Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265: Đông Tiến(2)
ơi dừng lại một chút, Dương Túc Phong chậm rãi nói: “Mọi người có thể sẽ cảm thấy đây là một quyết định nguy hiểm, vạn nhất khi chúng ta thẳng tiến hướng đông nam, Ni Tùng Lâm và Mai Nạp Thiêt Mỗ theo sát đằng sau thì sẽ phiền phức, nhưng theo như phỏng đoán của chúng ta, chỉ cần chúng ta hành động bí mật một chút, trước khi có được tin tức xác thực về chúng ta, Ni Lâm Tùng sẽ tuyệt đối không hành động bừa bãi, đợi tới khi ông ta hiểu ra, chúng ta đã tới sau lưng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, mạnh mẽ đâm cho hắn một đao. Biện pháp căn bản nhất phá giải nguy cơ của Tô Khắc La, không phải là tăng cường binh lực, mà là tập trung binh lực, lần này chúng ta sử dụng binh lực thực sự quá phân tán, sau này chúng ta cần phải cảnh giác cao độ, lấy làm cảnh cáo, phải tập trung ưu thế binh lực tiêu diệt kẻ địch. Đây là nguyên tắc dụng binh cơ bản của chúng ta.”
Nói tới sau này, ngữ khí của Dương Túc Phong có chút nặng nề, y đang nghĩ lại chỗ thiếu xót của mình, quá độ phân tán binh lực, chính là nguyên nhân căn bản đẫn tới cục diện hôm nay, mặc dù bên trong tiềm thức mình ý thức được không nên làm như vậy, tập trung binh lực chính là nguyên tắc dụng binh cơ bản, nhưng trên thực tế không biết lúc nào làm ngược lại nguyên tắc này.
Nghe được lời nói tự phê bình của Dương Túc Phong, các quan quân ngồi ở đây đều có chút hổ thẹn, đây không phải là sai lầm mà chỉ riêng mình Dương Túc Phong mới có, trên thực tế, cơ bản quân Lam Vũ trong tất cả các cuộc chiến đấu đều thế như trẻ che, đối đãi với địch nhất giống như chém rau chặt cỏ, làm không ít quan quân đều có chút coi thường, loại tâm lý kiêu ngạo tự nhiên mà sinh ra này rất dễ làm cho bọn họ cùng lúc nhắm vào quá nhiều mục tiêu. Ví như lần này, còn chưa tiêu diệt được Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đã xâm nhập vào sâu trong Tô Khắc La, khiến cho ba nước liên minh công kích, mà đồng thời, ở phía bắc địa khu Mỹ Ni Tư, một bộ phân binh lực khác của quân Lam Vũ cũng đang dây dưa với Thái Dương thần giáo, chưa phân thắng bại.
Binh lực của quân Lam Vũ bố trí quá phân tán rồi, ba đường xuất kích như vậy, mặc dù nhìn qua thì khí thể hùng hổ, không gì sánh được, bề ngoài thì chiếm được rất nhiều địa phương, nhưng trên thực tế lại cấp cho đối phương cơ hội đánh phá từng nơi. Phân tán binh lực chính là đại kỵ của binh gia, Dương Túc Phong cũng minh bạch đạo lý này, nhưng tại hành động thực tế lại thường bởi vì không chịu được dụ hoặc mà bất giác đem binh lực phân tán, y quyết tâm từ giờ bắt đầu phải kiểm điểm cẩn thận, sau này không nên phạm phải sai lầm tương tự nhue thế nữa.
Đối với quyết định của Dương Túc Phong, đám người Thi Phong đều càm thấy vừa kích thích vừa hưng phấn, bọn họ đều là quan quân thích chủ động tiến hành công kích, ở thành Duy Nạp Tư phòng thủ chịu đòn đương nhiên không phải là chuyện thống khoái cho lắm, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội chủ động xuất kích rồi, hơn nữa lại là đối thủ còn là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tên cuồng nhân quân sự dựa vào nơi hiểm yếu chông cự, bọn họ đều tụ tập trên bản đồ quân sự cân nhắc lợi hại được mất của lần chuyển binh đông tiến này, bọn họ kịch liệt tham dự thảo luận các loại tình huống đột phát có thể xảy ra, đồng thời đề ra phương thức ứng đối, đây cũng là một thói quen Dương Túc Phong bổ xung cho thiếu xót của mình, dù sao bản thân không phải nhân tài xuất thân quân sự chuyện nghiệp, hiện giờ mới bắt đầu bù đắp chiến lược chỉ huy quân sự, còn chưa thể hoàn toàn làm được không có sơ hở, cần phải bộ hạ chung nhau suy nghĩ.
“Các bộ đội nhất định phải giữ bí mật, không thể có chút lơi lỏng nào.” Dương Túc Phong cản thận dặn dò bộ hạ của mình.
Muốn thuận lợi chấp hành tốt hành động chuyển quân lần này, yếu điểm lớn nhất chính là giữ bí mật, phải làm cho thần không biết quỷ không hay rút khỏi thành Duy Nạp Tư, đồng thời lại không tiết lộ hướng đi của quân Lam Vũ, như vậy mới có thể làm quân đội Mễ Á Lôi và Mai Lý Đạt nghi thần nghi quỷ, không dám tùy tiện truy kích. Đồng thời để cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lơ là, tránh cho hắn chuẩn bị sẵn sàng trước, hành động của quân Lam Vũ càng phải thêm tấn tốc bí mật, phải làm cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ trở tay không kịp, xuất kỳ bất ý, mới có thể đánh cho hắn rối loạn chân tay, thất bại thảm hại, nếu như cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đầy đủ thời gian chuẩn bị, kết quả làm cho lại giống cuộc chiến công thành của Phượng Thái Y, thời gian và cơ hội sẽ lãng phí vô ích.
“Cung đình vệ đội phải tức tốc bắc thương, nhưng không thể nói cho binh sĩ biết chúng ta sẽ vứt bỏ thành Duy Nạp Tư, thậm chí không được nói cho bọn họ chính là đi tăng viện cho thành Nhật Chiếu, ý độ thực sự của chúng ta, chỉ có một mình ngươi biết.” Dương Túc Phong mấy lượt cẩn thận dặn dò Tang Cách, đối với người Tô Khắc La, mặc dù Dương Túc Phong khá yêm tâm với lòng trung thành của bọn họ, nhưng vẫn lo lắng trong bọnhọ có người là gián điệp của đối phương, cơ cấu tình báo và phản gián thủy chúng là mặt yếu của quân Lam Vũ, huống chi hiện giờ còn tha hương nước ngoài.
Đối với quyết định của Dương Túc Phong, Phương Thái Y tỏ ý ủng hộ, nàng vui mừng biểu thị nàng hết sức nguyện ý nhìn thấy Dương Túc Phong trên chiến lược quân sự từng chút trở nên trưởng thành. Y vốn chưa từng tiếp xúc với chiến lược quân sự, hiện giờ cũng không chỉ dựa vào vũ khí tiên tiến đánh người nữa, mà là biết vận dụng chiến lược, hiểu làm sao trong bất lợi tranh thủ cơ hội chuyển mình, lần này vừa đánh vừa diệt đâm cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ một đao, rất có khả năng làm cho những kẻ phản đối quân Lam Vũ trong cả liên bang La Ni Tây Á cười không nổi.
Ngày 19 tháng 9, quân Lam Vũ bắt đầu chấp hành kế hoạch bí mất đông tiến. Nửa đầu hôm, Tang Cách suất linh vệ đội cung đinh Tô Khắc La một nghìn người lặng lẽ bí mật bắc thượng trong bóng đêm, đối với bộ hạ chỉ nói là chấp hành nhiệm vị bí mật, còn lại toàn bộ không cho biết, ngựa đi theo hành động toàn bộ thi hành biện pháp giảm âm, sau nửa đêm, bội đội chủ lực của quân Lam Vũ bắt đầu bí mật đông tiến, bội đội trú phòng ở núi Bạch Mã và núi Quan Âm nhanh chóng rút khỏi trận địa. Vượt qua cửa bắc thành Duy Nạp Tư bắc tiến, sau khi bắc tiến mười km chuyển hướng đông tiến.
Năm giờ sáng, Dương Túc Phong cũng suất lĩnh quân bộ quân Lam Vũ rút khỏi thành Duy Nạp Tư, nhưng trong hồng lâu của hoàng cung Tô Khắc La đèn đuốc vẫn sáng như ban ngày, mà tất cả đèn đuốc ở núi Bạch Mã, núi Quan Âm, thành Duy Nạp Tư cũng chiếu sáng như thường, không hề gây ra hoài nghi cho Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ, quân Lam Vũ chơi một đòn kim thiền thoát xác tuyệt đẹp.
Lúc rạng sáng, Dương Túc Phong đứng trên rặng núi phía đông bắc thành Duy Nạp Tư, quay đầu nhìn lại thành Duy Nạp Tư trong sương mù nhẹ, nó vẫn đẹp đẽ như vậy, vẫn mê người như vậy, mà chuyện phát sinh ở nơi đó cũng thật rung động, thật kích thích, có lẽ khi bản thận mình trở lại lần nữa, nơi này còn đẹp đẽ còn mê người như vậy nữa ?
Quân đội Mễ Á Lôi và quân đội Mai Lý Đạt quả nhiên không biết quân Lam Vũ đã rút khỏi thành Duy Nạp Tư, tới mười giờ sáng ngày hôm sau, sau khi bọn chúng đã chuẩn bị xong xuôi, bọn chúng phát động tấn công mang tính thăm dò với núi Quan Âm và núi Bạch Mã, Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ đều ở bên ngoài quân doanh của mình khẩn trương nhìn bộ đội chậm rãi tiếp cận trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, chuẩn bị đón tiếp pháo đạn của quân Lam Vũ, nhưng rất quái lạ, tới tận khoảng cách ba mươi mét, trận địa của quân Lam Vũ còn không chút động tĩnh.
Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ đưa mặt nhìn nhau, đều không biết quân Lam Vũ lại bày trò quỷ gì, những bộ đội tấn công vốn chuẩn bị sẵn sàng hi sinh, ngay di thư và di vật cũng chuẩn bị xong, kết quả lại phát hiẹn quân Lam Vũ căn bản đã không tồn tại, nhưng mà quân đội Mễ Á Lôi xông vào trận địa phòng ngự trống không của quân Lam Vũ, Ni Lâm Tùng còn lo lắng quân Lam Vũ bố trí địa lôi trận, hạ lệnh khẩn cấp rút lui, tới tận buổi chiều, qua nhiều mặt thăm dò, mới phát hiện là một trận sợ bóng sợ gió.
Mang theo tâm lý hồ nghi không thôi, lại trải qua nhiều lần lùng sực tỉ mỉ, Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ tin chắc thành Duy Nạp Tư đã không có sự tồn tại của quân Lam Vũ nữa, nhưng bọn họ vẫn lòng mang nghi hoặc, không dám yên tâm vào thành, bọn họ phái ra lượng lớn bộ đội ở xung quanh thành Duy Nạp Tư tìm kiếm tung tích quânLam Vũ, chỉ lo xung quanh thành Duy Nạp Tư bố trí mai phục, chuyên môn đợi bọn họ vào thành mới tóm gọn, đem quân đội Mễ Á Lôi và Mai Lý Đạt vét sạch một mẻ, lại làm một vòng vây Ca Tư Lạp.
Mai Nạp Thiết Mỗ đối với sự cẩn thận của Ni Tùng Lâm không coi vào đâu, nhưng dưới uy nghiêm của Ni Tùng Lâm, cũng không nói gì, dù sao hai quân nhân số mặc dù tương đương, nhưng sức chiến đấu của quân đội Mai Lý Đại so với quân đội Mễ Á Lôi yếu hơn rất nhiều, dùng đủ thời gian hai ba ngày, Ni Lâm Tùng mới xác định quân Lam Vũ đã thực sự rời đi, mới hạ lệnh quân đội vào thành. Bọn họ ở trong thành Duy Nạp Tư một tuần, tìm kiếm hướng đi của quân Lam Vũ, cuối cùng bọn họ xác định quân Lam Vũ bí mật rút về thành Nhật Chiếu rồi, vì thế bọn họ chậm rãi tiếp túc tiến về thành Nhật Chiếu, chuẩn bị hội họp với quân đội vương quốc An Lai cùng tiến công thành Nhật Chiếu.
Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ quyết định, cùng quân Lam Vũ quyết chiến ở phụ cận thành Nhật Chiếu. Dựa vào quân đội liên minh đạt tới hơn sau vạn người, đối kháng với bộ đội chừng hai nghìn người của quân Lam Vũ, vẫn có cơ hội thủ thắng, quân Lam Vũ mặc dù vũ khí rất tốt, nhưng quân đội ba nước liên minh cũng trang bị lượng lớn súng rãnh xoắn và dã chiến pháo, không còn là đội ngũ dùng đại đao nữa rồi.
Nhưng mà bọn họ không hề biết rằng, lúc này Dương Túc Phong đã suất quân thâm nhập địa khu Ca Tư Lạp, chạy thẳng tới chỗ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rồi.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu