I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 341: Kỵ Binh Liệp Ưng Bay Liệng (hạ) (phần 3)
nh ban mai vừa mới ló ra, bình nguyên của Hổ Xuyên Đạo liền được tắm trong ánh mắt trời thuần khiết, trông vô cùng nhu hòa và mỹ lệ, mặt đất cũng bị ánh mắt trời chiếu rọi thành màu hoàng kim, giống như một bức tranh phong cảnh ở trong viện bảo tàng. Đám người Hàn Giai thúc chiến mã, phi ngựa như bay trong bình nguyên giống như tranh vẽ này, hưởng thụ cảm giác như được bay liệng, vào thời khắc đó hắn cảm thấy mình thực sự đã bay lên, có rất nhiều người cũng nói, Liệp Ưng là bay liệng, nhưng từ sau khi gia nhập quân Lam Vũ, Hàn Giai đều chưa từng được bay liệng, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội bay liệng rồi.
Thế nhưng bỗng nhiên, trên không trung có một tiếng kêu giống như tiếng thương ưng cắt đứt cảm giác bay liệng của Hàn Giai, hắn nhạy bén ý thức được có chuyện không ổn, vì thế tức tốc ghìm cương chiến mã lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thấp thoáng hắn có thể nhìn thấy một bóng đen cực lớn đang từ trong tầng mây lướt qua, nhưng bóng đen đó là cái gì, thì lại không nhìn được rõ ràng.
“Kỵ binh của kẻ địch!” Bất thình lình, Cẩu Oa thét lên lanh lãnh.
Hàn Giai lập tức cúi đầu xuống, thuận theo hướng ngón tay của Cẩu Oa, nâng kính viễn vọng lên, quả nhiên hắn nhìn thấy ở địa phương cách chỗ bọn họ ước chừng ba nghìn bốn trăm mét, có mười mấy nhân vật trang phục kiểu kỵ binh, sở dĩ nói như vậy là bởi vì bọn họ mặc dù không phải là kỵ binh, hơn nữa cũng mang theo vũ khí, nhưng rất rõ ràng rằng, bọn họ không phải là cung kỵ thủ của người Tây Mông.
“Đây không phải là cung kỵ thủ của người Tây Mông.” Hàn Giai cẩn thận nói.
Bốn chiến sĩ khác đều đưa mặt nhìn nhau, rồi tiếp đó đều hâm mộ nhìn kính viễn vọng trước ngực Hàn Giai, bọn họ đều rất tò mò về thứ đồ chơi này, có thể đem thứ ở rất xa cũng có thể nhìn hết sức rõ ràng, chỉ đáng tiếc, chỉ có tổ trưởng của tiểu tổ trinh sát mới được trang bị, nếu như tiểu tổ trinh sát bị giải tán rồi, chiếc kính viễn vọng này cung phải thu hồi lại.
Hàn Giai hạ kính viễn vọng xuống cho bốn người bọn họ lần lượt đổi nhau xem, bọn họ quả nhiên mau chóng phát hiện ra những kỵ binh đó đúng là không phải cung kỵ thủ của người Tây Mông, nhưng đều không nhìn ra bọn họ là người thế nào, trang phục của bọn họ đều vô cùng bình thường, nhìn qua giống như đám đánh thuê vào nam ra bắc, nhưng không có dấu hiệu của mình.
Nam kỵ binh Liệp Ưng lại một lần nữa đưa mặt nhìn nhau, đều không thể phán đoán ra được thân phận của nhưng kỵ binh này, xuất hiện ở nơi này, không phải là cung kỵ thủ của người Tây Mông thì còn có thể là ai chứ? Bọn họ ngẫu nhiên xuất hiện ở nơi này, hay là chuyên môn xuất hiện ở nơi này? Bọn họ mang thiện ý hay ác ý với quân Lam Vũ? Những điều này đều phải làm rõ ràng, nếu không thì không thể nào báo cáo cho thượng cấp.
Chính đang lúc hồ nghi, thì đột nhiên một tiếng ưng kêu chói tai từ trên không trung truyền tới, Hàn Giai vọi vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở ngay phía trên đỉnh đầu của mình, một con Long Ưng cực lớn đang bay quanh, tựa hồ muốn từ trên không trung hạ xuống, ở trên Long Ưng, còn có nhân viên toàn thân màu đỏ sậm, áp sát lên cổ của Long Ưng, từ trên cao nhìn bọn họ chằm chằm như hổ đói.
Cẩu Oa thét lên :” Long Ưng kỵ sĩ!”
Trong lòng Hàn Giai ớn lạnh, những chiến sĩ kỵ binh quân Lam Vũ khác sắc mặt cũng hơi biến đổi.
Long Ưng kỵ sĩ.
Không sai!
Bay cao ở trên không trung, chính là binh chủng Long Ưng kỵ sĩ mà chỉ riêng người Vũ Chân mới có.
Ở trên đại lục Y Vân, Long Ưng kỵ sĩ dứt khoát là một trong số những binh chủng đặc sắc nhất, Long Ưng chính là một loại sinh vật có linh tính sống ở trên vách núi dựng đứng ở sâu trong cao nguyên Huyết Sắc, bề ngoài của nó có hơi giống rồng, lại có chút giống ưng, so với rồng thì nhỏ hơn, nhưng so với ưng thì lớn hơn, đôi cánh của Long Ưng rất dài, năng lực chở nặng cũng rất mạnh, Long Ưng trưởng thành có thể vận chuyển được vật thể ước chừng một trăm ba mươi cân, bởi thế, người Vũ Chân đương địa đem Long Ưng trải qua thuần hóa và bồi dưỡng đặc biệt, sử dụng làm vũ khí chiến tranh bí mật.
Long Ưng trưởng thành được thuần dưỡng ra có thể mang theo môt nam tử thể trọng hơi nhẹ một chút, hoặc là chở theo một nữ nhân thân thể cường tráng, đưa họ lên trên không trung cả ngàn mét, giang cánh bay lượn. Long Ưng sau khi được thuần dưỡng, khả năng công kích rất mạnh, có thể dưới sự chỉ dẫn của kỵ sĩ, công kích nhân viên và vũ khí công thành của kẻ địch, hai móng của nó cực kỳ mạnh mẽ, có thể trong chớp mắt bóp đứt yết hầu của một người trưởng thành, trở thành chiêu sát thủ làm người ta khiếp sợ nhất của Long Ưng. Đồng thời, nam kỵ sĩ hoặc là nữ kỵ sĩ ở trên lưng Long Ưng còn có thể từ trên cao phát xạ cung tiễn xuống phía dưới, hạ sát mục tiêu có giá trị nhất của quân địch.
Do sự tồn tại của Long Ưng kỵ sĩ, người Vũ Chân đã từng trở thành kẻ thống trị của cao nguyên Huyết Sắc, loại sinh vật từ trên trời giáng xuống này không phải là vũ khí bình thường có thể kháng cự được, chỉ có thể dựa vào mưu kế để thủ thắng. Bất quá sau này, bời vì khí hậu của cao nguyên Huyết Sắc thay đổi, Long Ưng càng ngày càng ít, người Vũ Chân thuần dưỡng Long Ưng có độ khó tựa hồ cũng gia tăng, số lượng Long Ưng kỵ sĩ mà người Vũ Chân sở hữu lúc trước nhiều nhất là năm trăm người, tới hiện giờ nghe nói không được năm mươi người, do đó mất đi cơ hội tranh bá cao nguyên Huyết Sắc.
Nghe thấy tiếng kêu của Long Ưng tựa hồ như muốn phát động công kích, Cẩu Oa nâng súng chuẩn bị xạ kích, nhưng bị Hàn Giai ngăn lại.
Những kỵ sĩ Long Ưng này không phải là của người Tây Mông, mà là của người Vũ Chân, Hàn Giai tạm thời không có cách nào phán đoán được bọn họ rốt cuộc có địch ý hay không. Dương Túc Phong cũng không hề chỉ thị rõ ràng, rốt cuộc người Vũ Chân là kẻ địch hay là bằng hữu của quân Lam Vũ. Phán định người khác là bạn hay địch không phải là công tác mà Hàn Giai phụ trách, công tác của hắn là đem chuyện này nhanh chóng báo lên trên.
Tin tức Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân xuất hiện ở Hổ Xuyên đạo rất nhanh được truyền tới chỗ Phong Phi Vũ, rồi ngay tức khắc được truyền tới chỗ Dương Túc Phong. Dương Túc Phong mau chóng đưa ra chỉ thị, tạm thời không coi người Vũ Chân là kẻ địch, không chủ động xuất kích, nhưng nếu người Vũ Chân chủ động gây sự thì sẽ chủ động phản kích, đối với những kỵ sĩ Long Ưng thần bí trong truyền thuyết mà nói, Dương Túc Phong vẫn luôn tràn đầy hứng thú, trước khi phi dĩnh của quân Lam Vũ chưa có cách nào phát huy uy lực ở quy mô lớn, có thể kiếm được mấy còn Long Ưng mà chơi cũng không tệ, bất quá Long Ưng chính là của vật báu giữ nhà của người Vũ Chân, khẳng định là không dễ dàng giao cho mình được.
Hơn nữa, Long Ưng trưởng thành chở nặng không quá một trăm ba mươi cân thì có tác dụng gì chứ? Cho dù muốn dọa dẫm kẻ địch thì hiệu quả của phi dĩnh cũng lớn hơn, nghĩ một lúc, Dương Túc Phong liền không có mưu đồ với Long Ưng kỵ sĩ nữa.
Trên thực tế, khi Hàn Giai vừa mới báo cáo hoàn tất, thì Long Ưng kỵ sĩ của người Vũ Chân đã chủ động biến mất, chẳng những Long Ưng kỵ sĩ biến mất, ngay cả những người vừa rồi hẳn là kỵ binh người Vũ Chân cũng biến mất, bất kể Hàn Giai di động kính viễn vọng như thế nào cũng không thể tìm kiếm ra tung tích của bọn họ được nữa.
“Người Vũ Chân xuất hiện ở nơi này làm cái gì?” Cẩu Oa nghi hoặc hỏi.
“Không biết.” Hàn Giai nói, trước nay động não không phải là sở thích của hắn.
Những kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ khác tựa hồ cũng có cái bệnh như vậy, đều không thích động não, nếu bọn họ đã đem điều nhìn thấy báo cáo lên trên rồi thì chuyện còn lại chỉ đợi mệnh lệnh của thượng cấp nữa thôi.
Tiếp tục tiến lên, không lâu sau tiểu phân đội trinh sát do Hàn Giai suất lĩnh tiến vào địa khu Đặc Mạt Khắc.
Nhìn từ trên bản đồ, địa khu Đặc Mạt Khắc đã ở phía sau lưng cung kỵ thủ người Tây Mông, thế nhưng ở nơi này, bọn họ không hề gặp phải bất kỳ kẻ địch nào. Nói một cách chính xác thì bọn họ chẳng gặp được bất kỳ ai cả, tới ngay lão bách tính bình thường cũng không có, bọn họ càng đi lên phía bắc thì càng cảm thấy mình đang đi vào khu vực tận cùng của thế giới vậy.
Khi xưa đế quốc Quang Minh do Bộ Thủ lãnh đạo nhiều lần tấn công Ma Ni giáo ở Hổ Xuyên đạo, luôn đem vùng đất phía bắc của Hổ Xuyên đạo làm chiến trường, ngươi qua ta lại, triển khai cuộc chiến giằng co kịch liệt. Không chịu đựng được chiến hỏa đồ sát, người dân ở nơi này đều lần lượt chuyển đi, chỉ còn lại mảnh đất vàng khô cằn và những căn phòng sập xệ. Do nơi đây không có ai làm ruộng và trong coi, ruộng đồng ở nơi này đã thoái hóa từng vùng từng vùng một, rất nhiều địa phương thậm chí còn xuất hiện hiện tượng hoang mạc hóa, bão cát từ phương bắc thổi tới không ngừng tập kích bọn họ, làm bọn họ cảm thụ được cảm giác chưa từng có.
Đám người Hàn Giai thúc ngựa đi dạo trên những con đường thành thị đã bị vứt bỏ của Đặc Mạt Khắc, kỳ thực nơi này đã không còn có thể được gọi là đường nữa rồi, bởi vì không có người cũng không có bất kỳ vật thể và vật tư nào đáng để chú ý, đường phố nơi này đều là đất cát phủ dầy, phòng ốc ở hai bên đường cũng bị gió cát quét qua, rất nhiều căn phòng đều có một nửa bị chôn vùi trong cát.
“Chúng ta có phải cũng nên kiếm chỗ mà uống nước chứ?” Cẩu Oa cấp thiết nói.
Hàn Giai gật đầu, bọn họ hành quân đường xa, bình nước quân dụng gần như đã uống hết rồi, phải được bổ sung hữu hiệu.
Thế nhưng, ngay lúc bọn họ đang tìm kiếm nguồn nước thì đột nhiên bọn họ phát hiện, từ thị trấn phía tây bắc, có một đơn vị bộ đội hành quân đường bộ chầm chậm đi tới.
Hàn Giai nâng kính viễn vọng lên nhìn, một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc, vùng đất hẻo lánh hoang vu như thế này, sớm đã bị bỏ hoang nhiều năm, sao còn có bộ đội xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa là còn là bộ đội bộ binh.
Nhìn bộ đội bộ binh đang tiến thẳng tới, Hàn Giai càng cảm thấy thêm kinh ngạc, lúc mới bắt đầu, bọn họ nhìn thấy đúng là một đơn vị quân đội, một đơn vị quân đội lếch thếch thê thảm, khối giáp trên người bọn họ đã rách nát, vũ khí quá nửa đều là rỉ sét mục nát, chỉ có người còn coi là có tinh thần, nhưng càng về sau này, bọn họ càng cảm thấy không đúng lắm, bởi vì số lượng của đội quân này không hề nhiều, theo phía sau quân đội chính là rất đông cư dân đi tay không còn mang theo những cỗ xe ngựa chở đầy vật tư sinh hoạt nặng trĩu, trên xe không ngờ ngay cả chăn màn chiếu manh đều có cả, nói là một đơn vị quân đội chẳng bằng nói là một dân tộc lưu vong.
Hàn Giai cầm ngang súng, ngăn đường đi của bọn họ, nghiêm giọng quát: “Các ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Quân đội từ trước mặt tới mới ban đầu còn không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Giai, đột nhiên phát hiện Hàn Giai xông ra, tức thì giật mình kinh hãi, bộ đội tiên phong lập tức ngồi xổm xuống, đem trường mâu cắm vào trong đất cát trước mặt, đề đề phòng kỵ binh đột kích, còn phía sau trường mâu thì cung tiễn thủ giương cung lắp tên sẵn sàng đón địch, nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của Hàn Giai như gặp phải đại địch, hành động của bọn họ làm kinh động tới đồng bạn kỵ binh Liệp Ưng bên cạnh Hàn Giai, bọn họ cùng đem nòng súng nhắm chuẩn vào đối phương.
Chiến sự tựa hồ có thể nổ ra bất kỳ lúc nào.
Hàn Giai khẽ đem bàn tay của mình hướng xuống dưới, ra hiệu mình không có địch ý, nhưng đối phương vẫn không giải trừ cảnh giới, trường mâu vẫn cứ cắm vào mặt đất, mũi thương nghiêng nghiêng hướng về phía trước, mũi tên bén nhọn vẫn cứ lắp trên giây cung, chỉ cần buông tay ra một cái sẽ rời cung phóng đi, thấp thoáng còn nhìn thấy hậu phương của bọn họ cũng có một số sự điều chỉnh, tựa hồ có nhiều nhân viên vũ trang đang đem nhân vật trọng yếu bảo vệ.
Hàn Giai giơ tay lên nói: “Chúng tôi là bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ, các người là ai?”
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu