A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 220:tống Biệt Vong Linh Anh Hùng (1)
ương Túc Phong thần sắc bình tĩnh, ngữ khí có phần trầm thấp, chậm rãi nói rành rọt từng chữ: “Đúng vậy, chính là bây giờ. Sau khi chúng ta nói chuyện xong, ngươi có thể trở về, suất lĩnh tất cả bộ hạ của mình rồi cùng nhau rời đi. Theo tục lệ, ta hẳn phải lưu các ngươi ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng thật đáng tiếc, chúng ta thực sự rất bận, còn có rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa, chúng ta cũng không có nhiều lương thực để có thể tiếp đãi các ngươi.”
Nói đến đây, Dương Túc Phong khẽ nhếch miệng cười lãnh đạm.
Đề Lan Qua Lai hồ nghi nhìn hắn, dường như cảm thấy điệu cười của hắn thật sự vô cùng kỳ quái, lại vừa cảm thấy những lời y nói thật vượt ngoài dự đoán của người bên ngoài, trong tiềm thức của mình, hắn không tin trên đời này lại có chuyện dễ dàng như thế, mặc dù trên phương diện quân sự Đề Lan Qua Lai là một kẻ ngu xuẩn, nhưng về mặt chính trị thì Đề Lan Qua Lai tuyệt đối là một con cáo già xảo quyệt đích thực, nếu không hắn cũng không thể hô phong hoán vũ ở Lỗ Ni Lợi Á lâu đến thế, cho nên, hắn trầm ngâm một lúc lâu, trong đầu đảo đi đảo lại trăm phương nghìn kế, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Ngươi muốn điều kiện gì?”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói không hề có chút cảm tình: “Ta muốn ngươi diệt trừ Khắc Lai Mỗ.”
Dù đã nghĩ tới điểm này rồi, nhưng khi chính miệng Dương Túc Phong tự nói ra, Đề Lan Qua Lai vẫn kinh ngạc nhìn hắn với vẻ khó tin. Không phải yêu cầu này quá sức ngặt nghèo, mà là do yêu cầu này thật sự bình thường quá mức, bình thường đến nỗi cho dù Dương Túc Phong không nói ra, thì Đề Lan Qua Lai cũng sẽ làm chuyện này. Đã trải qua tình thế tiến thoái lưỡng nan ở Tình Xuyên đạo và nếm mùi thảm bại ở Tử Xuyên đạo, Đề Lan Qua Lai cho dù vẫn còn đủ khả năng thông qua những biện pháp khác để đạt được tín nhiệm của Tô Lai Mạn Tứ Thế, nhưng cũng không thể một tay che trời. Mà ngược lại. Khắc Lai Mỗ vốn bị hắn chèn ép lại đạt được càng nhiều cơ hội củng cố quyền lực, thậm chí có thể sẽ thay thế hắn, đây là điều mà Đề Lan Qua Lai tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.
Đề Lan Qua Lai và Khắc Lai Mỗ, chỉ có một kẻ có thể tồn tại mà thôi.
Cho nên, Đề Lan Qua Lai hết sức thận trọng nói: “Ta không cho rằng điều kiện này có thể đổi được sự trở về của ta......”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Chính xác điều kiện là như thế này mà thôi.”
Ngữ khí của Dương Túc Phong có vẻ lơ đãng, tựa hồ không có việc gì xảy ra nhưng Đề Lan Qua Lai dù sao cũng không phải là tên ngốc. Hắn mơ hồ linh tính được có chút gì đó không hay, mục tiêu của Dương Túc Phong có lẽ không chỉ đơn giản là Khắc Lai Mỗ mà còn bao gồm cả Lỗ Ni Lợi Á, song, vào thời điểm này, cho dù toàn bộ những điều không hay này là thật thì hắn cũng không có lựa chọn nào khác, giữa Khắc Lai Mỗ và Dương Túc Phong, người hắn muốn giết đầu tiên chính là Khắc Lai Mỗ. Có thể vào thời điểm Khắc Lai Mỗ chết đi cũng chính là lúc quân Lam Vũ rầm rộ kéo quân tiến vào Lỗ Ni Lợi Á, nhưng ngay lúc này, hắn thật sự không muốn nghĩ xa xôi đến thế, đó là chuyện của sau này, ai biết giữa chừng còn có những thay đổi gì nữa chứ? Hắn thậm chí còn có một ảo tưởng mơ hồ, có thể dựa vào thực lực của Lam Vũ quân để khống chế cả Lỗ Ni Lợi Á. Sự việc không phải dễ dàng như vậy hay sao?
Đề Lan Qua Lai trầm tư nói: “Được rồi, ta sẽ vĩnh viễn ghi lòng tạc dạ lòng tốt của tướng quân.”
Dương Túc Phong gật đầu, lần nữa vươn tay ra, thản nhiên nói: “Ta chúc ngươi trở về thuận buồm xuôi gió.”
Đề Lan Qua Lai cũng gật đầu cảm tạ lần nữa.
Dương Túc Phong bảo với viên tham mưu bên cạnh đưa cho Đề Lan Qua Lai một quyển sổ tay nhỏ. Cho hắn liệt kê danh sách tên của những nhân vật tranh giành quyền lực có thể ảnh hưởng đến việc hắn về nước, Đề Lan Qua Lai mừng rỡ cầm bút viết một mạch tên của hơn ba trăm sĩ quan trung cấp và cao cấp. Dương Túc Phong hạ lệnh đem toàn bộ những người này áp giải riêng từng người đi ra, cho giam giữ cùng với Tư Cơ Lạp Kỳ, những người còn lại thì giao toàn bộ cho Đề Lan Qua Lai.
Khuya ngày 18 tháng 4, giữa chốn đồng quê mênh mông bát ngát, đại tướng quân Đề Lan Qua Lai của Lỗ Ni Lợi Á chân ướt chân ráo suất lĩnh gần một vạn tàn quân Lỗ Ni lén lút rời khỏi Tử Xuyên đạo, men theo con đường phía Tây Tình Xuyên đạo về nước. Bọn chúng lúc mới đến đây thì khí thế hung hăng, ngang ngược vô độ, không đội trời chung với bất kỳ ai. Kết quả bị Lam Vũ quân đánh cho tan tác tơi tả, phải lủi thủi quay đầu về nước không kèn không trống.
Để phối hợp với kế hoạch của Đề Lan Qua Lai, Dương Túc Phong cho mời Viên Ánh Lạc soạn thảo một âm mưu, đó chính là vu khống cho Khắc Lai Mỗ cấu kết với Lam Vũ quân, thông đồng gây nên thất bại thảm hại của Đề Lan Qua Lai. Mặc dù dưới sự suy xét của một người đang sáng suốt thì Khắc Lai Mỗ khó có khả năng có bất kì liên lạc gì với Lam Vũ quân, nhưng trong con mắt gian trá đa nghi của Tô Lai Mạn Tứ Thế, Khắc Lai Mỗ thật sự là một nhân tố không ổn định, chỉ cần nghe thấy một cơn gió nhẹ đủ lay ngọn cỏ là đã có thể đánh rắn động cỏ rồi.
Quân Lam Vũ phóng thích Đề Lan Qua Lai và quân đội Lỗ Ni vô điều kiện cũng gây ra phản ứng ko nhỏ trong nội bộ quân Lam Vũ, thậm chí có một số sĩ quan địa phương cũng thấy khó hiểu hết sức, không rõ tại sao quân Lam Vũ lại muốn hòa hảo như vậy, trong cách nhìn của bọn họ, phóng thích tù binh là chuyện có thể, nhưng phải có tiền chuộc, đây là thông lệ của chiến tranh, mỗi tù binh đổi lấy một trăm đồng vàng là cái giá thấp nhất phải trả. Ngay cả chủ tịch ủy ban dự toán và tài chính Tài Băng Tiêu cũng cảm thấy quân Lam Vũ đã phạm phải sai lấm hết sức rõ ràng, đã bỏ qua mất một cơ hội tốt có thể giở thủ đoạn tống tiền, dựa vào địa vị cũng như tầm ảnh hưởng của Đề Lan Qua Lai trước mặt Tô Lai Mạn Tứ Thế thì tống tiền hắn mấy trăm vạn kim tệ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng Dương Túc Phong không giải thích nhiều làm gì, có một số việc một khi nói trắng ra sẽ không có hiệu quả nữa, hắn tin tưởng bọn thuộc hạ từ từ rồi sẽ hiểu ra. Có điều, để gắng sức thu hẹp lại phạm vi tranh luận và hoài nghi, tránh ảnh hưởng đến cuộc chiến giữa Đề Lan Qua Lai và Khắc Lai Mỗ, bọn Vân Thiên Tầm vẫn bí mật giả thích riêng cho bộ phận sĩ quan chưa hiểu nội tình, nói cho họ biết mục đích thực sự của việc phóng thích Đề Lan Qua Lai, đó chính là muốn mượn tay Đề Lan Qua Lai để trừ khử tên dũng tướng có tài năng chinh chiến nhất của quân đội Lỗ Ni là Khắc Lai Mỗ, sau đó tiến quân đánh Lỗ Ni Lợi Á. Thấy tố chất sức khỏe cũng như ý thức chiến đấu của bọn chiến sĩ Lỗ Ni dũng mãnh, sĩ quan các cấp chỉ huy của Lam Vũ quân đều có chung một cảm giác, đó là bọn chiến sĩ Lỗ Ni dũng mãnh quả thật là nguồn binh lực tối ưu nhất, nếu như có thể khống chế bọn chúng ở trong lòng bàn tay thì cái ngày Lam Vũ quân san bằng Y Vân đại lục có thể với tới trong tầm tay rồi.
Dương Túc Phong cuối cùng cũng bước chân lên đống tàn tích đổ nát của trọng điểm Tích Lôi Sơn. Lúc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng phơi bày ra trước mắt, hắn chỉ có thể cười khổ sở thừa nhận, trong âm mưu tranh giành với Mai Cáp Đức, bản thân hắn đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, Mai Cáp Đức mặc dù đã thất bại thảm hại, nhưng hắn vẫn khiến cuộc sống của bản thân cũng không khá hơn.
Lúc Mai Cáp Đức bỏ chạy, hắn đã phóng hỏa đốt cháy hầu hết bộ phận kiến trúc gỗ của trọng điểm Tích Lôi Sơn, khiến cho nơi đó chỉ còn chỏng chơ một tòa pháo đài đá còn sót lại, cũng không tài nào biết được lúc đó trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào, có lẽ hắn cũng linh tính được lần này một đi là ko thể trở về, cho nên dứt khoát ra tay phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ. Làm cho quân Lam Vũ cứ từ từ mà gầy dựng lại. Hắn quả thực đã đạt được mục đích, quân Lam Vũ phải tu sửa xây dựng lại một lần nữa rất nhiều kiến trúc mới có thể đem khôi phục thành một trọng điểm đóng quân lâu dài. Có điều, tin chắc rằng trong một thời gian dài sắp tới Lam Vũ quân cũng không nhất thiết phải đóng quân ở trọng điểm Tích Lôi Sơn, ngay cả quân đội Lỗ Ni được mệnh danh là thiên hạ vô địch cũng đã bị đánh tơi bời ở đây. Thử hỏi còn kẻ nào dám nhòm ngó đến nơi này nữa?
Tử Xuyên đạo, có lẽ từ nay về sau quả thực có thể trải qua những ngày yên bình rồi.
Ngoài việc khắp nơi đều là những kiến trúc bị đốt cháy đen thui, toàn bộ trọng điểm Tích Lôi Sơn còn trở thành một địa ngục trần gian, cả 1 biển thi thể phơi bày, đây là những binh sĩ trong sư đoàn không chịu quy thuận việc phản quốc đã bị Mai Cáp Đức tàn sát dã man, còn có quan binh bị gài bẫy giết hại thuộc sư đoàn của Tần Tiêu Đình, thi thể chất đống đầy khắp sân quảng trường của trọng điểm Tích Lôi Sơn. Cho dù là đang ở trên chiến trường, Dương Túc Phong cũng chưa từng chứng kiến thi thể chất thành đống tầng tầng lớp lớp nhiều đến thế, rất nhiều quan quân Lam Vũ tận mắt thấy thảm cảnh kinh hoàng như thế. Tất cả đều lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt lại.
Thông qua nhiều nguồn tin, Dương Túc Phong rốt cuộc cũng hiểu được tình hình vào ngày hôm đó.
Lúc ấy Dương Túc Phong hy vọng bọn Mông Bách có thể suất lĩnh binh sĩ thuộc sư đoàn Tần Tiêu Đình phụ trách giám sát Mai Cáp Đức, không để hắn rời khỏi trọng điểm Tích Lôi Sơn, nhưng không ngờ rằng, bọn Mông Bách căn bản không phải là đối thủ của tên cáo già xảo quyệt Mai Cáp Đức. Kết quả rơi vào cái bẫy của đối phương giăng ra, đến nỗi toàn quân đều bị tiêu diệt.
Ngày đó Mai Cáp Đức lấy Tần Tiêu Đình làm mồi nhử, hắn cố ý tung tin Tần Tiêu Đình đang bị giam giữ ở một nơi nào đó trong trọng điểm Tích Lôi Sơn, sau đó lại giả vờ suất quân đi Phù Phong phủ chuẩn bị thu phục sào huyệt của mình, trọng điểm Tích Lôi Sơn dường như có dấu hiệu không còn binh lực. Dụ bọn Mông Bách, Ngạo Linh suất quân hòng giải thoát Tần Tiêu Đình, kết quả do bọn Mông Bách, Ngạo Linh sốt ruột muốn cứu chủ, quả nhiên suất quân đến đây đánh úp trọng điểm Tích Lôi Sơn. Không may rơi vào mai phục của Mai Cáp Đức, toàn quân đều bị vây kín ở khoảng quảng trường này.
Đối diện với bốn phương tám hướng đều là cung thủ của Mai Cáp Đức đã an bài, bọn Mông Bách, Ngạo Linh chuẩn bị tinh thần kháng cự đến cùng, nhưng Mai Cáp Đức lại lấy lời ngon tiếng ngọt ra dụ dỗ, muốn lần nữa lừa gạt đám người Mông Bách, Ngạo Linh, dụ dỗ họ buông vũ khí, đồng thời vỗ ngực thề như đinh đóng cột sẽ đáp ứng yêu cầu của bọn họ, chỉ cần bọn họ buông vũ khí xuống thì sẽ lập tức giải thoát cho Tần Tiêu Đình, hơn nữa sẽ để cho toàn bộ bọn họ ra đi an toàn. Đáng thương cho bọn Mông Bách, Ngạo Linh ngây thơ nghĩ rằng Mai Cáp Đức tất nhiên sẽ không nỡ đang tâm vung đao lấy máu những bằng hữu trước kia của mình nên hiển nhiên cho rằng những lời dối gian ngon ngọt kia của Mai Cáp Đức là sự thật. Vì thế khờ dại buông hết vũ khí xuống.
Kết quả, là trên quảng trường rộng lớn đã diễn ra một cảnh tang thương thảm thiết, việc giết chóc tiến hành hết một buổi chiều mới kết thúc.
Mai Cáp Đức hạ thủ ko chút lưu tình, tàn sát hết hơn ba nghìn binh sĩ sư đoàn của Tần Tiêu Đình, hắn ép thủ hạ của mình phải giơ đồ đao lên hướng về phía binh lính sư đoàn Tần Tiêu Đình, bức cho đôi tay bọn chúng phải nhuốm máu tươi của chính đồng bào mình, kết cục không thể không đi vào con đường phản quốc đầu hàng kẻ địch. Mặc dù có mấy trăm người kiên quyết không chịu đầu hàng, phản quốc, nhưng đều bị Mai Cáp Đức cùng thuộc hạ tâm phúc của hắn ra tay giết chết, Mai Cáp Đức tự tay giết hơn bốn mươi thuộc hạ không chịu khuất phục, bội đao của hắn chém nhiều đến mức nứt vỡ ra. Hắn đem toàn bộ đầu của bọn họ tren lên cột cờ ở sân đấu, uy hiếp các thành viên khác phải sợ hãi mà khuất phục.
Rốt cuộc, phần lớn binh lính của sư đoàn Tần Tiêu Đình đều bị tàn sát chết hết, chỉ còn lại một số ít may mắn còn sống sót, không phải bởi vì Mai Cáp Đức rủ lòng từ bi, mà nhờ sứ giả do Đề Lan Qua Lai phái tới, nghiêm lệnh cho Mai Cáp Đức phải nghĩ ra biện pháp đánh hạ doanh trại Nam Kha trại, vì vậy Mai Cáp Đức đã giữ bọn họ lại làm con tin, áp giải lên trước chiến tuyến chiến đấu với Lam Vũ quân. Nước cờ duy nhất mà Mai Cáp Đức tính sai đó là, hắn hoàn toàn không ngờ quân Lam Vũ lại thần dũng như thế, nhất là Dương Túc Phong, lại hoàn toàn có thể cứu được bọn Tần Tiêu Đình dưới họng súng của mình như thế.
“Mai Cáp Đức, ta rất muốn xem thử rốt cục là tim của ngươi có phải bằng sắt hay ko, ngươi rốt cục có còn là người hay ko.” Dương Túc Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Mai Cáp Đức cười nhạt đáp lại.
Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng ghìm cơn lửa giận trong lòng, hắn thật sự không biết phải xử lý Mai Cáp Đức mới có thể giải được mối hận, mới có thể báo thù được phần nào mối hận tàn sát đồng bào. Một phát súng hoặc một đao giết chết hắn, đều quá sức dễ dàng cho hắn.
Sau khi bọn Tần Tiêu Đình, Mông Bách, Ngạo Linh, Ma Lạc Sa được quân Lam Vũ giải cứu từ trên mặt trận xuống, đã được nữ y sĩ Tử Duyệt tỉ mỉ điều trị săn sóc vết thương, về cơ bản đã có thể đi lại được, có điều còn phải chờ một thời gian dài nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn, chứng kiến vô số thi thể thuộc hạ bị chết thảm, bọn họ mắt vằn đỏ bừng bừng như máu, dưới cơn phẫn nộ trào dâng, tay bọn họ xiết chặt thành nắm đấm, hận không thể đem Mai Cáp Đức ra ăn sống nuốt tươi, nhưng phải hành hình cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không biết, phải đem Mai Cáp Đức ra băm vằm thành bao nhiêu mảnh mới giải trừ được mối hận trong lòng đây?
Đột nhiên, Tần Tiêu Đình chống gậy khập khiễng đi tập tễnh đến bên cạnh Dương Túc Phong, ánh mắt nghiêm túc mà khẩn thiết nói: “Dương Túc Phong. Xin ngài cho phép ta cùng Mai Cáp Đức đơn độc quyết đấu!”
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu