I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 310: Chùa Năng Nhân (7)
ương Túc Phong nhìn tình thế, thức thời nói: “Làm phiền rồi, Trí Tín đại sư, chúng tôi cáo từ đây.”
Trương Hạo Hàm ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Cáo từ, cáo từ.”
Đợi Dương Túc Phong xoay người đi, Trương Đạo Hàm liền len lén sờ lên mồ hôi lạnh trên trán của mình. Hắn đúng là bị dọa cho toát hết mồ hôi lạnh, hắn mới thượng nhiệm (nhậm chức) còn chưa được một tháng thời gian mà Dương Túc Phong đã gặp phải ám sát, hơn nữa là gặp phải ám sát dưới tình huống bản thân ra sức khuyên giục y tới chùa Năng Nhân, tới khi đó ban nghành an toàn chắc chắn là sẽ phải điều tra bản thân một phen rồi, xem xem bản thân có cấu kết với thích khách hay không. Bất quá nhìn ý tứ của mọi người tựa hồ đều không định trách cứ mình, mà thích khách tên Phương Phỉ Thanh Sương kia hình như cũng là nhân vật sớm nổi danh thiên hạ, không ngờ lại bị Dương Túc Phong lặng lẽ làm cho bụng to lên, chuyện này càng nghĩ càng thấy quái dị, càng nghĩ càng thấy không thể tin nổi.
Dương Túc Phong mới bước ra ngoài cửa không lâu, Đan Nhã Huyến đã lặng lẽ tới sát bên người y, nhỏ giọng nói: “Phong này, cái chùa Năng Nhân này có chút kỳ lạ, bọn thiếp bắt được mấy tên hỏa thượng không bình thường, đám hòa thượng này là hải tặc đấy, hết sức cổ quái.”
Tô Phỉ Mã Vận cũng nói: “Đúng thế, cái chùa Năng Nhân này nhất định có bí mật gì đó không thể truyền ra ngoài, trong số những tăng nhân quét đất không ngờ lại có hải tặc ẩn nấp, vị Trí Tín đại sư này chắc cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì..”
Dương Túc Phong hơi chu môi ra, ra hiệu ý bảo nàng đứng nên nói lung tung, rồi theo Đan Nhã Huyến tới cửa phụ bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Tiết Tư Khỉ đã bắt giữ tăng nhân quét lá dưới gốc Bàn Đào vừa rồi. Y tỉ mỉ đánh giá một lượt vị tăng nhân kỳ dị này, quả nhiên phát hiện ra trên người hắn có dấu vết của hải tặc, ví như da dẻ đen thui, còn cả hình săm thần bí dữ tợn, đúng là người đã làm hải tặc mới có.
Căn cứ theo lời kể lại cùa Đan Nhã Huyến, vừa rồi khi mọi người kéo y phục của Dương Túc Phong ra kiểm tra có thương thế hay không, vị tăng nhân này vô tình nhìn thấy thân thể của Dương Túc Phong, lập tức biểu hiện ra thần sắc kinh khủng vô cùng, giống như là đã nhận ra điều gì. Cảnh vệ xung quanh lúc đó cũng không nhận ra, sau này nghĩ lại mới thấy hành vi của hắn khả nghi, vì thể lập tức bắt lấy hắn. Nhưng thủy chung không hỏi ra được điều gì, mọi người đem vị tăng nhân này nhấc lên khỏi mặt đất, kiểm tra toàn thân, không phát hiện ra có vũ khí. Nhưng, trên người vị tăng nhân này phát hiện ra rất nhiều hình săm, mà những hình săm này chỉ hải tặc mới có.
“Ngươi là ai? Ngươi là nội ứng của nhóm hải tặc nào phái tới?” Tiết Tư Khỉ lại lần nữa lạnh giọng quát, kéo trường kiếm ra một nửa.
Thế nhưng, đối với vị tăng nhân xuất thân hải tặc này, trường kiếm sáng loáng không hề sinh ra được bao nhiêu sức chấn nhiếp.
Tiết Tư Khỉ bực mình nhấc ngay hắn lên, hung dữ quát: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Vị tăng nhân kia vẫn không trả lời, nhưng khi nhìn thấy Dương Túc Phong, có thể là nghĩ tới điều gì, liền không tự chủ được lộ ra ánh mắt sợ hãi. Vẻ mặt đó làm những người ở đây càng thêm tin tưởng, nhất định là có chuyện liên quan tới Dương Túc Phong xảy ra ở trên người vị tăng nhân này.
“Đem hắn tới chỗ Trí Tín đại sư rồi hãy nói.” Dương Túc Phong cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, sự sợ hải của vị tăng nhân này hiển nhiên không phải tới từ bản thân mình, mà tới từ nơi khác, ngay cả y cũng cảm thấy có chút hiếu kỳ rồi.
Trí Tín đại sư đã nhận được tin tức, ở trong đại điện chời Dương Túc Phong tới. Tới khi Tiết Tư Khỉ đơn giản nói rõ nguyên do của sự tình, Trí Tín đại sư mới vững vàng nói: “Dương thí chủ, không phải lo lắng, vị này chính là đồ đệ lão nạp thu nhận bốn mươi năm trước, chẳng phải là gần đây mới tới bổn tự. Hắn trước kia đúng là đã làm hải tặc, ở hải vực Sở La Môn đã sống một thời gian rất dài. Lão nạp có thể dùng danh dự và tính mạng của bản thân làm bảo đảm, hắn tuyệt đối không có quan hệ gì tới lần ám sát này.”
Tiết Tư Khỉ lạnh giọng nói: “Nếu đã như thế, vậy vì sao hắn lại tỏ ra giấu giấu diếm diếm như thế? Hơn nữa nhìn thấy tướng công nhà ta lại sợ hãi?”
Dương Túc Phong khoát tay, ý bảo các nàng đừng lên tiếng, bình tĩnh nói: “Đại sư, tôi tựa hồ cảm thấy hình như có một số chuyện liên quan tới tôi xảy ra trên người vị sư phụ này. Tôi chỉ muốn tìm hiểu qua nguyên nhân mà thôi, không hề có ác ý gì cả.”
Đan Nhã Huyến nói với tăng nhân kia: “Ngươi có chuyện gì, mời cứ nói hết ra đi”
Vị tăng nhân kia co mình lại, không dám trả lời.
Trí Tín đại sư ngón tay lần tràng hạt, hòa nhã mà nghiêm túc nói: “Thích Tâm Quy, không việc gì là không thể nói ra cả, có gì cứ thẳng thắn nói ra đi. Chuyện của quá khứ nếu đã qua rồi, còn để trong lòng cũng không có ý nghĩa gì, con nói ra, ngược lại có thể càng thêm nhẹ nhõm, từ này không cần để ở trong lòng nữa.
Vị tăng nhân quét lá được gọi là Thích Tâm Quy kia trong lòng hơi rung động, miệng run run mấy máy nói: “Con… vô tình nhìn thấy thân thể của y, đột nhiên nhớ tới một người… con cho rằng y chính là …”
Trí Tín đại sư trầm giọng nói: “Con cho rằng Dương thí chủ là ai?”
Thích Tâm Quy cúi đầu nhìn xuống mặt đất, toàn thân tựa hồ đang khẽ run rẩy, cũng không biết là nghĩ tới điều gì. Cả người ngày càng run rẩy dữ dội, qua một lúc rất lau mới chần chừ nói: “Con cho rằng… có lẽ là con nhìn nhầm, không thể như vậy được, đứa bé đó làm sao có thể còn sống được, nó ở trên mặt biển phiêu lưu lâu như vậy, đáng lẽ là phải chết đói rồi…”
Trong lòng Dương Túc Phong tựa hồ lờ mờ đoán được điều gì, nhưng người bên cạnh lại cảm giác như đang nghe thiên thư vậy, trong đầu loạn cả lên, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Tư Khỉ bực mình quát: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Làm phiền ngươi nói tỉ mỉ ra nghe xem nào.”
Thích Tâm Quy môi vẫn còn đang run rẩy, nhưng lại không nói ra được gì.
Giọng nói của Trí Tín đại sư mang theo môt sự uy nghiêm khó diễn tả, một sức hấp dẫn không thể kháng cự, chậm rãi trầm giọng nói: “Thích Tâm Quy, đem chuyện con đã trải qua kể ra đi, con sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.”
Thích Tâm Quy vẫn còn đang do dự, tựa hồ đang tích tụ dũng khí, phải một lúc lâu sau ngữ điệu khô khốc nói: “Khi đó tôi làm hải tặc ở hải vực Sở La Môn, giết người cướp hàng, hết sức sung sướng. Đột nhiên có một ngày, lão đại triệu tập mấy người chúng tôi lại, nói muốn làm một vụ mua bán rất lớn, nếu như thành công, từ nay có thể hưởng không hết vinh hoa phú quý…”
Dương Túc Phong nhíu mày lại.
Tiết Tư Khỉ bực bội nói: “Lão đại của các ngươi là ai? Các ngươi làm gì ở vùng biển Sở La Môn làm cái gì?”
Thích Tâm Quy ấp a ấp ug nói: “Lão đại của chúng tôi… tên đầy đủ là Lưu Chấn Hoa, nhưng sau này hắn lấy một cái tên khá bá đạo, gọi là Hi Đức Lạp Khố Đế… hắn chính là một trong những thủ lĩnh lớn nhất của hải tặc, các vị hẳn là đã nghe qua rồi…”
Dương Túc Phong cảm thấy cái tên này tựa hồ có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
Viên Ánh Lạc nhỏ giọng nói: “Hi Đức Lạp Khố Đế vốn đã bị giam ở nhà ngục Ngân Giác Giáp của vương quốc Cách Lai Mỹ. Nhưng sau này trong chiến loạn được chúng ta thả đi rồi, khi đó còn chưa nhận ra thân phận của hắn. Sau này A Phương Tác báo cáo cho thiếp, nói Hi Đức Lạp Khố Đế được thả về hải vực Sở La Môn, chúng ta mới biết được.”
Dương Túc Phong gật đầu tỏ ý là đã hiểu.
Căn cứ vào báo cáo của A Phương Túc, trong bảy tổ chức hải tặc ở hải vực Sở La Môn, Hi Đức Lạp Khố Đế cũng coi là có lịch sử lâu đời rồi, bất quá bọn chúng thực lực cường đại, không phải ở sự tàn nhẫn hung ác của bọn chúng, mà là ở sự giảo hoạt. Tất cả hải tặc Sở La Môn đều nhất trí cho rằng, ở trong đám bọn chúng Hi Đức Lạp Khố Đế là giảo hoạt nhất.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thích Tâm Quy ấp a ấp úng kể ra một công chuyện kinh tâm động phách.
Đó là ngày 28 tháng 3 năm 1705 thiên nguyên, tên hải tặc sau này xuất gia có tên là Thích Tâm Quy đang ôm cây đợi thỏ ở phía tây bắc hải vực Sở La Môn. Mục tiêu chờ đợi xuất hiện, Hi Đức Lạp Khố Đế triệu tập mấy chục tên hải tặc lão luyện nhất bọn chúng, chuẩn bị chấp hành một nhiệm vụ rất quan trọng, mỗi một người trong số bọn chúng đều được chi trước năm nghìn kim tệ làm tiến vốn hành động, nếu như nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi còn có thể có được món thù lao thêm vào là một vạn năm ngàn kim tệ. Món tiền này cho dù đối với hải tặc mà nói, cũng là chi phí không tệ rồi, chẳng trách Hi Đức Lạp Khố Đế cũng phải động lòng.
Nhưng hôm đó, Hi Đức Lạp Khố đế không tự mình xuất hiện, mà là chỉ huy một tâm phúc tới chỉ huy hành động lần đó. Đồng thời đi cùng hành động lần dó còn có một nhân vật thần bí toàn thân hắc y hơn nữa còn đội nón rộng vành. Nhưng Thích Tâm Quy là một thành viên hải tặc bình thường, không hề biết thân phận của nhân vật thần bí đó, cũng không biết mục đích tới của ý là gì, hắn chỉ từng nghe người ta nhắc tới, nhân vật thần bí đó chính là chủ nhân sau màn trả tiền cho lần hành động này, tất cả hành động phải nghe nhân vật thần bí này chỉ huy.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu