The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 298: Chưa Đánh Đã Loạn (2)
ân Khắc Lai Nhĩ trừng trừng nhìn thân hình béo phì của Cổ Địch Sâm, trong con mắt tựa hồ tràn ngập sự coi thường, tựa hồ tràn ngập ghét bỏ với tảng núi thịt to béo này, hắn hít sâu một hơi, tựa hồ đang kìm chế nộ hỏa sôi trào trong lòng, chậm rãi trầm giọng nói: “Cổ Địch Sâm, trong loại thời tiết gió bão này, nếu như quân Lam Vũ còn dám từ trên biển tới, như vậy bọn chúng là thứ ngu xuẩn không hơn không kém, ta tin rằng quân Lam Vũ tuyệt đối không phải đồ ngu, bọn chúng sẽ không làm loại chuyện vô lý này.
Cổ Địch Sâm chẳng nhìn hắn, cũng chẳng nói gì, chỉ có ngón tay của hắn lơ đễnh nhúc nhích.
Ở bên phải Cổ Địch Sâm, có một hàng ghế sô pha ba người ngồi màu nâu đổ, nhưng hiện giờ chỉ có mội người đang ngồi, ông ta là một vị tướng lĩnh già mặc quân phục màu đen, thân hình gầy gò, màu da ngăm đen, tóc cắt ngắn hết sức, sống lưng ưỡn thẳng tắp, trong hốc mắt hõm sâu thi thoảng lộ ra tia sáng sắc bén, tỏ rõ ông ta tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản.
Lão tướng quân cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn phía đối diện bản thân.
Ở bên trái chỗ ngồi của Tân Khắc Lai Nhĩ, cũng có một hàng ghế sô pha ba người ngồi màu nâu đổ, bên trên cũng chỉ có mội người đang ngồi, hắn cũng là một tướng quân, nhưng trên người mặc đồng phục thượng tướng quân đội Lỗ Ni màu đỏ tươi, trên đồng phục khâu đủ các loại huân chương, ba ngôi sao vàng sáng lấp lánh trên quân hàm, dày cũng được lau bóng lộn. Nhưng so với vị lão tướng quân phục màu đen, hắn rõ ràng trẻ hơn rất nhiều, nhưng tinh thần diện mạo của hắn rõ ràng lại kém hơn vị lão tướng quân quá nhiều, hắn quá béo, béo tới mức chỉ có thể miễn cưỡng buộc được nút đồng phục tướng quân, nhưng nút gài ở cổ thì bất kể thế nào cũng không thể gài được, ánh mắt của hắn cũng không đủ lăng lệ, ngược lại còn có chút lờ mờ buồn ngủ, bộ dạng có chút thiếu kiên nhẫn.
Cổ Địch Sâm nhúc nhích cái thân hình to béo, con mắt cực kỳ nhỏ bé khẽ mở ra một cái khe, trong còn mắt đảo tròn bắn ra vẻ âm trầm, lơ đễnh nhìn tên tướng quân Lỗ Ni mặc đồng phục đỏ chót, lộ ra nụ cười của một tay chính sách lão luyện miệng cười mặt không cười, bình thản nói: “Tướng quân Lạp La Tư, ngài là thượng tướng quân làm người ta tôn kính, không biết ngài có cách nhìn như thế nào đối với phán đoàn của tổng đốc Tân Khắc Lai Nhĩ.
Tên tướng quân quân đội Lỗ Ni có tên là Lạp La Tư nhíu mày lại, còn chưa kịp nói gì thì đã bị lão tướng quân mặc đồng phục màu đen lạnh lùng tiếp lời: “Lạp La Tư đại nhân khẳng định sẽ cho rằng quân Lam Vũ không dám từ trên biển tới, có phải thế không? Cho dù ngươi cho rằng quân Lam Vũ sẽ tới từ trên biển, ngươi cũng sẽ không thừa nhận, ngươi có gan nói ra ý kiến bất đồng với nhạc phụ sao? Nào nào, ta thấy ngươi không dám đâu, trừ phi đầu gối của ngươi đã mài chai cả rồi.
Trên mặt Lạp La Tư không hề che dấu lộ ra sự phẫn nộ của bản thân, cũng nhìn vị lão tướng quân, không chút khách khí lạnh lùng nói: “Qua Đức Lý Khắc, quân Lam Vũ tuyệt đối sẽ không tới từ trên biển! Ít nhất hiện giờ sẽ không tới! Trừ khi chúng là lũ đần độn mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn đó. Ta không biết bọn chúng có bao nhiêu chiếc thuyền có thể đưa quân đội lên bờ, nhưng ta có thể đảm bảo, với ba vạn chiến sĩ Lỗ Ni anh dũng do ta suất lĩnh, ta hoàn toàn có thể đuổi toàn bộ bọn chúng trở về trong đại hải.”
Lão tướng quân Qua Đức Lý Khắc lạnh lùng cười hăng hắc, nhạt nhẽo nói: “Ta biết, nhạc phụ ngươi nói cái gì ngươi sẽ nói cái đó, tuyệt đối không dám nói một chữ không. Ái dà, Lạp La Tư, tốt xấu gì ngươi cũng là nam nhân, mỗi ngày về nhà còn phải tự mình làm cơm…”
Tân Khắc Lai Nhĩ hung dữ trừng mắt nhìn lão tướng quân Qua Đức Lý Khắc giỏi châm biếm người khác, lạnh lùng cắt ngang lời ông ta, gay gắt nói: “Qua Đức Lý Khắc tướng quân, chẳng lẽ ông và kẻ địch có liên hệ bí mật, cho nên mới biết bọn chúng khẳng định sẽ theo gió bão đổ bộ? Hay là nói, các ông hi vọng cưỡng ép giữ tôi ở lại nơi này, trở thành thù binh các công hiến cho quân Lam Vũ.”
Qua Đức Lý Khắc đứng bật dật, khuôn mặt đen đúa bừng lên màu hồng sậm, siết chặt nắm đấm, cứ như muốn phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Tân Khắc Lai Nhi, hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, quân Lam Vũ có thể tới bất kỳ lúc nào! Cho dù bọn chúng theo gió bão đổ bộ cũng không phải là chuyện không thể, nếu cảng Lỗ Đạt có gì bất trắc, ngươi có thể gánh được trách nhiệm không? Ngươi cho rằng quốc vương bệ hạ không dám giết ngươi à? Ngươi có đáng là cái thứ chó gì…”
Lời còn chưa dứt, Lạp La Tư cũng đứng bật dậy, xoạt một tiếng rút bội kiếm ra, chỉ vào Qua Đức Lý Khắc chửi: “Lão già Qua Đức, tên nô lệ già còn chưa chết nhà ngươi! Nếu ngươi dám chửi nhạc phụ đại nhân của ta một câu nữa, hôm nay ta sẽ đưa toàn bộ các ngươi xuống địa ngục.”
Qua Đức Lý Khắc trong mũi lạnh lùng hừ một tiếng, căn bản không để hắn vào trong mắt.
Cổ Địch Sâm tựa hồ chẳng thấy cảnh hai bên kiếm bạt cung giương, vẫn một mình ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt hết nhìn Tân Khắc Lai Nhĩ, lại nhìn Lạp La Tư, âm trầm nói: “Các ngươi? Có phải bao gồm cả ta trong đó không? Có phải cũng muốn đưa ta vào địa ngục không?”
Tựa hồ có chút kiêng kỵ với Cổ Địch Sâm, Lạp La Tư khẽ hít một hơi, gắng sức để ngữ khí của bản thân bình tĩnh một chút, chậm rãi nói: “Tổng đốc Cổ Địch Sâm, nhạc phụ đại nhân của ta chỉ là phải tới Y Ba Đan tham gia một cái hôn lễ mà thôi, tuyệt đối không có ý gì khác, không tới một tuần sẽ trở lại, tiếp tục chỉ huy đội ngũ chiến đấu với quân Lam Vũ, trong đoạn thời gian người rời đi, ta sẽ tiếp tục ở lại phòng thủ cảng Lỗ Đạt, vì sao các ngươi còn muốn ngăn cản người?”
Hắn càng nói càng kích động, khẩu khí cũng càng không khách khí, bội kiếm cũng bất giác chỉ về phía Cổ Địch Sâm, trầm giọng nói: “Ta rất hoài nghi, các ngươi có phải có mục đích khác hay không? Đám người Lỗ Cát Á các ngươi, bề ngoài đều ra vẻ trung thành hết mực, nhưng đằng sau lưng lại cùng kẻ địch gian díu móc nối. Lão già Qua Đức, ngươi trừng mắt cái gì, ngươi tưởng ta sợ ngươi đấy à? Ngươi cho rằng Hắc Ưng chiến sĩ của ngươi ghê ghớm lắm hả? Phì! Ta nói cho ngươi biết, lão tử chưa từng để Hắc Ưng chiến sĩ các ngươi vào trong mắt! Nếu chẳng phải quốc vương bệ hạ có mệnh lệnh, lão tử căn bản không hoan nghênh các ngươi tới cảng Lỗ Đạt! Các ngươi thích ở đâu thì cứ tới dó…”
Qua Đức Lý Khắc cũng mất kiềm chế, rút trường kiếm ra, hung dữ nói: “Được, hai chúng ta ra ngoài quyết đấu!”
Cổ Địch Sâm khoát tay, ý bảo Qua Đức Lý Khắc thu trường kiếm lại.
Qua Đức Lý Khắc trừng mắt nhìn Tạp La Tư một cái, hậm hực thu trường kiếm lại.
Lạp La Tư khinh thường nhìn ông ta một cái, cười lạnh: “Đó là chủ của ngươi thương người, không để ngươi bêu xấu.”
Tân Khắc Lai Nhĩ chậm rãi xoay người lại, đối diện với Cổ Địch Sâm, giọng nhỏ mà phẫn nộ: “Cổ Địch Sâm, ta chỉ không hiểu vì sao ngươi không cho ta rời khỏi cảng Lỗ Đạt? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?”
Cổ Địch Sâm vẫn cái bộ dạng miệng cười mặt không cười, thong thả sửa sang lại vết bẩn trong kẽ móng tay của mình, cười lạnh: “Bởi vì quốc vương bệ hạ có mệnh lệnh, ở thời kỳ đặc biệt này, bất kỳ quan viên nào cũng không thể tự tiện rời bỏ cương vị, tôi ngài đều là tổng đốc, ắt phải làm tấm gương cho thuộc hạ của mình, nếu ngài đi rồi, quan viên phía dưới ngài cũng có thể đi, cảng Lỗ Đạt còn giao cho ai phòng thủ?”
Tân Khắc Lai Nhĩ cố kìm chế cơn phẫn nộ trong lòng, hung dữ nói: “Nhưng! Ngươi rõ ràng là biết, quân Lam Vũ căn bản sẽ không tới! Đa Mễ Nhĩ Khắc tổng đốc Y Ba Đan có giao tình qua sống chết với ta, nhi tử của ông ấy kết hôn, ta không thể không tới dự…”
Cổ Địch Sâm thu lại tư thế hời hợt, thái độ cứng rắn nói: “Không thể!”
Tân Khắc Lai Nhĩ tức thì sắc mặt đỏ bừng như uống rượu say, vung nắm đấm, hung dữ nói: “Lão tử cứ muốn trở về Y Ba Đan! Ngươi có thể làm được gì lão tử? Ngươi đi nói với Khắc Lai Mỗ à? Hắn làm lão tử bực lắm rồi, lão tử không làm nữa được không nào? Vị trí tổng đốc này cho người Lỗ Cát Á các ngươi tới làm! Người Lỗ Cát Á các ngươi chẳng phải một ngày mười hai canh giờ đều mơ ước vị trí cảng Lỗ Đạt hay sao? Lão tử hôm nay nhường nó cho ngươi đấy!
Hắn bất chấp phản ứng của Cổ Địch Sâm và Qua Đức Lý Khắc, xoay người rảo bước ra ngoài, bước chân dẫm lên tấm thàm dày vang lên rầm rầm, còn lớn giọng quát: “Xéo hết đi cho lão tử, đêm nay lão tử phải rời khỏi nơi này…”
Vệ binh ở cửa vội vàng nhường đường, Tân Khắc Lai Nhĩ tông cửa xông ra, nhưng, một tiểu đội chiến sĩ Hắc Ưng mặc quân trang màu đen chắn đường đi của hắn, những chiến sĩ Hắc Ưng này mặc dù nhân số không nhiều, chỉ có ba bốn chục tên, nhưng tên nào cũng tỏ ra cực kỳ dũng mãnh, sát khí đằng đằng. Bọn chúng đều mặc quân phục màu đen, trên mặt cũng che mặt nạ, chỉ lộ ra hai con mắt. Bọn chúng đều tay giương cung, tư thế nửa quỳ, chặn đường đi của Tân Khắc Lai Nhĩ.
Tân Khắc Lai Nhĩ thấy mình bị vũ nhục chưa từng có, giận không có chỗ phát tiết, phẫn nộ gầm lên: “Đám hắc quỷ các ngươi! Lập Tức xéo đi cho ta! Xéo đi cho ta! Có nghe thấy hay không?”
Nhưng chiến sĩ Hắc Ưng không động đậy, ngược lại còn kéo giây cung, “roạt roạt roạt” tiếng kéo cung cho dù trong cuồng phong bạo vũ cũng tỏ ra hết sức rõ ràng, tức thì làm đầu óc mất tỉnh táo của Tân Khắc Lai Nhĩ tỉnh lại mấy phần, theo bản năng lùi về sau hai bước. Hắn biết, những tên chiến sĩ Hắc Ưng này đều là thứ giết người không chớp mắt, tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn là tổng đốc mà hạ thủ lưu tình.
Qua Đức Lý Khắc đúng lúc xuất hiện trước mặt hắn, con mặt lạnh lùng, ngữ điệu thâm trầm nói: “Tân Khắc Lai Nhĩ tổng đốc đại nhân, mời ông trở về, trách nhiệm của ông không phải là quát tháo ra lệnh cho binh sĩ của tôi, mà là phụ trách phòng thủ cả cảng Lỗ Đạt.”
Tân Khắc Lai Nhĩ siết chặt nắm đấm, nhưng bởi vì quá sức phẫn nộ, nên thở phì phò không nói ra lời.
Lạp La Tư cuối cùng cũng có cơ hội chạy ra, nhìn thấy tình thế bên ngoài, lập tức khoát tay, quan quân bên cạnh hắn vội vàng phát ra ra tiếng còi dồn dập, tức thì tiếng bước chân gấp gáp vang lên, từng đại đội chiến sĩ Lỗ Ni mau chóng chạy tới, trước trận thế bày sẵn của Hắc Ưng chiến sĩ, bọn họ dựng lên cái khiên siêu lớn cao bằng một người, nhấc lên trường mâu sắc bén dài hai mét, nhìn chiến sĩ Hắc ưng do Qua Đức Lý Khắc suất lĩnh như hổ đói nhìn mồi.
Bất kể là Lỗ Ni chiến sĩ hay là Hắc Ưng chiến sĩ, đều sát khí đằng đằng chăm chú nhìn đối phương, chỉ đợi một một tiếng ra lệnh.
Lạp La Tư và Qua Đức Lý Khắc không chút khách khí nhìn đối phương trừng trừng, một lời không hợp lập tức sẽ có cực diện đổ máu tại chỗ.
Tiếng của Cổ Địch Sâm ở đằng sau thong thả truyền tới: “Tân Khắc Lai Nhĩ, ngươi quá kích động rồi, hẳn ngươi nên hiểu, hiện giờ thế cục là như thế nào, nếu ngươi cứ đi như vậy, quan viên lớn nhỏ của cảng Lỗ Đạt không đi theo ngươi không được. Nếu ngươi không làm tấm gương đi đầu, cảng Lỗ Đạt không thể phòng thủ được, ngươi là người sáng suốt, ta hi vọng ngươi không làm chuyện ngu xuẩn.”
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu