Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 346: Quê Hương Nàng Nơi Đâu (trung) (phần 1)
hập Tứ công chúa cũng chưa từng gặp mặt Dương Túc Phong ngoài đời, nhưng đã xem qua rất nhiều tấm hình của hắn, so với người bên trong hình, Dương Túc Phong càng thêm chân thật, cũng càng thêm xấu xí, không sai, phải dùng từ xấu xí để mô tả hắn, bất luận là bề ngoài hay là tâm hồn của hắn, đều mang đến cho Thập Tứ công chúa một cảm giác vô cùng xấu xí, háo sắc, hoang dâm, vô sỉ, bởi vì cho dù thấy các nàng bước vào, hắn vẫn không chịu dừng vuốt ve ngực của Cung Tử Yên.
Thập Tứ công chúa xuất thân hoàng thất cảm thấy Dương Túc Phong cũng không có gì sai trái lắm, chỉ là ấn tượng ban đầu thật là không hay cho lắm. Dù sao nàng cũng biết rằng nam nhi ai cũng đều như thế, đều thích đùa giỡn với nữ nhi xinh đẹp, nhưng giống như Dương Túc Phong, cho dù trước mặt người khác vẫn tỉnh như không như vậy quả thật là ít thấy, ít nhất thì hắn cũng nên che giấu hành động không mấy hay ho của mình mới phải, cũng nên để cho người vô tình nhìn thấy chuyện không nên thấy này là nàng và Điệp Phong Vũ có một lối thoát cho đẹp mặt chứ.
Nhưng thật đáng tiếc, Dương Túc Phong hoàn toàn không có ý định che giấu, hắn chẳng những không thèm thu tay lại, thậm chí vẫn cau mày, khó hiểu nhìn đăm đăm vào hai người nữ nhân trước mặt. Ánh mắt của Dương Túc Phong đảo qua một vòng trên người Thập Tứ công chúa, sau đó lại rơi vào trên người Điệp Phong Vũ. Không thể không nói thẳng là, trong lòng hắn lúc này, Điệp Phong Vũ càng thêm hấp dẫn ánh mắt của hắn, càng thêm kích thích dục vọng của hắn.
So với Thập Tứ công chúa, không có gì phải bàn cãi thêm nữa, Điệp Phong Vũ rõ ràng đầy đặn hơn nhiều. dáng người cao hơn, bộ ngực căng tròn như muốn bật tung khỏi lớp áo, nàng không có vẻ thanh khiết thoát tục như Thập Tứ công chúa, nhưng lại có vẻ thành thục hơn, xinh đẹp hơn. Cũng đồng thời càng thêm hấp dẫn, nếu như nói Thập Tứ công chúa còn đang trong quá trình trưởng thành, như vậy Điệp Phong Vũ chính là nữ nhi hoàn toàn thành thục. Thập Tứ công chúa chứng kiến cảnh tượng trước mắt cảm thấy rất xấu hổ, nhưng Điệp Phong Vũ nhìn thấy cảnh ấy chỉ càng thêm khinh bỉ, loại ánh mặt miệt thị này cũng khiến cho Dương Túc Phong càng thêm bừng bừng lửa dục.
Cuối cùng Dương Túc Phong cũng rút tay từ trên ngực Cung Tử Yên về. Có chút cau mày nói: “Sao các ngươi còn chưa ngủ?”
Điệp Phong Vũ nhìn chằm chằm vào đôi tay dơ bẩn của Dương Túc Phong, giọng lạnh lùng lộ rõ sự khinh bỉ sâu sắc quát lên: “Dương Túc Phong, ngươi thật sự là một tên dâm tặc! Một tên dâm tặc không có thuốc chữa! một tên dâm tặc vô tiền khoáng hậu, xưa này chưa từng có!”
Dương Túc Phong nhìn thấy bộ dạng Điệp Phong Vũ liền cảm thấy đầu óc phừng phừng như muốn muốn bốc lửa. Cảnh tượng xảy ra ở phủ Bảo Ứng một lần nữa dường như hiện ra mồn một trước mặt, bất thình lình bị nàng ta mắng như tát nước vào mặt, lửa giận mỗi lúc một dâng cao, đang muốn bùng nổ, đột nhiên đúng lúc này nhớ tới nơi này còn có Thập Tứ công chúa, vì vậy quay đầu lại nhìn sắc mặt Thập Tứ công chúa một cái, chỉ nhìn thấy nàng cúi gằm xấu hổ, len lén lui ra ngoài, có vẻ đau đớn, xót xa. Thấy bộ dạng nàng như thế, lửa giận trong lòng hắn không khỏi tiêu trừ đi phân nửa, gắng gượng ghìm cơn giận xuống, lấy giọng bình thản, chậm rãi nói: “Hai vị đại tiểu thư, lần sau phiền các ngươi gõ cửa trước khi vào được không? Nàng cũng là tiểu muội của các ngươi, mọi người gặp mặt không cảm thấy xấu hổ ư, các ngươi không nên xông vô làm loạn như vậy có được hay không?”
Điệp Phong Vũ nhìn mặt Dương Túc Phong thì vô cùng dị ứng, ngay lập tức lông mi dựng đứng, hung tợn kêu lên: “Ngươi đừng có mơ! Ai là tỷ muội với cô ta? Cô ta là cái đồ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ…”
Dương Túc Phong lại muốn nổi điên, tuy nhiên rốt cục cũng vẫn kiềm chế, thở dài nói: “Người ta hộ tống các người suốt quãng đường đến đây, không có công lao gì thì cũng đã đổ không ít mồ hôi, ngươi không nên mắng những câu khó nghe như vậy.”
Thập Tứ công chúa từ phía sau lén lút kéo áo Điệp Phong Vũ, nhưng Điệp Phong Vũ đứng trước mặt Dương Túc Phong đã hoàn toàn mất tự chủ không sao kiểm soát được hành vi của mình, hoàn toàn không để ý đến, còn chưa hả giận kêu lên: “Ta cứ nói cô ta là đồ đê tiện đấy, ngươi thấy thế nào? Ngươi không phục ư? Ngươi muốn ra tay bảo vệ cô ả ư? Đồ gian phu dâm phụ…”
Ngay lập tức, sắc mặt Dương Túc Phong tím lại, như muốn bùng nổ nhưng Cung Tử Yên đã bình tĩnh cất lời: “Bỏ đi, do tâm trạng nàng ta đang không tốt, người nàng ta không muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi, nơi nàng không muốn đến nhất chính là Mỹ Ni Tư. Điệp Phong Vũ, ta nói không sai chứ, ngươi vì Thập Tứ công chúa mà phải ngậm đắng nuốt cay, ta cũng không muốn so đo với ngươi. Có điều lần sau, phiền ngươi hãy gõ cửa trước khi vào, bằng không ta nhất thời phản ứng quá nhanh, sẽ làm tổn thương đến ngươi thì không hay ho lắm đâu.”
Điệp Phong Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sắc mặt lúc tái lúc xanh, lời nói Cung Tử Yên mềm mỏng mà đầy vẻ đe dọa, khiến nàng quả thực không dám mạnh miệng đối đáp nữa. Võ công Cung Tử Yên, bất kỳ lúc nào cũng có thể xử lý được nàng, hơn nữa còn có thể làm cho nàng bị hành hạ không nói nên lời, về điểm này nàng hoàn toàn hiểu rất rõ, trên giang hồ, ai mà không biết chớ dại mà đụng vô nữ nhân của Nghi Hoa cung.
Cung Tử Yên lẳng lặng ngồi lên, cài lại nút áo. Nàng không có vẻ thẹn thùng, cũng không hề tỏ ra xấu hổ, ngược lại rất tự nhiên, phóng khoáng, mặc dù cảnh tượng vừa rồi đều đã bị Thập Tứ công chúa và Điệp Phong Vũ chứng kiến tận mắt, nhưng nàng cũng không mảy may để ý, chuyện này là nàng tự nguyện, bọn họ có đến thì cũng chỉ tạm thời là kỳ đà cản mũi mà thôi. Hơn nữa nàng cũng biết hai người phụ nữ này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tỷ muội với mình mà thôi.
Từ đầu đến cuối, sắc mặt Thập Tứ công chúa đều tỏ ra vô cùng nan giải, không biết làm thế nào mới phải, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện vô cùng khó xử đến thế này, nàng quả thật có chút hối hận vì sự hồ đồ của mình, nhưng lại cũng có chút bực mình với thói hoang dâm của Dương Túc Phong, hắn ở trong này làm chuyện bậy bạ, mà ngay cả cửa cũng không thèm khóa lại, thật sự là tùy tiện quá mức. Tuy nhiên, nàng chỉ lặng lẽ rất nhanh rời khỏi thư phòng của Dương Túc Phong. Lúc này đây, nàng chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh để có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Đối với thói háo sắc của Dương Túc Phong, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng cũng chưa từng chuẩn bị đến chuyện thế này, tất cả những điều mà nàng mắt thấy tai nghe đều chỉ ra cho nàng thấy, không thể nào trói buộc được lòng nam nhân, mỗi một người nam nhân có quyền lực, đều có vô số nữ nhân vây quanh. Quyền lực càng lớn thì nữ nhân càng nhiều, ngay đến bản thân nàng đường đường là công chúa đế quốc, thì cũng chỉ chiếm được một phần sủng ái nhỏ mà thôi, nếu như chính mình muốn chiếm được sự sủng ái nhiều hơn, thì ngay từ lúc đầu phải ra sức bảo vệ cho mầm mống sủng ái nho nhỏ này, sau đó tỉ mẩn vun đắp, bồi dưỡng cho nó, gieo trồng nó vào tim nam nhân, để cho nó bén rễ, đâm chồi nảy lộc.
Cho nên, Thập Tứ công chúa quyết định rất nhanh là hãy quên mất chuyện vừa rồi, coi như chưa hề chứng kiến chuyện gì xảy ra.
Song, lúc nàng đã trấn tĩnh lại được, suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện xong quay trở lại thư phòng thì thấy Dương Túc Phong đang trừng trừng nhìn Điệp Phong Vũ. Sắc mặt kìm nén, giống như đang cố sức nhẫn nại ghìm nén cơn lữa giận đang hừng hực muốn phát tác ra ngoài, còn Điệp Phong Vũ cũng không vừa, lồng lộn như thể cọp cái nhìn lại hắn. Ngay cả Thập Tứ công chúa cũng nhận thấy, khi đứng trước mặt Dương Túc Phong, Điệp Phong Vũ hoàn toàn mất tự chủ. Áp lực từ bộ ngoại giao ép buộc nàng ta phải đến bên Dương Túc Phong, khiến nàng không thể không trở thành vật hy sinh cho cuộc hôn nhân chính trị. Đây thật là một nghịch cảnh trớ trêu, ai oán, so với vận mệnh của công chúa thì còn thê thảm hơn nhiều. Nhìn thấy công chúa đi tới, sắc mặt Dương Túc Phong thoáng thay đổi, bình tĩnh hơn một tí, nhưng vẫn có vẻ tức giận như cũ, sắc mặt có chút tím lại.
Giọng nói Điệp Phong Vũ bén ngót, ré lên the thé y chang một con gà mái già đang xù lông, nửa bước cũng không nhường cao giọng nói: “Dương Túc Phong, ngươi nói đi, nói, tại sao ngươi không nói? Hoàng đế phái ta đến đây, không phải bảo vệ công chúa là làm cái gì? Ngươi nói a! tại sao ngươi không nói?”
Sắc mặt Dương Túc Phong càng trở nên khó coi, cắn chặt bờ môi lại.
Thập Tứ công chúa vội vàng kéo áo Điệp Phong Vũ, muốn nàng theo mình bỏ đi, nhưng Điệp Phong Vũ vẫn trợn mắt nhìn Dương Túc Phong như gà chọi, có vẻ không cam lòng, không giải thích rõ ràng thì nàng nhất định không chịu đi. Song, Thập Tứ công chúa biết rằng, nếu giải thích câu hỏi này, sẽ càng làm cho nàng đau khổ, càng rơi vào tột cùng thất vọng, bế tắc không có lối thoát.
Quả nhiên, Cung Tử Yên thấy ngứa mắt quá, không nhịn được, đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Điệp Phong Vũ, ngươi thôi đi, hắn không muốn chạm đến lòng tự ái của ngươi. Kỳ thật, tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, chẳng qua là để trong lòng không muốn nói ra mà thôi, ta chỉ là một kẻ ngoài cuộc mà còn nhìn ra tường tận, ngươi lẽ nào không còn không hiểu? Không, ngươi hiểu rất rõ, chỉ là ngươi không muốn chấp nhận mà thôi. Những lời ta nói có lẽ ngươi không muốn nghe, nhưng ta mạn phép thay hắn trả lời ngươi. Ngươi chính là một con a hoàn, một con nô tỳ hầu hạ cho Thập Tứ công chúa. Hoàng đế phái ngươi đến khu vực Mỹ Ni Tư, chính là muốn ngươi làm kẻ hầu hạ cho Thập Tứ công chúa, vĩnh viễn chỉ là người hầu của Thập Tứ công chúa, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Quả nhiên Điệp Vũ Phong gần như phát điên, những lời của Cung Tử Yên đã nói trúng tim đen của nàng, đâm trúng yếu điểm trong lòng nàng, nàng ngay lập tức thét lên đến lạc giọng: “Ngươi nói bậy! ngươi…”
Cung Tử Yên lạnh lùng vung tay, rất nhanh đỡ được hai tay vung lên muốn đánh mình của Điệp Phong Vũ, thuận tay hất nàng một cái, dường như muốn ném nàng thẳng cẳng ra ngoài, lạnh lùng nói: “Điệp Phong Vũ, dừng lại trước khi ngươi đi quá xa. Ngươi biết đây là chỗ nào không? Đây là Mỹ Ni Tư, chứ không phải là đế quốc đất liền. Danh nghĩa phụ thân ngươi ở đây không đáng một đồng! Đừng tưởng còn có người nâng đỡ cho ngươi! Ở đây ngươi không có bất cứ đặc quyền gì, cũng không ai có bất kỳ đặc quyền gì ở đây! Nếu như ngươi còn tiếp tục la hét, ta sẽ điểm á huyệt của ngươi, cho ngươi vĩnh viễn cũng không thể nói chuyện được nữa!”
Điệp Phong Vũ khựng người lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy bị thấm nước, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt bừng bừng như phát ra lửa, nhìn Dương Túc Phong hung dữ nói: “Dương Túc Phong, ta thà lấy heo chứ nhất quyết không lấy ngươi!”
Dương Túc Phong đưa tay đẩy nàng ra một bên, bước ra cửa phòng, thản nhiên nói: “Ngươi thật sự đáng gả cho một con heo!”
Ngay lập tức, sắc mặt Điệp Phong Vũ đỏ bừng lên, máu chạy rần rần trong mạch máu, thân thể run rẩy, yết hầu giật cục, ấm ớ muốn nói một câu nhưng không sao nói được nên lời. Nàng bị chọc giận quá độ nên lồng ngực càng muốn căng lên, nhô cao như muốn bật tung ra khỏi lớp áo bên ngoài, làm cho Dương Túc Phong cũng không kiềm chế được nhìn chằm chằm vô ngực nàng.
Thập Tứ công chúa cảm thấy mình không ra mặt nói vài lời là không được, bèn thấp giọng khẩn cầu: “Dương Túc Phong, nàng không phải cố tình mạo phạm ngươi, ngươi đừng trách cứ nàng mà tội nghiệp. Thực ra, ngươi cũng biết nàng còn tội nghiệp hơn ta nhiều lắm…”
Điệp Phong Vũ phá lên cười sằng sặc vô cùng quái dị, gào thét như mất hết lý trí: “Ta có gì mà phải tội nghiệp? Ta không tội nghiệp chút xíu nào hết.”
Dương Túc Phong liếc mắt nhìn Thập Tứ công chúa một cái, cảm thấy rất có ấn tượng tốt với nàng, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối với Điệp Phong Vũ cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. bèn thở dài một hơi thật sâu, hạ giọng, chậm rãi nói: “Điệp Phong Vũ, ngươi có thể không nghe lời của ta, nhưng ít ra ngươi cũng nên nghe lời công chúa, phải vậy không? Ngươi đến đất Mỹ Ni Tư này là phụ trách hộ tống công chúa, làm bạn cùng công chúa, ngươi dằn mặt ta làm gì chứ?”
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu