Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 326: Ai Là Vua Lục Chiến? (thượng) (phần 5)
húng ta làm sao bây giờ?” Đường Tư sắc mặt tái nhợt hỏi, từ khi chiến đấu bắt đầu cho tới giờ, bóng người của hắn cuối cùng mới xuất hiện, hai người Điệp Phong Vũ và Tiết Bối Nhĩ còn cho rằng hắn đã bị giết chết trong loạn quân rồi hoặc là bị bắt làm tù binh rồi. Không ngờ rằng hắn lại đột ngột xuất hiện vào lúc này.
“Ngươi muốn làm gì thì cứ làm!” Điệp Phong Vũ lạnh băng đáp, một chút cảm tình cũng không có. Trước nay nàng không hề có thiện cảm đối với Đường Tư, hơn nữa ở trong tiềm thức cảm thấy hắn có chút quai quái, giống như là giấu diếm bí mật không thể nói ra nào đó. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là năm xưa nếu chẳng phải Đường Tư ở bên cạnh xúi bẩy mà nói, nàng cũng sẽ không trở mặt muốn giết chết Dương Túc Phong, làm cho hai người hiện giờ thế như nước với lửa không thể dừng được, còn bị người ta chỉ trích sau lưng là nàng ép Dương Túc Phong đi vào con đường cùng, đem toàn bộ trách nhiệm Dương Túc Phong không nghe lời đế quốc trút hết lên người nàng. Khiến cho nàng tức giận không thôi, mà lại không thể nào giải thích được.
Đường Tư biết điều liền biến mất.
Tiết Bối Nhĩ lập tức gắng gượng hạ mệnh lệnh, sai toàn bộ quan binh dưới trướng còn sót lại tập trung ở phụ cận khách sạn trên núi, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Địa thế của khách sạn trên núi cao hơn so với Bảo Ứng phủ một chút, quân đội Đường Xuyên từ trên đánh xuống, hẳn là có thể phát huy sức chiến đấu tốt hơn.
Binh sĩ quân đội nước Mã Toa lập tức ào ào kéo tới, bọn chúng không xếp thành đội ngũ thế trận gì, giống như quân đội Đường Xuyên đã là nỏ mạnh hết đà rồi, căn bản là không cần phí quá nhiều sức lực cũng có thể tiêu diệt hoàn toàn bọn họ. Bọn chúng diễu võ dương oai múa may loan đao trong tay, hô hào xông lên.
Sắc mặt thập tứ công chúa cuối cùng trở nên có chút u ám.
Mặc dù nàng không quen thuộc lắm đối với chiến trường, nhưng nhìn thấy binh sĩ quân đội nước Mã Toa đông nghìn nghịt rầm rầm rộ rộ đánh tới, vẫn theo bản năng cảm giác được sự sợ hãi bao trùm kéo tới, đây không phải là một cỗ lực lượng có thể dễ dàng kháng cự được, đế quốc Đường Xuyên cường đại cũng đã từng chính diện ngã gục dưới đao của bọn chúng.
Điệp Phong Vũ bình tĩnh ra lệnh: “Bắn!”
Chỉ nghe thấy một trận giây cung bặc bặc bặc vang lên, Hổ Bí cung trong tay Thanh Nhan Phi Ưng phát ra những âm thanh trầm muộn, mũi tên rỉ sét rời tay bay đi.
Binh sĩ nước Mã Toa xông lên trên cùng tức thì kêu gào thảm thiết ngã xuống, loan đao rơi trên tảng đá ở bậc thang, máu tươi cũng theo bậc thang chảy xuống, có một số binh sĩ nước Mã Toa gầy nhỏ thậm chí còn bị lực xưng kích cường đại của cung tiễn mang đi khoảng cách xa tới hai ba bước, còn có người bị cung tiễn bắn xuyên lồng ngực, mang theo máu tươi tung tóe, nhưng cung tiễn không hề dừng lại, xuyên qua ngực rồi lại bắn chết một tên binh sĩ khác đằng sau hắn.
Chỉ trong chớp mắt, trên bậc đá của khách sạn trên núi, đã nằm đó một đống thi thể của binh sĩ nước Mã Toa, nhưng binh sĩ nước Mã Toa không hề bị cung tiễn của Thanh Nhan Phi Ưng làm cho run sợ, bọn chúng vẫn tiếp tục xông lên phía trước, rất nhiều tên còn giơ lá chắn, ngăn cản mũi tên của Hồ Bí cung. Những tấm lá chắn này vô cùng nặng nề lại kiên cố, che chắn một cách hữu hiệu những vị trí yếu hại của chủ nhân nó, trừ Thanh Nhan Phi Ưng ra còn có cung tiễn thủ khác của quân đội Đường Xuyên cũng ào ào bắn cung, nhưng sức mạnh và độ chuẩn xác của cung tiễn bọn họ đều không đủ, chạm phải lá chắn là rơi xuống ngay, thậm chí có một số đạn của súng rãnh xoắn bắt lên trên lá chắn, tóe ra những ánh lửa chói mắt, phát ra những âm thanh đanh gọn, còn chủ nhân của tấm lá chắn vẫn bình yên vô sự.
Binh sĩ nước Mã Toa bị mưa tên dày đặc công kích, lập tức phân tán đội hình triển khai tấn công theo nhiều đường, bọn chúng không còn giới hạn duy nhất ở bậc thang nữa, mà ý đồ trèo lên từ dốc núi ở hai bên. Dốc núi phụ cận khách sạn trên núi không hề dốc, nhưng nếu như mang theo thuẫn bài mà nói thì không thể thuận lợi leo lên được, một số binh sĩ nước Mã Toa chỉ đành vứt bỏ tấm lá chắn nặng nề, kết quả là vừa mới bò được lên, đầu vừa mới nhô ra liền bị súng rãnh xoắn đã chuẩn bị từ trước của quân đội Đường Xuyên bắn một một trận dữ dội ngã xuống.
Thanh Nhan Phi Ưng sau khi bắn ra một đợt mưa tên chỉnh tề, sau đó không thể nào duy trì được nữa, chỉ đành từng người đơn độc chiến đấu, lựa chọn binh sĩ nước Mã Toa cách mình gần nhất tiến hành công kích, kỹ thuật bắn cung của bọn họ rõ ràng là so với người khác cao hơn rất nhiều, hơn nữa năng lực quan sát và phán đoán chiến trường cũng không ai có thể sánh ngang được, thường xuyên có thể phát hiện ra những tên địch uy hiếp với bọn họ lớn nhất, đem kẻ địch giết chết trước.
Ngược lại, những cung tiễn thủ của đế quốc Đường Xuyên do Tiết Bối Nhĩ chỉ huy rõ ràng là kém rất xa, bọn họ tuổi còn quá trẻ, hơn nữa còn thiếu thốn huấn luyện cơ bản, bọn họ bại lộ vị trí của mình quá sớm, dẫn tới bị cung tiễn thủ của nước Mã Toa bắn chết trước. Cung tiễn thủ của nước Mã Toa rõ ràng là có số lượng nhiều hơn hẳn Thanh Nhan Phi Ưng, mưa tên của bọn chúng bắt đầu hữu hiệu bao phủ lên dải phía trước khách sạn trên núi, nhưng bởi vì là từ dưới bắt lên trên, nên uy lưc của cung tên giảm sút đi rất nhiều, nên quân đội Đường Xuyên mới có thể may mắn sống được.
Dưới sự yểm hộ của cung tiễn thủ nước mình, binh sĩ nước Mã Toa giơ cao tấm lá chắn và loan đao, tiếp tục dũng cảm xông lên phía trước, bọn chúng cũng học khôn rồi, sử dụng tấm lá chắn cỡ lớn để làm yểm hộ, mấy tên kết thành một nhóm nhỏ, tận dụng khả năng lớn nhất để che đi các vị trí trên thân thể, sau đó nhất tề xông lên. Tấm lá chắn của bọn chúng bảo vệ vô cùng chặt chẽ, tới ngay cả đỉnh đầu cũng có lá chắn của bọn chúng yểm hộ.
Nhưng những mũi tên của Thanh Nhan Phi Ưng giống như là mọc mắt vậy, luôn có thể tìm được chỗ mà thuẫn bài bọn chúng không che lấp được, ví như các chỗ như cổ tay, mắt cá chân, sau đó bắn một phát trúng ngay, đầu mũi tên rỉ sét mang theo lực xung kích cực lớn, thường xuyên khiến bộ đội trúng tên hết khả năng hành động, những binh sĩ nước Mã Toa trúng tên đau tới xé gan xé phổi, thường thường không thể nào chịu đựng nổi, theo bảng năng lảo đảo sang hai bên thậm chí là ngã xuống. Một khi thân thể của bọn chúng mất cân bằng, tấm lá chắn nặng nề ở trên tay không thể tránh được nghiêng đi, lộ ra vị trí yếu hại của bọn chúng, ngay sau đó mũi tên thứ hai sẽ chuẩn xác xuyên qua đầu lâu hoặc là lồng ngực của bọn chúng, mang theo một chùm mưa máu, sau đó đem thi thể của bọn chúng ở lại mãi mãi trên những bậc đá.
Dưới sự công kích hiệu quả của cung tiễn thủ Thanh Nhan Phi Ưng, lượt công kích đầu tiên của bộ binh nước Mã Toa rất nhanh bị thương vong sạch sẽ.
Sau một khoảnh khắc, binh sĩ quân đội nước Mã Toa bắt đầu rút lui, đồng thời bắt đâu tập kết ở ngoài tầm bắn của cung tiễn thủ Thanh Nha Phi Ưng, từ cửa của khách sạn trên núi nhìn xuống, có thể thấy được rõ ràng bọn chúng đang thay đổi phương thức công kích. Hiển nhiên, quan quân cao cấp của bọn chúng đã tới rồi, có thể hắn đã phát hiện ra cách tiến công lỗ mãng như vậy là không có hiệu quả, vì thế tạm thời cho bộ đội rút lui, chuẩn bị đợt tấn công mới.
Lúc này, chính là mười hai giờ trưa.
Không một ai cảm thấy đói bụng, phương diện quân đội Đường Xuyên tất cả mọi người đều căng thẳng hết sức, bận rộn bố trí quân đội, thu dọn thương binh, thậm chí là rút cung tiễn từ trên thi thể của kẻ địch ra để sử dụng lại, ngay cả những thị nữ của thập tứ công chúa cũng tham gia vào đội ngũ cứu hộ thương binh, những cô gái nhỏ trẻ tuổi này, trong chuyến đi đầu tiên rời khỏi hoàng cung, đã phải mặt đối mặt tiếp xúc với tư vị của cái chết.
Điệp Phong Vũ hạ lệnh kiểm kê số lượng cung tiễn, phát hiện ra không còn nhiều nữa, cung tiễn của Thanh Nhan Phi Ưng đúng là nhanh mà lại chuẩn, nhưng mũi tên tiêu hao cũng nhiều hơn so với cung tiễn thủ bình thường hai ba lần, mũi tên mà bản thân bọn họ mang theo đã mau chóng bị tiêu hao sạch sẽ rồi. Cung tiễn dự bị không đủ dùng nữa, Tiết Bối Nhĩ vì vậy liền hạ lệnh đem tất cả cung tiễn còn sót lại dưới sự chỉ huy của bản thân sưu tập lại, tập trung cấp cho Thanh Nhan Phi Ưng sử dụng, nhưng số lượng này cũng không được nhiều lắm.
Điệp Phong Vũ không khỏi cau mày lại.
Không có cung tiễn, sức chiến đấu của Thanh Nhan Phi Ưng không thể mạnh hơn bộ binh bình thường nhiều lắm.
Trong con mắt của người khác, sức chiến đấu của cung tiễn thủ Thanh Nhan Phi Ưng đúng là kinh người, giết người nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, thường xuyên có thể cho kẻ địch một đòn sấm sét ở thời khắc quan trọng nhất. Nhưng nhược điểm trí mạng nhát của nó, cũng là điều không thể bù đắp được là ngoài số lượng cung tiễn tiêu hao kinh người ra, không thể liên tục tác chiến trong thời gian dài cũng là một vấn đề phiền não.
Tốc độ bắn tên của Thanh Nhan Phi Ưng cực nhanh, nhưng thể lực tiêu hao của binh sĩ cũng cực nhanh, mỗi một Thanh Nhan Phi Ưng đều có thể bắn ra số lượng cung tiễn gấp ba thậm chí là gấp bốn lần những cung tiễn thủ khác trong một tiếng đồng hồ, hơn nữa còn có thể duy trì được tỉ lệ chuẩn xác không thay đổi quá nhiều, nhưng, nếu như liên tục tác chiến vượt quá một tiếng đồng hồ, tầm bắn và độ chính xác của cung tiễn thủ Thanh Nhan Phi Ứng sẽ giảm sút đột ngột.
Điều này hoàn toàn do phương pháp huấn luyện bình thường của Thanh Nhan Phi Ưng quyết định.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu