Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 256:cuộc Ám Sát Bất Đắc Dĩ(1)
nh đèn chập chờn mà nhu hòa, chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ như ảo mộng của Tô Phỉ Thải Vi, làm trong lòng người ta không khỏi khe khe rung động. Hôm nay nàng mặc y phục hết sức rộng rãi, một bộ áo ngủ màu tím sẫm tùy ý khoác lên thân thể, hiện ra sức hấp dẫn trí mạng của nữ nhân thành thục. Từ trong cổ áo rộng buông thong đó Dương Túc Phong gần như có thể nhìn thấy song nhũ rung rung của nàng, cũng có lẽ là bên trong không có nội y bó buộc, cho nên trông hết sức sinh động. Trong lúc vô ý rung lên đó liền có thể khiến nam nhân dục hỏa thiêu đốt, nhưng thần tình bản thân Tô Phỉ Thải Vi lại vẫn nghiêm trang đứng đắn như vậy, cho dù tỏ ra rất ôn nhu, nhưng không hề toát ra vẻ yêu kiều của nữ nhi, loại hấp dẫn của thân thể và thần tình tương phán lớn, tạo thành vẻ ngoải cơ bản của nữ vương bệ hạ.
Sự kiên cường trầm tĩnh nghiêm nghị thần sắc bất khả xâm phạm của nàng tựa như nói rõ, bất kể là lúc nào chỗ nào, nàng đều là nữ vương cao cao tại thượng, người khác chỉ có thể phục dưới chân của nàng, từ phía dưới ngửa mặt nhìn nàng. Nàng đã quen với nhân vật này, hơn nữa không thể thoát ra trong nhân vật đó, vì giữ gìn nhân vật có được tất cả này, nàng có thể hi sinh tất cả những cái khác.
Tô Phỉ Thải Vi đặc nước đường lên trên bàn trước mặt Dương Túc Phong, như cố tính như vô ý liếc mắt lên trên bàn một cái, hơi có chút kinh ngạc nói: “Ngài viết cái gì lên trên này vậy? Cơ cấu chính quyền tương lai của Tô Khắc La sao?”
Dương Túc Phong lắc đầu, dưới người từ trong chiếc ghế bành lớn đứng lên, đem những tờ giấy tô vẽ lung tung bên trên thu lại, nói qua loa: “Không phải, là toàn bộ khu vực dưới quyền không chế của quân Lam Vũ, đương nhiên cũng bao gồm Tô Khắc La, tới lúc đó nữ vương có thể an tâm tĩnh dưỡng rồi, công việc của nàng sẽ có rất nhiều người gánh vác, mặc dù bọn họ không làm tốt được như nữ vương, bất quá sau khi rèn luyện một chút, hẳn là cũng không tệ, sức khỏe của nữ vương quan trong hơn mà!”
Tô Phỉ Thải Vi khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Nhưng … cải biến của ngải tựa hồ rất lớn.”
Dương Túc Phong ung dung nói: “Không sao cả, lúc bắt đầu mọi người có thể sẽ có chút không quen, nhưng dần dần bọn họ sẽ nhận ra được chỗ tốt trong đó, tam quyền phân lập chính là tư tưởng cốt lõi của cơ cấu chính quyền này. Lập pháp, tư pháp, hành pháp ba loại quyền lực này phải tách rời, độc lập vận hành với nhau, quốc gia mới có thể duy trì ổn định và hòa bình lâu dài.
Trong mắt của Tô Phải Thái Vi từ từ lộ ra chút vẻ hồ nghi, nhưng rất nhanh liền biến mất, tựa như là vô thức lẩm bẩm: “Thế sao? Ta không biết tam quyền phân lập là gì… À, đêm khuya rồi, ta không làm phiền giấc ngủ của ngài nữa, ngài mai Ca Thư Lam sẽ tới Tế Liễu doanh ở ngoài thành, ta phải tới đó thăm quân đội Tô Khắc La của chúng ta, cổ vũ bọn họ chiến đấu tiễn diệt Tác Đán La Kiệt, nếu như ngài rảnh rỗi, ta muốn ngài cũng đi cùng ta..”
Dương Túc Phong đang cúi đầu chỉnh lý văn kiện trên bàn, đầu cũng không ngẩng lên nói:” Ta đi? Nhưng đó là chuyện của Tô Khắc La các vị…”
Trên mặt Tô Phỉ Thải Vi chùm lên một tầng ửng hồng nhạt nhạt, tựa hồ bởi vì xấu hổ, giọng nói của nàng của có chút khác thường, âm thanh gần như không thể nghe thấy: “Nhưng… ngài là…. là trượng phu của … của…”
Trên mặt Dương Túc Phong lộ ra vẻ đã hiểu, lập tức đánh lên miệng của mình, triển lộ ra nụ cười vui mừng có chút ngây ngô, vội nói: “Nữ vương.. nàng muốn tuyên bố với bọn họ chuyện này sao? Ta còn cho rằng nàng không muốn đấy!....”
Tô Phỉ Thải Vi mặt đầy xấu hổ, xoay người đi, nói nhanh: “Tóm lại, ngày mai ngài nhất định phải đi cùng với ta.”
Dương Túc Phong hưng phấn vô cùng, gấp gáp nói: “Nhất định đi, ta nhất định sẽ đi…”
Đột nhiên nhớ tới điều gì, vội kêu lên: “Từ từ đã.”
Bóng người Tô Phỉ Thải Vi hơi rung lên một chút, còn mắt nháy lên kịch liệt mấy lượt, đầu không quay lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Dương Túc Phong từ đằng sau đuổi theo, đem một quển sách nhỏ ghi chép thủ công cho nàng, thần sắc nghiêm túc nói: “Đây là là một quyển sách nhỏ ta cho người viết, nội dung chủ yếu bên trong có một số tư tưởng và nghiên cứu có liên quan tới chiến tranh, ta lấy cho nó một cái tên, gọi là (chiến tranh luận), làm phiền nàng gửi cho tướng quân Ca Thư Lam, nói là lễ vật ta tặng cho y, chúc y lần này tấn công thành Bạch Thạch khai kỳ đắc thắng.”
Tô Phỉ Thải Vi thầm thở dài nhẽ nhõm, nhận lấy quyển sách nhỏ, thấp giọng nói: “Ta biết rồi, ta nhất định sẽ đưa cho y, ta thay y đa tạ hảo ý của ngài.”
Dương Túc Phong gật đầu, rất nhanh liền phát giác ra sác mặt Tô Phỉ Thải Vi có chút nhợt nhạt, ân cần nói: “Nàng làm sao vậy? sắc mặt của nàng thật trắng…”
Tô Phỉ Thải Vi cúi đầu nói: “Ta… nghĩ tới rất nhanh có thể nhìn thấy bộ đội của chính mình, ta có chút kích động… xin lỗi, làm ngài chê cười rồi…”
Dương Túc Phong thâm tình nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, thời gian này nàng đúng là chịu quá nhiều khổ cực rồi.”
Tô Phỉ Thải Vi len lén vỗ vỗ ngực của mình, sau đó cúi đầu rất nhanh rời đi.
Dương Túc Phong nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt tỏ ra có chút thương xót và đau khổ, một hồi lâu mới chậm rãi trở về sau bàn.
Tư Cơ Bối Ni lặng lẽ tiến tới trước mặt y, đưa cho y một bức điện báo từ Phong Phi Vũ.
Bi thương trong con mắt Dương Túc Phong dần dần biến thành loại ánh mắt sắc bén, thầm duyệt kỹ cảng văn tự tren điện báo xong, y chậm rãi gạnh một dấu chép màu đỏ lớn trên ví trị của Tế Liễu doanh.
“Hành động nhất định phải nhanh, phải bí mật, quyết đoán, không để lại người sống, uy lực của liên hoàn nỏ không dưới súng lục k54, hơn nữa không có tiếng động, các ngươi phải sử dụng thuần thục.” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói, giọng ép rất thấp nhưng rất uy nghiêm.
Tư Cơ Bối Ni gật đầu, cũng hạ giọng hồi đáp: “Vâng”
Sắc mặt Dương Túc Phong dần dần trở nên âm trầm, nghĩ một lúc lại nói: “Phía Mễ Nặc Tư đại nhân bố trí thế nào rồi?”
Tư Cơ Bối Ni nói: “Đã an bài rồi, ngày mai khi ngài và nữ vương xuất phát, ít nhất cũng có một vạn quần chúng sắp hàng ở hai bên đường hoan nghênh hai người. Bọn họ đều sẽ chứng kiến ngài và nữ vương bệ hạ hết sức thân thiết, lại vô cùng ân ái trở về. Ngày mai báo chí cũng sẽ nhiệt tình tô vẽ chuyện của ngài, đem lời hứa của nữ vương biến thành sự thật ván đã đóng thuyền, không một ai dám thay đổi nghi ngờ chất vấn nữa.
Dương Túc Phong chậm rãi gật đầu, đối với thủ đoạn của Mễ Nặc Tư Lương cách, y đã hết sức rõ ràng rồi, vị chính khách già này có thể đầu quân mình đích xác giúp mình không ít chuyện, nếu luận thủ đoạn, Tô Phỉ Thải Vi còn thiếu một chút hỏa hầu.
Bất quá, xét thấy sự tình trọng đại, Dương Túc Phong phải hết sức cẩn thận, vì thế y dặn dò thêm lần nữa: “Nói với Phong Phi Vũ, không phải lo cho sự an toàn của ta, không phải xông thẳng vào doanh trướng chủ soái, chuyện của ta, ta có thể tự mình ứng phó, nếu không sẽ làm loạn kế hoạch của ta. Việc hắn phải làm là khống chế một vạn người này, không thể để bọn họ bắn tin ra bên ngoài.”
Tư Cơ Bối Ni gật đầu, hành quân lễ rồi xoay người rời đi.
Sắc mặt Dương Túc Phong lại tà từ trở nên càng thêm nghiêm túc.
Tiết Tư Khỉ đột nhiên đi vào, bước chân hết sức nhanh nhẹn, nhưng sắc mặt lại không tốt lắm.
Dương Túc Phong hồ nghi hỏi: “Làm sao thế? Bố trí của các nàng tựa hồ gặp phải khó khăn gì? Quân trang không vừa người?”
Tiết Tư Khỉ mặt không chút biểu tình nói: “Thiếp phụng lệnh tiểu phượng tỷ tỷ tới nói với chàng, Tô tỷ tỷ đã hạ sinh bình yên rồi, bất quá là một nữ nhi, chàng hiện giờ đã là cha rồi.” Lời vừa nói xong, nàng liền phất tay ra ngoài.
Một niềm vui không cách nào diễn tà từ từ thấm qua toàn thân Dương Túc Phong, y chỉ cảm thấy trong đầu đều là tâm tình vui sướng, đem những âm u và âm mưu quét sạch: “Mình làm cha rồi!” Trong đầu Dương Túc Phong chuyển động lật đi lật lại niềm vui này, đến nỗi cả đêm cũng không ngủ được, khó khăn chờ được tới sáng, mới phát hiện ra hôm nay không ngờ là một ngày trời trong rất đẹp.
Cũng có lẽ là làm khổ thời gian quá dài, sấm chớp bão bùng bao chùm thiên không thành Duy Tư Nạp cuối cùng cũng bắt đầu mệt mỏi rồi. Ở ngày hôm đó, bầu trời Duy Nạp Tư hiếm hoi lộ ra màu lam trong vắt, bầu trời vạn dặm không mây, thực sự là thời tiết tốt chưa từng có.
Chín giờ sáng, dưới sự tháp tùng của Dương Túc Phong, lần đầu tiên sau cuộc chiến nữ vương Tô Khắc La xuất hiện trong tầm mắt của nhân dân Tô Khắc La, dưới sự hộ tống của vệ đội cung đình Tô Khắc La và cảnh vệ liên quân Lam Vũ, hai người ngồi trong khoang xe ngựa rộng rãi, chầm chầm đi qua con đường chính của thành Duy Nạp Tư. Cũng không biết vì sao, cư dân thành Duy Nạp Tư lại biết trước tin tức nữ vương bệ hạ đi tuần, đã tự phát chờ đợi ở hai bên đường, tay cầm hoa tơi, đợi bọn họ tới. Trong sự vây quanh của bọn họ, tốc độ tiến lên của đội xe hết sức chậm chạp, mà trong người xem cũng phát ra âm thành đinh tai nhức óc, phảng phất như muốn bao phủ cả đội xe.
Tô Phỉ Thải Vi hôm nay trang phục lộng lẫy, mặc cả bộ lễ phục nữ vương Tô Khắc La, trông thật mỹ lệ và lãnh diễm, lại thật cao ngạo và đoan trang, nàng chính là hóa thân của nữ thần Duy Nạp Tư của Tô Khắc La. Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của nàng, đèu đổi lấy tiếng hoan hộ vang đội, đối với quần chúng tự phát sắp hàng hoan nghênh, vị nữ vương bệ hạ của Tô Khắc La tỏ ra có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại trở nên thản nhiên, chỉ thỉnh thoảng vẫy tay với đám đông bốn phía, coi như đáp lại sự nhiệt liệt hoan hô của bọn họ.
Dương Túc Phong sắc mặt bình tĩnh ngồi ở bên cạnh nàng, đầy hứng thú nhìn tất cả được Mễ Nặc Tư An Lương Cách an bài ở trước mắt, trong lòng thoáng chút cảm than, Tô Phỉ Thải Vi đáng thương không hề biết huyền cơ trong đó. Y không mặc đồng phục thiếu tướng hải quân đế quốc Đường Xuyên như trước đây, mà thay bộ đồng phục tượng tướng lục quân quân Lam Vũ, bộ trang phục này những người dân Tô Khắc La trước nay chưa từng nhìn thấy, trên trang phục xanh thẩm phẳng phiu, điểm xuyết đủ thứ huy chương và dáu hiệu, trên quân hàm ba ngôi sao vàng sáng lấp lánh trông rất có tinh thần, uy vũ mạnh mẽ.
“Đúng là một cặp trời sinh!” Có người xem thấp giọng tự thì thầm, nhưng tiếng thì thẩm đó cũng lại vừa khéo truyền tới tai Tô Phỉ Thải Vi và Dương Túc Phong. Sắc mặt Tô Phỉ Thải Vi bất giác có chút không tự nhiên, tựa hồ hơi ửng hồng chỉ có Dương Túc Phong coi như không nghe thấy, thần sắc cũng không có chút biến hóa nào.
“Mọi người mau tới xem đi! Dương tướng quân và nữ vương bệ hạ của chúng ta đúng là tuân nam mỹ nữ, giai ngẫu trời sinh!” Có người lớn giọng hô lên, lập tức dẫn tới đồng tình của quần chúng vây quanh. Trong con mắt bọn họ, Tô Phỉ Thải Vi đích xác đẹp như thiên tiên, nhưng Dương Túc Phong cũng không kém, mặc dù tốt cũng nhờ chút hào quang của quân trang, nhưng cũng là tuấn tú hiễm có rồi, quan trọng hơn nữa là, y còn là quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ nắm trong tay trăm vạn hùng binh.
“Tô Phỉ, nếu như nàng thấy không thoải mái, sai người của vệ đội cung đình giải tán bọn họ đi là được rồi.” Dương Túc Phong thấy sắc mặt không tốt lắm, nhỏ giọng quan tâm nói.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu