Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 370 : Sau Khi Tiểu Sử Của Đường Lãng Được Xuất Bản. (p6)
an Nhã Huyến từ cửa vào của hồ Mạc Sầu rảo bước đi qua bãi cỏ ở bên hồ, nhưng chẳng hề nhìn thấy cảnh sắc mê người ở bên hồ, cho tới tận khi tới gian phòng của U Nhược Tử La, phát hiện ra Dương Túc Phong đang cầm thanh đao chỉ huy của Đường Lãng, trên lưỡi đao loang loáng sắc máu, khoe môi mấp máy mấy lượt, thấy Dương Túc Phong vẻ mặt hết sức chăm chút, vì thế không lên tiếng nữa, chỉ lặng lẽ đứng ở một bên.
Qua một lúc lâu sau, Dương Túc Phong mới chầm chậm cắm thanh đao chỉ huy màu máu đó vào trong vỏ đao, ánh sáng khiếp người mà thanh đao đó phát tán ra mới hoàn toàn biến mất, nhưng sát khí lạnh băng băng vẫn xuyên qua vỏ đao tỏa ra ngoài, làm người ta không dám coi thường, tới ngay cả Đan Nhã Huyến vừa mới đi vào cũng cảm giác được.
Dương Túc Phong nhìn thấy Đan Nhã Huyến, thuận miệng hỏi:
- Có chuyện gì khẩn cấp sao.
Đan Nhã Huyến cẩn thận nói:
- Bên ngoài có hai người tới, yêu cầu muốn gặp chàng, bọn họ tự xưng là hậu nhân của bộ hạ năm xưa nguyên soái Đường Lãng suất lĩnh, biết được chàng chính là hậu nhân của nguyên soái Đường Lãng, cho nên đặc biệt tới ra mắt. Bọn họ nói, bọn họ từ vương quốc Y Lôi Nạp xa xôi tới đây, mất đủ nửa thảng ngày đêm không nghỉ mới tới được nơi này. Bọn thiếp đã kiểm tra qua hành lý của họ, không phát hiện ra vũ khí, đồng thời võ công của bọn họ cũng không cao lắm, hẳn không phải là thích khách kẻ khác phái đến.
Dương Túc Phong ngạc nhiên hỏi lại:
- Bộ hạ của Đường Lãng tới từ vương quốc Y Lôi Nạp?
Tiểu sử của Đường Lãng xuất bản, đương nhiên sẽ khơi lên phản ứng của bộ hạ năm xưa của Đường Lãng, năm xưa Đường Lãng tung hoành thất hải, có tới hai mươi vạn tướng sĩ hải quân, nhưng Dương Túc Phong đúng là không ngờ được rằng, có phản ứng trước tiên, lại tới từ vương quốc Y Lôi Nạp xa xôi.
Bộ hạ của Đường Lãng tại sao lại di cư tới địa phương xa xôi như thế?
Đan Nhã Huyến gật đầu, thận trọng nói:
- Đúng thế, bọn họ còn đưa ra mấy tờ giấy chứng minh đã mốc vàng, là chứng nhận quân nhân của hải quân đế quốc Đường Xuyên bốn mươi năm trước, nhưng bên trên ghi tên gia gia của bọn họ, không có quá nhiều quan hệ với bọn họ, không thể nào chứng minh thân phận thật giả của bọn họ. Nếu như chàng muốn gặp bọn họ, thiếp sẽ thông báo cho Cung Tử Yên tỷ tỷ, để đề phòng vạn nhất.
Dương Túc Phong gật đầu nói:
- Ta đúng là muốn gặp bọn họ, xem tại sao bộ hạ của Đường Lãng lại trốn tới tận vương quốc Y Lôi Nạp? Chẳng lẽ đế quốc Đường Xuyên phái người truy sát hậu nhân của Đường Lãng xong, lại còn phái người truy sát bộ hạ của ông ta?
Dưới sự hộ tống của Tô Phỉ Mã Vận, Dương Túc Phong quay trở về thư phòng của mình, phát hiện Cung Tử Yên đã đợi ở đó một lúc rồi, nhìn thấy Dương Túc Phong tới, Cung Tử Yến liền chuyển sang căn phòng ở bên cạnh, nấp trong chỗ tối bảo vệ.
Chốc lát sau, Đan Nhã Huyến dẫn hai người thanh niên tới.
Dương Túc Phong vừa nhìn thấy hai người thanh niên này, lập tức đã sinh ra thiện cảm.
Người thanh niên đi vào trước tiên, trông khá là trầm tĩnh và trí tuệ, mặt dù rất trẻ, nhưng nhìn từ bề ngoài, đã tỏ ra vô cùng thành thục lão luyện, trong con mắt ánh lên vẻ tinh minh.
Người thanh niên đi đằng sau hắn, tuổi chắc phải lớn hơn một chút, thân hình cũng khôi ngô hơn, tựa hồ đã làm những công việc thể lực, hơn nữa có dấu vết sinh hoạt ở trên biển.
Căn cứ vào lời giới thiệu của Đan Nhã Huyến, người thanh niên đi vào trước tên là Minh Duệ, người thanh niên theo sau tên là Tôn Phục Vũ.
Khi bọn họ nhìn thấy Dương Túc Phong cũng tỏ ra khá kinh ngạc, từ hồ Dương Túc Phong ít tuổi nằm ngoài dự liệu của bọn họ, bởi vì nhu cầu tuyên truyền, bức ảnh của Dương Túc Phong bình thường đều phải làm sao trông cho thành thục vững vàng một chút, phải trông già hơn tuổi thật.
Nhưng bọn họ mau chóng cung kích cúi đấu xuống, giống như bộ hạ ân cần nhìn thấy thượng cấp tôn kính, đầy vẻ kính cẩn và tôn trọng.
Ngả Ta Lệ Nặc bưng trà tới, nhưng hai người đều đứng nghiêm, cho dù Dương Túc Phong ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, nhưng bọn họ cũng không hề thay đổi tư thế đứng thẳng.
Loại cảm giác đó, tựa hồ là Dương Túc Phong nhìn thấy địa vị của Đường Lãng trong lòng bộ hạ của mình, chỉ có sự tôn kính từ tận đáy lòng, bọn họ mới có phản ứng như thế.
Dương Túc Phong chậm rãi nói:
- Hai người là bộ hạ của Đường Lãng.
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ người khẽ run lên, thình lỉnh ngẩng đầu nhìn Dương Túc Phong với vẻ khó tin, vẻ mặt khá là ngạc nhiên.
Dương Túc Phong lúc này mới phát hiện ra mình đã lỡ mồm, trong lòng thầm mắng bản thân đáng chế, trong quan niệm của hai người này, mình chính là cháu của Đường Lãng, cháu sao có thể trực tiếp gọi tên của gia gia?
Vì thể khẽ cười khổ, làm ra vẻ thản nhiên nói:
- Xin lỗi, ta cũng chỉ mới biết được thân phận của mình cách đây không lâu, còn chưa quen với vai trò mới này, hai người thực sự là bộ hạ trước đây của gia gia ta sao?
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút, lại cung kính cúi đầu xuống, bọn họ móc từ trong lòng ngực ra một số thứ, hai tay đưa cho Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong nhận lấy cẩn thận xem qua một lượt, chính là thứ mà Đan Nhã Huyến đã nhìn thấy trước đó, những thứ này chủ yếu bao gồm hai bản chứng nhận quân nhân ố vàng, còn có môt nửa bản viết tay của nguyên soái Đường Lãng.
Nội dung không có gì quan trọng, chỉ là hỏi thăm gia gia của bọn họ sống như thế nào, nét chữ ở bên trên thì xiêu xiêu vẹo vẹo, giống y hệt như hai chữ Đường Lãng được khắc bên trên lưỡi của thanh đao chỉ huy kia.
Xem ra đây đúng là nét chữ của Đường Lãng, không ngờ Đường Lãng cả đời công tích hùng vĩ, mà viết chữ lại còn khó coi hơn của bản thân mình.
Dương Túc Phong trong lòng khẽ này ra một ý, sai Tiết Tư Ỷ mang thanh đao chỉ huy kia tới, đặt ở trên bàn tràn trước mặt, sau đó bình thản nói:
- Hai người nếu như là bộ hạ của gia gia ta, vậy các ngươi có nhận ra thanh đao này không?
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đều hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh đao chỉ huy đó, tựa hồ không hể có chút kinh ngạc nào, hai người nhìn thấy thanh đao chỉ huy, lại còn cẩn thận lùi về phía sau thêm hai bước, cách thanh đao càng xa thêm.
Minh Duệ trầm tĩnh nói:
- Đây là đao chỉ huy của nguyên soái Đường Lãng, nó có tên gọi là Sương Huyết Nhận, lưỡi đao thấp thoáng có huyết quang chớp động. Cả đời nguyên soái Đường Lãng tổng cộng dùng qua ba thanh đao chỉ huy, chỉ có thành đao này là bầu bạn bên người thời gian dài nhất, cũng chính thanh Sương Huyết Nhận đã đưa người trở thành thiếu tướng hải quân trẻ tuổi nhất của đế quốc Đường Xuyên. Bời vì biểu hiện xuất sắc, khi người mười chín tuổi đã được tấn thăng làm thiếu tướng hải quân, cũng chỉ có thanh đao Sương Huyết Nhận này khi hút thật nhiều máu, mới làm cho lưỡi đao biến thành màu đỏ sậm. Về sau này, thanh đao chỉ huy đã trở thành tượng trưng cho quyền lực và địa vị của nguyên soái Đường Lãng, và không còn uống máu nữa.
Dương Túc Phong không ngờ rằng thanh đao này có cả một câu chuyện như thế, khẽ gật đầu rồi chậm rãi nói:
- Thế sao?
Tôn Phục Vũ trầm giọng tiếp lời:
- Thanh đao chỉ huy này, bề ngoài mặc dù nhìn qua thì hoàn toàn giống với những thanh đao chỉ huy mà triều đình đế quốc ban cho. Nhưng trên thực tế, thanh đao này không phải do triều đình đế quốc ban cho nguyên soái Đường Lãng, mà là do Phổ Đà Sơn Thiên Hải Phật Quốc dày công luyện chế ra, cả thiên hả chỉ có đúng một thanh, bời vì nguyên soái Đường Lãng có quan hệ cực tốt với bọn họ, cho nên bọn họ tặng cho nguyên soái Đường Lãng để giết địch lập công. Thanh đao này không phải dùng thép thường luyện nên, mà là dùng Bạch Sắc Hàn Cương ở sâu trong Thiên Mễ Hải của Thiên Hải Phật Quốc trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày tôi luyện mà tạo thành.
Một đao có thể chém đứt mười ba cây trường mâu được làm bằng tinh thiết gộp lại với nhau, năm xưa đả có hàng ngàn hàng vạn tên hải tặc chết dưới thanh đao này của nguyên soái Đường Lãng. Bất quá đặc điểm lớn nhất của nó không phải là sắc bén mà là bản than lưỡi kiếm có thể hút được huyết khí, mà cùng với huyết khí được tích lũy, độ cứng và độ sắc bén của lưỡi đao cũng sẽ tăng lên …
Cung Tử Yên không nhẫn nại được từ trong căn phòng bên cạnh đi ra, xoạt một tiếng rút thanh đao chỉ huy ra, cẩm thận xem xét, tựa hồ phát hiện ra chỗ không tầm thường của nó, sắc mặt vô cùng hâm mộ và nghiêm trang.
Khi huyết quang ở bên trên lưới đao lóe lên, đúng là mang tới sức chấn nhiếp tinh thần rất lớn, có thể tưởng tượng ra, năm xưa khi nó tung hoành giết địch, khẳng định sẽ có cầu vồng lướt qua.
Minh Duệ len lén nhìn dáng vẻ của Cung Tử Yên, rồi lại mau chóng cúi đầu xuống, tựa hồ không dám nhìn nhiều, cẩn thận nói:
- Xin đại đô đốc lùi lại đằng sau một chút, mời thiếu phu nhân đem thanh đao này để ở dưới ánh mặt trời ngoài cửa. Thanh đao chỉ huy này còn có một đặc điểm kỳ quái, chính là sau khi bị ánh mặt trời chiếu vào, huyết khí ở bên trên sẽ biến mất toàn bộ, chuyển hóa thành hàn sương, đây chính là nguyên do của cái tên Sương Huyết nhận.
Dương Túc Phong hồ nghi hỏi:
- Thật sao? Thần kỳ như vậy ư?
Minh Duệ và Tôn Phục Vũ đều thận trọng gật đầu khẳng định.
Cung Tử Yên cũng nửa tin nửa ngờ đem thanh đao chỉ huy ra đặt dưới ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài, nâng lên quá đầu, xoạt một tiếng rút lưỡi đao ra.
Quả nhiên khi ánh mặt trời chiếu lên thân đao, huyết quang thấp thoáng lưu chuyển ở ben trên tựa hồ dần dần biến mất, trên lưỡi đao có từng giọt sương từ từ thấm ra, lưỡi đao dài mảnh dưới ánh mặt trời phát ra từng lớp sương mờ.
ĐanNhã Huyến cũng tò mò đi tới, đưa ngón tay khe khẽ chạm vào lưỡi đao chỉ huy, liền cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu tim, vội vàng rụt tay lại.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu