They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 327: Không Quân! Không Quân! Không Quân! (hạ) (phần 1)
hế nhưng số lượng của thiết giáp cung kỵ quá nhiều, dưới hoàn cảnh không có chướng ngại kiên cố che chắn, đội đột kích Bạo Hùng không thể đối kháng với bọn chúng ở trên bình địa, Lâm Từ Luật chỉ đành hạ lệnh tạm thời rút lui. Đám thiết giáp cung kỵ được thể không chịu buông tha tiếp tục truy cản, kết quả là bị một cơn mưa đạn mãnh liệt của hải quân lục chiến đội do A Ba Đốn suất lĩnh bắn tới, mấy trăm trên thiết giáp cung kỵ ngã cắm đầu vào trong đống đổ nát.
“Như thế này không ổn! Quân địch quá nhiều!” Lâm Từ Luật thở hổn hển sốt ruột nói.
A Ba Đốn cũng thở gấp, mặc dù cũng sốt ruột y như vậy, nhưng tạm thời không thể làm gì khác, đống đổ nát của Bảo Ứng phủ quá bằng phẳng, vô cùng lợi cho thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa hoạt động ở tốc độ cao. Dưới hoàn cảnh không có che chở, hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ không có cách nào diệt trừ được toàn bộ bọn chúng.
Vào lúc này chỉ có Tri Thu còn xem như là bình tĩnh, không phải là hắn không gấp, cũng không phải là hắn khoanh tay ngồi mặc kệ cho Hứa Nho Long rơi vào trong tay quân địch. Nhưng hắn biết rất rõ, ở dưới loại tình hình này, cho dù sốt ruột cũng vô dụng, hắn phải bình tĩnh, mới có thể xử lý được hoàn cảnh trước mặt. A Ba Đốn là người rất thẳng thắn, hắn nói không hề sai, quân Lam Vũ xưa nay không hề thiếu dũng sĩ, chỉ thiếu người dùng đầu óc.
Từ trong kính viễn vọng, Tri Thu có thể nhìn thấy rõ ràng, Hứa Nho Long đã trèo lên lưng chừng núi, dưới núi cách hắn chừng một trăm mét, toàn là bộ binh nước Mã Toa truy cản đông nghìn nghịt, nhưng từ tốc độ leo núi mà xét. Hứa Nho Long được tiếp thụ huấn luyện chuyên nghiệp hiển nhiên là cao hơn một bậc, hắn chẳng những leo rất nhanh, hơn nữa còn thỉnh thoảng quay đầu lại nổ súng, đem những tên binh sĩ nước Mã Toa đuổi theo hắn dữ dội nhất một phát súng hạ gục, thi thể của bọn chúng liền lăn xuống theo dốc núi dựng đứng.
Tri Thu lập tức nghĩ ra biện pháp tăng viện cho Hứa Nho Long.
Hắn tự mình đi tới trận địa pháo binh, sai quan chỉ huy pháo binh giết sạch binh sĩ nước Mã Toa truy cản Hứa Nho Long, quan chỉ huy pháo binh đo đạc qua khoảng cách. Cảm thấy có chút khó khăn, ở cự ly xa như vậy, độ chuẩn xác của Bách Kích pháo không thể đảm bảo được, có khả năng bắn trúng trực tiếp Hứa Nho Long, hoặc là làm cho núi sụp xuống, đem Hứa Nho Long và binh sĩ nước Mã Toa cùng chôn sống.
Tri Thu khuôn mặt có chút vặn vẹo, nghiêm giọng quát: “Nổ pháo!”
Hắn tuyệt đối không thể để Hứa Nho Long rơi vào trong tay người Mã Toa, tiết lộ bí mật kỵ thuật liên quan tới phi dĩnh. Nổ pháo, có lẽ Hứa Nho Long còn có chút hi vọng sống sót, nếu như không nổ pháo, thì Hứa Nho Long chỉ còn một con đường chết, cho dù sau này vì ngộ sát Hứa Nho Long mà bị đưa tới tòa án quân sự, thì bản thân cũng phải làm như thế.
Quan chỉ huy pháo binh vẫn do dự, hắn không thể vì thế mà ngộ sát chiến hữu của mình.
Vừa vặn lúc này Trầm Tường Vân cũng gửi tới mệnh lệnh yêu cầu pháo binh nổ pháo.
Quan chỉ huy pháo binh không do dự nữa, lập tức hạ lệnh điều chỉnh số liệu pháo kích, sau năm giây ngắm bắn, phát pháo đạn chuẩn xác rơi trên ngọn núi đá, vừa vặn rơi xuống chỗ phía dưới cách Hứa Nho Long chưa tới mười mét, quan chỉ huy pháo binh sắc mặt trắng bệnh, trái tim vọt lên tới cổ họng, may mà sau khi đạn pháo rơi xuống, Hứa Nho Long vẫn bình yên vô sự, còn giơ ngón cái khen ngợi bọn họ, bọn họ mới yên tâm lại.
Pháo đạn phát nổ gây ra đá núi vỡ nát rất nhiều, những tảng đá vỡ này thuận theo dốc núi dựng dứng lăn xuống phía dưới, tức thì nện cho binh sĩ quân đội nước Mã Toa ở phía dưới khóc cha gọi mẹ, mấy tên bị đã đập cho vỡ đầu chảy máu ngay tại chỗ, có tên bị đá xô lăn thẳng xuống núi, những tên còn lại vội vàng tìm kiếm chỗ che chắn, lũ lượt ép mình sau những tảng đá không dám nhúc nhích.
Tri Thu hung hăng kêu lên: “Chơi! Chơi chết mẹ chúng nó đi!”
Những khẩu Bách Kích pháo khác cũng lần lượt nổ pháo, pháo đạn nối liền không ngớt tiếp sau đó lần lượt rơi vào trong đội ngũ binh sĩ nước Mã Toa, đem bọn chúng nổ cho thây chất đầy đồng, hoặc rơi trên dốc núi xuống, nổ cho đá bắn tứ tung, những tảng đá đổ xuống như nước lũ, nện cho đám binh sĩ nước Mã Toa ở phía dưới khổ không nói lên lời, bất kể là bọn chúng né tránh như thế nào, đều không chạy thoát được đá vỡ công kích. Chỉ đơn thuần dựa vào uy lực mà nói, những tảng đã vỡ lăn xuống này thương tổn đối với binh sĩ nước Mã Toa so với đạn pháo bắn trúng trực tiếp thì còn lớn hơn.
Vũ Văn Phân Phương nhìn thấy cảnh trên núi đá, giận tới mức khuôn mặt tú lệ cũng trở nên vặn vẹo, lần đầu tiên nàng rút đoản kiếm nguyên soái của mình ra, lạnh lùng quát với Mạc Nại Cơ: “Xuất động tất cả thiết giáp cung kỵ, công kích trận địa pháo của quân Lam Vũ, đem bọn chúng đạp bằng.”
Thiếu tướng Mạc Nại Cơ sắc mặt trắng bệch đi chấp hành mệnh lệnh.
Một chốc lát sau, tiếng vó ngựa của thiết giáp cung kỵ lại một lần nữa vang lên dồn dập, xông về phía trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, đội ngũ kỵ binh đông nghìn nghịt kia, đã không còn trật tự khuôn phép như vừa rồi nữa, mà tỏ ra cho chút chen lấn, giống như là muốn liều mạng với quân Lam Vũ vậy, bọn chúng giống như một trận gió quét qua mặt đất, mang theo khí tức tử vong, nhưng tiếng gió lại không dữ dội như vừa rồi nữa.
A Ba Đốn ngạc nhiên nói: “Xú bà nương kia nổi khùng rồi à?”
Lâm Từ Luật bình tĩnh nói: “Không, cô ta muốn pháo binh của chúng ta không rảnh rang được nữa.”
Tri Thu gật gù, trầm giọng nói: “Nhãn quang của Vũ Văn Phân Phương rất sắc bén, cô ta ý thức được giá trị của Hứa Nho Long, muốn bắt sống hắn. Vì Hứa Nho Long, cô ta chấp nhận dùng một sư đoàn thiết giáp cung kỵ ra trao đổi.”
A Ba Đốn nghi hoặc nói: “Vậy pháo binh của chúng ta…”
Tri Thu khẽ thở dài một hơi, khổ sở nói: “Chúng ta chỉ có thể cung cấp một phần yểm hộ thôi, chuyện của không quân cứ để bản thân không quân giải quyết đi, hi vọng Trầm Tường Vân có biện pháp cứu hắn ra.”
Dưới sự công kích tổng lực của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, pháo binh của quân Lam Vũ không thể không phân ra đại bộ phận lực lượng để ứng phó với thiết giáp cung kỵ của quân địch, chỉ có sáu khẩu Bách Kích pháo tiếp tục công kích quân đội nước Mã Toa truy cản Hứa Nho Long, tức thì uy lực giảm mạnh, những tên binh sĩ nước Mã Toa đó cũng dần dần quen với sự tập kích của những tảng đá vụn, dưới nghiêm lệnh của thiếu tướng Bách Kết Liệt, cho dù là thương vong nặng nề, vẫn cứ liều chết leo lên trên truy cản.
May mắn vào lúc này, phi dĩnh của Trầm Tường Vân đã tới được đỉnh cao nhất của ngọn núi, hạ xuống vị trí cách đỉnh núi chỉ chưa tới chục mét, đồng thời thả dây thừng thật dài xuống, đợi Hứa Nho Long tới. Trầm Tường Vân từ trên giỏ treo của phi dĩnh nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy cả Bảo Ứng phủ lại một lần nữa lại rơi vào hỗn chiến kịch liệt, đâu đâu cũng toàn ánh lửa, đâu đâu cũng là tiếng nổ.
Gần đó, có pháo đạn của Bách Kích pháo không ngừng rơi lên tảng đá ở giữa sườn núi, khiến cho đá vỡ rào rào, đem binh sĩ nước Mã Toa ở phía dưới đập cho hết sức khốn khổ. Trong thiết giáp cung kỵ đang phóng tới như bay, cũng không ngừng có pháo đạn rơi xuống, đem thiết giáp cung kỵ tiêu diệt trước khi bọn chúng có thể bắn ra cung tiễn. Khôi giáp và trường cung của thiết giáp cung kỵ, thậm chí là cả mũi tên, có khi bị bắn tung lên tới bầu trời có hơn ba mươi mét, sau đó chầm chậm rơi xuống.
Có lẽ là vì số lượng Bách Kích pháo của quân Lam Vũ quá nhiều, có khi ba bốn quả pháo đạn được bắn ra vào thời gian khác nhau lại rơi vào cùng một chỗ ở cùng một thời gian, không hẹn mà cùng phát nổ, tức thì uy lực tăng lên bội phần, ở xung quanh điểm phát nổ tạo thành một vòng xoáy cực lớn, đem tất cả người và vật ở trong vòng xoáy đó nuốt chửng. Trầm Tường Vân có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trung tâm vụ nổ khấy động lên vòng xoáy giống như mang theo một cỗ sức mạnh vô cùng vô tận, khuyếch tán ra bốn phía xung quanh, đem binh sĩ nước Mã Toa ở bên rìa xô đổ toản bộ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi hình thành lên một vùng đất trống không, cho tới tận khi vòng xoáy bị thiết giáp cung kỵ ở đằng sau tiến lên nhấn chìm.
Giao chiến kịch liệt lại một lần nữa kinh động tới thập tứ công chúa, nàng bất chấp sự khuyên can của Mễ Nặc Tư Lương Cách và lão thái giám Đông Phương Bất Bại, lặng lẽ xuất hiện ở trên bậc thềm của khách sạn trên núi. Ở trước mắt nàng, chiến đấu hết đợt này tới đợt khác như triều dâng sóng dậy, khắp mọi nơi là tiếng pháo tiếng súng, khắp mọi nơi là bóng dáng của thiết giáp cung kỵ, khôi giáp màu bạc của bọn chúng dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông bắt mắt vô cùng. Bọn chúng giống như bọt sóng bắn tung lên, từng đợt từng đợt xô vào trận địa của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, máu me bắn tung tóe trước trận địa.
Ở trong mắt thập tứ công chúa, đồng phục ngụy trang của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ chẳng dễ nhìn một chút nào, loại màu sắc này rất khó nhận ra được ở trên chiến trường, trừ phi bọn họ hoạt động thật rõ ràng, nếu không nếu bọn họ nằm dán mình trên mặt đất thì sẽ giống như từng bãi cỏ loang lỗ sắc màu, chỉ có dẫm lên trên mới biết được sự nguy hiểm của bọn họ. Chính bởi vì như thế, rất nhiều khi thiết giáp cung kỵ trong lúc lao đi như bay rất khó phân biệt được mục tiêu mình phải công kích, đợi tới khi phát hiện ra đối phương thì mình đã bị mưa đạn dồn dập bắn gục.
“Chúng ta cũng có đồng phục rất đẹp, bất quá không phải là dùng ở trên chiến trường.” Tri Thu điềm đạm mà trầm tĩnh giải thích, đối với nữ nhân có lẽ là chủ mẫu tương lai này, hắn hết sức thể hiện sự chu đáo và kiên nhẫn của mình. Hắn cảm thấy, bản thân có trách nhiệm và nghĩa vụ đại biểu cho Dương Túc Phong và quân Lam Vũ lưu lại cho đối phương ấn tượng đầu tiên thật khó quên, nói một cách chính xác thì, là lưu lại cho triều đình đế quốc ấn tượng đúng mực thỏa đáng.
“Thế khi nào thì ta mới có thể nhìn thấy đồng phục đẹp của các ngươi vậy?” Thập tứ công chúa kỳ vọng hỏi, mong đợi của nàng rất chân thành, không có chút kiểu cách nào, trải qua chiến đấu lên xuống thất thường, nàng đã dần quen với việc bình tĩnh đối diện với hết thảy mọi chuyện diễn ra xung quanh. Đối với quân Lam Vũ, đối với Dương Túc Phong, nàng cũng sinh ra cảm giác tò mò mạnh mẽ, hi vọng mình có thể thật mau chóng tới bên người Dương Túc Phong.
“Rất nhanh thôi, chỉ cần Vũ Văn Phân Phương đồng ý, là chúng ta có thể đi được rồi.” Tri Thu khẽ mỉm cười.
Thần tinh của thập tứ công chúa lúc mới đầu còn rất căng thẳng, tựa hồ rất sợ nghe thấy cái tên Vũ Văn Phân Phương, sau rồi mới phản ứng lại, lộ ra nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Vũ Văn Phân Phương… cô ta có thể đồng ý cho chúng ta đi không?”
Tri Thu bình thản đáp: “Cô ta đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng chúng ta sẽ ép cho cô ta phải đồng ý, chúng ta rất biết phải thuyết phục người khác như thế nào. Cách thức thuyết phục người khác thì có rất nhiều loại, quân Lam Vũ chúng ta đều thích dụng loại đơn giản nhất trực tiếp nhất.”
Thập tứ công chúa cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Tri Thù, như hiểu như không, bất giác ánh mắt dừng ở trên bầu trời xám xịt, rơi vào trầm tư, Tri Thu quay người muốn lặng lẽ rời đi, đột nhiên nghe thấy thập tứ công chúa kinh ngạc thốt lên: “Ấy? Cái người kia… đang đánh đu đấy à?”
Tri Thu theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy ở trên đỉnh núi đá, Hứa Nho Long đã thành công leo lên được sợi dây thừng Trầm Tường Vân thả xuống. Trầm Tường Vân khởi động phi dĩnh, đưa hắn chầm chậm rời khỏi chiến trường, gió nhẹ thổi sợi giây thừng lay động, Hứa Nho Long không ngừng lắc lư, nhìn qua thì đúng là rất giống như đang đánh đu. Chỉ có điều đánh đu như thế này thì quá cao, đồng thời cũng quá nguy hiểm.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu