"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 370 : Sau Khi Tiểu Sử Của Đường Lãng Được Xuất Bản. (p8)
êm khuya, kinh đô Ni Lạc Thần.
Kinh đô Ni Lạc Thần vào đầu mùa hạ, vẫn khá lạnh lẽo, có lẽ bởi vì tòa thành thị này bị chiến hỏa lan tới, nên trông hết sức vắng vẻ, trên đường phố trống không, chẳng có lấy một bóng người nào, chỉ có cành khô và lá rung còn cả rác rến ở khắp mọi nơi.
Từng cơn gió đêm thổi qua, mang theo mùi vị ẩm thấp thối mốc, loại không khí này đã trở thành tượng trưng cho kinh đô Ni Lạc Thần.
Trong những căn phòng ở hai bên đường, cũng cơ bản không có ảnh đèn, thì thoảng cũng có một vài ánh nến, nhưng trông qua cứ như từ bên trong địa ngục phát ra vậy, cực kỳ âm u và quỷ dị.
Cùng với đại quân của nước Mã Toa áp sát, những cư dân của kinh đô Ni Lạc Thần đều lữ lượt bỏ chạy, chỉ lưu lại một tòa thành trống đầy không khí chết chóc, không ngừng run rẩy trong gió lạnh.
Kinh đô Ni Lạc Thần đã thi hành lệnh giới nghiêm ban đêm nghiêm ngặt nhất, mà cho dù là ban ngày, ra vào cửa thành cũng phải tiếp thụ sự kiểm tra ngặt nghèo.
Toàn bộ kinh đô Ni Lạc Thần, đã cơ bản biến thành quân doanh của quân đội, khắp nơi đều là binh sĩ quân cấm vệ trú giữ.
Ở bên trong nội thành của Ni Lạc Thần, đồn trú tới tận hơn hai mươi vạn quân Cấm Vệ, còn có ba vạn ngự lâm quân, đem kinh đô Ni Lạc Thần từ một tòa thành lớn trở thành một quân doanh lớn thực sự.
Cọc cọc cọc …
Một cỗ xe ngựa màu đen từ đầu kia của con đường phi ào ào qua, tiếng roi của xa phu quất lên vù vù trong gió, thỉnh thoảng có những cành khô lá rụng được gió đêm thổi tung lên, rơi xuống bên trên chiếc xe ngựa, nhưng mau chóng lại bị cơn gió khác thổi bay đi.
Xa phu không ngừng vung roi ngựa, thúc xe ngựa mau chóng chạy qua con đường hoang lương im ắng, đi thẳng một mạch tới một tòa trạch viện có bề ngoài khá cú kỹ mới chầm chậm dừng lại.
Cánh cửa khoang xe ngựa lặng lẽ mở ra trong gió đêm, một lão nhân thân hình béo mập múp míp từ bên trên xe ngựa đi xuống, ông ta không cần xa phu dìu đỡ, trực tiếp sải bước đi vào tòa trạch viện cũ nát kia.
Chiếc đèn hỏng ở cửa trạch viện rung rinh trong gió đêm, phát ra ánh sáng yếu ớt, lờ mờ chiếu lên lão nhân thân hình phì nộn ấy.
Ông ta chính là Đường Lan, thượng thư bộ quân vụ đế quốc Đường Xuyên, còn tòa trạch viện cũ nát này, là nơi ở của Minh Sơn Quế đại thần bộ chính vụ đế quốc Đường Xuyên.
Đường Lan lặng lẽ đi vào nơi ở của Minh Sơn Quế, đình viện ở bên trong vô cùng quạnh quẽ, khắp mọi nơi đều là cành lá rụng, cũng không biết là đã bao nhiêu lâu không có ai dọn dẹp rồi.
Nghe thấy có người đi vào, lão đầu tử phụ trách trông cửa từ bên trong gian phòng của mình nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy thân hình của Đường Lan, vì thế lại lặng lẽ rụt đầu vào.
Khoảng thời gian này, Đường Lan thường xuyên một mình tới bái phỏng Minh Sơn Quế, cũng chẳng cần tiếp đón hay khách khí gì nữa, lão quản gia thân thể đã có chút suy yếu liền chẳng để ý tới nữa.
Thư phòng của Minh Sơn Quế cũng được mở cửa, không có một ai khác, trông vô cùng vắng vẻ, có chút cảm giác như ngày tận thế.
Trên thực tế, thì ở kinh đô Ni Lạc Thần đã là ngày tận thế thật, cùng với việc đại quân nước Mã Toa áp sát, đại bộ phận cư dân ở nơi này đều đã rời đi, chỉ có những cư dân không còn nơi nào để đi nữa mới tiếp tục ở lại nơi này.
Đương nhiên, bọn họ còn có một số người bị hoàng đế Đường Minh điểm danh phải ở lại, cho dù có muốn đi, cũng chẳng đi được.
Minh Sơn Quế lên voi xuống chó, nhiều lần bị lưu đày ở Vân Xuyên đạo, đã an gia ở Vân Xuyên đạo rồi, hiện giờ người nhà của ông ta vẫn còn ở Vân Xuyên đạo, vừa khéo tránh được chiến loạn.
Ngược lại người nhà của Đường Lan không thể rời khỏi kinh đô Ni Lạc Thần thành công, bộ nội vụ của đế quốc Đường Xuyên ở phương diện thu thập tình báo thì chẳng có chỗ nào xuất sắc, nhưng ở phương diện giám sát động tĩnh của những đại thần bọn họ đây thì từ trước tới nay chưa hề để xảy ra sai lầm gì.
Nhất là từ sau khi Đường Tân phó tư lệnh hải quân đế quốc Đường Xuyên phản bội chạy sang nước Mã Toa, những đại thần này và người nhà của bọn họ đều bị bộ nội vụ theo dõi sát sao, chỉ sợ xuất hiện một Đường Tân thứ hai.
Đường Lan quen thuộc đường lối đi thẳng vào thư phòng của Minh Sơn Quế.
Minh Sơn Quế đang một mình đọc sách, là một quyển sách rất dày, có cảm tưởng như đó là một quyển sách về lịch sử.
Tấm thảm trong thư phòng vẫn cứ cũ nát như thế, bốc lên cái mùi làm người ta buồn nôn, may mà Đường Lan sau khi mở cửa ra, gió đêm ở bên ngoài thổi vào, mới hơi xua tan đi cái mùi ẩm mốc đó.
Minh Sơn Quế hờ hững ngẩng đầu lên nhìn, bình đạm nói:
- Đường đại nhân tựa hồ tới muộn nửa tiếng đồng hồ.
Đường Lan nói với chút lòng tàn ý lạnh:
- Tôi ra tới cửa thì gặp phải đại nhi tử, liền giáo huấn cho nó một trận. Ôi cũng chẳng trách được nó buồn bực, cả một hạm đội hải quân, cứ như thế tiêu tan. Nhân tài hiện giờ toàn bộ đã chạy sang phía hải quân quân Lam Vũ cả rồi, chúng ta ngay cả cơ hội chấn chỉnh giang sơn cũng chẳng có. Theo ý của hoàng đế bệ hạ, đại khái là cũng không muốn nhắc tới chuyện của hải quân nữa rồi.
Minh Sơn Quế lãnh đạp đóng quyển sách lại, rồi khơi ánh nến lên, thong thả nói:
- Tài chính thu nhập của năm nay, miễn cưỡng duy trì được quân lương cho cấm vệ quân đã là khá lắm rồi, quân lương của quân trung ương còn không biết phải lấy đâu ra đây. Hải quân thì khẳng định là không còn cơ hội nữa rồi, lệnh lang nếu như ở nhà không chịu nổi bức bối, ông có thể kiến nghị cho hắn tới quân cấm vệ làm chức nhàn tản…
Đường Lan khổ sở nói:
- Nó không có hứng thú với lục quân.
Minh Sơn Quế không nói nữa, trong lòng cũng có chút cảm khái.
Hải quân đế quốc Đường Xuyên đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đây là hiện thực tàn khốc không thể không chấp nhận, bất kể là hoàng đế Đường Minh, hay là đám người Đường Lan và ông ta, đều không suy tính tới chuyện hải quân nữa, chút nguyện vọng nhỏ nhoi này của Đường Lẫm khẳng định là phải tan vỡ rồi.
Nhớ tới bốn năm trước, hạm đội hải quân đế quốc Đường Xuyên tung hoành ngang dọc ở trên hải dương, tiếp sau đó là hạm đội hải quân nước Mã Toa được phong quang thời gian ngắn. Nhưng hiện giờ, trải khắp đại dương lại là hạm đội của hải quân quân Lam Vũ.
Mà vẻn vẹn thời gian chỉ có bốn năm thương hải tang điền, vật đổi sao dời, làm sao bảo người ta không cảm khái cho được.
Đường Lan một mình ngồi lên chiếc ghế tựa ở trong góc, hết sức lo lắng nói:
- Minh đại nhân, ông có ý kiến gì về tình hình cuộc chiến hiện nay?
Minh Sơn Quế chỉ khêu bấc nến, không nói một lời.
Đường Lan khổ sở nói:
- Quân đội nước Mã Toa mặc dù tạm thời rút lui rồi, nhưng quân Lam Vũ không ngừng tăng binh tới Kim Xuyên đạo, Minh đại nhân …
Minh Sơn Quế hờ hững nói:
- Đường đại nhân, ông và tôi qua lại riêng tư, nếu như để người của bộ nội vụ biết được, hai người chúng ta không có ngày tháng yên lành đâu.
Đường Lan coi kinh cười lạnh nói:
- Tôi biết chứ, nhưng chẳng lẽ Minh đại nhân cho rằng cuộc sống hiện giờ có gì tốt đẹp hay sao?
Minh Sơn Quế cũng buồn bã.
Bọn họ đương nhiên đang sống những ngày tháng không được tốt đẹp gì, quả thực có thể hình dung một ngày dài bằng cả năm.
Nếu như đối diện với quân đội nước Mã Toa, bọn họ còn có thể áp dụng chiến thuật biển người, áp dụng chiến thuận tiêu hao, để kéo dài cuộc tiến công của quân đội nước Mã Toa.
Nhưng đối diện với quân Lam Vũ càng thêm hung mãnh, bọn họ đúng là không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, đúng là cửa trước chống hổ, cửa sau đánh sói.
Cùng với việc quân Lam Vũ xuất hiện, thế công của quân đội nước Mã Toa bị áp chế hoàn toàn, nhưng bọn họ chẳng thấy có chỗ nào đáng để vui mừng, dã tâm mà quân Lam Vũ thể hiện ra, làm trong lòng hoàng đế Đường Minh càng thêm lo lắng bất an.
Vừa nghĩ tới quân Lam Vũ tung hoành Kim Xuyên đạo gối giáo trực chiến, cách kinh đô Ni Lạc Thần không tới năm trăm kilomet, làm cho bên trong kinh đô Ni LẠc Thật rất nhiều người buổi tối thường xuyên mất ngủ. Những người này, chẳng những bao gồm hai người bọn họ, còn bao gồm cả hoàng đế Đường Minh.
Quân Lam Vũ luôn làm người ta phải gặp ác mộng, hai người bọn họ thường xuyên mơ thấy là cờ sư thứu màu lam của quân Lam Vũ tung bay trên bầu trời của kinh đô Ni Lạc Thần.
Đường Lan nhếch mép cười khổ nói:
- Minh đại nhân, nơi này không có người ngoài, tôi cũng chẳng phải loại nhân vật như Đường Cảnh hay Bác Sơn, đại nhân cần gì phải kiêng kỵ không nói? Huống chí, những lời này đều là những lời chân tâm mà hoàng đế bệ hạ cũng muốn biết … ông cho rằng, chúng ta còn có hi vọng không?
Minh Sơn Quế đến mí mắt cũng chẳng nhướng lên, thờ ơ nói:
- Ông cho rằng thế nào?
Đường Lan do dự chốc lát, sắc mặt vô cùng u ám, không chính diện hồi đáp, mà chỉ máy móc nói:
- Tôi muốn biết suy nghĩ chân thực của ông.
Minh Sơn Quế nghiêng người qua, nhìn bầu trời tối mù ở bên ngoài thư phòng, chậm rãi nói:
- Tôi đúng là không có ý kiến gì cả, tình hình chiến đấu hiện giờ, đã không tới lượt chúng ta thao túng nữa. Cho dù chúng ta có thảo luận nhiều hơn nữa, thì quyền chủ động vẫn nắm trong tay quân Lam Vũ, chúng ta thì có thể làm được gì? Không bằng chúng ta làm chút chuyện hữu ích hơn, vì như làm sao động viên thêm nhiều binh lực ở địa khu như Hà Xuyên đạo chẳng hạn, có lẽ là còn thực tế hơn một chút.
Đường Lan thần sắc u ám gật đầu, vẻ chua xót trên mặt biểu lộ ra không chút che dấu.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu