Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 241: Phỉ Cách Lặc (2)
rong ba lộ quân của địch này, binh lực của địch tới từ Bạch Thành là hùng hậu nhất, nhưng cũng cách thành Nhật Chiếu xa nhất, mà đội võ sĩ giáp trụ vạn người xuất phát từ thành Duy Nạp Tư thì lại hành quân tương đối nhanh, hai người Mạc Tác Đa và Cảnh Nạp đều có thể xưng là hành quân thần tốc, đủ tư cách mang ngoại hiệu Phi tướng quân. Lần này cũng không phải ngoại lệ, trong ba bốn ngày ngẵn ngủi bọn chúng đã tới gần thành Nhật Chiếu rồi.
*** Phi tướng quân Lý Quảng thời Hán, ông tướng nhanh như tên bay, phi ngựa bắn cung số 1.
Bất quá, từ kế hoạch tác chiến của kẻ địch mà xét, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ không để một lộ quân nào đơn độc phát động công kích thành Nhật Chiếu, bởi vì y biết rất rõ chỉ dựa vào mỗi đội võ sĩ giáp trụ vạn người là không thể đánh bại quân Lam Vũ, chỉ có sức đầu mẻ trán thôi. Y phải đợi lộ quân phía nam của trung tướng Phỉ Hoa Đặc tới thành Nhật Chiếu mới hạ lệnh phát động tấn công. Trung tướng Phỉ Hoa Đặc cũng đảm nhiệm chức tổng chỉ huy lần tấn không thành Nhật Chiếu lần này. Lấy binh lực hơn ba vạn người phối hợp với hai mươi khẩu pháo lớn, y cho rằng vẫn có thể nắm chắc đánh hạ được thành Nhật Chiếu, dù sao quân Lam Vũ bất quá là một nhúm trên nghìn người, hơn nữa quân đội vương quốc Tháp Lâm cũng đã dùng tới đại pháo rồi.
Quân Lam Vũ ở thành Nhật Chiếu đương nhiên sẽ không ngu xuẩn ngồi ngây ra đợi kẻ địch tới đánh, bọn họ sớm đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Tường thành Nhật Chiếu đã được tu sửa đặc biệt, kiên cố như trước. Mễ Nặc Tư Lương Cách mặc dù là một chính khách lão luyện giảo hoạt, chẳng ai biết trong lòng lão ta toan tính cái gì, nhưng về đề đối phó với người Tháp Lâm vẫn dốc hết sức mình. Lão lợi dụng uy vọng của mình rất mau tổ chức được lực lượng lao động mấy nghìn người, ngày đêm tu sửa tường thành bị quân Lam Vũ phá hủy, đồng thời còn dựa theo yêu cầu của quân Lam Vũ xây dựng một số công sự phòng ngự. Cơ bản có thể nói, trước mặt công sự phòng ngự vững như tường đồng vách sách của quân Lam Vũ, cho dù quân đội Tháp Lam có nhiều hơn nữa cũng chẳng là gì, đây là nguyên nhân căn bản tại sao quân các quan chỉ huy chỉ để ý ăn dưa hấu mà thờ ờ quân đội Tháp Lâm, bởi vì chiến đấu căn bản chẳng có gì kịch tính cả.
Mạch Sơn lại bắt đầu cắn dưa hấu, ném vỏ dưa đi xong oang oang nói:
- Phong lĩnh, không bằng chùng ta chủ động xuất kích cho xong, kiếm chắc đẫy rồi trở về.
Ánh mắt mọi người đều sáng lên, không kìm được hướng hết ánh mắt về phía Dương Túc Phong, bọn họ đều đợi ở trong thành có chút bứt rứt, nếu như có thể ra ngoài thành săn bắn, vậy tất nhiên nhiên là quá tốt rồi.
Dương Túc Phong không đổi sắc mặt nhìn Mạch Sơn, nói với vẻ mong đợi:
- Nói đề nghị của ngươi ra sao đi, xuất kích như thế nào?
Mạch Sơn chừng là cũng không ngờ mình lên tiếng lại bị mọi người chú ý, cười gượng gạo, nói có chút ngượng ngập:
- Tôi chỉ cảm thấy… chúng ta toàn đánh phòng ngự, chán chết đi được, không bằng chủ động xuất kích, làm thị một lộ quân của kẻ địch…A, mà tôi chưa nghĩ tới lộ quân nào…
Nham Long nói:
- Hừm! Toàn nói năng lung tung.
Tư Cơ Bối Ni gật đầu tán đồng:
- Phong lĩnh, tôi tán thành đề nghị của Mạch Sơn, chúng ta nên chủ động xuất kích trì hõan thế công của kẻ địch, gây chút phiền toái nho nhỏ trên đường cho bọn chúng, không thể để bọn chúng yên ổn tới dưới thành Nhật Chiếu, rồi lại thong dong phát động tấn công. Nếu như chúng ta có thể làm thịt được đại pháo của địch là tốt nhất, dù sao đạn của Bách kích pháo của chúng ta tiêu hao cũng gần hết rồi, tôi lo lắng tới khi đó chúng ta không có cách nào áp chế được hỏa lực của địch.
Nham Long có chút lo lắng, nhíu mày nói:
- Chủ động xuất kích thì phải nói tới thời cơ, chúng ta bỏ thành Nhật Chiếu kiên cố, chạy ra ngoài dã chiến với quân Tháp Lâm…. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ người đông thế mạnh, chúng ta vạn nhất không cẩn thận để kẻ địch đánh len thành Nhật Chiếu, chẳng phải là trộm gà không được còn mất nắm thóc? Tôi không tán thành cách làm này, cho dù toàn bộ kẻ địch dồn tới, chúng ta còn có tường thành Nhật Chiếu ở đây, cũng chẳng có gì phải sợ.
Tư Cơ Bối Ni bình thản nói:
- Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ta lo lắng nhất là lộ quân ở giữa của đích, kẻ lĩnh quân chính là Cảnh Nạp, người này nổi tiếng thần tốc, hắn chừng có thể hai ngày nữa sẽ tới bên ngoài thành Nhật Chiếu, hắn sẽ làm gì ở ngoài đó, đương nhiên là thẳng tay cướp bóc tài nguyên của chúng ta rồi, mấy thứ bông vải cho dù không bị bọn chúng cướp đi cũng sẽ bị chúng phá hoại. Chúng ta không thể để xảy ta tình huống đó, hơn nữa hắn có thể đồ sát người Tô Khắc La ở ngoài thành, nếu như chúng ta thấy chết không cứu, khẳng định tên tuổi sẽ bị nguyền rủa. Chúng ta chắc chắn phải xuất kích, làm muộn không bằng hành động sớm, đánh cho hắn một đòn thật mạnh, để hắn choáng váng.
Nham Long muốn nói lại thôi, hiển nhiên hắn cũng bị động lòng rồi, dù sao tư vị cứ phải chịu đòn đúng là không dễ chịu.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Dương Túc Phong, chờ tuân theo quyết định của hắn, nhưng nhãn thần của bọn họ, không còn nghi ngờ gì là ngả theo theo hướng chủ động xuất kích rồi.
Dương Túc Phong hạ cây gậy trúc xuống, hai tay đặt lên bàn, mắt sáng quắc nhìn đám thuộc hạ, nói bình tĩnh từ tốn:
- Ta quyết tâm, chủ động xuất kích, làm thịt lộ quân của Cảnh Nạp.
Mọi người đều thoáng rùng mình, ánh mắt tức thì sáng lên.
Đương nhiên dựa vào thành cố thủ là cách làm an toàn nhất, chỉ cần tường thành Nhật Chiếu còn, dù quân đội Tháp Lâm có nhiều hơn nữa cũng chẳng thể làm bị thương tới một cọng lông của quân Lam Vũ. Dựa vào thành kháng cự là an toàn tuyệt đối, Tư Cơ Bối Ni chủ động đề nghị xuất kích cũng chỉ là trì hoãn thế công của đối phương, cuối cùng vẫn dựa vào tường thành Nhật Chiếu chống lại quân địch. Nhưng Dương Túc Phong quyết định rõ ràng vượt qua bọn họ mấy bậc, trọng tâm chiến đấu y đã không đặt ở thành Nhật Chiếu nữa, mà là chủ động tiêu diệt kẻ địch.
Mục tiêu của y không ngờ lại là diệt sạch một trong số lộ quân của kẻ địch.
Đối diện với ánh mắt hưng phấn mà lại có chút lo lắng của mọi người, Dương Túc Phong tự tin bình đạm nói:
- Đánh bị thương mười tên, không bằng giết được một tên, chúng ta không thể ngồi đợi cho kẻ địch chuẩn bị xong hết rồi mới tới tấn công chúng ta. Mặc dù như vậy chúng ta sẽ tiệt kiệm được tinh lực hơn, nhưng ta không thích phương thức tác chiến bị động đó, chúng ta phải chủ động tấn công.
Y cao giọng nói bảy chứ cuối cùng, làm trong lòng mỗi người đều hơi rúng động.
Nhìn xoáy vào mọi người, Dương Túc Phong trầm giọng nói:
- Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã chẳng phải là Ai Đức Tư Đặc La Mỗ trước kia nữa, y hiện giờ đã là con hổ già bị thương, mặt trời lặn rặng núi tây, nước chiều đang rút, chúng ta chỉ cần cho y một quyền thật mạnh, y sẽ đổ gục xuống.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu