Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 319: Kết Thúc (thượng) (phần 5)
rên chiến trường lập tức nhốn nháo thành một nhóm hỗn độn.
Tư Cơ Lạp Kỳ cảm thấy không ổn, do cái chết của Khắc Lai Mỗ, nên quan binh dưới trướng hắn đều bị kích động, ngọn lửa thù hận căm hờn bốc lên ngùn ngụt, trước mười vạn chiến sĩ Lỗ Ni. Chỉ có hai vạn cấm vệ quân cho dù có anh dũng thiện chiến đến đâu, cũng không thể chống cự lại sự tiến công như vũ bão của kẻ địch, hơn nữa đối phương lại đang chiếm giữ vị trị thuận lợi. lúc cấm vệ quân đến đây mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng không ngờ lại vấp phải sự tấn công của bên phía có ưu thế tuyệt đối về lực lượng, nhất là sự công kích của một lượng lớn cung tiễn thủ.
“Mở cửa thành ra! Rút lui!” Tư Cơ Lạp Kỳ ra lệnh một cách quyết đoán.
Liều mạng đã không ăn thua, lúc này chỉ có rút lui là thượng sách.
Cấm vệ quân lập tức hướng về cửa thành tập trung tấn công. Quân đội Lỗ Ni đang trấn giữ cửa thành cũng lũ lượt sử dụng cung tên ngăn trở đường rút lui của cấm vệ quân.
Để chiến đấu với quân Lam Vũ, quân đội Lỗ Ni đã đặc biệt tăng cường trang bị và huấn luyện cho lực lượng cung tiễn thủ, cố gắng sát thương quân Lam Vũ ở cự li xa, nhưng thật không ngờ, những tay cung thủ này chưa có cơ hội tỏ rõ thực lực trên người quân Lam Vũ mà ngược lại đã dùng để bắn giết người bên phe của mình rồi.
Mưa tên như vũ bão bắn dày đặc về phía lực lượng cấm vệ quân. Người ngã xuống càng lúc càng nhiều, mùi máu tươi nồng nặc tanh tưởi bắt đầu bao phủ cả Y Lạc Lâm.
Phút xúc động nhất thời của Tắc Lai Bội Ô cũng đã trôi qua, y từ từ trấn tĩnh, đầu óc tỉnh táo trở lại, nhận thức được chuyện ngày hôm này hoàn toàn sẽ bị liệt vào hành vi phản loạn, tuyệt đối không còn đường thối lui được nữa, nếu như để Tư Cơ Lạp Kỳ trở lại Mông Địa Tạp La, thì tất cả người ở đây sẽ phải hứng chịu hình phạt thảm khốc, kẻ nào tham dự vào việc làm phản nhất định liên lụy đến người trong gia đình phải bị chặt đầu, thậm chí còn bị chu di cửu tộc, bởi vậy kiên quyết không ngừng hạ lệnh, triệu tập bộ đội phong tỏa cửa thành, không cho cấm vệ quân có cơ hội thoát ra ngoài báo tin về vương quốc, song phương ở cửa thành triển khai huyết chiến mỗi lúc một thêm kịch liệt.
Cấm vệ quân dù sao cũng là đội quân tinh nhuệ, kiêu dũng thiện chiến, cho dù đối mặt với đại lượng cung tiễn thủ, vẫn nhanh nhẹn thành thạo sử dụng tấm chắn che chở mấy đợt mưa tên phát khởi. Đội quân cung tiễn thủ dưới trướng Tắc Lai Bội Ô mặc dù đông đúc, nhưng hầu hết là chưa được huấn luyện chu đáo, khó có thể phát huy hiệu quả. Nửa giờ sau, cửa thành rất nhanh đã bị phá hủy, dây ròng rọc hạ cầu qua thành cũng bị chém đứt, cấm vệ quân cùng binh lính Lỗ Ni tận trung với Khắc Lai Mỗ đánh nhau từ trong thành kéo đến ngoài thành, tiếp tục giằng co với nhau bất phân thắng bại, chiến trường phía trong thành cũng từ từ mở rộng đến khu vực ngoài thành.
Lão Kim và Tiểu La chứng kiến tình hình bên ngoài, đều cảm thấy không sao tưởng tượng nổi, người Lỗ Ni chém giết người Lỗ Ni còn hung ác hơn là đánh giết với người ngoài a!
Bỗng nhiên đúng lúc đó, người ta cảm giác được có một cơn chấn động khủng khiếp, giống như cảm giác sắp có một trận động đất sắp xuất hiện, mặt đất bắt đầu rung động, bụi đất mù mịt khắp trời, ngay cả con sông phòng hộ bao quanh thành cũng nhuộm đỏ một màu máu tươi tanh tưởi, mặt sông dợn sóng như thể sắp có một cơn sóng thần cuồn cuộn tới.
Một tiếng còi rít chói tai lanh lảnh khắp nơi, vang vọng khắp Y Lạc Lâm, có trạm canh gác kêu lên thất thanh: “Quân Lam Vũ! Kỵ binh Liệp Ưng đang tới!”
Trong nháy mắt, đất trời dường như biến sắc.
Tư Cơ Lạp Kỳ và Tắc Lai Bội Ô hai mắt nhìn nhau, không hên mà cùng thét lên ra lệnh thuộc hạ dừng cuộc chiến ngay lập tức.
Chỉ nhìn thấy từ thôn quê mênh mông miền tây bắc, một đường vạch mờ nhạt màu lam từ từ phình to, trong nháy mắt biến thành hình mấy mũi tên cực lớn, giống như một cơn cuồng phong bạo vũ, trong nháy mắt đã tới sát chân thành Y Lạc Lâm, trong lúc quân đội Lỗ Ni còn ngây người chưa kịp phản ứng, đội quân tiên phong của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ liệp đã phóng vụt qua trước mặt chúng nhanh như tên bắn. họ không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng lấy một cái đã vọt thẳng vào thành.
Có mấy tên lính Lỗ Ni phản ứng tức thời vội vàng kêu lên: “Quân Lam Vũ, quân Lam Vũ! Mau đóng cửa thành...”
Nói chưa dứt câu, chính bọn chúng đã bị quân Lam Vũ bắn gục ở trước con sông phòng thủ thành.
Cửa thành kiên cố căn bản hoàn toàn không phát huy được công dụng hiệu quả, chưa đầy mười phút, đa phần đội kỵ binh quân Lam Vũ đã chạy vào bên trong thành.
Đang chiến đấu kịch liệt, bọn cấm vệ quân và quân đội Lỗ Ni dưới trướng Tắc Lai Bội Ô bấy giờ đều trố mắt ngạc nhiên nhìn quân Lam Vũ. Nhất thời, bọn chúng không biết phải nên làm như thế nào. Quay mắt nhìn thấy nòng súng đen ngòm rung động của quân Lam Vũ, có một vài chiến sĩ Lỗ Ni muốn phát động công kích, nhưng mấy gã ngựa non háu đá này đa phần đều là tân binh trẻ tuổi, bọn chúng rất nhanh đã bị các lão binh bên cạnh chộp tay ngăn lại, ý bảo không nên manh động.
Không hẹn mà tất cả chiến sĩ Lỗ Ni đều dồn ánh mắt vào Tắc Lai Bội Ô cùng Tư Cơ Lạp Kỳ, chờ bọn họ ra quyết định.
Song, hai người Tắc Lai Bội Ô cùng Tư Cơ Lạp Kỳ cũng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, căn bản không biết phải phản ứng như thế nào. Bọn họ muốn phản kháng. Nhưng kỵ binh quân Lam Vũ trong nháy mắt đã phong tỏa các ngả đường chiến lược, lại còn chiếm giữ hầu hết các cao điểm chủ chốt, súng ống đen ngòm không ngừng rung động như hổ rình mồi nhắm ngay mục tiêu là các chiến sĩ Lỗ Ni ở trên sân rộng. Hai người bọn họ đương nhiên biết được sự lợi hại của loại súng này, trong quá khứ bọn họ đã lĩnh giáo qua nhiều lần. Bọn họ thừa hiểu,vào lúc này mà hạ lệnh phản kháng thì chỉ có phí hoài tính mạng của chiến sĩ Lỗ Ni mà thôi.
Đang lúc tiến thối lưỡng nan thì một sĩ quan trong đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ đã phóng ngựa ra, giơ tay chào Tắc Lai Bội Ô theo kiểu nhà binh, rồi cao giọng nói: “Tắc Lai Bội Ô tướng quân. Ta là thiếu tướng Quan La Đức Tư Cưu thuộc Liệp Ưng kỵ binh quân Lam Vũ, phụng mệnh chỉ huy tối cao Dương Túc Phong của quân Lam Vũ, đến đây tiếp quản Y Lạc Lâm. Mời ngài chỉnh đốn quân đội, giao lại nhiệm vụ phòng ngự, rút về doanh trại nghỉ ngơi và hồi phục! Cám ơn sự hợp tác của ngài, Phong thống lĩnh sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngài...”
Tư Cơ Lạp Kỳ nhất thời kinh ngạc quay đầu nhìn Tắc Lai Bội Ô, phẫn nộ quát lên: “Tắc Lai Bội Ô, ngươi là tên phản đồ đê tiện!”
Trong mắt Tắc Lai Bội Ô một mảnh mờ mịt, bởi vì hôm nay đã trải qua quá nhiều biến cố, não của hắn đã sớm đã không còn có thể dung nạp được thêm, hắn còn chưa kịp hiểu La Đức Tư Cưu nói gì. Không tự chủ được địa nói lắp bắp: “Ta, ta...”
Tư Cơ Lạp Kỳ vung cao trường kiếm, chỉ thẳng vào quân Lam Vũ, lớn tiếng quát: “Chúng ta đều là những chiến sĩ Lỗ Ni bất khuất, chúng ta quyết không đầu hàng...”
Đột nhiên ngay lúc đó, trường kiếm trong tay hắn rơi xuống từ không trung, choang một tiếng đã rớt xuống đất, tia lửa bắn lên tung tóe. Nhưng điều này không phải là việc khiến người ta phải kinh ngạc nhất, điều làm người ta phải kinh hãi run sợ chính là, ngay lúc trường kiếm trong tay của hắn rơi xuống, tất thảy mọi người đều tận mắt chứng kiến, đầu của Tư Cơ Lạp Kỳ đột nhiên vỡ tung, nguyên phần ót văng ra, đập vào một góc, máu và não bầy nhầy văng lên tung tóe.
Tiếng súng nặng nề lúc này mới từ xa truyền tới, lạnh lẽo thê lương đến rợn người.
Đầu của Tư Cơ Lạp Kỳ lúc này chỉ còn một nửa, nhưng thân hình của hắn vẫn tiếp tục có thể cử động, trước ánh mắt bất động của những người chứng kiến lúc bấy giờ tim càng chấn động, Tư Cơ Lạp Kỳ vẫn cố gắng quay người nhìn về một phía, muốn nhìn cho ra kết cục là kẻ nào đã ám sát mình, nhưng hắn không còn có thể nhìn thấy gì được nữa. Được một lát, thân hình của hắn từ từ gục xuống trên lưng ngựa, vắt vẻo một bên nghoẹo đầu vào bụng ngựa, một chân vẫn còn móc lủng lẳng vào bàn đạp, không cách nào gỡ ra được, máu và óc tươi nhỏ thành giọt tong tong xuống mặt đất, đỏ đỏ trắng trắng bầy nhầy, từ từ nhểu xuống.
Chưa có kẻ nào hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Tư Cơ Lạp Kỳ đã chết.
Người vừa mới nổ súng chính là Tiểu La, hắn đã lâu không được trổ tài thiện xạ, bây giờ rốt cục cũng đã toại nguyện, chính hắn cũng không nghĩ rằng, phát súng này sẽ mang lại hiệu quả trấn áp bọn Lỗ Ni, đại khái là do khoảng cách quá gần, chỉ có sáu trăm ba mươi ba thước, cho nên uy lực của súng nhắm rất đáng sợ.
Dường như đã bị một sự uy hiếp cực lớn, tất cả chiến sĩ Lỗ Ni đều như hóa đá, nhưng vẫn nắm chặt vũ khí trong tay chờ Tắc Lai Bội Ô ra lệnh, bao gồm cả thảy cấm vệ quân, bọn họ cũng giương mắt khẩn cầu hướng về Tắc Lai Bội Ô chờ đợi.
Nhưng Tắc Lai Bội Ô lúc này đã đông cứng lại, đầu óc hoảng loạn, không thể quyết định được phải làm thế nào.
Ở khu vực lân cận của Y Lạc Lâm, kỵ binh quân Lam Vũ xuất hiện càng ngày càng nhiều, dựa vào cờ xí mà nhận biết, thì ngoài Liệp Ưng kỵ binh do Phong Phi Vũ chỉ huy thì đội kỵ binh Lôi Đình do Liệt Mông chỉ huy cũng đã tề tựu gần đông đủ, hơn ba nghìn kỵ binh Lam Vũ bao vây Y Lạc Lâm, lúc này sợ rằng một con kiến cũng khó chui lọt.
Trong lúc mơ hồ, Tắc Lai Bội Ô loáng thoáng thấy cờ lệnh của Phong Phi Vũ.
La Đức Tư Cưu trầm ngâm chốc lát, thúc ngựa tiến lên, tới gần Tắc Lai Bội Ô, trầm thấp giọng ôn tồn nói: “Tắc Lai Bội Ô tướng quân, ta và ngươi đều giống nhau, đều từng là kẻ thù của quân Lam Vũ, cũng đã từng bị quân Lam Vũ đánh bại, phải nếm mùi đau khổ, đắng cay, ta rất hiểu cảm giác lúc này của ngài. Nhưng ta có thể nói với ngài thế này, thất bại ở đây không phải là kết thúc cho chúng ta, mà trái lại, đây chính là khởi đầu mới cho chúng ta...”
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu