Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 325: Triều Hội (thượng) (phần 2)
hế nhưng khi Mễ Nặc Tư Lương Cách nhìn thấy sắc mặt của Minh Sơn Quế biến ảo khó lường, thì lập tức khơi lên sự chú ý, tiếp sau đó liền suy nghĩ, Minh Sơn Quế dầm mình trong chốn quan trường mấy chục năm, sớm đã nuôi dưỡng thành bản lĩnh mừng giận không lộ ra mặt, cho dù là Thái Sơn sụp xuống trước mặt cũng không đổi sắc, mà hiện giờ vì Đường Lê đứng ra khỏi hàng mà thần sắc trở nên quái dị, chẳng lẽ ông ta biết Đường Lê sắp tấu thỉnh có nội dung gì.
Thần sắc của Đường Minh tựa hồ cũng trở nên âm trầm, tựa hồ cũng đã đoán ra đại khái Đường Lê muốn phản ánh chuyện gì, nhưng vẫn miễn cưỡng phán: “Nói.”
Giọng nói của ông ta chậm rì rì, thiếu chút nữa là người ta không nghe ra nổi, nhưng từ âm thanh mà nói, vị hoàng đế đời thứ năm mươi của đế quốc Đường Xuyên này đúng là cung giương hết sức, thoi thóp có thể đi gặp liệt tổ liệt tông bất kỳ lúc nào rồi.
Đường Lê bỗng nhiên ưỡn thẳng mình, toàn thân phát tán ra sát khí dữ dội, đội diện với phương hướng mà bình thường Đường Cảnh đại thần bộ nội vụ vẫn đứng, oai phong lẫm lầm siết chặtn nắm đấm, mang theo vẻ phẫn nộ, giận dữ nói: “Thần muốn hỏi bộ nội vụ, vì sao lại muốn bí mật bắt bộ hạ Minh Huy của thần? Vì sao không thông báo trước cho thần? Có chứng cứ gì chứng minh bộ hạ của thần tư thông với quân đội nước Mã Toa?”
Điện Thái Hòa tức thì vỡ òa, đám ruồi nhặng lập tức bay loạn cả lên.
Trừ mấy vị quan viên cao cấp ra, những người khác đều đưa mặt nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra, nhưng ánh mắt của mọi người, đều mang theo sự sợ hãi và tuyệt vọng không nói ra lời, sắc mặt của rất nhiều người đã trở nên rất tệ, phảng phất như sắp sinh ly tử biệt vậy.
Những người có mặt ở đây, bao gồm cả Mễ Nặc Tư Lương Cách đều biết, Đường Lê cả đời vào sinh ra tử, máu nhuộm sa trường, lập nên chiến công hiển hách, tạo dựng nên uy vọng cao vời trong quân đội, nhưng công lao của hắn, chẳng phải là do một mình hắn lập nên, gần như tất cả công lao đều không tách khỏi cái tên của một người, cho dù cái tên này trước nay đều không được xuất hiện trên chiến báo, con người này, chính là Minh Huy được coi là cái bóng của Đường Lê.
Vị thanh niên quan quân có quân hàm chỉ là phấn uy đô úy này bắt đầu từ năm mười bốn tuổi đã theo Đường Lê đông chinh bắc chiến, dấu chân gần như trải khắp mỗi một tấc đất biên cảnh của đế quốc Đường Xuyên, hắn là một quan quân tham mưu hoàn mỹ, thông minh trí tuệ, một dạ trung thành, giúp đỡ Đường Lê dày công sắp đặt vô số hành động chiến đấu. Hoàn toàn có thể nhận định rằng, hành động chiến đấu mà Đường Lê chỉ huy luôn định sẵn là thắng lợi sau khi được hắn mưu tính, gần đây lại càng vì giúp đỡ Đường Lê áp chế được thế tấn công của quân đội nước Mã Toa mà dần dần được truyền thông của đế quốc nhận ra, một số truyền thông của đế quốc bắt đầu coi hắn là nhân tài mới xuất hiện của một thời đại mới.
Thế nhưng không một ai có thể ngờ rằng, một quan quân xuất sắc như thế, một ngôi sao mới vừa từ từ nổi lên, không ngờ đã bị bí mật bắt giữ, hơn nữa còn bị bắt giữ dưới tình huống Đường Lê không hề hay biết, mà tội danh lại càng thêm hoang đường chính là câu kết với nước Mã Toa. Minh Huy theo Đường Lê tác chiến hơn mười năm, quan binh quân đội nước Mã Toa chết dưới kế hoạch của hắn ta không được một vạn cũng có tám nghìn, làm sao hắn có thể phản quốc đầu hàng địch.
Một số quan viên cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều mang theo dáng vẻ kinh ngạc. Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng ngó đông nhìn tây để ý biểu tình của mỗi người, lúc này mới phát giác ra, thì ra Đường Cảnh nguyên đại thần bộ nội vụ hôm nay không tham gia buổi hội triều.
Đối diện với lời chất vất mạnh mẽ uy hiếp của Đường Lê, sắc mặt của Đường Minh trở nên âm trầm, không trả lời.
Ông ta không trả lời đã chính là trả lời rồi.
Đường Lan khẽ biến sắc mặt, vội vàng đứng ra, lạnh lùng quát Đường Lên: “Trung tướng Đường Lê, trước tiên mời ngài đứng trở về vị trí đã, chuyện này là do bội nội vụ và bộ quân vụ cùng quyết định, đây là một bước hành động dẹp phản loạn mới. Dưới tình huống đặc biệt thì phải dùng phương sách đặc biệt, lệnh bắt giữ cũng là do chính ta ký tên, một lát nữa ta sẽ giải thích rõ ràng với ngài.”
Đường Lê căn bản không để ý tới quân hàm và chức vụ của Đường Lan còn cao hơn cả mình mấy cấp, chẳng chút lĩnh tình cứng rắn nói: “Ta không cần ông giải thích, ta chỉ cần bộ nội vụ giải thích, chẳng lẽ chỉ bời vì mẫu thân của Minh Huy đã từng sinh sống ở nước Mã Toa thời gian năm năm, là các người hoài nghi hắn có lý do tư thông với địch? Con mẹ nó, đúng là đánh rắm! Ở tiền tuyến đánh sống đánh chết, ở phía sau còn làm cái thanh trừ phản động cái chó gì chứ, chẳng trách mà Dương Túc Phong chẳng chịu tới…”
Nhất thời trong lúc kích động, Đường Lê không chút kiêng kỵ miệng nói đầy lời thô tục, lập tức làm không khí trong điện Thái Hòa trở nên căng thẳng. Một số quan viên ban đầu còn rất đồng tình với Đường Lê, nhưng hiện giờ cũng đều nín thinh không nói. Đường Lê ăn nói không biết chọn lời, không ngờ ngay cả hoàng đế Đường Minh cũng chửi cuốn cả vào, lại còn kéo theo cả cái tên mẫn cảm Dương Túc Phong, không làm co Đường Minh lửa giận bốc cao ba trượng mới là lạ.
Mễ Nặc Tư Lương Cách cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao mà Đường Lê mặc dù chiến công hiển hách, nhưng thủy chung lại không có nhân duyên, thì ra bởi vì như thế. Đường Minh tuyệt đối không thể chịu đựng được hạng người như thế cho dù là người tài hoa hơn đời, khí thế trùm trời, thì dưới gầm trời này cũng chỉ có Dương Túc Phong dạng người làm người khác không thể nào suy đoán được suy nghĩ thực sự trong lòng y mới có thể tiếp thụ được sự lỗ mãng và vô lễ của Đường Lê.
Nếu Đường Lê đầu kháo dưới ngọn cờ của quân Lam Vũ, thì đã là một vị chiến tướng kiêu dũng, mình sau khi thoái triều phải nên lập tức báo cáo tình huống của Đường Lê hôm nay cho Dương Túc Phong, để y phái người tiếp xúc thử với Đường Lê, bất kể là thành công hay không, thì cũng đều vô cùng đáng thử qua.
Quả nhiên những lời lẽ thô bỉ của Đường Lê vừa mới rời khỏi miệng, sắc mặt của Đường Minh lập tức đóng thành bằng cứ như muốn giết người, môi trắng nhợt như không có chút máu nào khẽ nhúc nhích, muốn nói gì dó nhưng không nói ra được. Những người biết tính khí của ông ta đều biết, đây là dấu hiệu báo trước ông ta động sát cơ.
Sắc mặt Đường Lan đã tái đi, giành trước Đường Minh quát lên: “Ưng Đan tới đây, đuổi hắn ta ra ngoài.”
Minh Sơn Quế cũng lặng lẽ vẫy tay với Ưng Đan ở cửa.
Thiếu tướng Ưng Đan chính đang canh ở cửa điện Thái Hòa, sắc mặt có chút khẩn trương, nghe lời lập tức tiến vào, không nói một lời, kéo Đường Lê đi, nhưng Đường Lê vẫn còn không chịu ngậm miệng, vẫn muốn chửi bới, song lại bị thiếu tướng Ưng Đan sớm đã có chuẩn bị trước dùng một miếng vải nhét vào miệng, ngoài ra có thêm hai ba quan quân cấm vệ quân tới, hợp sức kéo Đường Lê ra ngoài.
Lúc này Mễ Nặc Tư Lương Cách đột nhiên phát giác Minh Sơn Quế thở phào nhẹ nhõm, Đường Lan cũng tựa hồ trên trán toát hết mồ hôi lạnh, mới choàng tỉnh ra, thì ra Đường Lan và Minh Sơn Quế mặc dù nhìn qua thì không hề khách khí với Đường Lê, nhưng trên thực tế lại cứu Đường Lê một mạng, thiếu tướng Ưng Đan cũng vô cùng hiểu rõ đạo lý này, cho nên hành động mau lẹ thần tốc, kéo Đường Lê đi trước khi Đường Minh nổi giận. Nếu không Đường Minh mừng giận thất thường một khi hạ lệ xử tử Đường Lê ngay tại chỗ thì đã không còn biện pháp để vãn hồi nữa rồi, bất kể tính cách của Đường Lê nóng nảy vô lễ, không làm cho người ta yêu thích đi thế nào chăng nữa, nhưng hắn đúng là một viên chiến trướng hiếm có, hiện giờ dưới tình huống đế quốc mưa gió bất chừng, hạng chiến tướng như vậy có thể giữ được người nào tốt người đó.
Thế nhưng có một chuyện Mễ Nặc Tư không làm rõ được, nếu như bọn họ đã biết Đường Lê có oan khuất khiếu nại lớn như thế, vì sao còn để hắn ta vào tham gia hội triều chứ? Đúng là rất kỳ quái, mặc dù Đường Lê không bị giết chết ngay, nhưng tiếp theo vận mệnh sẽ như thế nào thì không ai biết được.
Nhìn theo thân thể quật cường của Đường Lê bị đám người Ưng Đan kẹp chặt lôi đi, trong quá trình đó còn gần như là đánh nhau, Đường Lê cắn cho cổ tay của thiếu tướng Ưng Đan chảy ra máu, nhưng thiếu tướng Ưng Đan vẫn không chịu buông tay. Một cái bóng cực lớn bắt đầu mờ mờ bao phủ lên trong lòng mỗi người có mặt, quân đội nước Mã Toa đã cách nơi này không tới ba trăm kilomet rồi, kinh đô Ni Lạc Thần hoàn toàn hoang mang sợ hãi, dân sinh điêu linh, ngày tận thế có thể tới bất kỳ lúc nào, nhưng xem ra hình như bộ nội vụ còn thấy thế cục chưa đủ loạn, còn làm cái hành động trừ phản loạn gì đó, càng làm cho mỗi một người ngồi đây đứng ngồi không yên.
Quân đội nước Mã Toa tới rồi, chết thì cùng chết rồi chẳng sao cả, nhưng vạn nhất bản thân vì nguyên nhân không biết nào đó mà rơi vào trong tay bộ nội vụ, thì sống cũng không bằng chết.
Gần đây, những lời đồn liên quan tới chiến dịch thanh trừ phản đảng vẫn được lưu truyền ở kinh đô Ni Lạc Thần, hơn nữa càng ngày càng mạnh, nói là vì quốc khố trống không, cho nên Đường Minh bắt đầu bí mật ra lệnh cho bộ nội vụ làm chiến dịch thanh trừ, tiếng là bắt bớ đặc vụ của địch, bắt bớ phần tử phản loạn, nhưng trên thực tế là là chuyên môn tìm những người xuất thân giàu có hoặc là đại thương gia khai đao, trước tiên cấp cho bọn họ một cái tội danh không có căn cứ, sau đó soát nhà, đem tất cả tài sản sung công.
Lời đồn lan truyền nhiều truyện lạ, thậm chí còn xuất hiện những tờ tuyên truyền được in ấn rất đẹp, làm cho lòng người hoảng loạn, rất nhiều người có tiền đều lén lút nhập vào cùng hội với thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường, hi vọng thông qua thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường đem tài sản của mình chuyển tới địa khu Mỹ Ni Tư. Thương đoàn mậu dịch Đông Hải Đường tựa hồ đã làm chuyện này quen thuộc lắm rồi, chỉ cần bọn họ điền một bản kê khai đơn giản là được. Mặc dù phí thủ tục vô cùng vô lương tâm, làm người ta đau lòng không thôi, nhưng dù sao so với việc tiền tài bị triều đình tịch thu một cách vô căn cứ thì còn tốt hơn.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu