Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 391 : Lại Tới Sông Tần Hoài (p2)
ối với nữ nhân hiện giờ Dương Túc Phong đúng là không có quá nhiều hứng thú nữa, cho dù là Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận xuất hiện ở phía trước mặt bản thân, thì y nhiều lắm cũng chỉ hời hợt chào hỏi qua mà thôi, không có tâm tình mà săn gái nữa.
Cái tên Cổ Địch Sâm chết tiệt kia đem hôn sự của mình làm cho ồn ảo cả lên, cứ như sợ toàn thiên hạ có ai không biết có ai không hay vậy, làm bản thân ngoài hạnh phúc ra cũng có thêm vô số khổ não.
Khi kinh đô Ni Lạc Thần mở hội náo nhiệt nhất, Cổ Địch Sâm tự ý chủ trương tuyên bố, Dương Túc Phong sẽ cử hành đại hôn vào cuối năm, dùng hôn lễ truyền thống cưới những nữ nhân ở bên ngoài.
Trong chớp mắt, tất cả các đại biểu tham dự hội nghị đều nhất loạt vỗ tay, lớn tiếng hò hét, ai nấy đều hưng phấn như uống rượu, cảm giác như người làm tân lang là chính bọn họ vậy.
Ở dưới hoàn cảnh như thế, cho dù Dương Túc Phong có lời gì muốn phản đối cũng hoàn toàn không thể nói ra được, vì thế, chuyện cử hành hôn lễ vào cuối năm đã trở thành sự thực không thể nào thay đổi được nữa, cuộc tập kích của Cổ Địch Sâm đạt được hiệu quả hoàn mỹ nhất.
Ngay buổi chiều ngày tin tức được tuyên bố, báo chí phụ trương của kinh đô Ni Lạc Thần liền bắt đầu ra sức tuyên truyền tin tức đại hôn của Dương Túc Phong vào cuối năm, ngày hôm sau, tất cả các tờ báo đều có đăng tin tức này vào trang nhất, còn có kèm theo cả lí lịch đơn giản của những nữ nhân, thậm chí còn có cả ảnh chụp cá nhân.
Người dân đế quốc Lam Vũ trầm muộn đã lâu rất cần thông qua một con đường khác để phát tiết tâm tình của mình, tin tức về hôn lễ này chắc chắn là con đường tốt nhất.
Kinh đo Ni Lạc Thần và thậm chí là cả đế quốc Lam Vũ tức thì mây giục gió vần bất kể là nam hay nữ già hay trẻ, đề tài đàm luận nhiều lúc trong lúc nhàn tàn rảnh rỗi đều là tin tức có liên quan tới cuộc hôn lễ thế kỷ này.
Từ trước cho tới nay, đề tài liên quan tới nữ nhân bên cạnh Dương Túc Phong chưa bao giờ ngớt, bắt đầu từ vụ án bắt cóc cưỡng gian lúc mới ban đầu ra, cho tới tận chuyện cưới gả của Thập Tứ công chúa sau này, tất cả đề tài này tựa hồ đều bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, luôn thu hút được sự chú ý của người khác.
Song, bất kể nói như thế nào, bất luận là thông qua thủ đoạn ra sao, các nàng cuối cùng đều tập trung ở bên người Dương Túc Phong, hơn nữa, cất cả các nàng đều có một điểm chung, đó là thiếu một buổi lễ kết hôn.
Các nàng đã sinh sống cùng Dương Túc Phong thời gian đã tới bốn năm năm rồi, thế nhưng vẫn chưa có được danh phận chính thức, ví như đám Tô Lăng Tuyết và Phương Phỉ Thanh Sương, ngay cả con cũng biết nói chuyện rồi, nhưng các nàng vẫn chưa cử hành hôn lễ.
Có lẽ, ở trong con mắt của một số người, chuyện này chẳng có gì, đó chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, nhưng ở trong con mắt của đa số mọi người, đây dù sao cũng là cuộc hôn nhân danh bất chính ngôn bất thuận.
Có một số nữ nhân quan tâm nhất chính là cái hình thức đó, thi thoảng trong những đêm khuya vắng lặng, các nàng chỉ biết lặng lẽ mon mỏi, nữ nhân mà không có hôn lễ tựa hồ đứng là không phải nữ nhân hoàn chỉnh.
Dương Túc Phong kỳ thực cũng muốn cấp cho các nàng một danh phận chính thức, dùng kiệu lớn tám người khiêng náo nhiệt rộn rã đón các nàng qua cửa, nhưng ở trong thời gian sống nay chưa biết tới ngày mai, chiến sự liên miên như thế, chuyện hôn lễ không tránh khỏi bị trì hoãn hết lần này tới lần khác. Hơn nữa, liên tưởng tới hôn lễ cần hao phí vô số tài chính, Dương Túc Phong cũng bất giác âm thầm né tránh đề tài này.
Nhưng tới này hôm nay vấn đề này không thể trì hoãn được nữa, thống soái tối cao của quân Lam Vũ, cần phải có một cuộc hôn nhân thực sự đúng nghĩa, nếu không thanh danh càng thêm khó nghe.
Lần này sau khi quân Lam Vũ khống chế kinh đô Ni Lạc Thần, đám người Cổ Địch Sâm và Tiêu Phương Tạ thương lượng với nhau, cảm thấy đây đúng là thời cơ tốt nhất để kết hôn, có thể thông qua hôn lễ này để tăng cường sức gắn kết của các giai tầng của đế quốc Lam Vũ, đồng thời cũng tăng cường thêm lòng dân của một số giai tầng hướng vê Dương Túc Phong.
Kỳ thực nói trắng ra là muốn đem càng nhiều giai tầng và đoàn thể buộc chặt vào trên cỗ xe của Dương Túc Phong, dù sao thì mỗi một nữ nhân bên cạnh y, gần như là đều đại biểu cho một thế lực hoặc đoàn thể, nhưng Dương Túc Phong vẫn có chút lo lắng, sợ rằng mình không cẩn thận lại đem mình trở thành trò cười như Lý Tự Thành, cho nên chần chừ không bảy tỏ thái độ.
Đám người Cổ Địch Sâm chỉ đành đem gạo nấu thành cơm, tiền trảm hậu tấu, làm Dương Túc Phong không còn đường xoay xở.
Vị chủ tỉnh ủy viên chính vụ viện báo tới mức sắp không đi đứng nổi cười híp cả mắt nói:
- Ngài thiếu người ta một buổi hôn lễ.
Dương Túc Phong không biết đáp lại thế nào.
Y đúng là thiếu người khác một buổi hôn lễ.
Sau khi Cổ Địch Sâm tiết lộ tin tức có liên quan tới hôn lễ, chẳng những cả đế quốc Lam Vũ bắt đầu sôi nổi náo nhiệt, mà bên trong Vị Ương cung cũng là một khung cảnh vui tươi, mỗi một cô gái ở trên mặt đều mang nụ cười hạnh phúc chờ mong.
Đừng có thấy những cô gái này ngày thường tỏ ra lãnh đạm hờ hững, nhưng khi tất cả đều biến thành sự thực, thì không nàng nào có thể kiềm chế được hưng phấn, cho dù là người điềm tĩnh nhất như Thập Tứ công chúa cũng không ngoại lệ, đám người Tiết Tư Ỷ đã mong chờ mỏi mòn con mắt, ngày đêm dày vò thì càng chẳng cần nói nữa, các nàng cuối cùng cũng chờ được tới ngày này.
Bất quá cũng chính bởi vì như thế, cho nên Dương Túc Phong mới đau đầu, hơn hai mươi nữ nhân nhân, biết an bài thế nào đây? Tam cung lục viện cũng chỉ có chín cái, chẳng lẽ còn thực sự phải bảy ra thất thập nhị phi ở phía sau?
Nữ nhân bên cạnh y cô nàng nào cũng không đơn giản, cô nào cũng có hậu đài, cô nào cũng có chỗ dựa, chẳng cô nào là bồ tát nặn bằng bùn, nếu như muốn chơi trò thù đoạn, có liền mấy cô nàng trong số đó là cao thủ của cao thủ.
Từ trước đó đã có người ở đằng sau âm thầm sắp xếp thứ tự, phân phối hạn ngạch rồi, mình mà thiếu cẩn thận một chút thôi, không biết lại đắc tội với thế lực sau lưng của vị tỷ tỷ nào đó, nó khó nghe một chút, nếu mà làm không tốt, đúng là khiến cho Vị Ương cung cho gà không yên.
“ Ta thiếu người khác một hôn lễ …” Cứ lầm bẩm nhắc đi nhắc lại câu nói này nhiều lần, khóe miệng Dương Túc Phong dần dần hiện lên nụ cười méo xẹo, cuối cùng, y dứt khoát không thèm nghĩ nữa, xe tới trước núi tất sẽ có đường, tới khi đó cùng lắm thì toàn bộ cấp cho các nàng danh phận phu nhân, còn ai lớn ai nhỏ thì để kệ cho các nàng giải quyết với nhau vậy.
Chiếc thuyền mui ché lặng lẽ trôi trên mặt sông, tiếp cận mé bên phải sông Tần Hoài, bên mé phải chính là phía Lục Dung tự, sáu cây đa khổng lồ cao vút tầng mây rất dễ dàng nhận ra.
Nhớ tới sự thần kỳ của lão hòa thượng Viên Âm, Dương Túc Phong muốn tới xem xem thế nào, bất quá cuối cùng lại phủ quyết, cái lão hòa thượng có chút thần kỳ đó, không biết lai lịch như thế nào, không ngờ lần trước nhìn xuyên thân phận của mình, đúng là không đơn giản.
Càng làm cho người ta phải suy nghĩ là, ban ngành tình báo tiến hành điều gia gián tiếp tiến hành điều tra ông ta cũng không phát hiện ra manh mối gì có giá trị, để tránh những phiền phức không cần thiết, Dương Túc Phong quyết định không nên đi gặp mặt vị lão hòa thượng thần kỳ kia nữa.
Chiếc thuyền mui che chầm chậm rẽ vòng ở bên ngoài Lục Dung tự, vô tình Dương Túc Phong tựa hồ như nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Hiểu Điệp và Mộ Dung Trúc Vận, bọn họ hình như lại tới Lục Dung tự rồi.
Lúc này đột nhiên Dương Túc Phong lại nảy ra một ý nghĩ quái đản, chẳng lẽ hai người bọn họ thích chùa thanh miếu tịnh như vậy? Có phải quan hệ giữa các nàng và trượng phu không được tốt cho lắm? Nếu không bọn họ ngày nào cũng chạy ra ngoài làm cái gì.
Chính đang lúc suy tư bậy bạ, bỗng bên tai lại khe khẽ truyền tới tiếng đàn, đúng là Tiết Đàn cô nương đang biểu diễn khúc bồ đề chú rồi, tiếng đàn lướt qua trên mặt nước, mang theo sự thương cảm mơ hồ.
Vị Tiết Đàn cô nương này cuộc sống không được tốt cho lắm, thời buổi bây giờ, những người thưởng thức văn nghệ đơn thuần đã ít lắm rồi, đại đa số mọi người thích nghệ thuật thân thể hơn, cùng với việc giao lưu chiều sâu giữa người và người lại càng thích hơn nữa.
Dương Túc Phong trong lòng nổi hứng, thuận miệng nói:
- Chúng ta tới chỗ Tiết Đàn cô nương nghe đàn đi.
Chiếc thuyền mui che mau chóng tới gần hoa thuyền của Tiết Đàn cô nương, quả nhiên ở xung quanh hoa thuyền không có một con thuyền nào khác, trông qua hết sức cô độc, nhìn về chỗ lên thuyền cũng có thể nhận ra là đã có rất ít người tới đây rồi.
Chiếc thuyền hoa so với lần trước càng thêm cũ nát, ngay cả người hầu của Tiết Đàn cô nương cũng bị giảm bớt đi rất nhiều, chỉ còn có một cô nương tên là Tiểu Thanh cùng với chút nhân của mình nương tựa vào nhau mà sống, nhìn dáng vẻ của Tiểu Thanh, thời gian này các nàng sống đúng là khá gian khổ.
Dương Túc Phong trong lòng có chút thương hại, thuận tay đưa cho Tiểu Thanh năm đĩnh vàng, cô bé Tiểu Thanh sắc mặt lập tức tái nhợt, tựa hồ chưa từng bao giờ nhìn thấy ai thưởng nhiều như vậy, ngẩn ra tới tận hai giây cho tới khi Phương Phỉ Thanh Sương đẩy khẽ một cái, Tiểu Thanh mới vội vàng mừng rỡ chạy vào báo cáo tin vui cho chủ nhân, năm đỉnh vàng này, đủ cho hoa thuyền của Tiết Đàn cô nương duy trì thời gian nửa năm.
Tiết Đàn cô nương vừa vặn không có khách, chỉ có một mình ngồi ở đó gẩy đàn giải sầu, trông có chút cô đơn lẻ loi, nhìn thấy Dương Túc Phong tới, nàng khẽ nở nụ cười, tỏ vẻ cảm kích đối với y.
Từ sau lần trước Dương Túc Phong đi rồi, chiếc thuyền hoa này của nàng đã không còn ai tới nghe đàn nữa, nàng cũng là cô gái thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên có thể nhìn ra tùy tung bên cạnh Dương Túc Phong đều là những cô nương mỹ mạo tựa thiên tiên, hiểu rằng thân phận của Dương Túc Phong không hề đơn giản, thi ân không cần báo đáp, cảm kích cũng chỉ ghi sâu ở trong lòng mà thôi.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu