To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 355: Tư Lược Chứng (phần 6)
ô Phỉ Thái Vi có chút hổ thẹn nói :
- Cám ơn chàng, thì ra là chàng vì làm sinh nhật cho thiếp, nên mới gọi thiếp trở về, thiếp trách lầm chàng rồi …
Vẻ mặt của Dương Túc Phong có chút cổ quái, nhưng mau chóng khôi phục lại bình thường, hơi ấp úng nói :
- À… thực ra thì….
Vừa đúng lúc này Y Địch Lâm Na đi tới, cũng đưa bánh ga tô cho Dương Túc Phong, có điều Dương Túc Phong nhận thấy mình đã không thể ăn thêm được nữa, chỉ đành nhận lấy rồi đặt lên chiếc bàn ở bên cạnh, nhưng Y Địch Liễu Lâm Na mắt nhướng lên nhìn y, tựa hồ y không ăn miếng bánh đó là không yên tâm. Dương Túc Phong chỉ đành cầm miếng bánh lên cố gắng mà nuốt xuống. Y đột nhiên nhận ra, thì ra ở đằng sau hạnh phúc cũng có chua xót không ai biết được, đáng thương cho cái bụng của mình. Một chốc lát sau, Tiết Tư Ỷ cũng đi tới, trong tay cũng cầm bánh ga tô, Dương Túc Phong chỉ đành ra hiệu “dừng lại” trước.
Tiết Tư Ỷ làm bộ nổi giận nói :
- Chàng ăn của người khác đưa, mà lại không ăn của thiếp đưa, đây có phải là thiên vị không? Chàng nói đi …
Dương Túc Phong không có còn gì để nói, chỉ đành nhận lấy miếng bánh, cố cẳng mở rộng không gian tiếp nhận của mình, thế nhưng, khi Dương Túc Phong đang trợn mắt cố gắng nuốt miếng bánh, thì y đột nhiên phát hiện trên cái bàn bên cạnh mình, chẳng biết từ bao giờ đã đặt ít nhất sáu miếng bánh ga tô thật lớn. Dương Túc Phong chỉ đành bất lực rên rỉ, ngay cả sức nói chuyện cũng không còn nữa.
Y Địch Liễu Lâm Na bưng cốc rượu tới.
Dương Túc Phong chỉ đành xin tha, cuống quít nói :
- Không được nữa, không được nữa, còn uống tiếp là ta gục mất.
Y Địch Liễu Lâm Na ghé sát vào bên tai y, thì thầm nói :
- Chàng say cũng không sợ, Đại Tô Phỉ tỷ tỷ sẽ hầu hạ chàng ngủ mà.
Tô Phỉ Thái Vi tức thì cả mặt đỏ bừng, nhỏ giọng mắng :
- Sao muội không đi mà ngủ cùng chàng ấy!
Y Địch Liễu Lâm Na thì lại chẳng hề cảm thấy xấu hổ gì cả, cười tủm tỉm nói :
- Nhưng hôm này là ngày vui lớn của tỷ mà, tỷ nỡ đem chàng nhường cho muội sao? Nếu thực sự là thế, vậy thì muội phải nói lời cám ơn rồi.
Tô Phỉ Thái Vi tức thì nghẹn lời, gò má đỏ như ráng chiều, nàng sao mà nỡ được. Nàng và Dương Túc Phong chia tay ít nhất đã có thời gian nửa năm rồi, vào năm mới, mặc dù nàng cung tới vương cung Lỗ Ni Lợi Á, nhưng trước sau chằng hề cùng Dương Túc Phong chung phòng, lúc đó nàng còn hận Dương Túc Phong tới ngứa ngáy răng lợi, cũng chẳng hề cảm thấy cô đơn. Nhưng hiện giờ đang tình nồng ý đậm, nếu nàng nhường Dương Túc Phong đi, còn chẳng bằng giết nàng cho xong.
Dương Túc Phong cảm thấy mình uống có chút lờ đờ say, thậm chí là đã hơi mơ mơ màng màng rồi, chậm rãi nói :
- Khục khục, làm sao nói như vậy được chứ? Hôm nay ta tìm Tô Phỉ tỷ tỷ của các nàng, đúng là có chuyện muốn thương lượng cùng với nàng ấy … ấy, các nàng không tin à?
Mấy nữ nhân cùng đồng thanh nói :
- Bọn thiếp tin mới là lạ!
Dương Túc Phong chỉ đành cười khổ.
Sinh nhật của Tô Phỉ Thái Vi tổ chức tới đêm khuya mới tan, bọn Đan Nhã Huyến lưu luyến cáo từ, Dương Túc Phong được Tiết Tư Ỷ dìu về phong của mình, Tô Phỉ Thái Vi cũng đi theo, Tô Phỉ Thái Vi không có phỏng riêng ở nơi này, chỉ đành tạm thời ở nhờ chỗ của Tiết Tư Ỷ. Tiết Tư Ỷ thì vui mừng hết sức, nhưng Tô Phỉ Thái Vi thì lại xấu hổ, bất quá nàng cũng dần dần tiếp thụ hiện tượng hai nữ nhân cùng hậu hạ Dương Túc Phong như vậy, quan hệ của Tiết Tư Ỷ và bản thân rất thân mật, nên cũng chẳng xấu hổ cho lắm.
Không ngờ Dương Túc Phong đi vào trong phòng, lại cảm thấy tựa hồ tỉnh táo ra không ít, Tô Phỉ Thái Vi và Tiết Tư Ỷ đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, hai nàng thậm chí còn nhìn thấy Dương Túc Phong không biết móc từ đâu ra hai phần tư liệu, tiền tay đặt lên trên bàn. Hai người nàng lúc này mới tin rằng Dương Túc Phong tìm Tô Phỉ Thái Vi trở về, không đơn giản chỉ là tổ chức mừng sinh nhật cho nàng, đúng là có chuyện muốn thương lượng cùng nàng.
Tô Phỉ Thái Vi có chút hồ đồ ngồi xuống, Tiết Tư Ỷ thức thời tránh đi.
Dương Túc Phong nói :
- Tư Ỷ, nàng không cần phải tránh, chuyện này cũng có phần của nàng.
Tiết Tư Ỷ dụt dè nói :
- Rốt cuộc là chuyện gì thế ? Chàng làm cho thiếp thấy căng thẳng …
Dương Túc Phong dùng sức day day huyệt thái dương của mình, cố gắng xoa đi ảnh hưởng của cơn say, Tiết Tư Ỷ chuẩn bị khăn mặt nóng và trà đặc cho y, nhưng hiệu quả tựa hồ không lớn lắm, vùa rồi y bị bầy nữ nhân điên cuồng kia chuốc cho đến thảm. Cái cô Y Địch Liễu Lâm Na kia quả thực là khùng quá mức, ở trước mặt cả đám tỷ muội, ép y và nàng uống rượu giao bôi, làm một hơi liền năm cốc, không say cũng không được.
Tô Phỉ Thái Vi cũng sắc mặt nghiêm túc, cẩn thận nói :
- Chàng muốn cùng bọn thiếp thương lượng chuyện gì đấy?
Dương Túc Phong nói không được rõ ràng cho lắm :
- Tô Phỉ, nàng muốn có một đội thuyền độc lập của mình không?
Tiết Tư Ỷ kêu lên một tiếng kinh ngạc nho nhỏ.
Tô Phỉ Thái Vi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc hỏi lại :
- Thiếp? Đội thuyền độc lập ư?
Dương Túc Phong tựa hồ có chút ngà ngà say, gật đầu chậm rãi nói :
- Ừ, một đội thuyền độc lập, đại khái là chừng một trăm sáu mươi chiếc thuyền lớn, qua lần đổ bộ này, ta phát hiện ra, chúng ta kỳ thực không cần thiết tự mình có nhiều thuyền vận chuyển như vậy, vào lúc cần thiết thì thì chưng dụng từ dân gian là được rồi, nếu không thì chi phí quá lớn, ta và mấy tham mưu của quân bộ quân Lam Vũ lại nghĩ, hải quân quân Lam Vũ chúng ta có chiến hạm là được rồi, không cần có nhiều thuyền vận chuyện ở trong biên chế như thế nữa, ta chuẩn bị đem hơn một trăm sáu mươi chiếc thuyền này đẩy ra thị trường, giao cho nàng quản lý …
Tô Phỉ Thái Vi còn chưa kịp phản ứng, Tiết Tư Ỷ đã kinh ngạc thốt lên :
- Oa! Những hơn một trăm chiếc thuyền vận chuyện cơ đấy!
Dương Túc Phong say lướt khớt có chút lờ đờ nói :
- Đúng vậy! Có vấn đề gì không?
Tiết Tư Ỷ muốn nói lại thôi, sắc mặt có chút kích động.
Tô Phỉ Thái Vi thì lại hoàn toàn trở nên bình tĩnh, cẩn thận cân nhắc mỗi một câu nói của Dương Túc Phong, lĩnh hổi ý tứ ẩn chứ trong đó, qua một lúc lâu, mới cẩn thận từ tốn nói :
- Những chiếc thuyền vận chuyển này sau khi giao cho thiếp, có thể tùy ý thiếp xử lý sao? Thiếp muốn làm gì cũng được ư?
Dương Túc Phong lờ mờ nói :
- Đương nhiên, nếu không thì giao cho nàng làm gì chứ? Những chiếc thương thuyền này sau khi giao cho nàng, liền thành tài sản riêng của nàng rồi, nàng thích xử trí thế nào thì xử trí thế đó. Cho dù nàng bán đi cũng được, có điều, đương nhiên là ta không hi vọng nàng sẽ đem bán hết cả chúng đi, ít nhất cũng phải kiếm cho chúng ta chút tiền sinh hoạt!
Tô Phỉ Thái Vi khẽ cau mày lại, hiển nhiên là cảm thấy lời của Dương Túc Phong không đang tin lắm, rất có thể là y chỉ ăn nói lung tung sau khi say rượu, không khỏi nửa tin nửa ngờ hỏi :
- Quân Lam Vũ không cần thuyền vận chuyển nữa sao?
Dương Túc Phong nổ lực phấn chân tinh thần lên một chút, tỉnh táo trở lại, ưỡn thẳng lưng lên, chậm rãi nói :
- Cần chứ, đương nhiên là cần. Bất quá không cần số lượng nhiều như vậy nữa, đại khái hai ba chục chiếc dùng thường xuyên là được. Sau này, trừ thuyền bè vận chuyển quân giới đặc biệt ra, thì những chiếc thuyền khác đều vào khi nhu cầu tác chiến cần thiết, mới trưng dụng từ trong dân gian. Đương nhiên chúng ta sẽ dựa theo giá cả thị trường để chi trả, hơn nữa là trả bằng tiền mặt. Như vậy càng tiện tận dụng tài nguyên vận chuyển, cũng có lợi cho sự phát triển của vận chuyển đường biển …
Tô Phỉ Thái Vi cảm thấy có chút không thể nào tin được, suy nghĩ một chút, ánh mắt khe khe lay động, chần chừ nói :
- Nếu như mà thiếp có đội thuyền độc lập, như vậy việc làm ăn của thiếp sẽ phát sinh xung đột trực tiếp với Đông Hải Đường…
Tiết Tư Ỷ không nhịn được cũng xen miệng vào nói :
- Đúng thế! Đông Hải Đường cũng có rất nhiều thương thuyền, hai nhà sẽ đánh nhau mất ..
Dương Túc Phong thản nhiên nói :
- Sao lại có thể nói là đánh nhau chứ? Đây chỉ là tự do cạnh tranh chính đáng. Sau khi các nàng thành lập thương đoàn mậu dịch độc lập, thân phân đặc thù của thương đoàn mậu dịch Đồng Hải Đường sẽ bị giải trừ, bọn họ và các nàng, các nàng và bọn họ, hoặc là tất cả các thuyền đội vận chuyện khác đều như nhau, đều là bình đẳng, không còn ai có đặc quyền nữa, đều phải tự mình thích ứng với phép tắc cạnh tranh của thị trường, tự mình mưu cầu con đường phát triển …
Tô Phỉ Thái Vi gật đầu, nhỏ giọng nói :
- Thiếp hiểu rồi.
Dương Túc Phong có chút nghi hoặc, hỏi :
- Nàng thực sự hiểu rồi à?
Tô Phỉ Thái Vi lạnh lùng nói :
- Thiếp hiểu, chàng không muốn đem tất cả việc làm ăn đều giao cho một mình thương đoàn mậu dịch của Đông Hải Đường phụ trách, bởi vì như vậy quá nguy hiểm. Nói tới cùng, thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường cũng chỉ là một tổ chức dân gian, có một số chuyện nó không thể tham dự vào quá nhiều, hơn nữa, càng không để nó làm ảnh hưởng tới quyết sách của quân Lam Vũ. Nó cần có đối thủ cạnh tranh, quân Lam Vũ cần phải điều hòa bình hành.
Dương Túc Phong chỉ gật đầu không hiểu khẳng định hay phủ địch.
Tô Phỉ Thái Vi nói còn thẳng thắn hơn điều y suy nghĩ.
Đúng là khi quân Lam Vũ bắt đầu khuếch truơng, thông qua quan hệ với thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường, hai bên hợp tác với nhau, giành được hiệu quả kinh tế cực lớn, xúc tiến rất nhiều cho sự phát triển chung của đôi bên, quân Lam Vũ quật khời thần tốc, không thể không nói là không có công lao của thương đoàn mậu dịch Đồng Hải đường. Thế nhưng, cùng với nhịp bước phát triển của càng ngày càng lớn của quân Lam Vũ, mộ số tệ nạn thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường bí mật lũng đoạn một số chuyện làm ăn cũng biểu lộ ra, một số tin tức tình báo mà Phượng Phi Phi thu thập được làm cho y đề cao cành giác, mà đầu não của ban ngành dẹp trừ phản động của quân Lam Vũ là Phong Chi Xã cũng từng gửi văn bản thận trọng chỉ ra Đông Hải Đường độc quyền không phải là một chuyện tốt, cần phải nghĩ biện pháp để giải quyết.
Sắc mặt Tiết Tư Ỷ cũng có chút nhợt nhạt, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy một sự khẩn trưởng khó hiểu.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu