You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 344: Kế Hoạch Long Kỵ Binh (kết) (phần 5)
iên Ánh Lạc mở chiếc hộp ra, đeo găng tay màu trắng vào, đem văn kiện bên trong nhấc lên, bên cạnh liền có nhân viên chuyên nghiệm đi tới kiểm tra độc, trải qua kiểm nghiệm đơn giản, phát hiện ra không có độc, lúc này mới giao cho Dương Túc Phong đọc.
Dương Túc Phong mở ra xem, văn kiện là do chính thủ lĩnh của người Vũ Chân là Tây Lạp Mộc Luân viết. Vị thủ lĩnh người Vũ Chân bảy mươi tuổi này xem ra không am hiểu thư pháp lắm, nhưng vì muốn biểu đạt thành ý của mình. Ông ta vẫn vẫn kiên trì viết nắn nót từng chữ một văn kiện có tới hơn sáu trăm chữ, ở cuối văn kiện, còn có dấu ấn thủ lĩnh của Tây Lạp Mộc Luân.
Tây Lạp Mộc Luân nói, ông ta vẫn luôn kính ngưỡng và ái mộ quân Lam Vũ, nguyện cùng quân Lam Vũ giao hảo, hai bên phát triển quan hệ hợp tác thân thiết trên cơ sở hai bên cùng có lợi. Tây Lạp Mộc luân hữa, ông ta đồng ý cùng quân Lam Vũ phát triển quan hệ mậu dịch thân thiện. Hai bên thông qua chung hưởng tài nguyên để đạt tới mục đích đôi bên cùng có lợi. Tây Lạp Mộc Luân hi vọng quân Lam Vũ có thể đem công xưởng mở trên cao nguyên Huyết Sắc, cung cấp điều kiện tiện lợi để cao nguyên Huyết Sắc công nghiệp hóa và thương nghiệp hóa.
Ở cuối bức thư, Tâp Lạp Mộc Luân khẩn cầu Dương Túc Phong, có thể tiếp kiến lãnh tụ tương lai của người Vũ Chân là Phỉ Cách La Á. Phỉ Cách La Á chính là con trai lớn của ông ta, cũng là người trẻ tuối nhất xuất sắc nhất của người Vũ Chân, hắn có nghiên cứu rất sâu sắc đối với hệ thống kinh tế của quân Lam Vũ.
Sau khi xem xong bức thư, Dương Túc Phong tiện tay đưa cho Cổ Đinh Tư và Tri Thu xem xét, cuối cùng giao cho Viên Ánh Lạc, để nàng tóm tắt lấy nội dung chủ yếu, thông báo cho các tướng lĩnh cao cấp khác của quân Lam Vũ và thành viên của hành chính ủy viên hội, để bọn họ cũng biết được chuyện này, nếu như thành ý của Tây Lạp Mộc Luân quả thực là xuất phát từ trong nội tâm, như vậy quân Lam Vũ sẽ chủ động phái người của hành chính ủy viên hội đi xử lý chuyện này.
Vào lúc này, vừa vặn đã xử lý xong thi thể của tên Long Ưng kỵ sĩ kia, hắn và Long Ưng của hắn đều được chôn cất. Đất đai ở nơi này rất ẩm ướt, quân Lam Vũ muốn đào một cái hố lớn cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Không biết là vì sao, Dương Túc Phong cứ lờ mờ cảm thấy có chút gì đó không ổn lắm, tựa hồ có chỗ nào đó mình làm chưa được hoàn mỹ, nhưng cụ thể là ở mắt xích nào thì lại không thể phân tích chuẩn xác ra được.
Cổ Tư Đinh có chút do dự, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vô ý giết chết tên Long Ưng kỵ sĩ này, Phỉ Cách La Á liệu có thể sẽ hoài nghi chúng ta có địch ý với bọn họ không?”
Tri Thu lạnh lùng nói: “Hắn đương nhiên là sẽ hoài nghi, giữa chúng ta và dân tộc du mục, đã khi nào tín nhiệm nhau chưa? Chúng ta sẽ không tin tưởng bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ không tin tưởng chúng ta. Quan hệ của chúng ta và dân tộc du mục trước nay đều căn cứ vào thực lực của hai bên để quyết định, chỉ cần thực lực của chúng ta đủ cường đại, thì chúng ta có giết chết phụ thân của Phỉ Cách La Á, hắn cũng không dám trở mặt với chúng ta, trừ khi hắn chấp nhận lấy toàn bộ chủng tộc người Vũ Chân liều mạng với chúng ta, nhận lấy kết quả toàn tộc bị tiêu diệt.”
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Là địch hay là bạn, đợi gặp Phỉ Cách La Á rồi hãy nói vậy.”
Vào lúc này, thiết giáp cung kỵ thủ của người Tây Mông tấn công càng thêm điên cuồng, tiếng súng vang vọng khắp tiền tuyến, Ai Đức Mông Đa đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất đi lý trí, không ngừng lùng sục binh lực mà mình có thể sử dụng được, sau đó xua toàn bộ bọn chúng tới trước nòng pháo của quân Lam Vũ. Bách Kích pháo do Trần Vân Phi chỉ huy, bởi vì liên tục phát xạ đã có hơn hai mgươi khẩu bị hỏng không thể dùng tiếp được nữa, nhưng hỏa pháo mãnh liệt vẫn đủ đánh cho cung kỵ thủ người Tây Mông nằm bẹp xuống đất, thi thể chất đống như núi ở trên chiến trường.
Đám người Đồ Tẫn Tru và Đao Vô Phong đều cảm thán, bọn họ chưa từng nhìn thấy kẻ địch phối hợp như thế, Dương Túc Phong muốn giữ chặt lấy bọn chúng thf bọn chúng thực sự bị giữ chặt. Dương Túc Phong muốn tiêu hao sinh lực của bọn chúng, là bọn chúng cứ như thế nối đuôi nhau xông lên phía trước cho tới tận khi bản thân bị pháo hỏa và mưa bom bão đạn xé nát mới thôi. Trong lịch sử chiến đấu của quân Lam Vũ, chưa từng có kẻ địch hợp tác như thế.
Bất quá tới sau này, cùng với thương vòng càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng có một bộ phận cung kỵ thủ người Tây Mông len lén lựa chọn rút lui, bọn chúng tránh khỏi sự giám thị của Ai Đức Mông Đa, lặng lẽ biến mất trong màn đêm mênh mông.
Dương Túc Phong trầm tĩnh nhìn đồng đồ đeo tay, đã hơn ba giờ sáng rồi.
Đồ Tẫn Tru sớm đã tới tiền tuyến đánh giết rồi, sở chỉ huy chỉ có một tham mưu trung đoàn tên là Hà Vị Thần, hắn đang cùng hai người Cổ Tư Đinh, Tri Thu tiếp tục thẩm tra đối chiếu con số thương vong, xem xét hiệu quả kế hoạch Long Kỵ binh đạt được. Nhìn vào kế hoạch Long Kỵ binh bắt đầu được tám tiếng mà xem thì hiệu quả đúng là không tệ, thiết giáp cung kỵ của người Tây Mông đã bị tiêu hao gần hết rồi, căn cứ vào số liệu ít nhất, thì cũng phải có trên sáu vạn cung kỵ thủ người Tây Mông táng mạng dưới nòng súng của quân Lam Vũ, quân Lam Vũ đã đạt được mục đích tiêu hao sinh lực của kẻ địch.
Hà Vị Thần cảm khái nói: “Ai Đức Mông Đa nên sớm phải rút lui rồi, chính ta tiến hành chính là chiến tranh lập thể hóa, căn bản không phải là điều mà những dân tộc lạc hậu ngu muội trên thảo nguyên có thể ứng phó được. Bọn chúng làm như thế là lao vào họng súng một cách vô ích…”
Dương Túc Phong tò mói: “Ngươi nói chiến tranh lập thể hóa ư? Thế nào là chiến tranh lập thể hóa?”
Hà Vị Thần nghiêm túc nói: “Quân Lam Vũ chúng ta đã có lục quân, hải quân, hải quân lục chiến đội, còn có cả pháo binh, không quân, vươn tới mỗi một tác chiến cao độ, chúng ta có thể thông qua rất nhiều con đường tác chiến cao độ, đây chính là chiến tranh lập thể hóa, lần chiến dịch này bộ đội phi dĩnh của không quân không tham chiến. Nếu như bộ đội không quân tham chiến, từ trên trời tới dưới đất, đều thuộc về chúng ta, căn bản không có không gian cho bọn chúng.”
Dương Túc Phong kỳ vọng hỏi: “Ngươi có nghiên cứu rất kỹ đối với chiên tranh lập thể hóa sao?”
Hà Vị Thần khiêm tốn nói: “Không dám nói là có nghiên cứu, chỉ dám nói là có chút suy nghĩ mà thôi. Chiến tranh lập thể hóa, quan trong nhất chính là hiệp đồng tác chiến, ví như chúng ta hiện giờ thường hay nói tới bộ binh và pháo binh hiệp đồng, nếu như có hải quân và không quân tham dự, như vậy hiệp đồng sẽ càng thêm khó khăn, nhất là trong trận chiến đổ bộ ở quy mô lớn, phối hợp giữa các binh chủng khác nhau sẽ vô cùng quan trọng, phải có công cụ thông tin thật tốt, có liên hệ thật tốt, nếu không sẽ làm các mắt xích rời rạc, tôi thấy thế này, công tác chúng ta nên làm trước tiên là thành lập một ban ngành chuyên môn, chuyên môn nghiên cứu vấn đề tác chiến phối hợp giữa các binh chủng, phải hình thành sách yếu lĩnh để cho mỗi một quan quân đều được biết.
Dương Túc Phong gật đầu.
Hà Vị Thần tiếp tục nói tới suy nghĩ của mình, một số suy nghĩ liên quan tới chiến tranh lập thể, không thể nói suy nghĩ của hắn thành thục lắm, cũng không thể nói suy nghĩ của hắn là chính xác. Nhưng có thể nhìn ra được Hà Vị Thần đúng là đã bỏ nhiều công sức vào phương diện này, trong đó có một số lý luận hoàn toàn phù hợp với tinh thần chỉ đạo tác chiến của hiện đại, điều này đối với một quan quân thiếu tá trưởng thành lên ở trong quân Lam Vũ mà nói, thực sự là một chuyện hiếm có.
Cổ Tư Đinh và Tri Thu đều cảm thấy mở rộng tầm mắt, đây là lĩnh vực mà hai người bọn họ đều không dính dáng tới.
Đúng thế, hiện giờ quân Lam Vũ phải nên nghiên cứu trước vấn đề hiệp đồng tác chiến giữa các binh chủng khác nhau rồi.
Cái tên Hà Vì Thần, cũng từ đó lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu Dương Túc Phong.
“Phong lĩnh, Ai Đức Mông Đa tựa hồ có hành động muốn rút quân…” Đao Vô Phong vội vội vàng vàg chạy về báo cáo.
Đám người Dương Túc Phong gấp gáp đứng lên, nâng kính viễn vọng lên nhìn. Quả nhiên người Tây Mông đang tập trung binh lực còn sót lại, nhưng lại không tiếp tục phát động tấn công, mà là dần dần rút lui có chủ đích. Ở địa phương xa hơn nữa, rất nhiều người Tây Mông đang tháo dỡ lều bạt của mình, bao gồm cả hoàng kim doanh trướng của Ai Đức Mông Đa ở trong đó, đều đã bị dỡ ra, phân chia chất lên những cỗ xe ngựa gọn nhẹ, thuận theo đường chạy về phía phương bắc.
Ai Đức Mông Đa không còn cách nào khác, chỉ đành chấp nhận vận mệnh thất bại, truyền mệnh lệnh rút quân, cung kỵ thủ người Tây Mông đã mất đi quá nhiều sinh lực, không còn khả năng tiếp tục công kích nữa, cho dù sau khi hắn trở về cao nguyên Huyết Sắc vị trí đại hãn của bản thân sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu như hắn còn không chịu rút quân, thì sợ là hắn không còn cơ hội trở về cao nguyên Huyết Sắc nữa.
“Trần Kiếm Phi đã tới vị trí chỉ định hay chưa?” Dương Túc Phong trầm tĩnh hỏi.
Trần Kiếm Phi suất lĩnh trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, gánh vác trọng trách ngăn cản người Tây Mông rút lui, ví trí của hắn là trọng yếu nhất.
“Còn thiếu một chút nữa, nhưng hẳn là cũng có thể ngăn cản đường lui của Ai Đức Mông Đa rồi.” Tri Thu rất mau liên hệ được với trung đoàn hải quân lục chiến thứ năm, phát hiện đối phương vẫn đang cấp tốc hành quân, nhưng đã cách mục tiêu rất gần rồi.
“Tốt lắm! Truyền lệnh xuống, chúng ta phản kích!” Dương Túc Phong quyết đoán nói.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu