Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 248: Tiếp Xúc Thân Mật 10cm (3)
iường là chiếc giường lò xo hình quả trứng, được đặt chính giữa phòng ngủ rộng rãi, bên trên rải chăm nệm chỉnh tề màu tím thẫm, hiện vè đoan trang mà cao quý, gối đầu màu vàng nhạt, mộc mạc thanh nhã, bên trên không có bất kỳ hoa văn nào. Trên tủ đặt hai bên đầu giường, bên trái là chiếc chuông đồng nhỏ hình hoa Tường Vi dùng để gọi thị nữ, còn bên trái là một chiếc đèn giường làm bằng thủy tinh, bên trên cũng có hoa văn hình hoa Tường Vi, bên trong trang điểm bằng ngọn nến không khỏi, tỏa ra ánh sáng nhu hòa mà sáng tỏ.
Dương Túc Phong lại nhìn bốn phía, trong phòng ngủ trừ một dãy tủ quần áo để trong tường, còn có một chiếc áo quý phi ở góc, trong chiếc bình thủy tinh trong suốt đặt trên bàn trang điểm cắm một bó hoa Tường Vi tươi, thì không còn đồ gia dụng và trang sức gì nữa. Trong cả một không gian rộng lớn, lộ ra hết sức rộng rãi và đơn giản. Mỗi địa phương bên trong hồng lâu đều rất xa xỉ hoa lệ, nhưung nơi này tựa hồ không có loại cảm giác xa xỉ dung tục đó, ngược lại trong sự trống trải hiện ra một loại phong vị đạm nhã.
“Sao vậy? Không thích ngủ trên giường người khác đã ngủ sao?” Nhìn thấy Dương Túc Phong trầm mặc không nói, Tô Phỉ Thải Vi hé ra nụ cười nhẹ nhàng, hơi thở như lan, thần tinh giống như thê tử đang ân cần hầu hạ trượng phu, quan tâm tới mỗi ánh mắt mỗi động tác của trượng phu.
Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta cho rằng… phòng ngủ của nữ vương bệ hạ nhất định sẽ rất xa hoa trân quý, ít nhất cũng phải có phong vị của cung đình vương thất nước Pháp…”
Hàng mi dài của Tô Phỉ Thải Vi nhíu lại, mang theo vẻ mặt suy ngẫm, nói:” Nước Pháp? Ngài nói là Pháp Lôi Nhĩ hay là Pháp Bố Nhĩ? Bọn họ tựa hồ còn là người dã man chưa tiến hóa hết mà.”
Dương Túc Phong biết mình không cẩn thận nhầm mất thời đại, khẽ cười khỏa lấp, nói : “Ta đương nhiên không để ý… đây vốn là chỗ của nữ vương. Bất quá, ta ngủ trên giường của nữ vương… nữ vương ngủ ở đâu?”
Tô Phỉ Thải Vi cũng mỉm cười, cánh môi đỏ thắm trông hết sức gợi cảm, làm người ta có một loại xung động muốn hôn mạnh lên, Dương Túc Phong càng như thế, y thậm chí cảm thấy mình có chút lưỡi khô cổ khát, đây rõ ràng điềm báo trước không chịu nổi dụ hoặc. Trong lúc hơi hoảng hốt, nghe thấy Tô Phỉ Thải Vi nhỏ nhẹ nói: “Nếu như ngài không phiền, ta ngủ ở sát vách.”
Dương Túc Phong buột miệng: “Sát vách?”
Tô Phỉ Thải Vi cười khẽ, làm động tác mời, dẫn y đi tới một cửa hành lang màu vàng nhạt ở bên cạnh.
Theo bóng lưng Tô Phỉ Thải Vi, Dương Túc Phong xuyên qua một hành lang không tới ba mét, quả nhiên phát hiện sau hành lang còn có một vùng đất trời mới. Ở sát vách còn có một gian phòng hơi nhỏ, bên trong đồ dùng được bài trí giống y hệt như gian phòng vừa rồi, chủng loại và màu sắc của đồ dùng thậm chí là tới ngay cả bó hoa Tường Vi tươi mới cũng không có gì khác biệt. Thị nữ của Tô Phỉ Thải Vi đang sửa sang lại chăn đệm.
Dương Túc Phong lập tức hiểu ra, bố cục như vậy là không hề thừa, bởi vì cho dù là ở bên trong hồng lâu, cũng không phải là tuyệt đối an toàn. Vì đề phòng ám sát một cách hiệu quả, tạo ra loại tình thế nào đó để sát thủ không thể nào phán đoán là cần thiết, hai căn phòng giống nhau như vậy, nối liền sát nhau, trừ chính bản thân Tô Phỉ Thải vi ra, không ai biết được rốt cuộc là nàng ngủ ở trong gian nào. Mặc dù đánh bậy đánh bạ thì cũng chỉ có năm mươi phần trăm trúng được, nhưng đối với người có ý đồ, thì năm mươi phần trăm cơ hội thật không đáng để mạo hiểm.
Chỉ có điều, hai gian phòng tương thông đối với một mình Tô Phỉ Thải Vi mà nói, đương nhiên là không có gì. Nhưng đối với một nam một nữ mà nói, tựa hồ khoảng cách quá gần một chút rồi? Giữa hai gian phòng ngủ trong ngoài chỉ cách nhau có một mòn đổ thủ công mỹ nghệ bằng thủy tinh. Bằng thị giác thì không nhìn thấy được đối phương, nhưng thực tế hai gian phòng này chỉ cách nhau một bức tường, dựa vào nhau, đầu giường đối diện đầu giường, chỉ có vách tường mỏng manh cách trở.
Khoảng cách như vậy, không phải quá gần chứ? Chừng như là hơi thở của nhau cũng có thể nghe thấy.
Tô Phỉ Thải Vi lại chẳng có chút ý thẹn thùng nào, chỉ thong thả sửa sang lại mái tóc hoàng kim của mình, nói nhẹ: “Nếu như ngài không để ý, ta ngủ sát vách ngài là được rồi.”
Trong lòng Dương Túc Phong từ từ trào lên từng đợt sóng, khoảng cách hai người gần như vậy, ai mà biết được tương lai sẽ phát sinh ra chuyện gì chứ? Không khỏi có chút miệng khô cổ khát, nói: “Ta đương nhiên không để ý… có lẽ ta nên ngủ bên này, nữ vương ngủ bên kia.”
Tô Phỉ Thải Vi khẽ lắc đầu nói: “Như vậy không được, đó không phải là đạo đãi khách của người Tô Khắc La chúng tôi, người Tô Khắc La chúng tôi có tập quán đem mọi thứ tốt nhất của chúng tôi cho khách.”
Dương Túc Phong phát giác nàng thần tình kiên quyết, tựa hồ không phải giả vờ, trong lòng có chút buồn bực, bất quá cũng không nói gì, chỉ gật đầu: “Nếu đã như vậy, ta cũng không khách khí thêm nữa.”
Tô Phỉ Thải Vi cười duyên nói: “Đó mới là khách mà chúng tôi thích.”
Dương Túc Phong lòng thầm hoài nghi không thôi, Tô Phỉ Thải Vi làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Hoàn toàn khác hẳn với dự đoán của mình trước đó, thực là có chút làm mình hoang mang thất thố. Trong dự liệu trước đó của y, Tô Phỉ Thải Vi nhất định sẽ nghĩ cách tránh mình, thậm chí sẽ an bài ít cạm bẫy gây khó khăn, hoặc là chỉ trích mình không phải ngay trước mặt. Y đều nghĩ ra cách ứng đối cho tất cả, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn không như vậy, nàng chẳng những không tránh né mình, ngược lại giống như đem nàng vào trong tay mình, mặc mình bài bố, nàng tựa hồ đã tiếp nhận lời hứa khi trước, tỏ ra hết sức ôn nhu quan tâm, hết sức dịu dàng ân cần, ngược lại làm bản thân có chút cảm giác lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nhưng mà trong tiềm thức của y, y cảm thấy như vậy tựa hồ có chút không đúng. Tô Phỉ Thải Vi không cần phải làm ra phản ứng như vậy, nàng có thể làm ra bất kỳ phản ứng nào khác, nhưng sẽ không dịu dàng chu đáo như vậy, thậm chí mang theo cảm giác ám muội nồng nhiệt. Nhưng, nếu là như vậy, sao nàng lại bằng lòng ngủ ở cách vách với mình, giữa hai gian phòng thậm chí ngay cả một cánh cửa mỏng cũng chẳng có, mình có thể xâm phạm nàng bất kỳ lúc nào, đây chẳng phải rõ ràng đang dẫn dụ mình sao?
Dương Túc Phong nhíu chặt mày, Tô Phỉ Thải Vi, nàng rốt cuộc muốn làm gì? Nàng rốt cuộc có mục đích gì?
Màn đêm dần dần buông xuống, trong hồng lâu đèn sáng như bàn ngày, Dương Túc Phong để ý quan sát nhất cử nhất động của Tô Phỉ Thải Vi, nhưng thấy hành vi của nàng giống như một thiếu phụ, lòng tĩnh như nước đọng, cả buổi chiều và buổi tối, nàng không rời khỏi hồng lâu nửa bước, không có bất kỳ ai báo cáo công tác với nàng, hay là tới bái phỏng nàng. Nằng yên tĩnh ở trong thư phòng xem sách, quyển sách đó chính là ( chiến tranh và hòa bình) của Lev Tolstoy, nàng đã xem tới phần giữa rồi, hiện giờ đang hứng thú tiếp tục trầm mê vào nó, bên cạnh nàng chỉ có một thị nữ tên là Tiểu Đồng, mới có mười ba mười bốn tuổi, vẫn còn vẻ non nớt của một cô bé con, trông rất là xinh đẹp, muốn cười mà không dám cười, khổ sở nín nhịn, làm người ta nhìn mà lòng khó chịu.
Trong con mắt Dương Túc Phong,Tô Phỉ Thải vi phảng phất cách biệt với thế tục, không hỏi tới sự đời nữa, nếu chẳng phải nàng ăn mặc trang điểm còn lộ ra vẻ thanh xuân và mị lực của nữ nhân, trên người còn phiêu đãng mùi hương thơm nữ nhân nồng đậm, Dương Túc Phong thực phải hoài nghi nàng có phải đã ngầm quy thuận thượng đế làm nữ tu rồi hay không.
Cơm tối rất nhanh được đưa tới, nhưng trải qua mấy trình tự kiểm nghiệm, mùi vị đã không còn tươi sốt nữa, mặc dù màu sắc nhìn qua còn khá cuốn hút, hơn nữa món ăn cũng quá nhiều, tới tận hai mươi bốn món. Sơn hào hải vị, chim bay cá nhảy, không gì không có, thậm chí ngay cả tay gấu bị cũng cấm chỉ sử dụng…. Uhm, sai rồi, cái thế giới này còn chưa có luật bảo vệ động vật hoang dã.
Trong phòng đèn đuốc rực rỡ, chùm đèn treo lớn bên trên chiếu ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, trên vách tường bốn phía cũng có ngọn nến cháy lặng lẽ. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của nến, Dương Túc Phong, Tô Phỉ Thải Vi, Tô Phỉ Mã Vận còn có hai thị nữ Ngả Toa Lệ Nặc và Tiểu Đồng, cùng vây quanh bàn cơm gỗ hoa lê hình trứng dùng cơm. Tô Phỉ Mã Vận vừa mới từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ vẫn còn thẹn thùng vô cùng, gò má đỏ bừng bừng, nhất là ở trước mặt Tô Phỉ Thải Vi. Hai thị nữ cũng có chút căng thẳng, không dám nói chuyện, Dương Túc Phong hỏi gì bọn họ nói cái đó, giống như hai người máy vậy. Các nàng vốn không thể ngồi ăn cơm, nhưng Dương Túc Phong không quen cảnh có người đừng ở sau lưng hầu hạ, cho nên mạnh mẽ yêu cầu bọn họ cũng ngồi xuống, Tô Phỉ Thải Vi cũng không hề phàn đối, vì thế liền quyết định như vậy.
Tô Phỉ Thải Vi thì lại thần thái ung dung, tư thái nhã nhặn, hơn nữa xem ra ăn uống cũng không tệ, thậm chí nàng còn thoải mái ăn nửa bàn tay gấu, sau đó mới nói:” Ừm, thật là no, ta đã bốn tháng không ăn ngon như vậy rồi.”
Đối với ánh mắt kinh ngạc của Dương Túc Phong, Tô Phỉ Thải Vi tỏ ra chẳng phật lòng, tựa hồ như thấy một nữ nhân trẻ tuổi cao quý một bữa ăn hết nửa bàn tay gấu là chuyện quá mức bình thường, chẳng có gì mà đáng ngạc nhiên. Nàng còn ưu nhã đứng lên, ngăn động tác hai thị nữ lại, ân cần quan tâm múc canh cho Dương Túc Phong, canh sò tuyết nồng nồng chính là món Dương Túc Phong thích nhất.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu