Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330: Bí Mật Ngươi Không Nên Biết (thượng) (phần 2)
ỗ Ni cuồng chiến sĩ La Dật Phong xông tới bên cạnh khoang thuyền, các ống phóng rốc két, khoảng cách hai bên không tới năm mươi mét, quả thực ngay cả ngắm bắn cũng chẳng cần, bóp cò một tiếng, đạn rốc két như nổ tungngay trước mặt hắn, chiếc chiến đấu hạm kia bị bắn trúng mạn trái phía trước, nổ ra một cái lỗ hổng lớn cao bằng hai người, bất quá chiếc chiến đấu hạm này thân thuyền vô cùng vững chãi, mặc dù bị đạn rốc két bắn trúng, nhưng vẫn đứng sừng sững không đổ.
La Dật Phong nhổ một bãi nước bọt vào lòng bàn tay, lại bồi thêm một quả rốc két nữa, từ cái lỗ hổng kia bắn vào, sau khi phát nổ, chiếc chiến đấu hạm kia cuối cùng không thể kiên trì được nữa. Mũi thuyền bị bắn nổ chầm chậm chìm xuống, đuôi thuyền chổng lên cao, cuối cùng cả chiếc chiến đấu hạm cắm đầu vào đại hải, gây nên một xoáy nước cực lớn, xoáy nước còn đem hai chiếc thương thuyền cỡ nhỏ kéo mạnh vào dưới đáy biển.
Từ Bân dẫn chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lục tục nhảy xuống thuyền, xông lên cầu tàu, nhưng thấy cầu tàu đã hết sức rối loạn rồi, khắp nơi đều là đám người bỏ chạy rối loạn, kịch chiến ở cự ly gần như thế, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, còn cả pháo đạn bay lung tung, với chiến đấu hạm bị đánh chìm đều tạo thành một cảnh khủng bố nhất từ niên đại Đường Lang tới nay ở trên cảng Roberts, làm cho những công nhân vận chuyển và ông chủ thương thuyền ở trên cầu tàu đến trợn mắt há mồm, không hiểu ra làm sao, nhưng bản năng sinh tồn rất nhanh làm bọn họ tỉnh táo lại, bọn họ quay người co cẳng chạy ngay.
Một tiểu đội cảnh vệ bến tàu mặc đồng phục màu đen xông tới, trong tay huơ huơ trường mâu, từ đằng xa hô lớn: “Đứng lại! Đứng lại! Còn không đứng lại sẽ ném trường mâu đấy!” Kết quả là lời còn chưa dứt đã bị Phùng Dịch Thanh cho một tràng đạn bắn gục toàn bộ, có tên thương binh còn nằm trong vũng máu, rên siết nói với vẻ không thể tin nổi: “Các ngươi... các ngươi vì sao không ném trường mâu... các ngươi vi phạm quy tắc cuộc chơi...”
Vương Văn Đạt tiến tới đạp cho hắn một cái, lạnh lùng nói: “Chúng ta là kẻ chuyên đặt ra quy tắc cuộc chơi đấy.”
Bất thình lình lại có càng nhiều cảnh vệ của bến tàu xông tới.
Tạch tạch tạch....
Sùng tiểu liên trong tay Phùng Dịch Thanh không ngừng rít lên.
“Quân Lam Vũ!”
“Quân Lam Vũ!”
Ở trong sự hỗn loạn đó, có người kêu ầm cả lên, hơn nữa âm thành càng ngày càng lớn, càng ngày càng xa. Tựa hồ cả cái cảng Roberts đều đang hô lên cái tên quân lam Vũ. Rất rõ ràng là thân phận của bọn Từ Bân bị bại lộ rồi.
Thương Hải cầm súng Mauser đứng trên cầu tàu, bình tĩnh nhìn các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, còn những thủy thủ của chính bản thân toàn bộ đã an toàn rút lui, đồng thời mang theo tất cả vật tư quân nhu. Lúc này mới đưa ra một dấu hiệu phá nổ với La Dật Phong phụ trách đoạn hậu, La Dật Phong ra hiệu đáp lại là đã hiểu, Thương Hải liền quay đầu bỏ chạy.
La Dật Phong chạy thật nhanh mấy bước, hạ ống phóng rốc két xuống, đem ba khối thuốc nổ dẻo buộc lại với nhau, sau đó ném lên trên khoang thuyền Hỏa Hồ Điệp. Loáng thoáng tựa hồ còn nghe thấy tiếng kêu gào thống khổ của nữ nhân, nhưng La Dật Phong xuất thân là Lỗ Ni cuồng chiến sĩ, sau khi gia nhập quân Lam Vũ mới đổi tên, cho nên chẳng có cảm giác gì đối với nữ nhân, đối với tiêng kêu gào thảm thiết và rên siết bên cạnh sớm đã quen như không thấy, làm ra vẻ không nghe thấy, vác ốc phóng rốc két lên rồi quay người chạy ngay.
Mười giây sau, Hỏa Hổ Điệp phát ra tiếng nổ kịch liệt, đem chiếc chiến đấu hạm bên cạnh không bị thương kéo xuống nước theo, tiếng nổ đinh tai nhức óc, ánh lửa xông lên trời, tai bay vạ gió làm rất nhiều chiếc thuyền bên cạnh đều vì thế mà bị liên lụy, tức thì gây nên một sự khủng hoảng chưa từng có ở cửa cảng, rất nhiều chiếc thuyền đều ra sức muốn thoát đi, nhưng trong lúc tranh cướp đường với nhau, rất nhiều chiếc va đụng vào một chỗ, lấp kín đường đi không thể nhúc nhích được nữa, một chiếc chiếc chiến đấu hạm thấy tình hình không ổn, chẳng ngờ lại dùng hỏa pháo mở đường, dùng tạc đạn đem tất cả những chiếc thuyền ở trước mặt mình phát nổ, sau đó cướp đường bỏ chạy, những chiếc chiến đấu hạm khác cũng học y theo, cả cảng Roberts tức thì tiếng pháo không ngớt, giống như là đại chiến thế giới vậy.
Thương hải lau mồ hôi trên đầu, ngạc nhiên nhìn cửa cảng pháo hỏa ngút trời, không kìm được thốt lên: “Không phải chứ? Náo nhiệt như vậy sao?”
Từ Bân chỉ huy các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xông lên cầu nổi ở bến tàu, nhưng thấy cảng Roberts sau lưng đang náo nhiệt, nơi đó đã trở thành một khung cảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là những đoàn người bỏ chạy tứ tán, tiếng pháo nổ kịch liệt ở bến tàu, còn cả tiếng phát nổ dữ dội, làm chấn động cả cảng Roberts, bọn họ mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng ý thức được chuyện không ổn, rất nhiều người thét lên kinh hoàng: “Quân Lam Vũ tới rồi! Quân Lam Vũ tới rồi!” “ A Phương Tác tới rồi! A Phương Tác tới rồi!” Sau đó vội vội vàng vàng thu thập quầy hàng bỏ chạy, trên đường khắp nơi đều là những loại thức ăn như khoai lang và mít lăn lông lốc.
Trong thời gian không tới năm phút, Từ Bân phát hiện ra trên những con đường mà mình có thể nhìn thấy đã không còn bóng người nữa, chỉ còn mấy con chó nhỏ hết sức đáng thương nấp đằng sau thùng rác, nhìn bản thân với vẻ kinh hoàng.
Thương Hải vỗ đầu vai hắn, bình thản như không nói: “Muốn kiếm miếng ăn trên đất hải tặc, thì điều đầu tiên phải học là biết bỏ chạy, vừa nhìn thấy điều không ổn là chạy ngay, tránh thật xa chỗ thị phi, những kẻ này động tác còn chậm đấy, dựa theo tiêu chuẩn, bọn chúng phải rút đi trong vòng ba phút rồi.
Từ Bân thầm kêu mở rộng tầm mắt, sau đó trầm tĩnh nói: “Chúng ta đi về phương hướng nào đây?”
Cảng Roberts là một cái cảng hình móng ngựa chữ U, cửa cảng bị kẹp ở giữa, hai bên là núi đá lởm chởm. Hơn nữa từ đằng xa có thể nhìn thấy rất nhiều động đá, bọn họ tới cảng Roberts, vốn là muốn xem xem cái bữa tiệc của hải tặc kia là như thế nào, nhưng hiện giờ xem ra thì hình như không được hoan nghênh lắm. Hai người đều có thể nghe thấy rõ ràng tiếng ốc biển (như tù và trên đất liền) từ mọi phương hướng của cảng Roberts vang lên, đây là hiệu lệnh tấn công cho thấy gia tộc Hải Lôi Đình chuẩn bị phản kích, quá nửa bọn chúng cho rằng mình đã bị quân Lam Vũ công kích.
Thương Hải quyết đoán nói: “Lên núi, chui vào trong động, đợi chỉ thị của lão đại.”
Tất cả các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều theo phương hướng chỉ định, dùng hỏa lực mãnh liệt mở đường, yểm hộ xen kẽ nhau tiến lên, hai bên con đường ở cảng Roberts đều là cỏ gai, thậm chí còn cao hơn cả đầu người, phòng ốc đều là loại nhà sàn kiểu nhiệt đới, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được đường đi của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ để phong tỏa, bất quá đáng ghét nhất vẫn là đội cảnh vệ của gia tộc Hải Lôi Đình không ngừng xông ra, trong tay bọn chúng đều cầm đại khảm đao cái loại dùng để chém mía, không cẩn thật một chút thôi là cả người lần súng đều bị chém đứt.
May mắn là Thương Hải vô cùng quen thuộc với động tác của bọn chúng, hơn nữa súng Mauser cũng đúng là rất tiện dụng, cho dù kẻ địch ở địa phương cách mình chưa tới hai mét, vẫn có thể cho một phát súng bắn nát bét mặt kẻ địch. Khi cần thiết thì dao găm cũng là biện pháp giải quyết rất tốt, bốn lạng đẩy ngàn cần, chỉ cần nhẹ nhàng hất một cái, sau đó dao găm thuận tay lướt qua cổ kẻ địch, là kẻ địch cùng với cả thanh đao kia cùng nhau đổ xuống bên đường, không cách nào dậy nổi nữa.
Cảng Roberts đột nhiên bị tập kích đúng là đã rơi vào hỗn loạn, thực lực của gia tộc Hải Lôi Đình cơ bản đều ở trên đại dương, quân đội ở trên lục địa không nhiều lắm. Trong con mắt của bọn chúng, kẻ địch khẳng định phải phá hủy hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình trước sau đó mới lên bờ, nhưng lại không ngờ rằng đám người Từ Bân hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ, không cẩn thận đã làm cho gia tộc Hải Lôi Đình luống cuống chân tay.
Hải Lôi Đình một mặt ra lệnh thật mau chóng điều động quân đội đi đối phó với quân Lam Vũ, một mặt khác nghiêm lệnh hải quân theo dõi mặt biển, hắn cho rằng đây tám chín phần mười là kế điệu hổ ly sơn của quân Lam Vũ, đem sức chú ý của mình tập trung lên nhóm nhỏ quân Lam Vũ này, sau đó hải quân của quân Lam Vũ thình lình vào lúc mình không chú ý, dốc đại quân tấn công cảng Roberts.
Theo cùng mệnh lệnh của Hải Lôi Đình, hạm đội của gia tộc Hải Lôi Đình chầm chậm bơi ra khỏi quân cảng ban đầu, một số quân hạm tuần tra trên biển cũng bắt đầu tập trung, bọn chúng bày ra một hàng ngang hơi cong cong trên mặt biển, họng pháo đen ngòm ngòm chi chít đều chắm chuẩn ra bên ngoài cảng Roberts. Đồng thời bọn chúng cũng lợi dụng đại pháo ở một mặt khác của mạn thuyền oanh kích nhóm nhỏ quân Lam Vũ ở cảng Roberts.
“Dùng hỏa lực mãnh liệt nhất, tiễn bọn chúng lên thiên đường.” Bước lên kỳ hạm “ Hoàng gia phương chu” của mình, Hải Lôi Đình uy phong lẫm liệt ra lệnh.
Uỳnh uỳnh uỳnh....
Uỳnh uỳnh uỳnh....
Vô số đạn pháo phát nổ ở cảng Roberts, toàn bộ hạm đội hải tặc của gia tộc Hải Lôi Đình đều nổ pháo bắn về phương hướng quân Lam Vũ, đạn pháo rơi vào trong bãi cỏ sau con đường, rơi ở phía trước bến cảng, đem cả cửa cảng Roberts bao trùm trong khói súng mịt mù. Từ Bân và Thương Hải kinh ngạc vô cùng, Hải Lôi Đình hạ lệnh nổ pháo xạ kích, cứ giống như là bản thân hắn đang tấn công cảng Roberts vậy.
Quả nhiên, trong hỏa pháo mãnh liệt rất nhiều công trình kiến trúc của cảng Roberts trở thành hư vô, không ít người bị thương vong, tiếng kêu gào và tiếng khóc đan xen vào nhau, giống như ngày tận thế vậy. Nhưng Hải Lôi Đình căn bản không để ý tới sự tồn vong của bọn họ, phải khó khắn lắm Hải Lôi Đình mới hạ lệnh ngừng xạ kích, cả cảng Roberts cơ bản đã bị san thành bình địa.
Dưới sự chỉ huy của Từ Bân, các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ toàn bộ đều an toàn tiến vào hang núi, chỉ nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đùng ở bên ngoài, còn cả những ánh lửa không ngừng lóe lên. Bên ngoài đang đất rung núi chuyển, trời trăng ảm đạm, nhưng đối với người ở trong động mà nói, lại giống như là xem náo nhiệt vậy.
Động đá vôi ở trên đảo Tinh Gia Khắc thực sự quá nhiều, cái động mà bọn họ tiến vào có diện tích vô cùng lớn, hơn nữa cũng vô cùng cao, xem ra tựa hồ cũng thường có người đi vào chơi đùa, rất nhiều chỗ trống nhắn bóng, có chỗ thậm chí còn đào bậc thang, bậc thang cũng nhẵn thín, dường như thường xuyên có người đi qua nơi này.
Đội cảnh vệ của gia tộc Hải Lôi Đình ở ngoài cửa ý đồ công kích hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ ở bên trong cổng, kết quả bị quân Lam Vũ ở bên trên đuổi cho té đái vãi phân, mau chóng rụt vòi trở lại. Trong bộ phận tạo nên lực lượng vũ trang của gia tộc Hải Lôi Đình, thì lục quân gần như có thể không cần nhắc tới, căn bản là chẳng hề có sức chiến đấu gì, tới ngay cả Hải Lôi Đình cũng mau chóng phát giác ra đây không phải cách, hắn từ trên quân hạm tổ chức mấy trăm trên thủy thủ kiêu dũng, chuẩn bị đối phó với quân Lam Vũ, nhưng quan chỉ huy của bọn chúng vừa mới lên bờ, đã bị một phát súng của Lạc Nham giết chết, những tên hải tặc còn lại động tác tức thì do dự hơn rất nhiều, chần chừ không dám tới gần cửa động.
Vương Văn Đạt và Phùng Dịch Thanh phụ trách đi dò đường, đi được quá nửa tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa làm mình lạc đường, trở lại báo cáo là cái động đá vôi này không có điểm cuối cùng, tựa hồ có thể đi tới đầu bên kia của đảo Tinh Gia Khắc, hơn nữa cứ đi được hai ba trăm mét lại có ngã rẽ, cũng không biết là thông tới hướng nào, khắp nơi đều là con sông ngầm hung hiểm, không cẩn thận mà rơi vào trong đó thì đến cái xác cũng chẳng còn.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu