A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 367: Năm Mươi Vạn Tù Binh Chiến Tranh (p8)!
ợp Xuyên phủ, Nguyên Xuyên đạo, đế quốc Đường Xuyên.
Nếu như có người nói Linh Thọ phủ là viên minh châu long lanh nhất trên lãnh thổ của đế quốc Đường Xuyên, thì Hợp Xuyên phủ lại là vết xẹo khó coi nhất trên vùng đất này.
Tòa sơn thành được đặt ở phía đông bắc của Nguyên Xuyên đạo này, bốn xung quanh khắp mọi chốn đều là những tảng đá vôi trơ trụi, trên những ngọn núi trọc lóc chẳng hề có lấy một thân cây nào, chỉ có những cây cỏ đuôi chó mọc lưa thưa nhấp nhô, phân tác rải rác, giống như những cọng tóc lưa thưa mọc trên đầu người bị chốc ghẻ.
Nhưng cũng chính bởi những mảng cỏ móc lớm chởm này lại càng làm nổi bật thêm sự xấu xí của Hợp Xuyên phủ, làm cho nơi này đâu đâu cũng hiện lên mộ vẻ hoang lương bi tráng.
Nơi này là một khu chiến trường cổ xưa, chẳng biết đã trải qua bao nhiêu trận huyết chiến, vô số máu tươi của những chiến sĩ tựa hồ như nhuộm đổ hết cả những tảng đá vôi ở nơi này, làm cho bọn chúng âm thầm toát lên một vẻ bi tráng.
Vũ Văn Phân Phương thích nơi này.
Quen mắt với quá nhiều vườn hoa rực rỡ, quen mắt với quá nhiều mỹ cảnh nhân gian, quen mắt với quá nhiều lầu hồng tửu điếm xa hoa đồi trụy, cho nên Vũ Văn Phân Phương cảm thấy sự hoang lương và hẻo lánh ở nơi này kỳ thực cũng là một vẻ đẹp, nhưng cần phải có người biết thưởng thức mới có thể nhận ra được sự bi tráng và mỹ lệ của Hợp Xuyên phủ.
Nàng có thể cảm nhận được, không khí ở nơi này lúc nào cũng bốc lên một mùi vỉ thảm liệt của chiến trường cổ xưa, mà chôn giấu ở giữa những khe đá kia, cũng là những mũi tên đầu thương có ít nhất mấy trăm năm lịch sử, chúng đang lặng lẽ kể lại tất cả những sự kiện đã xảy ra năm xưa.
Thậm chí có một lần Vũ Văn Phân Phương còn vô ý phát hiện ra một thanh trường mâu mà bộ đội của Y Lan vương Tiêu Trầm đã xử dụng vào bảy trăm năm trước, bên trên còn có tiêu chí rõ ràng của Hắc kỵ binh.
Đương nhiên, tòa thành thị của Hợp Xuyên phủ này ngoại trừ được chìm đắm trong máu và lửa của lịch sử ra, còn nổi bật bời tầm quan trọng ở vị trí địa lý của nó.
Do ba vùng đất Nguyên Xuyên Đạo, Phương Xuyên đạo, và Kim Xuyên đạo cơ bản đều là những bình nguyên rộng mênh mông bát ngát, không có được bao nhiêu cao điểm chiến lược, bộ đội hành quân tác chiến cũng không có được ưu thế địa lợi.
Nhưng Hợp Xuyên phủ thì khác hẳn, ở trên vùng đất bình nguyên bao la này, Hợp Xuyên phủ nơi có độ cao bình quân hơn một trăm mét so với tất cả bình nguyên xung quanh, định lên vị trí tầm cao nổi bật của nó.
Kỵ binh nước Mã Toa xuất phát từ Hợp Xuyên phủ có thể dễ dàng quẫy nhiễu khu vực trong phạm vi hai trăm kilomet xung quanh đó.
Khi quân Lam Vũ còn chưa đổ bộ lên Kim Xuyên đạo, quân đội nước Mã Toa bá chiếm Hợp Xuyên phủ, gần như luôn ở tư thế bề trên tác chiến với quân đội của đế quốc Đường Xuyên, đánh cho bộ đội quân trung ương của triều đình đế quốc Đường Xuyên và Long gia quân tơi bời hoa lá. Ngay cả dạng đại tướng quân như Long Lân cũng phải bị trong thương.
Quân đội nước Mã Toa tất nhiên là vô cùng lợi hại, nhưng cũng dễ dàng thấy được ưu thế do chiếm cứ Hợp Xuyên phủ, cuộc tấn công phát động từ trên cao đánh xuống vĩnh viễn đều là cuộc công kích khó kháng cự nhất.
Thế nhưng vào lúc này, một mình đừng trên ngọn đồi xám xịt, phóng mắt nhìn đồng hoang xung quanh, Vũ Văn Phân Phương lại cảm thấy một sự bất an chưa từng có.
Từng trận gió hiu hiu khẽ lướt qua trên bề mặt tảng đá vôi trở trọi, cuốn lên từng lớp bụi mù mịt, ập thẳng vào mặt Vũ Văn Phân Phương, thế nhưng Vũ Vân Phân Phương tựa hồ không hề có bất kỳ cảm giác nào.
Bụi đất làm bẩn chiếc váy đầm trắng như tuyết của Vũ Văn Phân Phương, lưu lại dấu vết không thẻ xóa mờ, nhưng tất cả những người đứng ở xung quanh đều chỉ đứng im không nhúc nhích, cũng không dám vỗ mông ngựa vào lúc này, mỗi một người trong số bọn chúng đều có thể nhận ra được, tâm tình của Vũ Văn Phần Phương không được tốt.
Vừa mới ở tiền tuyến quay trở về, Vũ Văn Phân Phương liền lập tức mở hội nghị quân sự khẩn cấp, nhưng hội nghị tiến hành không được thuận lợi, bời Dương Túc Phong đã tự thân xuất mã, còn cả chuyện hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xuất hiện ở Ngân Xuyên đạo, đều làm cho cao tầng của quân đội nước Mã Toa cảm giác được sự nguy hiểm chưa từng có, và đồng thời cũng cảm thụ được khó khăn không có lời giải.
Vũ Văn Phân Phương hiện giờ đã cảm thụ được sự bối rối và bất lực phát ra từ sâu bên trong nội tâm, dần dần ăn mòn tinh lực của nàng.
Hải ngày trước đó, tin tức mà cơ quan tình báo của nước Mã Toa thu thập được đã mau chóng chuyển tới cho quân đoàn Vũ Văn Phân Phương.
Căn cứ vào dự đoàn của cơ quan tình báo, trong thời gian ngắn quân Lam Vũ sẽ tiến hành động tác rất lớn, có khả năng phát động phản kích mãnh liệt về phía quân đội nước Mã Toa, bao gồm cả hai phương hướng Ngân Xuyên đạo và Nguyên Xuyên đạo.
Nhưng đối với chiếc lược phản kích cụ thể của quân Lam Vũ thì không có cách nào làm rõ được, tới ngay cả mục địch căn bản nhất của lần hành động này của quân Lam Vũ là nhắm vào điều gì, ban ngành tình báo của nước Mã Toa cũng không thể đưa ra phán đoán cụ thể được. Còn về phần thời gian phát động phản kích chính xác thì cơ quan tình báo không hề biết một chút xíu nào.
Vũ Văn Phân Phương không tiện trách móc ban ngành tình báo vô dụng, chỉ có thể tiếc nuối bày tỏ bọn họ đôi lúc đã không đem năng lực của mình dùng cho đúng chỗ.
Trong khoảng thời gian hơn nửa của năm ngoái, gián điệp của nước Mã Toa hoạt động vô cùng tích cực, thu được vô số tin tức tình báo từ phía quân Lam Vũ, nhưng cũng chính bời vì như thế mà khiến cho quân Lam Vũ và Dương Túc Phong cảnh giác cao độ, cuối cùng sử dụng thủ đoạn phản kích hung tàn.
Dương Túc Phong bí mật ban cho cục an toàn và cục phản gián cực lớn, đích thân lãnh đạo bọn họ tiến hành phản kích gián điệp của nước Mã Toa, dưới vẻ bề ngoài quân đội nước Mã Toa và quân Lam Vũ chung sống hòa bình một cách yên ấm, là ít nhất hơn một trăm gián điệp ưu tú của ngước Mã Toa lặng lẽ biến mất trên thế gian.
Công tác tình báo của nước Mã Toa sụt giảm hiệu quả nghiêm trọng, nhưng quân Lam Vũ cũng phải trả giá nặng nề, thủ lĩnh cục phản giản của quân Lam Vũ là Phong Chi Xã thiếu chút nữa bị mất mạng.
Đối diện với áp lực nặng nề của quân Lam Vũ, hoàng đế Vũ Văn Chấn Thiên của nước Mã Toa cũng có chút bất an, ông ta phái người uyển chuyển nhắc nhở Vũ Văn Phân Phương cần phải thận trọng với lần phản kích này của Dương Túc Phong, ngàn vạn lần không được lơ là sơ xuất.
“ Chó sủa loạn thì không cắn người, chó cắn người sẽ không sủa, Dương Túc Phong trước này không sủa bậy, cho nên cần phải cẩn thận bội phần.” Sứ giá tới từ Mông Thái Kỳ đã đem nguyên văn lời nói của Vũ Văn Chân Thiên truyền lại cho Vũ Văn Phần Phương.
Vũ Văn Phân Phương hết sức đồng cảm, Dương Túc Phong đúng là một con chó chuyên môn cắn người mà không sủa lấy một tiếng.
Dương Túc Phong sau khi tới Kim Xuyên đạo, tác phong hành sự cho tới giờ vẫn luôn hết sức lặng lẽ, gần như không hề xuất hiện ở trường hợp công khai, hải quân lục chiến đội dưới quyền quản lý của y cũng vô cùng im hơi lặng tiếng, thậm chí tới ngay cả hành quân cũng tiếng hành trong đêm, phảng phất không một ai ý thức được sự tồn tại của bọn họ.
Khi quân đội nước Mã Toa phát động công kích, thì Dương Túc Phong cũng chỉ lặng lẽ phản kích, trước sau tiêu diệt tới gần ba bốn vạn quân đội của nước Mã Toa.
Vũ Văn Phân Phương chịu tổn thất lớn, nhưng Dương Túc Phong vẫn không hề phát biểu bất kỳ diễn thuyết nào, thậm chí chiến báo của cuộc chiến đó cũng không hề công khai công bố ra ngoài.
Sau đó, hai bên đều tiến vào trang thái an quân tĩnh dưỡng, hành vi của Dương Túc Phong lại càng thêm lặng lẽ, gần như không hề rời khỏi hồ Mạc Sàu, làm cho độ ám sát do Vũ Văn Thành Đô tổ chức nên căn bản không có cơ hội để ra tay.
Thế nhưng, chính loại trầm mặc im ắng đó làm vũ Vũ Văn Chân Thiên từng trải sương gió cũng cảm thấy bất an.
Dương Túc Phong im hơi lặng tiếng, đã chứng minh dã tâm của Dương Túc Phong hoàn toàn không chỉ có thế, y còn có tham vọng lớn hơn nữa, còn có mục đích cao hơn nữa, cho nên ý mới âm thầm tích trữ lực lượng.
Đại lục Y Lan tranh đấu mấy nghìn năm nay, đã chứng minh sâu sắc dạng sách lược như “đào động sâu, tích nhiều lương, hoãn xưng vương” là ổn thỏa nhất, cũng có thể trở thành kẻ cười cuối cùng nhất.
Phương sách mà Dương Túc Phong đang dùng, chắc chắn là một loại sách lược như thế.
Dương Túc Phong làm cho Vũ Văn Phân Phương cảm thấy được sự bấn an cường liệt tới từ sâu trong nội tâm, nhất là sau khi chủ lực của sư đoàn bộ binh 101 từ từ di chuyển tới Kim Xuyên đạo, thì sự bất an của nàng càng thêm mạnh mẽ, nàng chừng như đã nhìn thấy được khí thế phản kích mạnh mẽ tới từ quân Lam Vũ.
Vũ Văn Phân Phương không để ý tới sự xuất hiện của Khắc Lệ Tô Na, nhưng rất lo lắng bời sự xuất hiện của Dương Túc Phong, mà xui xẻo thế nào Dương Túc Phong lại xuất hiện ở đúng tiền tuyến của quân Lam Vũ.
Vũ Văn Phân Phương đi tới tiền tuyến âm thầm kiểm tra một vòng, phát hiện ra quân Lam Vũ chính đã khua chiếng gõ trống chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Vô số bộ binh quân Lam Vũ thân mang đồng phục ngụy trang đầu đội mũ sắt xuất hiện ở địa phương cách phòng tuyến của quân đội nước Mã Toa không tới hai nghìn mét, chính đang theo trình tự chuẩn bị tấn công.
Thông qua con đường bí mất kiếm được kính viễn vọng quân dụng của quân Lam Vũ, Vũ Văn Phân Phương từ đó có thể nhìn thấy được những khẩu pháo trái phá cỡ nòng lớn của quân Lam Vũ đang được đẩy vào trận địa, những nòng pháo đen ngòm ngòm chỉ về phía bầu trời trên đầu quân đội nước Mã Toa.
Loại áp lực này hoàn toàn vô hình, nhưng mỗi một quan binh quân đội nước Mã Toa lại cảm thủ được hết sức rõ ràng.
Mặc dù binh sĩ nước Mã Toa của quân đoàn Vũ Văn Phân Phương còn chưa được chứng kiến sự lợi hải của đại pháo cỡ nòng lớn, nhưng bọn chúng từ chỗ những bộ đội khác, dù sao cũng nghe ngóng được sợ đáng sợ của những khẩu hỏa pháo cỡ nòng lớn này.
Có một số thứ trải qua miệng của quá nhiều người sẽ hoàn toàn biến dạng, nhưng không có gì phải nghi ngờ, pháo trái phá cỡ nòng 100 ly mà sư đoàn bộ binh 101 quân Lam Vũ sở hữu càng được bản thân quân đội nước Mã Toa thổi phồng, gần như trở thành danh tư đại diện cho sự hủy diệt.
Một sự khủng hoảng của bản năng phát ra từ nội tâm trào lên một cách hết sức tự nhiên, làm cho rất nhièu quan binh của nước Mã Toa theo tiềm thức muốn rời khỏi phạm vi mà pháo hỏa của quân Lam Vũ bao phủ.
Mà trên thực tế thì dựa vào hầm hào và công sự, bọn chúng có thể tránh được đại bộ phận hỏa pháo của quân Lam Vũ, căn bản không cần phải hoảng loạn thành như vậy.
Chỉ có Vũ Văn Phân Phương trong tiềm thức ý thức được phải đối phó với đại pháo của quân Lam Vũ như thế nào, đó chính là hầm hào và địa đạo.
Vũ Văn Phân Phương hạ lệnh cho bộ đội tiền tuyến đào bới vô số chiến hào và địa đạo, để đối phó với cuộc công kích của quân Lam Vũ.
Thậm chí Vũ Văn Phân Phương còn tự mình định ra độ sâu tiêu chuẩn của chiến hào, đó là rộng hai mét, sâu bốn mét, cứ cách một trăm mét thì đào một cái hố lớn để cất chứa đạn dược, bên trên dùng ba lớn gỗ chất lên, sau đó bao phủ bởi đất đai, để chuyên môn dùng chứa đạn dược của súng trường Chấn Thiên.
Ba mươi vạn quân đội nước Mã Toa đồng loạt động thủ, chỉ dùng mất thời gian mấy ngày, đã dựng lên vô số công sự và chiến hào phía trước trận địa tiến công của quân Lam Vũ.
Từ bên trong kính viễn vọng Dương Túc Phong đã chứng kiến hết tất cả những điều đó, cũng không thể không bội phục phản ứng mau lẹ của Vũ Văn Phân Phương.
Có lẽ Vũ Văn Phân Phương không hề nhận thức một cách có hệ thống được tác dụng cản trở của những hầm hào công sự này đối với quân Lam Vũ, mà chỉ muốn thông qua chúng để giảm bớt thương tổn của đại pháo quân Lam Vũ. Nhưng những đường hào chẳng chit này, đúng là đã trở thành rào chắn cho đợt tấn công của quân Lam Vũ.
Đối diện với những hầm hào kéo dài không có điểm kết này, Dương Túc Phong chỉ đành bắt đầu ngẩm nghĩ cải biến kế hoạch tác chiến.
Bất quá, Vũ Văn Phân Phương cảm thấy chỗ hầm hào này còn chưa đủ, vì tăng cường chiều sâu cho phòng tuyến của quân đội nước Mã Toa, để phong quân Lam Vũ đột phá ở một vị trí nào đó, Vũ Văn Phân Phương thậm chí còn điều động hai sư đoàn bộ binh của quân đoàn Bóng Tối tới tăng cường khả năng phòng ngự, đem chiều sâu của trận địa phòng ngự kéo dài tới tận năm mươi kilomét.
Ở trong phạm vi năm mươi kilomet nành, đều là những hầm hào và cạm bẫy đan xen chẳng chịt vào nhau, một khi sa lầy vào đó, là tuyệt đối không thể còn cơ hội sống sót.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu