Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 356: Trận Chiến Tranh Đoạt Đào Sùng Minh Lần Thứ Hai (phần 5)
ũ Văn Tiêu Tường là một tiêu chuẩn một quân nhân trầm lặng không ai biết tới, quân hàm của hắn là trung tướng lục quân, chức vụ của hắn chính là sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh thứ 54.
Sư đoàn bộ binh thứ 54 của lục quân nước Mã Toa chẳng phải là bộ đội xuất sắc gì cho lắm, trên thực tế trong kế hoạch tác chiến của lục quân nước Mã Toa, sư đoàn bộ binh thứ 54 chưa từng xuất hiện ở tiền tuyến, sư đoàn bộ binh này từ trước cho tới giờ đều đồn trú ở giữa Mông Thái Kỳ và Mạc Lạp Tạp, không đảm nhận bất kỳ nhiệm vụ tác chiến nào, thuần túy là bộ đội bảo vệ địa phương.
Do sư đoàn bộ binh thứ 54 tỏ ra vô cùng kín tiếng, nên bản thân Vũ Văn Tiêu Tường cũng vô cùng hạ mình, nếu chẳng phải hắn là con trai của Vũ Văn Truyền Thuyết thì sợ rằng chẳng một ai có thể chú ý tới hắn.
Trên thực tế, trong những lời ong tiếng ve sau lưng của tướng lĩnh quân đội bất mãn với Vũ Văn gia tộc, sư đoàn bộ binh thứ 54 là nơi chuyên môn an bài cho Vũ Văn Tiêu Tường dưỡng lão.
Trầm Lăng Vân không thể không thán phục nhận xét:
- Tên tiểu tử này có triển vọng đấy.
Từ bảy trăm năm trước sau khi Y Lan vương Tiêu Trầm đánh hạ nước Mã Toa, đem nới đó thành đất phong của thủ hạ đại tướng Vũ Văn Thương Lãng, gia tộc Vũ Văn liền sinh tồn ở trên vùng đất đó được thời gian bảy trăm năm, thống trị vững vàng vùng đất rộng lớn này, cùng với cả triệu nhân dân sinh hoạt ở trên vùng đất đó. Bắt đầu từ Vũ Văn Thương Lãng, gia tộc Vũ Văn đã trải qua bao phen sóng gió biển ảo ở trên vùng đất này, nhưng thùy chung vẫn không bị bụi đất lịch sử chôn vùi, không thể không nói là một kỳ tích.
Gia tộc Vũ Văn đã trải qua cái chết đột ngột của Y Lan vương Tiêu Trầm, trải qua sự sụp đổ của vương triều hắc ám Y Lan, trải qua hai mươi năm chư hầu chính chiến khiến chiến hỏa mịt mù sau khi vương triều hắc ám Y Lan sụp đổ, trải qua thời kỳ quật khởi của đế quốc Đường Xuyên, trải qua mười ba lần hội chiến cùng đế quốc Đường Xuyên, nhưng thùy chung vẫn đứng sừng sững không đổ, hơn nữa càng ngày càng cường đại, điều này chắn chắn phải có liên quan tới việc bồi dưỡng nhân tài của gia tộc Vũ Văn.
Lần tiến công này của quân đội nước Mã Toa, đúng là một cuộc tiến công kiểu tự sát, bởi vì bọn chúng không có khả năng dánh hạ được cả đảo Sùng Minh, cũng không có khả năng rút lui, bất kể là bọn chúng phá hoại dày xéo đảo Sùng Minh như thế nào, thiêu hủy kho hàng quân nhu và vật tư của quân Lam Vũ như thế nào, điên cuồng phát tiết dục vọng hung tàn của bản thân như thế nào, thì sự điên cuồng của bọn chúng cũng không thể kéo dài được bao lâu, cuối cùng bọn chúng sẽ từng tên từng tên một ngã xuống hết dưới họng súng của quân Lam Vũ.
Có thể nói như thế này, bọn Vũ Văn Tiêu Tường đã mang theo quyết tâm hi sinh, dẫm chân lên đất đai của đảo Sùng Minh, chuyến đi này của chúng đã định sẵn là một kết cục bi kịch.
Bọn chúng không có đường sống, cũng chẳng có đường lui, chỉ có một đường chết, thứ mà bọn chúng theo đuổi, chính là sự huy hoàng thoáng chốc trước khi chết, bọn chúng muốn đem cả đảo Sùng Minh này đều biến thành một biển lửa, chiếu sáng sự tồn tại của thần lịch sử, kéo dài lịch trình sinh mạng của nước Mã Toa, mà Vũ Văn Tiêu Tương chính là người phụ trách châm lửa.
Ở bộ chỉ huy quân Lam Vũ cảng Trừng hải, tham mưu của hải quân lục chiến đội đang vẽ một cái vòng tròn lớn trên bản đồ quân sự, nơi đó là vị trí hiện giờ của quân đội nước Mã Toa. Từ trên tình thế mà xét, sau khi quân đội nước Mã Toa đánh hạ Mạt Long, lập tức triển khải hình rẻ quạt, phân tán đa số binh lực, nhào về phía những địa điểm tích trữ vật tư và tất cả các kho hàng của quân Lam Vũ, bất kể là bên trong có vật tư hay không, đều thiêu rụi phá hủy toàn bộ, lửa lớn bừng bừng kéo dài dặng dặc không có điểm dừng thành một biển lửa lớn, uy hiếp tới tận bên ngoài cảng Trừng Hải.
Dương Túc Phong dự đoán vô cùng chính xác, quân đội nước Mã Toa tới là để phá hoại, hoàn toàn phá hỏng các loại kho hàng và vật tư của quân Lam Vũ ở trên đảo Sùng Minh, chặt đứt khả năng quân Lam Vũ tấn công đảo Lữ Tống, số vật tư này ban ngành hậu cần của quân Lam Vũ phải dùng rất nhiều thời gian mới tích trữ được.
Sau khi bị phá hoại, ban ngành hậu cần tích trữ số lượng vật tư như vậy thì cần phải có ít nhất thời gian trên nửa năm, điều này cũng có ý nghĩa là, quân Lam Vũ tấn công đảo Lữ Tống phải trì tới một năm sau.
Đây là một thái độ hoàn toàn không cầu tác chiến nhưng cầu phá hoại.
Cũng chính thái độ này mà bộ đội đổ bộ nước Mã Toa đã tạo thành phiền toái cực lớn cho quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ muốn nắm bắt được chủ lực của quân đội nước Mã Toa, đem bọn chúng tiêu diệt toàn bộ là không có khả năng, nếu muốn hoàn toàn phân binh tác chiến thì lại vô cùng nguy hiểm. Có một số mục tiêu bảo vệ trọng điểm, quân Lam Vũ phải dùng trọng binh giữ vững lấy, ví như bến tàu và xưởng đóng thuyền ở cảng Trừng Hải, các loại thiết bị tháo dỡ vật tư, còn cả xưởng đạn dược vừa mới được xây dựng nên đang chuẩn bị đưa vào vận hành, đều phải đảm bảo không có sơ xuất gì.
Tổn thất vật tư còn có thể dần dần bù đắp được trong thời gian một năm, nhưng nếu trang thiết bị ở bếu tàu cửa càng bị phá hủy thì phiến toái sẽ càng lớn.
Bị giới hạn trong mục tiêu bảo vệ trọng điểm, cho nên binh lực mà quân Lam Vũ có thể chủ động xuất kích rất hữu hạn, không thể vượt quá hai nghìn người, hơn nữa còn không phải là một bộ đội có hệ thống, chỉ có thể rút một số binh lực từ các đại đội ra để thành lập nên nhưng đội đột kích nhỏ, tiến vào vào khu nhà kho, tác chiến với quân đội nước Mã Toa cũng bị phân tấn, tiêu hao dần binh lực của quân đội nước Mã Toa cho tới khi hoàn toàn tiêu diệt được bọn chúng.
Có thể dự kiến, đây là một cuộc chơi của mèo và chuột.
Đối diện với sự chém giết đốt phá của quân đội nước Mã Toa ở bên ngoài vòng phong ngự, quân Lam Vũ ở các khu vực phòng thủ chỉ đánh nhẫn nại, sau đó tìm kiếm cơ hội phản kích, đương nhiên đây là một chuyện vô cùng đau khổ.
Trầm Lăng Vân và Dương Thế Dân cũng cảm thấy vô cùng tức tối, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn từ trong kính viễn vọng những vật tư và kho hàng mà quân Lam Vũ khó khăn lắm mới tạo dựng lên được bị quân đội nước Mã Toa thiêu hủy, khói đen bốc lên mù trời, nhưng không có biện pháp nào đề giải quyết. Quân Lam Vũ đã đoạt được lại địa khu Mạt Long, đem nhóm quân đội Mã Toa hoàn toàn bao vây, nhưng muốn ngăn cản chuyện điên cuồng phá hoại của bọn chúng thì tạm thời còn lực bất tòng tâm.
Bất quá Từ Bân không cần phải ngồi nhìn quân đội nước Mã Toa điên cuồng phá hoại.
Từ Bân nhận được nhiệm vụ chính là tìm kiếm cơ hội phản kích, Trầm Lăng Vấp cấp cho đội đột kích Phi Báo nhiệm vụ hàng đầu là giết chết Vũ Văn Tiêu Tường.
Bắt giặc phải bắt vua trước, đâ là nguyên tắc quân sự cơ bản nhất.
Tiêu diệt được Vũ Văn Tiêu Tường, quân đội nước Mã Toa sẽ mất đi sự chỉ huy thống nhất, đối với quân đội nước Mã Toa đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hơn nữa mang theo quyết tâm phải chết mà nói, có lẽ có sự tồn tại của Vũ Văn Tiêu Tường hay không thì hiệu quả cũng không lớn. Nhưng đối với hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đang phẫn nộ mà nói, đây là phương pháp phản kích tốt nhất hiện nay rồi. Vũ Văn Thiêu Tường làm quân Lam Vũ trở tay không kịp, thì quân Lam Vũ cũng phải trả cho hắn một niềm vui bất ngờ.
La Dật Phong mang súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc đi tới trước mặt Từ Bân, đem giá súng chầm chậm cắm vào trong lớp bùn đất mềm xốp, sau đó từ từ điều chình thân thể, nhắm chuẩn vào mục tiêu trước mặt ước chừng một trăm năm mươi mét, những người điều khiển súng máy khác cũng ai vào vị trí người nấy, chuẩn bị sãn sàng hỏa lực áp chế. Bởi theo thực tế quân đội nước Mã Toa đã trang bị súng trường Chấn Thiên, cho nên hỏa lực áp chế càng ngày càng trở nên quan trọng.
Từ Bân nhíu chặt mày.
Ở trước mặt đội đột kích Phi Báo quân Lam Vũ là vô số binh sĩ nước Mã Toa đang đi lại tuần tra, trong tay bọn chúng cầm toàn bộ đều là súng trường Chân Thiên, bọn chúng từ bốn phương tám hướng tụ tập tới đây, sau đó tập trung ở phía dưới một ngọn đồi nhỏ, ước chừng có tới một nghìn tên.
Những tên binh sĩ nước Mã Toa này trang bị vô cùng đơn giản, trừ súng trường Chấn Thân và băng đạn ra, thì chỉ có lương khô và và bình nước, ngoài ra thì không có một thứ gì cả, trông vô cùng gọn nhẹ, chẳng trách mà có thể dễ dàng vượt qua khu rừng rạm Bái Lâm, bời vì bọn chúng đã chuẩn bị sẵn để có thể hi sinh bất kỳ lức nào. Bọn chúng đã không lưu lại đường sống cho chính bản thân mình, thế thì quân Lam Vũ cũng không cần khách khí nữa.
- Bọn chúng có khả năng là sắp xuất kích rồi.
Tiểu tổ trưởng Phùng Dịch Thanh lạnh lùng nói, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào dấu thập ở bên trong ống nhòm của súng ngắm, hắn bắt chết lên từng tên liên đội trưởng một của quân đội nước Mã Toa, nhưng những tên liên đội trưởng đó tựa hồ vô cùng sốt ruột, cứ đi đi lại lại ở đó suốt, không có vị trí cố định, làm hắn chỉ đành thất vọng.
Từ Bân chầm chập gật đầu.
Hắn cũng đã nhìn ra, những tên binh sĩ quân đội nước Mã Toa tụ tập ở nơi này chính đang chờ đợi phân phối nhiệm vụ, tên liên đội trưởng kia có khả năng là đang đợi quan quân thượng cấp tiếp kiến, khi đối diện với cái chết, cho dù là người có ý chí kiên địch hơn nữa cũng đều cảm thấy sốt ruộc bất an, mấy tên liên đội trưởng này đại khái cũng là như vậy, cho nên mới không ngừng đi đi lại lại, để dập tắt tâm tình bất an trong lòng.
Chốc lát sau, tên liên đội trưởng kia biến mất, đại khái là được thượng cấp gọi vào giao nhiệm vụ rồi, chỉ có điều không tới thời gian ba phút sau, tên liên đội trưởng đó xuất hiện trở lại, hơn nữa tỏ ra trấn tính hơn nhiều. Hắn phất tay, đem bộ hạ của mình đánh về hương tây bắc của đào Sùng Minh.
Sở chỉ huy lâm thời của quân đội nước Mã Toa tức thì trở nên vắng vẻ, chì có những chòi canh gác lác đác, hơn nữa dáng vẻ tỏ ra có chút không được tập trung.
Tận dụng thời cơ, không thể để lỡ.
Từ Bân phất tay một cái, hạ lệnh đội đột kích Phi Báo phát động tấn công.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu