Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 250: Trảm Thủ (1)
ễ Nặc Tư Lương Cách nói: “Tôi chưa từng nhìn thấy chính Vũ Văn Thu Nguyên, nhưng thám tử của tôi báo cáo chắc chắn về chuyện này. Ngài biết đấy, giữa Khắc tộc chúng tôi và La tộc cũng có một chút phân tranh, an bài một số gián điệp vào nhau là chuyện rất bình thường, nghe nói là Tác Đán La Kiệt khá coi trọng Vũ Văn Thu Nguyên, bảo sao nghe vậy. Tên Vũ Văn Thu Nguyên này còn mang theo một đám võ sĩ tới tử nước Mã Toa, đồn rằng võ công đều rất ghê gớm, bọn chúng và vệ đội của Tác Đán La Kiệt tỉ thí mấy lượt, làm Tác Đán La Kiệt tâm phục khẩu phục. Nhưng chúng tôi cũng không hề tận mắt nhìn thấy những kẻ này, cho nên tôi không thể xác định trăm phần trăm là thật.”
Nghĩ một lạt, lão lại trầm ngâm nói: “Từ sau khi Vũ Văn Thu Nguyên đầu quân Tác Đán La Kiệt. Một số người vốn là đối thủ của Tác Đán La Kiệt liền chết không minh bạch, một số người bị nhà bốc chạy mà chết, cả nhà lớn nhỏ toàn bộ đều chết trong biển lửa, không ai chạy thoát được. Còn có một số người bị đám nô lệ tập kích, cũng là toàn gia bị diệt, nhưng đâu ra đám nô lệ lợi hại như thế? Giờ nghĩ lại, khẳng định là bọn võ sĩ Vũ Văn Thu Nguyên mang từ nước Mã Toa tới giở trò, bất quá cái tên Vũ Văn Thu Nguyên ần tàng rất kín, cơ bản chưa từng lộ diện trước công chúng, nếu như không phải bởi vì có gián điệp, tôi cũng không biết có một người như vậy tồn tại.”
Dương Túc Phong trầm tư thật lâu, sắc mặt u ám biến đổi không ngừng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ta hiểu rồi, vì sao Tác Đán La Kiệt dám làm như vậy, thì ra là có nước Ma Toa chống lưng đằng sau, cánh tay của bọn chúng thật là dài đó, dám thò tới tới tận trong túi của ta rồi.”
Mễ Nặc Tư Lương Cách ngẩn ra nhìn y, một vẻ tựa hiểu lại như không hiểu.
Thần thái Dương Túc Phong rất nhanh khôi phục bình thường, lạnh lùng nói: “Rất tốt, cảm ơn tình báo của ông, trước tiên ông về nghỉ ngơi đi đã.”
Mễ Nặc Tư Lương cách vừa mới đi, Tư Cơ Bối Ni lại lặng lẽ đi tới, sắc mặt có chút ảm đạm.
Dương Túc Phong nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Tư Cơ Bối Nhi nhỏ giọng nói: “Chúng ta… đế quốc Đường Xuyên lại chiến bại rồi.”
Ảm đạm nói xong, Tư Cơ Bối Ni đem một xấp tư liệu tình báo được chỉnh lý cho Dương Túc Phong.
Điện báo là do Phượng Phi Phi chuyển tới, chính là tình báo tới từ lục địa đế quốc. Hải quân của đế quốc Đường Xuyên trên mặt biển biển san hô phía tây đảo Lữ Tống ( Luzon của philipin?? Cái đảo hay có bão??) lại lần nữa bùng phát kịch chiến, kết quả hải quân nước Mã Toa thu được toàn thắng, hải quân đế quốc Đường Xuyên thua không còn manh giáp. Tuyến vận chuyển trên biển từ đế quốc Đường Xuyên tới nước Lữ Tông gặp phải cản trở cực lớn, quan hệ giữa nước Lữ Tống và đế quốc Đường Xuyên dần bị cắt đứt, thậm chí có tin tức nói, lục quân của nước Mã Toa đã triển khai huấn luyện thích ứng trên đảo Khoa Tây Gia, chuẩn bị vượt qua trùng dương tới công chiếm những đảo lớn nhỏ ở nam đại dương, bao gồm cả nước Lữ Tống trong đó.”
Từ chiến lược hải dương mà nói, cùng với việc tuyến đường mậu dịch trên biển của đế quốc Đường Xuyên và nước Lữ Tống bị cắt đứt, nước Lữ Tống dưới tình huống bất đắc dĩ, khẳng định sẽ tuyển chọn đầu quân nước Mã Toa. Cứ như thế, hải quân của nước Mã Toa càng thu được nhiều bến đỗ cửa cảng ở bờ biển phía tây của nước Lữ Tống, rất tiện để tiến hành bổ xung vật tư, từ đó càng có thể thường xuyên tấn công mãnh liệt hải quân đế quốc Đường Xuyên, thậm chí phát triển tới lợi dụng hải quân phong tỏa hết đường ven biển của đế quốc Đường Xuyên, cắt đứt tất cả mậu dịch trên biển.
Điều này cũng có ý nghĩa là, đế quốc Đường Xuyên chính thức mất đi quyền khống chế đối với quần đảo ở nam đại dương, còn hải quân nước Mã Toa lại có thể muốn sao làm vậy ở nam đại dương rồi.
Hải quân đế quốc Đường Xuyên trong khoảng thời gian này còn bị hải tặc đến từ biển Ca Âu tấn công, mặc dù trung tướng hải quân Mai Hi Á mới tiếp nhận chức quan tư lệnh hạm đội bắc hải đế quốc chẳng phải là hạng tầm thường, nhưng không bột chẳng gột nên hồ, hạm đội bắc hải của đế quốc thực lực đã bị suy yếu cực lớn, dưới sự công kích quấy nhiễu của hải tặc Ca Âu, chiếm hạm không ngừng bị đánh chìm, cuối cùng một vị tư lệnh hạm đội chỉ có không tới sáu chiếc chiến đấu hạm, không còn dám xuất động tới biển Gia Lặc Tân nữa, chỉ có thể phụ trách công tác tuần tra hoàn toàn không cần thiết ở bến cảng có pháo đài bảo vệ nữa mà thôi.
Từ góc độ chiến tranh mà nói, hạm đội bắc hải của đế quốc Đường Xuyên chỉ còn cái tên tồn tại mà thôi.
Nhưng mà tin dữ của đế quốc Đường Xuyên còn không chỉ như thế, tin dữ lớn hơn vẫn tới từ phương nam. Sau suốt năm tháng chống đỡ sự tấn công điên cuồng của quân đội nước Mã Toa, trước mặt hơn mấy ngàn khẩu pháo của kẻ địch, Minh Na Tư Đặc Lai - hiệu xưng tòa thành kiên cố nhất đại lục cuối cùng đã bị thất thủ, quân phòng thủ nếu không bị bắt làm tù binh thì chiến tử bao gồm cả trung tướng Bạch Trường Không phó tổng chỉ huy quân viễn chinh của đế quốc Đường Xuyên ở trong đó. Quân viễn chinh của đế quốc Đường Xuyên gần như toàn quân bị diệt chỉ có trung tướng Mãnh Hổ hầu Đường Ca cùng tổng chỉ huy quân đoàn thứ hai của nước Mã Toa ( quân đoàn bóng đêm) Dạ Sơn Tôn sau một ngày huyết chiến đã may mắn chạy thoát, nhưng bộ đội tinh nhuệ của hắn, sư đoàn thứ 17 vĩ đại của trung ương, đã tổn thất gần hết rồi.
Ngày 10 tháng 8 năm 1728 thiên nguyên, vương thất Lạc Na chính thức tuyên bố, Lạc Na từ nay trung thành với nước Mã Toa, trở thành nước thuộc địa của nước Mã Toa. Cơ bản đây chiều hướng cuộc hội chiến ở Lạc Na, vương thất Lạc Na sẽ không thể mất thời cơ tuyển chọn phe chiến thắng, mười hai trận hội chiến trước là thế, lần hội chiến thứ mười ba này cũng không ngoại lệ.
Đế quốc Đường Xuyên một lần nữa chìm vào hỗn loạn.
Cùng với việc đánh hạ được Minh Na Tư Đặc Lai, đại quân nước Mã Toa có thể không chút trở ngại vượt qua vương quốc Lạc Na, tiến vào nội địa đế quốc Đường Xuyên. Tình báo đã chỉ rõ, hải quân đoàn lục quân khác của nước Mã Toa quân đoàn Tinh Không và quân đoàn Lôi Đình cũng bắt đầu chậm rãi vượt qua đất đai Lạc Na, hướng đế quốc Đường Xuyên tiến quân ồ ạt, chuẩn bị cùng địa quân Cần Vương nam hạ của đế quốc Đường Xuyên tiến hành một trận huyết chiến quy mô chưa từng có, binh lực hai bên cộng lại vượt quá một trăm năm mươi vạn người. Nhưng so với quân đội tinh nhuệ của nước Mã Toa, sức chiến đấu từng binh sĩ đại quân Cần Vương đều không kém hơn, nhưng một khi liên hợp lại một chỗ, sợ là không xong rồi.
Chỉ huy đại quân Cần Vương vốn chính là một vấn đề nguy hiểm, có thế lực nào sẵn lòng đem quân đội của mình cho triều đình chỉ huy? Mà triều đình lại sao có thể yên tâm để mỗi thế lực đơn độc chỉ huy quân đội của mình? Loại chuyện đùa với lửa này muốn đốt sạch mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu của Đường Lam đại thân bộ quân vụ.
Càng nguy hiểm hơn là, cùng với việc Minh Na Tư Đặc thất thủ, cứ điểm Vũ Thắng Quan bị mất cũng là chuyện sớm muộn, hai cứ điểm hỗ trợ nhau, mất đi bất kỳ một bên nào, bên còn lại tồn tại cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa, bởi vì nó cũng chẳng mang lại được tác dụng ngăn cản kẻ địch tiến công, thậm chí có khả năng rơi vào trùng vây nguy hiểm. Nhưng vấn đề xoay quanh Vũ Thắng Quan rốt cuộc là chiến hay là lui, hoàng đế Đường Minh còn chưa ra quyết định, song kéo dài không chiến không lui như vậy, đối với mười vạn thủ quân còn lại ở nơi đó mà nói, có khác gì là đi tới bờ vực.
Minh Na Tư Đặc Lai thất thủ còn làm thế cục đế quốc Đường Xuyên càng thêm bấp bênh, những nước thuộc địa khác cũng nhìn gió lái buồm, bắt đầu chọn lựa mẫu quốc mới khác để đảm bảo sự an toàn của mình. Đối với sự phản bội của bọn họ đế quốc Đường Xuyên cũng lực bất tòng tâm, đúng là làm khó đại thần ngoại giao Đường Tư, hôm nay y cảnh cáo nước này, ngày mai lại phát ra kháng nghị mạnh mẽ với nước kia. Nhưng mà người ta muốn làm gì vẫn tiếp tục làm nấy, căn bản xem thường sự tồn tại của y, vương quốc Cung Đô dưới sự đe dọa dụ dỗ của nước Y Lan, cuối cùng dẫn đầu đầu quân nước Y Lan, cán cân đu đưa của hai vương quốc Khang Minh Khang Thư cũng bắt đầu lệch mạnh về phía nước Y Lan, chuyển hướng sang nước Y Lan chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi.
Điều động quân sự của đế quốc Tinh Hà cũng ngày càng dồn đập, vó ngựa của thánh điện kỵ sĩ đoàn phảng phấn đã chấn động thần kinh của Ni Lạc, bọn họ cuối cùng cũng không nhẫn nại được muốn cắn một miếng lên miếng mỡ béo đế quốc Đường Xuyên rồi. Vừa nghĩ tới những thánh điện kỵ sinh tới lui như gió hung hãn vô bì, cho dù là loại thần tướng chuyển thế như Nhạc Thần Châu, sợ rằng cũng phải lặng lẽ cau mày mà thôi.
Dương Túc Phong nắm chặt tư liệu tình báo đứng ở trước cửa sổ, sắc mặt âm trầm như nước. Thế cục đế quốc Đường Xuyên nát vụn như thế, đúng là không ngờ được, tóm lại bước phát triển của mình có nhanh hơn nữa, xem ra cũng không có cách nào đi tham dự trò chơi tranh đoạt này rồi, vậy tốt nhất làm kẻ bàng quan cách sông xem lửa chạy vậy, có lẽ tọa sơn quan hổ đấu cũng là một chuyện may mắn.
Tư Cơ Bối Ni lặng lẽ lùi ra.
“Ngài đang trầm tư gì thế ? Sắc mặt của ngài tựa hồ không được tốt lắm!” Giọng của Tô Phỉ Thải Vi từ sau lưng khẽ truyền tới.
Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tô Phỉ Thải Vi, thần thái nàng thoải mái đang cầm một quyền sách, tự nhiên đi tới.
Dương Túc Phong đem tư liệu tình báo đặt ở trên bàn, bình thản đáp: “Mặt trời thật đẹp, ta thích nhìn mặt trời.”
Tô Phỉ Thái Vi nhoẻn miệng cười duyên, hờ hững nói: “Ta ghét mặt trời”
Dương Túc Phong mỉm cười không đáp, hắn đích xác không thể hiểu được tâm tư của nàng.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu