ Văn Thành Đô thét lớn một tiếng, âm thanh chấn động toàn thành nam, đây là ám hiệu liên lạc của hắn với Vũ Văn Tinh Không, một khi hắn bị bao vây, lập tức gọi Vũ Văn Tinh Không phái quân tới cứu.
Hiện giờ 3 người này đồng thời xuất hiện, cho dù hắn có là thằng ngốc cũng lập tức đoán được đây là một cái bẫy nhắm vào mình.
Hắc y nữ nhân quát :” Động thủ”
Không cần nhiều lời, cấy thiết trượng phi ngay tới, thế lớn lực mạnh, ngay cả Vũ Văn Thành Đô cũng không dám đón đỡ, chỉ đành lui về sau, nhưng phía sau có trường kiếm của Phương Phỉ Thanh Sương và Cung Tử Yên theo sát như hình với bóng, đâm vào lưng của Vũ Văn Thành Đô
Vũ Văn Thành Đô chỉ đành lao về căn nhà đổ ở bên cạnh né tránh, không ngờ từ bên trong căn nhà đột nhiên có một hắc y nữ nhân vung loan đao chém vào hai chân của hắn, hiển nhiên hắc y nữ nhân này là người của Hoa gia.
Vũ Văn Thành Đô vừa sợ vừa giận, hắn không ngờ Hoa gia lại dám công nhiên liên kết với quân Lam Vũ đối phó mình, trong quan niệm của hắn, Hoa gia toàn là hạng đớn hèn, đáng bị khinh bỉ.
Khi xưa Hoa gia dựa vào đế quốc Đường Xuyên, rồi khi nước Mã Toa chiếm lĩnh nơi này, bọn họ lập tức chủ động lấy lòng nước Mã Toa, còn hiến ra không ít bảo vật, kết quả gia tộc Vũ Văn cũng tha cho bọn họ, cho rằng bọn họ bất quá là loại cỏ lay theo chiều gió mà thôi, không có gì đáng để bận tâm.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu