Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 363: No Money No Talk (p4).
inh Sơn Quế không hề sợ hãi, nắm xương già của ông ta chính là nhờ dưới đủ các loại uy hiếp mà rèn luyện ra, tên tuổi của ông ta cũng là được ngưng tụ ở trước mặt tử thần mà có, ông ta hoàn toàn có ý tứ khuất phục trước ánh mắt của Dương Túc Phong, lạnh lùng đối chọi không khoan nhượng nói :
- Chẳng lẽ ngươi càm thấy ta nói không đúng hay sao?
Dương Túc Phong trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên bật cười ra tiếng, rồi sau đó bình thản nói :
- Minh đại nhân, ông chớ có lấy chức vụ của tar a mà dọa ta, ông cho rằng ta là thằng ngốc đấy à! Biểu hiện của ông ngày hôm nay thực sự làm cho ta mở rộng tầm mắt, thì ra Minh Sơn Quê mưu cao kế sâu rốt cuộc cũng chỉ có như thế mà thôi, chỉ biết dùng những lời lẽ nhạt nhẽo ra để dọa dẫm người khác, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có. Là do bản thân Minh đại nhân vô kế khả thi rồi, hay là do triều đình đế quốc đã lầm vào bước đường cùng? Làm cho ông căn bản không có chỗ nào để mặc cả với ta?
Sắc mặc của Minh Sơn Quế tức thì trở nên đỏ bừng, ở dưới khuôn mặt đen đúa dường như có ngọn lửa dữ đang hừng hực thiêu đốt.
Dương Túc Phong lại một lần nữa đâm vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng của ông ta.
Đối với nhiệm vụ gánh vác phải đưa Nhị hoàng tử trở về lần này, Minh Sơn Quế vốn đã cảm thấy không phải là một chuyện dễ dàng gì rồi, Dương Túc Phong là một cục xương khó gặm, bời vì hiện giờ triều đình đế quốc đã không có bất kỳ sức mạnh và cái cớ nào để hạn chế Dương Túc Phong tự tung tự tác nữa.
Sức chiến đấu cường đại của quân Lam Vũ, đã được chứng minh đầy đủ ở trên chiến trường, chẳng những làm cho quân đội nước Mã Toa phải cảm thấy run sợ trong lòng, dù là quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng yêu hận đan xen.
Bọn họ yêu, là bời vì quân Lam Vũ đã đánh bại quân đội nước Mã Toa, đế quốc Đường Xuyên tạm thời không có nguy hiểm mất nước nữa; Bọn họ hận, là bời vì quân Lam Vũ quá hùng mạnh, hoàn toàn vượt qua sự khống chế của triều đình đế quốc.
Minh Sơn Quế quan tâm nhất, chính là Dương Túc Phong kiếm cớ kéo dài cản trở, chính là không chịu phóng thích Nhị hoàng tử, cho dù là như thế, triều đình đế quốc cũng không hề có một lợi thế nào có thể ép cho Dương Túc Phong thả người, nhưng ông ta không ngờ rằng Dương Túc Phong còn tồi tệ hơn cả trong tưởng tượng của ông ta, chẳng những không chịu thả người, hơn nữa lại còn muốn bắt chẹt triều đình đế quốc.
Đây vẫn chưa phải là điều buồn bực nhất, buồn bực nhất là, đối diện với sự bắt chẹt của Dương Túc Phong, không ngờ Minh Sơn Quế không có cơ hội nào để phản bác, thẹm cho ông ta là một tài năng lớn, nhưng lại không thể làm gì được Dương Túc Phong.
Đế quốc Đường Xuyên hiện nay, đúng là đã đi vào đường cùng rồi, bất kể là thực lực về phương diện chính trị, kinh tế, quân sự, đều không thể nào bì được với quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ chẳng những biểu hiện xuất sắc ở trên chiến trường, ở trên mặt kinh tế biểu hiện lại càng thêm mạnh mẽ hơn người.
Thương phẩm tới từ khu vực quân Lam Vũ khống chế, đã bán đổ bán tháo không chút e dè ở trong nội địa đế quốc Đường Xuyên. Do nguyên nhân đồ đẹp giá hời, đã xung kích cực lớn nghề thủ công nghiệp vốn có của đế quốc Đường Xuyên, làm cho kinh tế của bản thân đế quốc Đường Xuyên đã hoàn toàn rơi vào cảnh phá sản.
Để chống đỡ cho khoản chi tiêu quân phí khổng lồ, đế quốc Đường Xuyên hiện này đã thu thuế trước thời hạn, hiện giờ mới là năm 1731 thiên nguyên, nhưng thuế thu của triều đình đã trưng thu tới năm 1750 thiên nguyên rồi, hơn nữa xem ra còn phải tiếp tục trưng thu tiếp thêm nữa.
Thu thuế nặng nề càng làm cho bách tính Đường Xuyên trôi giạt khắp nơi. Không ngừng tràn vào địa khu Kim Xuyên đạo, mặc dù quân đội đế quốc Đường Xuyên đã áp dụng phương thức hạn chế, nhưng thái độ của quân Lam Vũ cũng rất cứng rắn. Đối với quân đội đế quốc Đường Xuyên ngăn cản các nạn dân nhập cảnh, dùng địch ý nặng nề, dưới sự uy hiếp của quân Lam Vũ, đế quốc Đường Xuyên chỉ đành buông xuôi bỏ mặc.
Trong lòng Minh Sơn Quế cảm thấy rất bất lực rất cay đắng, nhưng lại không hề có biện giáp nào giải quyết được, chỉ đành dùng những lời nói vô nghĩa yếu ớt ra để che dấu sự yếu đuối trong lòng của mình, phẫn hận nói :
- Dương Túc Phong, ngươi quá láo xược rồi.
Dương Túc Phon nâng cốc trả lên, tựu mình rót trà cho chính mình, Ngả Toa Lệ Nặc không biết lại chạy đi đâu chơi mất rồi. Sau đo nghiêng người tựa lên trên bàn, lạnh nhạt nói :
- Minh đại nhân, ta nghĩ, ông dù sao cũng là nguyên lão tam triều, ông hiểu hơn bất kỳ một người nào khác, tất cả mọi quan hệ của con người ở trên thế gian này, đều là thành lập ở trên cơ sở năng lực của đôi bên, nếu như ta không có năng lực, thì ta chỉ đành chui dưới đũng quân của đại nhân Minh Sơn Quế ông thôi, thậm chí là gục suống mà liếm ngòn chân của ông, bởi vì không làm như thế thì ta không có cách nào tiếp tục sinh tồn nữa. Nhưng hiện giờ, cả ông ta và điều hiểu rõ, ta không phải làm như thế, quân Lam Vũ cũng không cần pải làm như thế.
Minh Sơn Quế chỉ đành bực bội nói :
- Dương Túc Phong, chẳng lẽ ngươi muốn đem đế quốc cũng biến thành kẻ địch của ngươi sao?
Dương Túc Phong lạnh lùng nói :
- Minh đại nhân, ông lại sai rồi, không phải ta đem đế quốc biến thành kẻ địch của mình, mà là đế quốc đem ta thành kẻ địch.
Y đứng dậy, đi tới trước mặt bức tường ở bên cạnh, chỉ vào vị trí phía đông Phương Xuyên đạo ở trên tấm bản đồ quân sự cỡ lớn, lạnh như băng nói :
- Ông xem xem, những chấm màu đỏ này là cái gì? Đây là bộ đội quan cấm vệ của đế quốc triều đình! Ông sẽ không thể không biết chuyện này đấy chứ? Nếu như mà ông nói không biết, thì hiện giờ ông xéo ngay ra khỏi cái cửa này cho ta! Khi ở tiền tuyến Vĩnh Thanh phủ căng thẳng nhất, trong tay Đường Hạc điện hạ không có một binh một tốt binh lực, nhưng ba mươi vạn quân cấm vệ đều chui rúc kín đáo ở xung quanh kinh đô Ni Lạc Thần, không chịu đi ra viện trợ. Còn bây giờ, ta chỉ bất quá là kiếm một hai chỗ để mầ đặt chân ở Kim Xuyên đạo, thì quân câm vệ đã lập tức xuất động rồi! Một cái, hai cái, ba cái, có tới bốn cái sư đoàn quân cấm vệ, mỗi một sư đoàn quân cấm vệ ba vạn người, đó cũng là mười vạn nhân mã. Mười vạn nhân mã của quân cấm vệ bày ở trước cửa cửa nhà của ta, cho dù ta đi ngủ cũng không ngủ ngon được! Minh đại nhân, ông nói có đúng hay không đây?
Minh Sơn Quế ra vẻ thờ ơ hời hợt nói :
- Triều đình chỉ sửa nhà trước khi mưa, đề phong một số một số đám trộm cắp làm bậy làm bạ mà thôi.
Ở trong lòng ông ta, đương nhiên biết chuyện này là như thế nào, ở trong lòng đế quốc triều đình, nhất là ở trong lòng của hoàng đế Đường Minh, sự uy hiếp của Dương Túc Phong và quân Lam Vũ đúng là còn lớn hơn cả nước Mã Toa, nhất là hiện giờ quân Lam Vũ không nói một lời đã chiếm lấy Kim Xuyên đạo làm cứ điểm tiền tiêu ở đại lục Y Lan, trong lòng hoàng đế Đường Minh cực kỳ buồn khổ mà lại oán hận, nhưng lại không có cơ hội để làm gì nổi Dương Túc Phong.
Đương nhiên là phải phái trọng binh phòng ngừa quân Lam Vũ tiếp tục thâm nhập vào phương hương kinh đô Ni Lạc Thần.
Kỳ thực ở trong lòng Minh Sơn Quế, ông ta cũng không tán thành cách làm bài binh bố trận như thế, đây hoàn toàn là hành vi kích động Dương Túc Phong, ở bắc bộ Kim Xuyên đạo quân Lam Vũ không hề có binh lực gì hùng hậu cả, trên thực tế, ở cả Kim Xuyên đạo toàn bộ quân Lam Vũ cũng cùng lắm chỉ có một vạn binh sĩ hải quân lục chiến đội, còn lại hoặc chính là bộ đội hậu cần, hoặc là pháo binh, triều đình căn bản không cần phải khẩn trương như thế, hơn nữa quân Lam Vũ và quân đội nước Mã Toa đang khai chiến.
Căn bản không thể suy tính tới kinh đô Ni Lạc Thần, nhưng Đường Minh và Đường Cảnh đều cho rằng Dương Túc Phong có thể sẽ chơi kế hoạch minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, cho nên bọn họ quyết định phái binh tiến vào Phương Xuyên đạo, giám thị quân Lam Vũ trước, đề phong chuyện bất ngờ xảy ra.
Kết quả, tất cả những chuyện này đã diễn ra đúng như Minh Sơn Quế lo lắng, đã hoàn toàn kích động địch ý của Dương Túc Phong. Bất quá đối với chính sách của triều đình.
Minh Sơn Quế không muốn giải thích nhiều, càng không muốn tỏ ra yếu thế ở trước mặt Dương Túc Phong, ngày hôm nay, ông ta còn chưa làm sao ngẩng mặt trước Dương Túc Phong được.
Dương Túc Phong tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng thủy chung không nói ra, cuối cùng mới chậm rãi nói :
- Vậy thì … xem ra chúng rất khó có thể nói rõ ràng bằng miệng rồi, tới lúc đó thì động thủ giải quyết đi, xem xem nắm đấm của ai mạnh. Hắc hắc, mười vạn quân cấm vệ à, lão tử nếu như muốn tiêu diệt bọn chúng, sợ rằng rất nhiều người sẽ vỗ tay ăn mừng ở đằng sau lưng đấy. Minh đại nhân, nếu như ta nói nội bộ đế quốc sắp sóng gió bốn bề, quần hùng đuổi hươu, thì đại khái ông sẽ không phản đối chứ?
Trong lòng Minh Sơn Quế đương nhiên là sẽ không phản đối, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận.
Quân đội nước Mã Toa tiến công, đã làm suy yếu sức mạnh của triều đình đi rất nhiều rồi, làm cho bát đạo liên minh và những thế lực địa phương khác trối dậy không tốn sức, đế quốc triều đình mặc dù suy yếu, nhưng động tĩnh của chư hầu bốn phía bọn họ vẫn biết.
Mỗi một gia tộc của bát đạo liên minh đều đang khuếch quân chuẩn bị chiến đấu, gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô cũng đang chạy đua vũ trang chuẩn bị chiến tranh, gia tộc Long Hỏa Phong Vân ở ngoài Sơn Hải quan cũng đang tăng cường quân lực. Không ngừng trang bị vũ khí mới, cả ngày lẫn đêm tăng cường huấn luyện quân đội, một phương diện dĩ nhiên là bời vì sự uy hiếp của nước Mã Toa và nước Y Lan, nhưng một phương diện khác, ai có thể đảm bảo được bọn họ không có suy tính gì khác với kinh đô Ni Lạc Thần chứ?
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu