Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 260: Dạ Tập (2)
hính lúc Ni Túc Lâm đang suy nghĩ, bá tước Ngả Mã Nhĩ phó tổng chỉ huy quân đội Mễ Á Lôi đứng bên cạnh ông ta thủy chung không lên tiếng đã không nhẫn nại được, hắn nhanh chóng đứng nghiêm mình hành lễ, lớn tiếng hồi đáp: “Tuân lệnh quốc vương bệ hạ!”
Áo Mã Đặc Nhĩ thân thiết vỗ vỗ đầu vai Ngả Mã Nhĩ, thân thiết nói: “Tương lai của Mễ Á Lôi liền nhờ vào ngươi đó.”
Bá tước Ngã Mã Nhi lớn tiếng nói: “Xin quốc vương bệ hạ yên tâm, ta sẽ suất lĩnh nhân mã bản bộ, dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào thành Duy Nạp Tư, chúng tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đánh hạ thành Duy Nạp Tư, đem đầu Dương Túc Phong trình trước mặt quốc vương bệ hạ.”
Áo Mã Đặc Nhĩ hài lòng gật gù, mỉm cười nói: “Quốc vương bệ hạ nhất định rất thích nghe lời đảm bảo tràn đầy tinh thần và tự tin như thế này…”
Bá tước Ngả Mã Nhi hưng phấn còn muốn nói gì đó, đột nhiên một tiếng súng và tiếng nổ kịch liệt phá vỡ sự yên tĩnh của quân doanh, từ cửa doanh trước bị gió bắc thổi ra, ba người gần như đều có thể nhìn thấy ánh lửa liên tục lóe lên ở phía đông bắc, nơi đó tựa hồ đó thành một mảng hỗn loạn.
“Kỵ binh của quân Lam Vũ” Ni Lâm Tùng trầm tĩnh nói, lạnh lùng nhìn Áo Mã Đặc nhi sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Bá tước Ngả Mã Nhi là người đầu tiên chạy ra ngoài doanh trướng, rút bội kiếm ra chỉ huy chiến đấu, âm thanh lăng lệ bén nhọn của hắn rất nhanh vang khắp doanh trại.
Ni Lâm Tùng hất tay, cầm áo khoác của mình choàng lên vai, sau đó đi ra ngoài cửa doanh trướng, quan quân bốn phương tám hương chạy tới đều vây quanh người ông ta, quan quân bị gặp phải tập kích đang báo cáo tình hình:” Quân Lam Vũ chỉ có sáu bảy trăm người, đều không cưỡi ngựa, bọn chúng đều đi bộ phát động tấn công, hỏa lực của bọn chúng hết sức mãnh liệt, bộ đội dùng súng của chúng ta còn chưa xếp xong đội ngũ đã bị bọn chúng bắn chết rồi…”
Công tước Ngả Mã Nhĩ vung bội kiếm hung dữ quát: “Đúng là đồ phế vật!”
Ni Lâm Tùng trầm tĩnh nói: “Lập tức điều động bộ đội cầm súng và bội đội cung tiễn dựa theo kế hoạch trước đó tiến vào công sự vành khuyên, chú ý bí mật của chiến hào, không để quân Lam Vũ dễ dàng phát hiện ra… chúng ta đợi chúng tới tấn công!”
Nhưng đột nhiên Ni Lâm Tùng phát hiện tựa hồ có chút không đúng, tựa hồ trên không trung có thứ gì đó sắc bén xẹt qua không khí, lưu lại âm thanh chói tai, ông ta mẫn cảm nhận ra đây là âm thanh của đạn pháo, cảnh vệ bên người ông ta vội vàng đẩy ngã ông ta. Ni Lâm Tùng còn chưa hiểu là chuyện gì thì đã nghe tới uỳnh một tiếng, có đạn pháo phát nổ bên người, bụi đất bốc lên phủ lên người ông ta.
“Mau nấp đi!” Trên không trung lại lần nữa truyền tới âm thanh chói tai của đạn pháo xẹt qua bầu trời, Ni Lâm Tùng theo bản năng kêu lên, ông ta liên tục nghe thấy tiếng đạn pháo nổ tung, bùn đất mịt mù rơi xuống gần như phủ lấp ông ta trên mặt đất.
Khó khăn lắm mới đợi tới khi tất cả bình tĩnh trở lại, Ni Lâm Tùng đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, mới phát hiện trên mặt đất bên cạnh đã có một đám quan quân ngã xuống, từng người thương tích lỗ chỗ, tử thương thảm trọng, máu tươi thấm đầy đất. Bất quá bá tước Ngả Mã Nhĩ còn coi là may mắn, mặc dù trên mặt có vết máu, nhưng vẫn tỏ ra hết sức hung dữ, đang gào thét chỉ huy bộ đội phản kích.
Ngược lại thì công tước Áo Mã Đặc Nhĩ trên người không một vết thương, mặt tựa hồ mang theo nụ cười đứng ở nơi đó, ngay cả Ni Lâm Tùng cũng không khỏi bội phục hắn, vị đại thần ngoại giao trước nay chưa từng lên chiến trường không ngờ có thể giữ được tư thế phong độ ngời ngời trước pháo kích mãnh liệt, thực sự quá hiếm có, mình trước đó còn coi thường hắn. Nhưng mà, không tới ba giây, chuyện làm người ta phải trợn mắt há mồm đã xảy ra, Áo Mã Đặc Nhĩ đột nhiên từ từ quỵ ngã trước mặt Ni Lâm Tùng, thất khiếu chảy máu, phịch một tiếng mới ngã xuống đất.
Bá tước Ngả Mã Nhĩ vội vàng tiến tới đỡ công tước Áo Mã Đặc Nhĩ lên, nhưng phát hiện hắn sớm đã đoạn khí rồi.
“Công tước Áo Mã Đặc Nhĩ bị bắn chết rồi.” Ni Lâm Tùng cảm thấy một trận sợ hãi chưa từng có, trong lòng lập đi lặp lại suy nghĩ này, những quan quân may mắn sống sót cũng da đầu tê dại, chỉ có Phong Phi Vũ ở xa đó ngoài mấy trăm mét lạnh lùng hạ kính viễn vọng xuống, hắn đợi thời khắc này tới đã quá lâu rồi. Bắn chết quan quân cao cấp của đối phương, hắn chẳng tin quân đội Mễ Á Lôi còn có thể như rùa rúc đầu vào trong mai.
“Phản kích!” Ni Lâm Tùng quả nhiên mặc lừa, ông ta sau khi bình tĩnh trở lại, xoạt một tiếng rút bội kiếm của mình ra, hướng quan quân bốn phía đang hãi hung nghiêm giọng quát lên mệnh lệnh phản kích.
Quân đội Mễ Á Lôi lập tức ào ào hướng kỵ binh quân Lam Vũ phát động phản kích, bọn họ dùng súng trường làm bộ đội tiên phong yểm hộ, bộ binh ở đằng sau sử dụng đội ngu đông đảo xung phong về phía trước, nhưng quân Lam Vũ đã có chuẩn bị từ trước, súng máy hạng nhẹ kiểu Tiệp Khắc sớm đã xếp xong đội hình, trong cơn mưa đạn rít gào, quân đội Mễ Á Lôi từng mảng từng mảng đổ gục. Kỵ binh quân Lam Vũ chỉ có bốn khẩu bách kích pháo cũng không rảnh rỗi, liên tục oanh kích chỗ tập trung quân đội Mễ Á Lôi đông đúc nhất, mỗi phát đạn pháo rơi xuống, đều tạo thành thương vong về người cực lớn cho quân đội Mễ Á Lôi.
Khóe miệng Phong Phi Vũ lộ ra nụ cười tàn khốc lạnh lùng, hắn muốn chính là loại hiệu quả này, đám quân đội Mễ Á Lôi còn chưa trải sự đời này đang thưởng thức trái đắng quân Lam Vũ tạo ra cho bọn chúng, hắn muốn làm tất cả mọi người trên thế giới này đều biết rằng, kỵ binh Lam Vũ do hắn thống soái, có thể thừa nhận nhiệm vũ tuyệt đối không chỉ đơn giản là quấy nhiễu kẻ địch đoạn tuyệt hầu cần, hắn cũng là một mũi đao sắc bén, bất kể là đâm vào đâu, cũng sẽ tạo thành vết thương trí mạng cho kẻ địch.
Mắt thấy bộ hạ của mình từng mảng đổ gục dưới hỏa lực của quân Lam Vũ, lòng Ni Lâm Tùng như dao cắt, ông ta hạ lệnh bộ đội đánh bọc sường gia tăng tốc độ tiến lên, bất kể trả giá bằng thương vong lớn thế nào cũng phải bao vây lấy quân Lam Vũ nuốt gọn, tin tức các bộ đội báo vệ lại cho thấy, quân Lam Vũ sớm đã có dự phòng với thủ đoạn này của quân đội Mễ Á Lôi, bọn họ ở hai bên cánh đều phái bộ đội cảnh giới, hơn nữa từ rất xa đã nổ súng xạ kích, quân đội dùng súng của Mễ Á Lôi căn bản không có cơ hội tiến vào tầm bắn, thường thường ở khoảng cách hơn hai trăm mét đã bị quân Lam Vũ bắn hạ rồi.
Phong Phi Vũ đương nhiên là biết Ni Lâm Tùng muốn làm gì, bất quá hắn chẳng thèm lo lắng. Hắn chính là muốn Ni Lâm Tùng lộ ra sở hở, quân đội Mễ Á Lôi ở trạng thái phòng thủ đích xác là không có cơ hội hạ thủ, nhưng quân đội Mễ Á Lôi vào thế tấn công thì sơ hở chồng chất, dù sao bọn chúng còn chưa từng giao thủ với quân Lam Vũ, không biết phá giải ưu thế hỏa lực của quân Lam Vũ thế nào, bọn chúng vẫn dùng cách tiến công ào ạt, điều này tạo cơ hội cho hỏa lực quân Lam Vũ phát huy đẩy đủ tác dụng, cứ mỗi một giây đều cấp cho quân đội Mễ Á Lôi tạo thành tổn thương cực lớn.
Ni Lâm Tùng có lẽ cũng ý thức được điều này, nhưng ông ta lại không thể không thể không đưa ra lựa chọn phản kích, Áo Mã Đặc Nhĩ đột nhiên bị tập kích tử trận, bất kể ông ta tự bào chữa như thế nào, đều không thể làm người đương quyền của Mễ Á Lôi hài lòng, Áo Mã Đặc Nhĩ chính là tâm phúc của Cổ Tư Tháp Phu đệ tam, Ni Lâm Tùng tựa hồ có thể cảm thấy tiền đồ bi quan của mình.
“Truy kích!” Ni Lâm Tùng nghiến răng rít lên, ông ta đem mục công tác vĩ đại này cho bá tước Ngả Mã Nhĩ chỉ huy.
Ngả Mã Nhĩ lập tức điều bình khiển tướng, hắn hạ lệnh tất cả quân đội Mễ Á Lôi đều tập trung hướng về đám quân Lam Vũ đánh lén đáng ghét kia, dùng vòng vây như đai thép bao vây lấy bọn họ. Nhưng hỏa lực của quân Lam Vũ hết sức hung mãnh, cơ hồ những kẻ tiếp cận bọn họ đều bị mưa đạn vô tình bắn hạ.
“Đại pháo! Đại pháo!” Bá tước Ngả Mã Nhi gầm lên như phát điên, hắn thề phải dùng đại pháo bắn nát bọn đánh lén đáng hận này.
Pháo binh của quân đội Mễ Á Lôi chậm rì rì đưa hơn mười khẩu đại pháo nặng nề dùng ngựa kéo ra, những khẩu pháo này đều là pháo công thành có đường kính trên ba trăm ly, hết sức nặng nề nhưng uy lực cũng rất lớn, nó có thể nhồi vào đạn bộc phá, cũng có thể là đạn thép. Đạn bộc phá có thể tạo thành thương hại cực lớn cho người của kẻ địch, còn đạn lõi thép thì lợi cho phá hủy tường thành, khuyết điểm huy nhất của nó là tầm bắn ngắn, chỉ có chừng năm trăm mét.
Quả nhiên, những đại pháo này xuất hiện tạo thành sức chấn nhiếp nhất định với quân Lam Vũ. Sau khi quân Lam Vũ phát hiện ra sự tồn tại của vật khổng lồ này, bách kích pháo bắt đầu công kích những vật không lồ đó, nhưng trong lúc vội vàng, tựa hồ không tạo thành hiệu quả đáng kể gì, chỉ bắn chết một số pháo binh, những đồ vật khổng lồ đó vẫn không chút hao tổn. Dưới sự uy hiếp của đại pháo cỡ lớn, quân Lam Vũ bắt đầu chậm rãi rút lui, thủy chung duy trì cự ly ngoài xạ trình của pháo công thành. Khi bọn họ rút lui, còn có người đào hố trên mặt đất, không biết chôn giấu cái gì, cũng có thể là đồ không thể mang đi, bọn họ chỉ đành chôn giấu đi.
“Đám ngu xuẩn!” Bá tước Ngả Mã Nhi cười lạnh lùng khinh miệt, quân Lam Vũ đem đồ vùi trong đất chẳng lẽ thoát được quân đội Mễ Á Lôi đào lên sao? Xem ra bọn chúng chuẩn bị hành trang gọn nhẹ để thoát thân rồi.
Quân đội Mễ Á Lôi theo sát tiến độ rút lui của quân Lam Vũ hăng hái tiến lên, dưới sự chi viện của đại pháo ở đằng sau, sĩ khí của bọn chúng được chấn hưng rất lớn, nhưng vượt qua chỗ quân Lam Vũ vừa chôn đồ, uỳnh uỳnh uỳnh những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, cả vùng đất đai bốc lên vô số đất đá và khói đen, những quan binh Mễ Á Lôi xung phong ở phía trước tức thì biến mất không dầu vết, nhưng người ở đằng sau vẫn không biết phía trước xảy ra chuyện gì, dưới sự quát tháo của quan quân, bọn chúng tiếp tục tiến lên, khói đen và những tiếng nổ lớn liên miên không ngớt truyền tới, làm hàng trăm hàng ngàn quân đội Mễ Á Lôi ngã xuống trong vũng máu.
“Địa lôi trận… hạ lệnh ngừng truy kích.” Ngả Mã Nhĩ nghe thấy thanh âm thống khổ của Ni Lâm Tùng, trong lòng Nã Mã Nhĩ mặc dù không cam chịu, nhưng cũng chỉ đành nuốt xuống trái đắng này. Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, quân Lam Vũ không phải bỏ chạy thoát thân, mà muốn bày ra cảm bẫy tử vong cho quân đội Mễ Á Lôi.
Đợi tới khi quân đội Mễ Á Lôi vòng qua địa lôi trận, cơ bàn hoàn thành vòng vây, bọn Phong Phi Vũ đã nhảy lên ngựa chuẩn bị sẵn, vỗ mông bỏ đi, không biết tung tích rồi. Trên chiến trường chỉ còn lại những thi thể không toàn vẹn của quan binh quân đội Mễ Á Lôi, còn có tiếng kêu gào rên rỉ của người bị thương.
“Tăng tốc độ tiến lên!” Ni Lâm Tùng nghiến răng nói, ngón tay siết chặt đao chỉ huy vì dùng sức quá độ mà trắng bệch, không ngờ rằng ngày phòng đêm phòng, cuối cùng vẫn bị kỵ binh của đối phương công kích. Dưới sự phòng bị hoàn thiện của mình, kỵ binh quân Lam Vũ tập kích không tạo thành thương tổn quá lớn, nhưng bọn chúng bắn chết công tước Áo Mã Đặc Nhi, ép quân đội Mễ Á Lôi không thể không phát động truy kích, trong quá trình truy kích, quân đội Mễ Á Lôi bị tổn thất thảm trọng. Sau này thống kê, không ngờ tử thương đạt tới hơn ba nghìn người, Ni Lâm Tùng biết rất rõ ràng đánh hạ thành Duy Nạp Tư mới là đường sống duy nhất của mình, nếu không dưới cơn thịnh nộ Cổ Tư Tháp Phu đệ tam khẳng định sẽ hạ lệnh để bản thân mình tự tận, ông ta cảm thấy sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Bất quá, đối với chiến quả Phong Phi Vũ báo cáo lên Dương Túc Phong không để ý mấy, bởi vì một phần chiến báo khác của hải quân đã bày ra trước mặt y. Hạm đội hải quân do Vũ Phi Phàm suất linh phát động công kích với cửa cảng chủ yếu Bố Lôi Tư, đồng thời bạo phát kịch chiến với hải quân vương quốc Mễ Á Lôi.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu