Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 326: Ai Là Vua Lục Chiến? (hạ) (phần 1)
hập tứ công chúa mang theo thần sắc hiếu kỳ nhìn người đầy mồ hôi trước mặt này, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với quân trang và vũ khí trên người hắn, nàng lần đầu tiên nhìn thấy quân phục của quân Lam Vũ, còn cả đủ các loại trang bị vũ khí của quân Lam Vũ, đương nhiên cả động tác kính lễ của quân Lam Vũ nữa, có cả quân hàm không giống với bất kể quân đội quốc gia nào khác. Hết thảy tất cả mọi thứ, nàng đều cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Trong lòng nàng mạnh mẽ nói với bản thân, đây chính là quân Lam Vũ, là quân Lam Vũ thực sự, là quân Lam Vũ thần tốc quật khởi ở địa khu Mỹ Ni Tư đồng thời không đâu không hạ nổi, không gì không thắng được. Bọn họ cuối cùng cũng xuất hiện trong nội địa đế quốc rồi, xuất hiện trước mắt mình, mà những điều này lại gắn liền chặt chẽ với một người tên là Dương Túc Phong. Dương Túc Phong rốt cuộc là một người như thế nào, rất nhanh có thể có được đáp án trên người bọn họ.
“Ngươi mệt rồi, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Thập tứ công chúa dịu dàng nói.
Du Tiên Phong không dám tiếp xúc với ánh mắt của nàng, mấp máy môi nói: “Không sao, chúng tôi khổ quen rồi, chút việc nhỏ này cũng dám kêu khổ, thì Phong lĩnh khẳng định sẽ rút gân chúng tôi…”
Thập tứ công chúa có hơi chút ngạc nhiên, quan tâm hỏi: “Vì sao Dương Túc Phong lại phải đối xử tàn bạo với các ngươi như vậy chứ?”
Lâm Từ Luật từ bên cạnh đưa tay ra, kéo Du Tiên Phong đi, đá một cái lên mông hắn, đuổi hắn đi, quay người lại nói với thập tứ công chúa: “Thật ngượng quá, hắn vốn là một tên ngốc, không quen tiếp xúc với nữ nhân, thích nói ba lăng nhăng. Phong lĩnh không phải là tàn bạo, mà là tiêu chuẩn yêu cầu cao, đánh trận là trò đùa với tính mạng, nếu bản lĩnh của mình không ra gì, thì chỉ có nước nộp mạng.”
Thập tứ công chúa trầm tư suy nghĩ nói: “Ồ, thì ra là như vậy, ta còn cho rằng… ngươi không mệt ư?”
Lâm Từ Luật nói: “Mệt, có điều người Mã Toa không cho chúng tôi nghỉ ngơi, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
Thập tứ công chúa nhìn tình hình bốn phía xung quanh, chỉ thấy các đội viên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lần lượt tiến vào hầm hào công sự, bố trí súng ống đạn dược ở bên trên, mặc dù nàng không biết những thứ vũ khí hình thù quái dị kia rốt cuộc là cái gì, nhưng từ trong bản năng nàng vẫn có thể cảm giác được một sự uy hiếp cực lớn ẩn trong đó. Nàng tin rằng người nước Mã Toa nhất định sẽ nếm mũi đau khổ, chảy hết máu tươi trước mặt những thứ vũ khí này.”
Ý thức được bàn thân không còn cần ở lại nơi này nữa, thập tứ công chúa dưới sự tháp tùng của Mễ Nặc Tư Lương Cách, rời khỏi tiền tuyến.
Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ cũng bị Tri Thu hạ lệnh đưa đi, lúc rời đi, hắn kính lễ cáo biệt Lâm Từ Luật.
“Nơi này giao cho quân Lam Vũ các ngươi đó.” Tiết Bối Nhĩ trầm giọng nói, trong âm thanh mang theo một chút tịch mịch, lại có chút hâm mộ. Những quan quân của quân Lam Vũ, ai ai cũng là thanh niên trai tráng chỉ có hai ba chục tuổi, nhưng tỏ ra vô cùng thành thục, từ trên người bọn họ hắn có thể cảm thụ được sức chiến đấu cường đại của quân Lam Vũ và lòng tự tin mạnh mẽ. Nếu như không có sức chiến đấu và lòng tin mạnh mẽ, bọn họ dám ở dưới tình huống chỉ có không tới năm mươi người, dám dùng sức mạnh phá tan phong tỏa của kẻ địch, tiến vào nơi này không?
Quân Lam Vũ đúng là đơn vị quân đội không biết trời cao đất dày.
Điệp Phong Vũ và Lâm Từ Luật lạnh nhạt chào hỏi nhau, liền đi tổ chức bộ đội trở lại, hiệp đồng tác chiến với quân Lam Vũ. Nàng phải từ trong quan binh quân đội Đường Xuyên còn sót lại, chọn ra những người còn có thể tiếp tục tác chiến, sắp xếp ở trên phương hướng thứ yếu. Đồng thời nàng còn phải thu thập lượng lớn mũi tên và đạn của súng rãnh xoắn, để tiện phát huy uy lực của súng rãnh xoắn và cung Hổ Bí ở giới hạn cao nhất.
Lâm Từ Luật cũng đưa tay làm lễ tỏ ý cáo biệt, sau đó xoay người đi gọi Triệu Chi Vũ, căn dặn hắn đi chôn địa lôi. Triệu Chi Vũ mang mấy đội viên Bạo Hùng đi xuống, bọn họ cẩn thận đem địa lôi chôn giấu ở trong những góc kín đáo nhất, sau đó rải mấy tảng đá ở bên trên, như vậy khi địa lôi phát nổ, những mảnh đá vụn sẽ làm cho uy lực của địa lôi càng thêm mạnh mẽ, đối với chiến mã của kỵ binh giáp trụ mà nói, quả thực là tai nạn mang tính hủy diệt.
Trải qua trận chiến với kỵ binh người Ngõa Lạp, đám người Đường Vĩ và Lăng Uy tổng kết ra không ít kinh nghiệm và bài học đối phó với kỵ binh, Trương Chi Phong ở trường học quan quân lục quân quân Lam Vũ cũng chủ trì thảo luận liên quan tới việc bộ binh đối kháng với kỵ binh. Rất nhiều người cho rằng, trận địa đôi dày đặc chính là biện pháp giá thành thấp nhất cũng là hữu hiệu nhất, bởi thế Dương Túc Phong hạ lệnh phổ biến ra. Chỉ đáng tiếc là lần này đội đột kích Bạo Hùng lại chinh chiến từ ngoài ngàn dặm, đại lôi có thể mang theo không nhiều lắm.
Lâm Từ Luật kiểm tra bốn phía một lượt, phát giác ra tình huống chuẩn bị chiến đấu làm người ta hải lòng, Tri Thu đã sai người đào xong hầm hào trước rồi, độ sâu và độ rộng cũng rất làm người ta vừa lòng, vùng đất mà hắn lựa chọn cũng thích hợp nhất. Làm cho hắn không thể không bội phục quan quân tham mưu trẻ tuổi này có nhãn quan và chu đáo. Xem ra mỗi một người ở bên Dương Túc Phong, đều từ trên người Dương Túc Phong hấp thụ được không ít tri thức, một khi tách khỏi Dương Túc Phong, liền tự nhiên phát tán ra hào quang.
Hắn trở lại chỗ thập tứ công chúa vừa mới đứng, Quý Nhạn Bình chính đang dẫn nhân viên sắp đặt vị trí lắp Bách Kích pháo. Vốn đội đột kích Bạo Hùng quen dùng ống phóng rốc-két, nhưng lần này là chiến đấu phòng ngự chứ không phải là đánh đồn, cho nên không mang theo ống phóng rốc-két, dổi thành mang ba khẩu Bách Kích pháo, còn pháo đạn thì mang theo số lượng giới hạn cao nhất. Hẳn là đủ cho kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa nếm đủ.
Vũ Văn Nghiệt lặng lẽ tới trước mặt Lâm Từ Luật, đưa tay kính lễ.
Lâm Từ Luật quay đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Nhiệm vụ thế nào rồi? Có khó không?”
Vũ Văn Nghiệt cũng nhỏ giọng đáp: “Không tính là khó lắm… bất quá, sợ rằng Phong lĩnh phải thất vọng rồi, bộ đội quy mô lớn không thích hợp vượt qua nơi đó. Hai ba trăm người còn miễn cưỡng có thể, người A Ca tộc nơi đó rất đáng ghét, cứ bám dính lấy như ruồi vậy, trừ khi giết sạch bọn họ, nếu không …”
Lâm Từ Luật nói: “Vậy thì hết cách rồi, chúng ta chỉ cần báo cáo đúng thực tế với Phong lĩnh.”
Quý Nhạn Bình đi tới, chụp ngay lấy cổ Vũ Văn Nghiệt, bất thình lình nới với Vũ Văn Nghiệt: “Ngiệt chướng, cúi đầu chịu trói đi!”
Vũ Văn Nghiệt đá hắn một cái, không hề khách khí nói: “Các ngươi không ở cảng Mễ Luân ăn uống chơi bời, chạy tới đây làm cái gì? Ta không cần các ngươi giúp đỡ, càng không hi vọng các ngươi cướp mất công lao của bọn ta…”
Quý Nhạn Bình liên tục nhổ nước bọt phì phì nói: “Ta nhổ vào! Ngươi còn dám nói à. Ai muốn tới cái chỗ quỷ quái này? Vừa rồi đi tới Y Lệ Nạp một chuyến, mông bị thuyền lắc nát ra, hiện giờ vẫn còn đau. Kết quả còn chưa từ trên thuyền xuống đã lại nhận được mệnh lệnh, phải tới Sơn Hải quan. Tới Sơn Hải quan ừ thì cũng được đi, Long gia đãi bọn ta cũng khá, ăn uống đều là thượng đẳng, trừ nữ nhân ra thì cái gì cũng có. Kết quả Phong lĩnh lão đại hạ lệnh một phát, lại phải vác hơn trăm cân đồ, hành quân cấp tốc tới cái nơi này cứu tên tiểu tử nhà ngươi, khục, ta nói với ngươi này, nếu chẳng phải Phong lĩnh còn có chút lương tâm, có thứ gì tốt liền chiếu cố tới chúng ta trước thì ta thực sự muốn xuất ngũ rồi… ngươi có biết cái thứ này không? Thứ này tên là thuốc lá thơm, là sản phẩm mới nhất…”
Lâm Từ Luật đi tới, sách vai Quý Nhạn Bình lên: “Ngươi muốn xuất ngũ à? Báo cáo cho mau, lão tử lập tức phê chuẩn, đừng có khóc lóc sau lưng lão tử, người muốn gia nhập Bạo Hùng có thể xếp hàng từ đây tới Sơn Hải Quan…”
Quý Nhạn Bình vội vàng nói: “Đội trưởng, đừng, ngài ngàn vạn lần đứng coi là thật… “
Vũ Văn Nghiệt mặt âm trầm nói: “Ta thấy ngươi giống như Cẩu Hùng vậy, ngươi cứ xuất ngũ phắt đi cho xong.”
Quý Nhạn Bình liếc Lâm Từ Luật một cái, thình lình đấm Vũ Văn Nghiệt một phát, chửi: “Mẹ nó! Cho hút phí cả thuốc rồi …”
Vũ Văn Nghiệt đang muốn đánh trả, đột nhiên cảm thấy mặt đất khe khẽ rung lên, quay đầu nhìn lại, thấy kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa phát động công kích rồi.
Dưới ánh nắng dìu dịu của buổi chiều, ước chừng có hơn một nghìn tên bộ đội kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa phát động công kích, khôi giáp màu đen của bọn chúng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đen tới phát sáng, ánh lên những tia sáng đủ màu, động tác của bọn chúng thống nhất oai phong lẫm liệt, giống như thần binh thần tướng tới từ trên trời, trần ngập khí thế uy hiếp.
Tiếng còi gấp gáp vang lên, Quý Nhạn Bình cầm súng lên chạy ngay.
Vũ Văn Nghiệt gọi ở đằng sau: “Mẹ ngươi chứ, lần này nếu ngươi không phát huy xuất sắc một chút, ta đề nghị đội trưởng cho ngươi xuất ngũ.”
Quý Nhạn Bình giơ ngón giữa về phía sau lưng.
Lâm Từ Luật nghe thấy hai người chửi mắng, bất quá không hề để ý, hắn đứng ở bên bậc thang, không cần dùng kính viễn vọng, từ trên cao nhìn kỵ binh nước Mã Toa đang công kích ở phía dưới. Nước Mã Toa trước nay lấy kỵ binh giáp trụ lập uy thiên hạ, đúng là danh bất hư truyền, bình nguyên Phan Mạt Tư phì nhiêu đã nuôi dưỡng cho nước Mã Toa vô số ngựa, mà nước Mã Toa trước nay có truyền thống súng võ cũng tạo nên vô số dũng sĩ. Những kỵ binh nước Mã Toa xuất động này khả năng là đám bình thường nhất, nhưng trường thương trong tay bọn chúng, phải nặng tới năm sau mươi cân, bọn chúng có thể cầm nhẹ nhàng như không ở trong tay, đúng là chuyện không phải dễ dàng.
Trong những trận chiến đấu trước kia, kỵ binh giáp trụ đều trở thành ác mộng cho kẻ địch của nước Mã Toa, tuyệt đối không phải là chỉ có hư danh. Sự dũng cảm mạnh mẽ và kiên nhẫn vững vàng của bọn chúng, đều được thể hiện trọn vẹn trong những trận chiến trước kia, cho dù so sánh với thánh điện kỵ sĩ đoàn số một đại lục, thì thua kém duy nhất của bọn chúng là khôi giáp không đủ vững chắc, nhưng theo cách nhìn của kỵ binh nước Mã Toa, chỉ cần trường thương trong tay của mình đủ linh hoạt, đủ sắc bén thì có khôi giáp hay không cũng chẳng sao cả.
Trong cuộc chiến gần đây nhất, kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa cũng hết sức nổi bật, đem quân đội đế quốc Đường Xuyên đánh cho tan tác, chẳng trách khi Tiết Bối Nhĩ đối diện với kỵ binh của nước Mã Toa thì sắc mặt lại nghiêm trọng như thế. Giống như vậy, hiện giờ sắc mặt Điệp Phong Vũ cũng không tốt lắm, nàng lo lắng không phải là lượt kỵ binh giáp trụ đầu tiên tấn công mang tính thăm dò hiện đang phát động, nàng lo lắng là hàng ngàn hàng vạn kỵ binh giáp trụ đang tụ tập ở Bảo Ứng phủ.
Cùng lúc với việc không tin tưởng quân Lam Vũ có thể tiêu diệt được kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa, thân là quan quân đế quốc Đường Xuyên nàng cũng cảm thấy hết sức tiếc nuối.
Quân đội đế quốc Đường Xuyên mặc dù cũng từng anh dũng như thế, nhưng thiếu mất một nơi nuôi dưỡng chiến mã chất lượng cao, đó chính là chỗ trí mạng nhất của quân đội đế quốc Đường Xuyên. Ở thời đại binh khí lạnh, lực xung kích và tính cơ động của kỵ binh là rõ như ban ngày, không có kỵ binh căn bản là không thể lập nên quân đội hùng mạnh. Có một câu tục ngữ nói rất hay, chỉ có tướng quân không biết chỉ huy bộ binh, không có tướng quân không biết chỉ huy kỵ binh. Lại có tục ngữ nói, chỉ có kỵ binh mới đối phó được với kỵ binh. Bởi thế, bất kể là nước Mã Toa hay là nước Y Lan, đều có vô số kỵ binh làm lực lượng nòng cốt.
Khi có địa khu Mỹ Ni Tư, lực lượng kỵ binh của quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng có được tăng trưởng phạm vi rộng, chiến mã chất lượng tốt tới từ cao nguyên Huyết Sắc đã cạo nên chủ lực của bị binh quân đội Đường Xuyên, giúp quân đội Đường Xuyên áp chế thành công khí thế của nước Mã Toa và nước Y Lan. Nhưng sau này địa khu Mỹ Ni Tư nổi lên chiến loạn, bộ đội kỵ binh quân đội Đường Xuyên tức thì bị cắt đứt nguồn cung cấp ngựa, cùng với thời gian trôi đi, thực lực của bộ đội kỵ binh không ngừng bị giảm sút, cuối cùng trở thành quân đội bộ binh thuần túy, căn bản không thể nào đối kháng với quân đội nước Mã Toa.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu