Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 319: Kết Thúc (trung) (phần 1)
ên cạnh sân khấu, chỉ có sáu cái bàn tròn nhỏ, xung quanh mỗi cái bàn cũng chỉ có bốn chiếc ghế chạm trổ hoa văn có tay cầm bằng gỗ lim, cho dù chỗ ngồi ít như vậy nhưng cũng không đủ khách để ngồi, ngoại trừ người thân của Lạc Phu Đặc Hào Sắt, người ngoại tộc tham dự tiệc sinh nhật lần này chỉ có bằng hữu tốt nhất của hắn, tổng đốc địa khu Thái Nam Cổ Nhĩ là công tước Cáp Lặc cùng tâm phúc của hắn là tướng quân Mã Sở Tạp, còn có kẻ tâm phúc dưới trướng Lạc Phu Đặc Hào Sắt là đại tướng Bội Thiết Á cùng người nhà của hắn.
Mặc dù Mã Lỗ A không phải là tiền tuyến, nhưng dù sao cũng cách Mông Địa Tạp La không xa mấy, có thể nói là nằm ngay trong tầm mắt của Tô Lai Mạn Tứ Thế, nên Lạc Phu Đặc Hào Sắt cũng không dám tổ chức tiệc sinh nhật linh đình quá, để tránh thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí còn có thể rước vạ vào thân. Người nào cũng biết, trải qua quá nhiều lần thất bại và hứng chịu không ít lời đả kích, nên thần trí của Tô Lai Mạn Tứ Thế đã có chút vấn đề, xử lý bất cứ chuyện gì đều có vẻ hơi bị thần kinh, cho dù là chuyện bé xíu như hạt cát, cũng sẽ khiến hắn phản ứng thái quá, lỡ mà hắn đang giận dữ, lại hạ lệnh quân đội giải trừ chức vụ tổng đốc của Lạc Phu Đặc Hào Sắt, thậm chí tịch thu toàn bộ tài sản của hắn, như vậy xem như xong đời.
Chuyện này không phải là chưa có xảy ra, vừa mới ba ngày trước đây thôi, bọn họ nhận được tin, lúc Đề Lan Qua Lai đi đến địa khu Y Lạc Lâm để tiếp quản quyền chỉ huy quân đội Lỗ Ni, khi đi ngang qua địa khu Ngao Đức Tát, bất thần tuyên đọc thánh chỉ của Tô Lai Mạn Tứ Thế, kiên quyết giải trừ chức vụ của tổng đốc Ngao Đức Tát - Lai Ngang Ba Nhĩ Đa, thậm chí còn hạ lệnh giáng họ hàng thân quyến làm nô lệ, vĩnh viễn không được giải thoát, tội danh cua y là do gần đây Lai Ngang Ba Nhĩ Đa có tổ chức một buổi dạ tiệc linh đình chỉ để thưởng thức hồng tửu, mời rất nhiều các vị quan lại nhà giàu đến tham gia. Tô Lai Mạn Tứ Thế cho rằng ở trong tình hình đất nước đang dầu sôi lửa bỏng, mà Lai Ngang Ba Nhĩ Đa vẫn làm ra những chuyện phô trương lãng phí như vậy, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần chiến sĩ nơi tiền tuyến đang gian lao vất vả. khiến cho người người căm phẫn không nhịn được, hắn không thể không hạ quyết định xử tội y.
Đương nhiên, nguyên nhân chính thức thì tất cả mọi người đều ngấm ngầm biết rõ, gia tộc Lai Ngang Ba Nhĩ Đa qua mấy thập niên gần đây đã tích lũy được một khối lượng tài sản khổng lồ, khiến cho đương kim hoàng thượng Tô Lai Mạn Tứ Thế cũng thèm nhỏ dãi, không khỏi nhòm ngó, hiện nay quốc khố triều đình Lỗ Ni Lợi Á đang thiếu thốn, quân phí mở đơn vị thiếu hụt nghiêm trọng. Tài chính tích trữ nhìn thấy mà giật mình, những ngọn sóng phản đối triều đình tăng sưu thuế càng lúc càng dâng cao, hắn đương nhiên muốn tìm cớ chiếm tài sản gia tộc Lai Ngang Ba Nhĩ Đa làm của riêng. Mặc dù tài sản của gia tộc Lạc Phu Đặc Hào Sắt so với gia tộc Lai Ngang Ba còn kém xa, nhưng cũng không phải là nhỏ, Lạc Phu Đặc Hào Sắt không thể không cẩn thận hơn một chút, đề phòng thêm một chút.
So với thân hình cao lớn của công tước Lạc Phu Đặc Hào Sắt, thì công tước Cáp Lặc có vẻ mảnh khảnh hơn nhiều, nhưng thân thể của hắn cũng vô cùng cường tráng, tinh thần cũng hết sức minh mẫn, trong hốc mắt sâu hoắm là hai con mắt lấp lánh linh hoạt rất có thần sắc. Hắn mới chính là người có xuất thân là chiến sĩ Lỗ Ni. Đã từng trải qua hai ba chục năm rong ruổi chinh chiến nơi sa trường, trên người chi chít sẹo to sẹo nhỏ, vô số vết thương nông sâu. Hắn thích cuộc sống thanh đạm chẳng khác gì người tu hành khổ hạnh, chứ không giống như Lạc Phu Đặc Hào Sắt thích lối sống xa hoa hưởng thụ, cho nên về tuổi tác mặc dù lớn hơn Lạc Phu Đặc Hào Sắt mười tuổi. Nhưng sắc mặt thoạt nhìn còn hồng hào trẻ trung hơn Lạc Phu Đặc Hào Sắt, còn nhanh nhẹn minh mẫn hơn nhiều.
Trên bàn tiệc, ngoài việc uống rượu, đương nhiên không thể không nhắc tới vấn đề chiến tranh, mọi người nơi đây đều có vẻ vô cùng bi quan. Bọn họ cũng không làm sao hiểu được tại sao quân Lam Vũ có thể dễ dàng đánh bại dũng sĩ Lỗ Ni đã từng tung hoàng ngang dọc trên Y Vân đại lục mấy trăm năm nay, nhưng sự thật nghiêm trọng mà bọn họ không thể không tin đó là, thời đại huy hoàng của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đã qua rồi. Điều tối quan trọng hiện này đó là vấn đề sinh tồn. Đương nhiên, bọn họ quan tâm nhất, không phải là vấn đề sinh tồn của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, mà chính là vấn đề sinh tồn của bọn họ.
Kết quả đàm phán của công tước Phân Lãng cùng Dương Túc Phong bọn họ đã biết, ngoại trừ việc mạt sát xỉ vả Dương Túc Phong không tiếc lời nào là tham lam vô sỉ, nào là hiếu chiến thích gây sự với thiên hạ ra, bọn họ cũng không có biện pháp nào hay ho hơn, cũng không có năng lực tiếp tục ngăn cản quân Lam Vũ tiếp tục tiến công. Tô Lai Mạn Tứ Thế một lần nữa đề bạt Đề Lan Qua Lai, thay Khắc Lai Mỗ đảm nhiệm tổng chỉ huy tiền tuyến. Dưới mắt bọn họ thì một tên thối tha như thế chỉ có thể ra những quyết định tồi tệ mà thôi. Nếu như nói Khắc Lai Mỗ ít nhất cũng còn có năng lực trì hoãn phần nào sự tấn công của quân Lam Vũ, bảo đảm cho tinh thần và thực lực của quân đội Lỗ Ni sẽ không đi theo chiều hướng đi xuống, thì khả năng của Đề Lan Qua Lai làm được, là chỉ có hướng về quân Lam Vũ mà giơ tay xin hàng thôi, trên thực tế, Đề Lan Qua Lai đã từng đầu hàng quân Lam Vũ một lần.
Rất nhiều chuyện, có lần đầu tiên thì sẽ tiếp tục có lần thứ hai, cũng giống như kinh nghiệm cuộc đời của nữ nhân vậy.
Bọn họ không thể tin rằng, dưới sự chỉ huy của Đề Lan Qua Lai, chiến cuộc của quân đội Lỗ Ni sẽ có bất cứ nét khởi sắc nào. Trái lại, bọn họ còn cho rằng, Đề Lan Qua Lai chính là kẻ chuyên môn dẫn đường cho quân Lam Vũ, dẫn quân Lam Vũ nhanh chóng đến Mông Địa Tạp La mới chính là mục đích thực sự của hắn.
Có viên quan cung cấp thông tin vội vã tiến vào, đưa cho Bội Thiết Á một bức lệnh, Bội Thiết Á xem một chút, sắc mặt ngay lập tức sa sầm xuống, ánh mắt u ám như thể mấy pho tượng canh cổng. Hơi chần chờ trong chốc lát, rồi Bội Thiết Á đem tờ lệnh đưa cho Lạc Phu Đặc Hào Sắt.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt trong miệng đang ngậm đầy hơi thuốc, vừa lim dim nhả khói, vừa hờ hững liếc qua tờ lệnh, lập tức cau mày, hơi thở gấp gáp, khói thuốc xì gà phun ra dày đặc như ống khói.
Tờ lệnh này là do quốc vương Lỗ Ni Lợi Á - Tô Lai Mạn Tứ Thế đích thân chấp bút, yêu cầu Bội Thiết Á suất lĩnh đội quân số 39 thuộc quân đội Lỗ Ni lập tức xuất phát, đi đến Ngao Đức Tát địa khu, tiếp nhận sự điều khiển của quan chỉ huy tiền tuyến là Đề Lan Qua Lai. Đồng thời, trên tờ lệnh còn yêu cầu, Lạc Phu Đặc Hào Sắt phải huy động tất cả tài sản cùng lực lượng của địa khu Mã Lỗ A, phụ trách trợ giúp đội quân số 39 chiến đấu nơi tiền tuyến, bao gồm bổ sung nhân lực, cung cấp nhu cầu hậu cần... Trong quá trình tác chiến, Đề Lan Qua Lai chỉ phụ trách chỉ huy đội quân số 39 tác chiến, nhưng sẽ không cung cấp bất cứ viện trợ cũng như giúp đỡ gì cho đội quân số 39.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt tiện tay đưa tờ lệnh cho công tước Cáp Lặc.
Công tước Cáp Lặc xem một chút, sắc mặt cũng mất tự nhiên như thế, cau mày nói: “Đi thăm dò xem, đội quân số 40 có nhận được lệnh như vậy hay không.”
Mã Sở Tạp đi ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại, ấp úng nói: “Quan quân bên thông tin nói, có 2 lệnh giống nhau, một tờ gửi tới Mã Lỗ A, một tờ gửi tới Thái Nam Cổ Nhĩ, ngoại trừ tên người cùng địa điểm, hết thảy nội dung còn lại đều giống nhau.”
Công tước Cáp Lặc thần sắc tối sầm lại, hung hăng nhìn chằm chằm tờ lệnh trong tay mình, cuối cùng dứt khoát một tay vò nát nó lại thành một cục nhàu nát, đoạn thuận tay ném vào sọt rác bên cạnh. Song, một lát sau như nghĩ ra điều gì, lại vươn tay nhặt nó khỏi sọt rác, vuốt phẳng phiu lại.
Mặc dù đội quân số 39 và 40 đều thuộc biên chế quân đội chiến đấu của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Nhưng thực chất lại là bộ đội địa phương, tất cả tài chính chi tiêu của bọn họ cũng đều do tổng đốc địa phương khống chế, trên cơ bản, hai đội quân này chính là lực lượng căn bản duy trì trật tự an ninh của hai địa khu này, một khi đưa bọn họ điều ra chiến trường, sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến sự an toàn ổn định của hai địa khu này. Nói thẳng một chút, chính là sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị thống trị của hai vị tổng đốc đại nhân.
Nếu đây là lệnh từ bộ quân vụ vương quốc phát ra, bọn họ có thể không cần nghĩ ngợi gì từ chối thẳng thừng. Song, đây lại là do Tô Lai Mạn Tứ Thế đích thân chấp bút ra lệnh. Mặc dù, theo đánh giá chiến cuộc trước mắt, ngai vàng của Tô Lai Mạn Tứ Thế có thể giữ vững lay lắt cũng không lâu được mấy, nhưng dù sao Mông Địa Tạp La vẫn còn có mấy vạn cấm vệ quân vô cùng tinh nhuệ. Nghe nói bọn cấm vệ quân này trước tiền tuyến bị quân Lam Vũ đánh cho tơi tả tan tác, đội hình tan rã, nhưng nếu muốn giải quyết hai đội quân địa phương số 39 và 40 này thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt không nhịn được lại tiếp tục mở hộp xì gà, lựa lựa chọn chọn một hồi. Không tìm được một điếu vừa ý, thất vọng lầm bầm nói: “Muốn chúng ta thay hắn bán mạng à, đừng có mơ! Bây giờ là lúc nào rồi? Còn muốn chúng ta triệu tập bộ đội ra tiền tuyến nữa? Khắc Lai Mỗ còn ngăn cản không được sự tiến công của quân Lam Vũ, Đề Lan Qua Lai càng khó có khả năng hơn. Đây là quân đội của chúng ta, không phải là quân đội của vương quốc. Mỗi một tên lính, mỗi một lưỡi lê đều là do chúng ta bỏ tiền ra trang bị lấy, ta dựa vào cái gì mà cấp cho hắn chứ...”
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu