Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 312: Sinh Nhật Của Thập Tứ Công Chúa (hạ - Phần 2)
hưng rất hiển nhiên là, bất kể Đường Minh hay là các tân khách khác xung quanh, trừ Minh Sơn quế ra, những người khác đều thích nghe cái luận điệu thái bình giả tạo này của Đường Lan. Rất nhiều người đều lộ ra nét mặt mỉm cười, nhất là những quan viên văn chức, chỉ có sắc mặt Minh Sơn Quế có chút u ám, tỏ ra cảm thấy lời của Đường Lan không thỏa đáng, nhưng không lên tiếng phản bác.
Tâm tình của Đường Minh quả nhiên khoan khoái hơn một chút, xem ra đã bấc giác quen thuộc loại không khí lừa mình dối người này rồi, khẽ gật đầu nói: “Chư vị ái khanh, quân đội nước Mã Toa đã là cung giương hết sức, không đáng sợ nữa. Hôm nay mọi người có thể yên tâm vui chơi, giải tỏa sầu não. Lão Chu, đi đem nữ nhi hồng trẫm cất nhiều năm lại đây, trẫm hôm nay muốn cùng các vị ái khanh uống cho thật say.”
Từ lúc xuất hiện tới giờ, đại hồng nhân của Vị Ương cung Chu công công vẫn luôn bận bịu tíu tít, ân cần cứ như là điếm tiểu nhị trong nhà ăn vậy. Rất nhiều người ở đây đều rất ít khi tận mắt nhìn thấy Chu công công quyền cao chức trọng chăm chỉ vất vả hầu hạ chu toàn vì hoàng đế phục vụ như vậy. Đều thỉnh thoảng lại đem ánh mắt dừng lên người ông ta. Chu công công nghe theo lời sai bảo, liền mau chóng rời đi.
Đương Minh tâm tình thoái mái lên một chút, hời hợt nói: “Chư vị ái khanh, các khanh có thể tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi.”
Bác Sơn quả nhiên thích chơi trội, tranh trước nói: “Thần muốn hỏi một chút bộ nội vụ, chuyện quân Lam Vũ đánh bại hải quân nước Mã Toa rốt cuộc là thật hay là già, hay là có người bịa đặt ra? Ngàn vạn lần chớ nên trúng phải kế mê hoặc của nước Mã Toa, làm người ta bị lừa gạt, người nước Mã Toa quá giảo hoạt, chúng ta không thể không đề phòng. Lần trước ở biển San Hô bọn chúng cũng lừa gạt chúng ta y như vậy, còn cả chuyện Đường Tân cũng thế. Bọn chúng không đâu không chui vào được, không gì không làm nổi, chúng ta luôn bị thua thiệt…”
Đường Cảnh mặc dù nhìn qua thì đần độn cùng cực, già cả lẩn cẩn, nhưng tận đáy lòng lại sáng suốt như gương vậy, tay của Bác Sơn đã không thỏa mãn với bộ pháp vụ, thậm chí bắt đầu có ý đồ với bộ nội vụ. Bộ nội vụ không chỉ nắm giữ tổ chức tình báo khổng lồ nhất, quan trọng hơn nữa là nắm giữ khảo hạch bí mật và trinh sát với tất cả quan lại đế quốc, có thể nói là một thanh kiếm sắc trong tay ĐườngMinh, giám thị tất cả mọi thứ xung quanh. Nắm giữ bộ nội vụ, chính là nắm giữ mạch máu của Đường Minh. Dưới sự phối hợp của tân hoàng hậu, hắn đã không thể nhẫn nại được càng muốn tiến lên thêm một nấc nữa.
Trong lòng khe khẽ cười lạnh, nhưng bề ngoài Đường Cảnh vẫn già cả mắt mờ ra sức chầm chậm nói: “Đấy là điều tiểu tổ tình báo của chúng tôi trên đảo Sùng Minh chính mắt nhìn thấy, đúng là sự thực. Chẳng những hải quân nước Mã Toa, dù là bộ đội đổ bộ do lục quân nước Mã Toa phái ra, cũng tổn thất nặng nề. Trừ rất ít người trốn được vào trong rừng cây ra, thì cuối cùng toàn quân bị diệt.”
Bác Sơn vẫn nửa tin nửa ngờ nói: “Nhưng … mọi người không cảm thấy, quân Lam Vũ có năng lực gì mà có thể làm cho ba hạm đội của hải quân nước Mã Toa bị trọng thượng? Bọn chúng lấy đâu ra lực lượng cường đại như vậy? Nên Dương Túc Phong kia cho dù là Đường Lãng chuyển thế, thì không có hạm đội hải quân cường đại, hắn cũng chẳng có cách nào đánh bại được hải quân nước Mã Toa chứ? Mọi người nói xem, hắn có thể lấy từ đâu ra được hạm đội? Bản thân hắn có thể sản xuất được ra nhiều chiến đấu hạm như vậy sao? Khi ở biển San Hô, hải quân Lam Vũ cùng hạm đội Phi Dương của nước Mã Toa bùng phát chiến đấu, khi đó hải quân Lam Vũ đã tổn thất không nhẹ, bọn chúng sao có thể dễ dàng bổ sung trở lại như thế được? Chẳng lẽ Dương Túc Phong y là thần tiên hạ phàm, có thể biến đá thành vàng ư?”
Lúc mới bắt đầu, mọi người còn cảm thấy Bác Sơn đang rảnh rỗi kiếm chuyện, muốn được nổi bật, nhưng hắn nói càng nhiều, những người ngồi đây, trừ Mễ Nặc Tư Lương Cách ra đều lộ ra vẻ suy ngẫm vẫn đề Bác Sơn hỏi. Bọn họ vô cùng quan tâm là thời gian quân Lam Vũ tổ kiến còn chưa được hai năm, thời gian thành lập hải quân còn chưa tới một năm rưỡi. Với trình độ công nghiệp và năng lực tạo thuyền cả địa khu Mỹ Ni Tư, bọn họ sao có thể trong thời gian ngắn như vậy sản xuất ra quân hàm cường đại như thế? Cường đại tới mắc có thể đánh bại được cả hải quân nước Mã Toa.
Đường Minh cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú.
Tới ngay cả thập tứ công chúa cũng hơi quay đầu sang, giương lỗ tai lên, chờ nghe có người trả lời.
Đường Cảnh không còn dám bày ra cái vẻ già cả lẩn cẩn nữa, hơi lấy chút tinh thần, chậm rãi đáp: “Nói một cách chính xác thì quân Lam Vũ không hề có chiến đấu hạm cường đại gì cả. Dương Túc Phong cũng chẳng phải là thần tiên hạ phàm có thể biến đá thành vàng. Hải quân quân Lam Vũ hiện nay sở hữu, toàn bộ là Long Nha chiến hạm trọng tải chừng sáu trăm tấn, hai bên mạn thuyền bố trí hai mươi ba khẩu đại pháo. Mọi người lẽ tất nhiên là biết loại chiến hạm cỡ trung này, hải quân đế quốc chúng ta cũng có không ít, bình thường chủ yếu dùng để bảo vệ đường biển, phối hợp tác chiến … chỗ hay lớn nhất của Long Nha chiến hạm là tốc độ sản xuất nhanh, với năng lực sản xuất của quân cảng Thanh Đảo của chúng ta, nửa năm là có thể tạo ra một cái, nếu như có nhiều xưởng đóng tàu cỡ hơn hơn đồng thời làm việc, số lượng vẫn có thể tăng lên rất nhanh.”
Hơi dừng lại một chút, không đợi cho Bác Sơn lên tiếng xen vào, Đường Cảnh tiếp tục nói: “Mọi người có thể cảm thấy quân Lam Vũ chỉ có một cái địa khu Mỹ Ni Tư, chỉ có một cửa cảng Bà Châu, là không thể tạo thuyền nhanh chóng. Nhưng trên thực tế, quân Lam Vũ sớm đã khống chế cả địa khu La Ni Tây Á. Địa khu duyên hải La Ni Tây Á có vô số cửa cảng và xưởng tạo thuyền. chỉ cần có đầy đủ tài chính, vật liệu gỗ và sắt thép, nhanh chóng đóng nên lượng lớn chiến hạm Hạm Long Nha không phải là chuyện khó khăn lắm. Hạ Hậu cục trưởng, có phải như vậy không?”
Hạ Hầu Cô Đăng phó cục trưởng cục quân giới đế quốc Đường Xuyên gật đầu đáp: “Đúng thế, chỉ cần có đủ tài chính vật liệu gỗ và sắt thép, dù là đóng chiến đấu hạm cấp Ngũ Đài Sơn cũng chỉ cần thời gian bảy tháng. Nếu như dùng phương pháp khoa học nhất, thời gian đóng Long Nha chiến hạm thậm chí có thể rút gọn tới năm tháng lẻ ba ngày.”
Thượng Quan Lâm thị lang bộ quân vụ chuyên môn phụ trách vũ khí trang bị của đế quốc cũng xen miệng vào: “Lần trước tôi tới địa khu Mỹ Ni Tư, cũng nhận ra năng lực đóng thuyền của quân Lam Vũ vô cùng cường đại, lại là nhiều xưởng đóng thuyền đồng cỡ lớn cùng lúc sản xuất đóng mới, sau đó tập trung linh kiện phối hợp lặp lại với nhau, có thể rút ngắn thời gian rất nhiều. Gần Như mỗi tháng đều có thể hạ thủy thử nghiệm trên hai mươi chiếc Long Nha chiến hạm, sau đó bổ sung tới các hạm đội. Tốc độ đóng tàu như vậy, dù thời chúng ta thịnh vượng nhất cũng không đạt được. Đương nhiên, trọng điểm kiến thiết của chúng ta đều là chiến đấu hạm, không thể nói cùng nhau được.”
Bác Sơn hoài nghi nói: “Phượng Vũ tướng quân, tôi không hiểu lắm về quân sự, nên tôi muốn hỏi thêm, Long Nha chiến hạm có khả năng đánh bại chiến đấu hạm sao? Cho dù hải quân quân Lam Vũ thực sự có không ít Long Nha chiến hạm, nhưng chiến đấu hạm cỡ lớn cảu hải quân nước Mã Toa càng nhiều hơn mà! Chiến đấu hạm của bọn chúng so với của chúng ta càng… cái này, mọi người cảm thấy có thể hay sao?”
Điệp Phong Vũ chẳng có chút hảo cảm nào với hắn, thậm chí căm ghét vô cùng, lạnh lùng nói: “Tôi cũng không hiểu chuyện của hải quân.”
Đường Minh đột nhiên khoát tay, vì thế mọi người lập tức trở nên yên lặng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Đường Minh.
Chẳng lẽ hoàng đế bệ hạ lại có thể tự mình giải thích được chuyện này sao?
Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Đường Minh chậm rãi quét qua mọi người một cái, sau đó dừng lại ở trên người Mễ Nặc Tư Lương Cách, mỉm cười khà khà vui vẻ nói: “Chuyện này mọi người không cần phải tranh luận, trẫm cho rằng nên do người đương sự giải thích thì tốt hơn. Mễ Nặc Tư Lương Cách đại nhân, mời khanh đứng lên nào, để biểu thị chào hỏi mọi người, hôm nay khanh là khách quý, khanh là đại biểu cho Dương Túc Phong tới gặp thập tứ công chúa, khanh không thể cứ không nói lời nào chứ hả .”
Lời này vừa phát ra, trong đám người tức thì khe khe phát ra những tiếng “a” kinh ngạc, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung trên người Mễ Nặc Tư Lương Cách. Bọn họ thực sự không biết rằng tham dự yến hội tối nay còn có khách quý tới từ địa khu Mỹ Ni Tư xa xôi. Chẳng ai biết tới cái tên Mễ Nặc Tư Lương Cách cả, nhưng cái tên Dương Túc Phong này đã đủ đại biểu cho tất cả rồi.
“Dương Túc Phong!”
“Quân Lam Vũ!”
Không ngừng có người thì thào với nhau, phát ra những tiếng kinh ngạc hoặc là miệt thị.
Mễ Nặc Tư Lương Cách mỉm cười đứng dậy, hướng Đường Minh và thập tứ công chúa và các vị quan khách khác chào hỏi.
Ánh mắt Bác Sơn hồ nghi dừng trên người Mễ Nặc Tư Lương Cách, vẫn dùng khẩu khí chất vấn nói: “Khi đó ngươi ở chiến trường đảo Sùng Minh à?”
Mễ Nặc Tư Lương Cách lắc đầu, nói gọn gàng dứt khoát: “Tôi không có mặt ở hiện trường, nhưng tôi biết sự việc xảy ra như thế nào. Hải quân quân Lam Vũ của chúng tôi đúng là đánh bại ba hạm đội hải quân nước Mã Toa, tiêu diệt gần sáu chục chiến đấu hạm của kẻ địch, bất quá chúng tôi cũng tổn thất thảm trọng, có ba chục chiếc Long Nha chiến hạm bị đánh chìm, quan tư lệnh Phất Lai Triệt thân bị trọng thương, tới hiện giờ còn chưa thuyên giảm…”
Người ở phía dưới đều phát ra từng tràng tiếng hô kinh ngạc và thở dài.
Thập Tứ công chúa tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, hơi xoay người qua, mong chờ Mễ Nặc Tư Lương Cách nói tiếp.
Mễ Nặc Tư Lương Cách tùy mặt mà gửi lời, biết rằng cách nói này vừa vặn đúng, trong lòng mừng thầm. Những lời này chính là do Dương Túc Phong bày ra, vừa chỉ ra được sự thật quân Lam Vũ đánh bại hải quân nước Mã Toa, làm đế quốc cảm thấy được sự cường đại của quân Lam Vũ, nhưng lại thổi phồng thương vong của bên mình, để tránh cho đế quốc quá mức cảnh giác mình. Kỳ thực trong chiến dịch đảo Sùng Minh quân Lam Vũ tổn thất không lớn, Phất Lai Triệt cũng chẳng bị trọng thương, tất cả đều chỉ là để quan viên đế quộc ăn một viên thuốc an thần mà thôi.
Đêm nay là yến hội sinh nhật của thập tứ công chúa, Đường Minh không cho những nữ nhi và nữ tế khác của mình tham gia, ngược lại mời rất nhiều ngoại thần, bày công khai ra đây là một giao dịch chính trị. Đường Minh đại khái là muốn đem thập tứ công chúa ra làm lợi thế, từ trong đó thu được ích lợi lớn nhất. Ai có thể giúp đỡ được đế quốc Đường Xuyên hiệu quả nhất, người đó chính là khách trong màn của thập tứ công chúa. Gần như đã là sự thực viết trên mặt rồi, dưới loại tình huống này, quân Lam Vũ phải đưa ra một thái độ thật thỏa đáng, vừa không thể quá háo thắng, cũng không thể quá yếu ớt.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu