There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 212: Nam Chinh Bắc Chiến (1)
hù Phong phủ, Tây sơn.
Tây sơn của Phù Phong phủ là một nơi yên tĩnh rộng rãi, khi đầu hạ, khắp núi khắp đồng màu xanh nhạt điểm điểm giữa màu vàng nhạt, đó là nơi có một loại hoa nhỏ không tên, bởi vì màu sắc giống hoa cúc vàng kim, bông hoa đó cũng có chút giống như hoa cúc, cho nên dân bản xứ đều gọi là tiểu hoa cúc. Hiện tại là lúc tiểu hoa cúc nở thịnh nhất, đưa mắt nhìn, cả tòa Tây sơn đều điểm một màu vàng óng ánh, mà trong chỗ điểm vàng óng ánh này, như ẩn như hiện không ít chùa miếu. Rất nhiều người nói Tây sơn là một nơi phong thủy bảo địa, bởi vì nơi này có số lượng chùa miếu rất nhiều, mặc dù năm tháng đổi dời, nhiều căn chùa miếu rách nát đã không chịu nổi nữa,nhưng khi Mỹ Ni Tư bộc phát chiến loạn, hương khói ở những chùa miếu này vẫn không hề suy thoái.
Căn cứ miêu tả của Tiết Tư Khỉ, Tô Lăng Tuyết ở một ngôi chùa miếu trên núi Tây sơn. Cho nên sáng tinh mơ, Dương Túc Phong đã ép buộc Tiết Tư Khỉ cùng mình lên núi để tìm tung tích của Tô Lăng Tuyết, thương cảm cho Tiết Tư Khỉ hạ thân vẫn còn mơ hồ ê ẩm, nhưng không thể không theo hắn đi ngược xuôi, không khỏi có chút thống khổ. Dương Túc Phong sở dĩ sốt ruột như vậy, bởi vì một nguyên nhân vô cùng trọng yếu, đó chính là Tô Lăng Tuyết mang thai, mà phụ thân của hài tử này, chính là hắn, một đêm điên cuồng lúc trước, rốt cục lại tạo nên kết cục mờ mịt, cuộc đời của Tô Lăng Tuyết từ nay đã mở ra một trang mới.
Đây quả thật là chuyện vô cùng quan trọng, không chỉ Dương Túc Phong hoan hỉ không thôi, thậm chí ngay cả Phượng Thải Y ở Cách Lai Mỹ thông qua điện báo biết được tin tức này, cũng thỉnh cầu Dương Túc Phong nhanh chóng tìm Tô Lăng Tuyết, hơn nữa đưa nàng trở về chăm sóc thật tốt. Để hài tử bình an ra đời.
Tiết Tư Khỉ tốn một giờ mới tìm được am ni cô mà Tô Lăng Tuyết gửi thân, Dương Túc Phong lúc đi vào căn miếu rách nát, vừa lúc nhìn thấy được Tô Lăng Tuyết. Tô Lăng Tuyết mặc quần áo ni cô đơn giản quét dọn đình viện, từ bên ngoài mà nhìn, thân thể của nàng quả nhiên mập hơn rất nhiều, ngẫm lại cũng đúng. Hài tử trong bụng của nàng cũng đã hơn năm tháng rồi.
Lơ đãng nhìn thấy Dương Túc Phong xuất hiện, Tô Lăng Tuyết dường như có chút sửng sốt, lập tức ném chổi, xoay người rời đi. Nhưng mà từ bên trong am, một lão ni cô đầu đầy tóc bạc lại đi tới, đem nàng nhẹ nhàng kéo lại, Tô Lăng Tuyết nhất thời cúi đầu xuống, Lão ni cô kéo tay Tô Lăng Tuyết, dẫn nàng tới bên cạnh Dương Túc Phong, hai tay chắp lại nói: “A di đà phật, vị thí chủ này, hẳn là Dương tổng đốc của Tử Xuyên đạo?”
Dương Túc Phong cung kính đáp lễ nói: “Đúng vậy.”
Lão ni cô quay đầu lại nhìn Tô Lăng Tuyết một chút. Thương cảm nói: “Phật nói hữu duyên, có đến có đi, ngươi không phải là người của phật môn chúng ta, hay là theo Dương thí chủ rời đi thì hơn. Duyên sinh duyên diệt, ngươi vẫn là ngươi. Ngươi trốn tránh cũng không phải là biện pháp....”
Tô Lăng Tuyết không hề lên tiếng, nhưng cũng không có làm gì khác, phảng phất giống như đã chết lặng.
Dương Túc Phong thành khẩn nói: “Nàng sao lại một mình chịu khổ, cần gì phải làm như vậy chứ?”
Tô Lăng Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, con mắt đỏ ửng. Lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ ngươi thấy còn chưa gây tội nghiệt đủ sao? Còn muốn tiếp tục chà đạp ta sao? Ngươi tới đón ta, hay là tới đón hài tử trong bụng của ta?”
Dương Túc Phong nói: “Cả hai đều phải đón, bao gồm nàng và hài tử của ta.”
Tô Lăng Tuyết tức giận vội nói: “Ta sẽ không theo ngươi trở về. Ta không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!”
Dương Túc Phong thở dài, ôn nhu nói: “Ai, ta biết lúc trước ta quả thực đã sai, ta xin lỗi nàng. Nhưng mà, bất luận như thế nào, ta cũng không thể mặc kệ nàng được. Nàng cho dù không muốn ở cùng ta, ít nhất cũng không nên ở trong ngôi miếu đổ nát này! Cho dù ta ngàn sai vạn sai, nhưng hài tử của chúng ta cũng không có sai. Nàng nếu tiếp tục ở chỗ này, ta cũng chỉ có thể đem một chi quân đội đóng quân ở đây bảo vệ nàng. Cuộc sống hàng ngày của nàng không phải cũng không có tự do hay sao?”
Tô Lăng Tuyết kích động nói: “Ta mặc kệ, ngươi nghĩ ngươi làm như thế là tốt lắm hay sao.”
Dương Túc Phong thoáng nhìn Tiết Tư Khỉ ẩn chứa hàm ý.
Khiếp sợ dâm uy của Dương Túc Phong, Tiết Tư Khỉ không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại nuốt yết hầu, hỗ trợ khuyên nhủ: “Hảo tỷ tỷ, hành cung của Đan Phượng phủ cũng là một nơi an tĩnh, cũng không có ngoại nhân quấy rầy, nơi đó còn có Tiêu Tử phong tỷ tỷ và Na Tháp Lỵ tiểu muội muội, còn có thể cùng ta nói chuyện phiếm....”
Tô Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn Tuyết Tư Khỉ, nghi hoặc nói: “Ngươi hôm nay làm sao vậy? Như thế nào lại nói giúp cho hắn? Hắn cho ngươi lợi ích gì rồi? Mặt của ngươi như thế nào lại đỏ bừng như vậy?”
Tiết Tư Khỉ ấp úng nói: “Ta chỉ nói thật mà thôi.”
Dương Túc Phong nhân cơ hội nói: “Bên trong hành cung Đan Phượng phủ cũng có phật đường, nàng nếu muốn một lòng hướng phật, sớm muốn gì cũng có thể ở đó mà tụng kinh, cùng nơi này không khác nhau gì, lại càng không có ngoại nhân làm phiền.....”
Tô Lăng Tuyết lạnh lùng cắt lời hắn, không nhịn được nói: “Trừ phi ngươi đáp ứng ta, không có sự cho phép của ta, ngươi không được tiến vào chỗ ta ở, ta mới đáp ứng cùng ngươi quay về.”
Dương Túc phong tự nhiên luôn miệng đáp ứng.
Tô Lăng Tuyết thật không ngờ hắn đáp ứng, không khỏi ngẩn người, nhưng mà lời đã ra khỏi miệng, cũng không thể thu lại, không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt, không nhìn hắn nữa, Tiết Tư Khỉ nhân cơ hội kéo vai nàng, làm bộ hết sức thân thiết bắt chuyện, sắc mặt của Tô Lăng Tuyết mới hòa hoãn một chút. Hai người thu hoạch đơn giản một chút quần áo, Tô Lăng Tuyết chậm rãi nhìn cảnh sắc chung quanh, một hồi lâu mới lưu luyến rời xuống núi.
Dương Túc Phong cấp cho lão ni cô một trăm mai kim tệ, nhưng lão ni cô chỉ lấy hai mai, còn lại trả lui cho hắn, thản nhiên nói: “Thượng thiên có đức hiếu sanh, Dương thí chủ trên người sát khí càng lúc càng đậm, lão ni cô này cũng không biết đến tột cùng là cát hay hung (điềm lành hay điềm giữ), bất quá nếu như Dương thí chủ rãnh rỗi, không ngại thì đi tham phật, để hóa giải lệ khí trong lòng.”
Dương Túc Phong miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng không cho là đúng, ở trong thời loạn thế này, ta nếu như một lòng hướng phật, sợ rằng đến lúc đó chỉ có thể chờ người khác lấy đao gác lên cổ mình mặc cho người khác chém giết mà thôi.
Đoàn người trở lại Phù Phong phủ, Tô Lăng Tuyết nhìn thấy khắp phố đều là dấu vết kịch chiến tối hôm qua, rất nhiều nơi thậm chí thi thể còn chưa được dọn sạch. Khắp nơi ngổn ngang, cũng không biết dã cẩu ở đâu kéo tới rất nhiều, đang ăn thi thể, có người chết mà dạ dày bị chúng kéo ra ngoài xa, hiện trường vô cùng thảm khốc, không khỏi cau mày. Nhiều lần thiếu chút nữa phải nôn mửa, nhưng cũng trong lúc vô tình thấy quan binh Lam Vũ quân đối với Dương Túc Phong rất kính trọng, quần chúng chung quang đối với Lam Vũ quân rất sợ hãi, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng không nói.
Đem Tô Lăng Tuyết giao cho Tiết Tư Khỉ chiếu cố, Dương Túc Phong tự mình quay trở lại phòng chỉ huy. Lặc Phổ cùng với Tang Đốn chờ ở nơi đó đã lâu, lập tức bắt đầu kế hoạch phục kích viện quân từ trọng điểm Tích Lôi Sơn.
Tham mưu phụ trách tình báo giới thiệu: “Rạng sáng tám giờ hôm nay, viện quân cũng đã từ trọng điểm Tích Lôi Sơn xuất phát, tổng cộng có ba nghìn người. Đều là bộ binh, trong đó còn có bốn trăm cung tiễn thủ, mỗi giờ hành quân tốc độ ước chừng bảy km, vị trí hiện tại hẳn là tại Gia Lạp Tháp Sa Lôi phía tây ước chừng tám mươi km.
Tham mưu thuận tay vẽ trên mặt bản đồ một vòng tròn, đó chính là vị trí viện quân hiện tại.
Lặc Phổ bổ sung nói: “Mai Cáp Đức có thể không biết được tin tức bị chiếm của Phù Phong phủ. Có lẽ là Mai Tư Hải sợ không dám nói cho hắn chân tướng, cho nên hắn tưởng rằng Phù Phong phủ còn trong tay bọn họ, phái ra viện quân không nhiều lắm, chủ lực của hắn vẫn ngồi yên bất động tại trọng điểm Tích Lôi Sơn, xem ra hắn chuẩn bị đem nơi đó trở thành hang ổ của mình rồi. Hơn nữa, Mai Cáp Đức là một lên gian ngoan xảo trá, hắn sẽ không tự mình suất quân cứu viện Phù Phong phủ, mà là phái người khác lĩnh quân. Kế hoạch vây thành của chúng ta xem ra phải rút lại thôi.”
Dương Túc Phong cúi đầu đánh giá kỹ bản đồ quân sự một chút, trầm ngâm hỏi: “Suất quân là người nào?”
Tang Đốn nói: “Là phụ tá Lô Minh Lãnh của Mai Cáp Đức, còn có Tiết Phức.”
Dương Túc Phong ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười, thâm trầm nói: “Quả thực là oan gia ngõ hẹp, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại thấy a! Hắn đi đường nào?”
Lặc Phổ ngắn gọn nói: “Phía đông.”
Dương Túc Phong gật đầu, không cần nghĩ ngợi nói: “Bộ đội chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị cho tốt chúng ta lập tức xuất phát.”
Lặc Phổ có chút khó khăn nói: “Bộ đội đều chuẩn bị tốt, chờ ngươi ra lệnh. Chỉ là Phù Phong phủ thì làm sao để phòng thủ bây giờ? Chúng ta không còn nhiều binh lực đóng ở nơi này..... Trên thực tế, chúng ta căn bản không có binh lực để phòng thủ nơi này.”
Dương Túc Phong vung bàn tay lên. Lạnh lùng nói: “Bỏ lại nó. Vật tư quân dụng của Mai Cáp Đức toàn bộ thiêu hết, nhưng mà lương thực cùng đồ dân dụng thì giao cho người ở đó xử lý, để cho bọn họ tự làm. Chúng ta ở Phù Phong phủ không để lại người nào, toàn bộ tham dự phục kích, tốc chiến tốc thắng.”
Tang Đốn lo lắng nói: “Như vậy..... Vạn nhất Hồng Cân quân của Ma Ni giáo nhân cơ hội cướp đoạt nơi này, như vậy.... Tuần du đội của bọn chúng cách ở đây không mấy giờ lộ trình.”
Dương Túc Phong sắc mặt có chút âm trầm, trả lời ngắn gọn: “Đây chính là điều chúng ta muốn.”
Đám người Lặc Phổ đã đem bộ đội một lần nữa chuẩn bị, đem những chiến sĩ mất năng lực chiến đáu tạm thời biên thành một liên đội, phái hơn năm mươi quan binh hộ tống bọn họ cùng với một bộ phận vật tư quý giá phản hồi Đan Phượng phủ, đường từ Lệ Xuyên phủ qua Đan Phượng phủ tới Phù Phong phủ đã từ từ khôi phục lại, bọn họ có thể rất nhanh trở về Lệ Xuyên phủ, mà năm liên đội khác thì nhanh chóng hướng Gia Lạp Tháp Sa Lôi tiến vào. Trên thực tế, đã có hai liên đội làm bộ đội tiên phong, lúc chiến đấu ở Phù Phong phủ kết thúc thì đã xuất phát, chuyên môn đợi “Cá lớn” từ trọng điểm Tích Lôi Sơn đi ra mắc bẫy.
Chỉ có điều đáng tiếc, lần này chỉ là một con cá nhỏ.
Tiết Phức quả thật không biết tin tức bị mất Phù Phong phủ, lại càng không biết muội muội của mình đã thành nữ nhân trong hậu cung của Dương Túc Phong, nhưng mà dọc đường đi hắn luôn cảm thấy bất an, cho nên luôn nhắc nhở Lô Minh Lãnh suất lĩnh quân phải luôn cẩn thận chú ý, tránh bị Lam Vũ quân mai phục. Vừa đúng lúc Lô Minh Lãnh lại là một người quan quân rất cẩn thận chú ý, đối với việc chấp hành nhiệm vụ cứu viện Phù Phong Phủ lại có vẻ không tích cực, hai người đều cùng ăn ý, bởi vậy lúc chỉ huy bộ đội đều cẩn thận, nhất là nơi có khả năng bị địch nhân bố trí mai phục, lại càng chăm chú chấp hành nguyên tắc “Một đợi, hai nhìn, ba thông qua”, luôn phái ra tiểu bộ đội cẩn thận lúc soát dó xét có phục binh hay không mới dám đi tới. Bọn họ trong lòng cẩn thận khiến cho bộ đội tiên phong của Lam Vũ quân căn bản không có cơ hội tới gần bọn họ, lại càng không cần phải nói là phục kích, bởi vì dựa theo biện pháp tìm kiếm của Lô Minh Lãnh cùng với Tiết Phức, cho dù một con kiến cũng sẽ bị móc ra mà thôi.
“Mẹ kiếp! Như thế nào Mai Cáp Đức có thể để cho bọn chúng chậm rãi đi tới như vậy chứ? Tiết Phức cũng đúng là, người nhà của hắn ở trong Phù Phong phủ. Hắn vẫn giống như rùa rụt đầu, thật sự là tức chết ta mà.” Tang Đốn tức giận nói. Liên đội của hắn mấy lần cố gắng đến gần địch nhân, nhưng cuối cùng cảm thấy không nắm chắc tuyệt đối có thể ẩn nấp được, lại đả thảo kinh xà, không thể làm gì khác hơn là buông tha cho bọn chúng.
Tình hình của Lặc Phổ cũng không khác biệt nhiều lắm, Lam Vũ quân liên tục thay đổi địa điểm mai phục. Nhưng thực tế là do địch nhân quá mức cẩn thận, cuối cùng cũng không thể không rút lui, hắn cũng có chút buồn bực nói: “Cho dù chúng ta chọn được địa điểm mai phục tốt, đối phương cứ như vậy mà đi, chúng ta cũng sẽ bị phát hiện..... Phong lĩnh, ngươi cảm thấy thế nào? Chúng ta có phải nên mai phục xa hơn một chút không?”
Dương Túc phong bất động thanh sắc nói: “Không cần mai phục, cường công, chúng ta lúc này tiến lên phát động công kích, năm liên đội chia làm năm đường, đem bọn chúng chia cắt ra. Nhanh chóng tiêu diệt.”
Lặc Phổ có chút lo lắng nói: “Nhưng mà nếu như vậy, trận chiến sẽ tan rã, địch nhân sẽ chạy trốn tứ tán.”
Dương Túc Phong quả quyết nói: “Chúng ta chỉ cần tận lực không để bọn chúng chạy về trọng điểm Tích Lôi Sơn là được. Bọn họ có thời gian để tiêu hao, nhưng chúng ta không có, chúng ta còn phải đối phó với đại quân Lỗ Ni do Đề Lan Qua Lai suất lĩnh nữa.
Lặc Phổ cùng Tang Đốn đều gật đầu.
Mặc dù dọc đường không phát hiện bóng dáng Lam Vũ quân. Nhưng mà Tiết Phức cùng với Lô Minh Lãnh vẫn như cũ cẩn thận tìm kiếm trên đường đi tới, mặc dù tốc độ đi so với rùa còn chậm hơn, bọn họ cũng không để trong lòng, chỉ cần bản thân an toàn là tốt rồi. Song, bọn họ cẩn thận cũng không thể tránh được vận mệnh diệt vong. Đại võng (lưới) đã vô hình bao phủ xuống bọn họ.
Tối ngày 11 tháng 4, Lô Minh Lãnh suất quân tại một chỗ là Hồng Quan trấn đóng quân, chuẩn bị qua đêm. Nhưng bọn họ mới dàn xếp xong, cơm trên nồi còn chưa đun sôi, bốn phương tám hướng đã xuất hiện bóng dáng Lam vũ quân. Đạn của Bách kích pháo nổ tung trong đám người, tạo nên từng trận khói lửa, kẻ dưới tay Lô Minh Lãnh không còn ý chí chiến đấu, chỉ lo bỏ chạy tứ tán.
Lô Minh Lãnh vừa sợ vừa giận, không ngờ đã cẩn thận như vậy vẫn bị Lam Vũ quân đánh cho không ứng phó kịp, không thể làm gì khác hơn là gào thét, một mặt tìm kiếm cơ hội thoát thân. Một mặt ra lệnh bộ hạ tâm phúc của mình liều mạng chống cự, trong lúc hỗn chiến, Tiết Phức cũng không biết là đã đi đâu. Chung quanh Hồng Quan trấn đều là sườn núi, cho nên bộ hạ của Lô Minh Lãnh cũng chỉ có thể dựa vào những sườn núi này mà tiến hành chống cự, Lam Vũ quân từ bốn phương tám hướng cũng từ từ dồn lại về phía trấn nhỏ, tiếng súng vang lên thành một mảnh.
Đây là một hồi chiến đấu không đáng theo dõi, trước mặt Lam Vũ quân trang bị đến tận răng, loại chống cự này của Lô Minh Lãnh chỉ là dư thừa, bởi vậy, chiến đấu rất nhanh chấm dứt, ngoại trừ một bộ phận nhân lúc hỗn loạn trốn ra ngoài, còn lại toàn bộ đều bị bắt làm tù binh.
Kiểm kê chiến trường, Lam Vũ quân phát hiện bản thân Lô Minh Lãnh đã chết trong loạn quân, thi thể để trong một sân nhỏ ở Hồng Quan trấn, nhưng mà rất kỳ quái, vết thương trí mệnh của hắn không phải là do súng Mễ Kỳ Nhĩ làm ra, cũng không phải do mảnh vỡ của lựu đạn gây thương tích, ngược lại là bị người khác dùng loạn đao chém chết, song, Lam Vũ quân cũng không có người nào sử dụng loại đại đao cổ xưa này, mặc dù có đao, cũng chỉ sử dụng tán đao hoặc lưỡi lê để phòng thân, khó có năng tạo ra vết thương sâu như vậy.
“Bọn chúng nội chiến? Lặc Phổ nghi hoặc hỏi, Dương Túc Phong cùng đám người Tang Đốn cũng đứng bên cạnh Lô Minh Lãnh, tò mò nhìn thi thể kẻ dưới tay Mai Cáp Đức, cũng là liên đội trưởng cực kỳ cẩn thận, cái chết của hắn quả thật làm người khác rất hoài nghi.
Dương Túc Phong không trả lời, bởi vì hắn cũng không biết đáp án. Song, đáp án rất nhanh được phơi bày, thì ra, Lô Minh Lãnh là bị bộ hạ của mình âm thầm giết chết, bọn chúng trong lúc vô tình biết được tin tức Mai Cáp Đức chuẩn bị phản quốc đầu hàng, Lô Minh Lãnh cũng là phần tử chủ mưu trung thành, vì vậy tìm cơ hội trong hỗn loạn giết chết Lô Minh Lãnh. Lúc ấy Lô Minh Lãnh đang ở trên sân nhỏ quan sát chiến trường, kết quả bị bọn chúng âm thầm xông lên, chất vấn hắn vài câu, sau đó chém chết hắn trong loạn đao.
“Các ngươi cũng biết chuyện Mai Cáp Đức phản quốc đầu hàng kẻ địch?” Dương Túc Phong kinh ngạc hỏi người phụ trách ám sát lần này là Hàn Nam Phi. Hàn Lam Phi không phải là thủ hạ của Lô Minh Lãnh mà là một gã đại đội trưởng, kẻ chém Lô Minh Lãnh một đao đầu tiên chính là hắn. Hắn là một quan quân thấp lùn vạm vỡ, quân làm là Hổ bí đô úy, ngoại trừ thân thể cường tráng ra, không có bất cứ chỗ nào đặc biệt, tướng mạo tầm thường, thuộc loại quan quân máy móc chấp hành mệnh lệnh, khó trách Lô Minh Lãnh đối với hắn không có nhiều phòng bị.
Hàn Nam Phi kích động nói: “Lô Minh Lãnh tối hôm qua tới tìm ta, để ám chỉ ta chuyện này, lúc ấy hắn còn dẫn vài người đến, nếu như ta không đáp ứng, hắn sẽ giết chết ta, ta quả thực không địch lại chúng, không thể làm gì khác hơn là làm trái lương tâm đáp ứng, chờ hắn rời đi, ta lập tức tìm mấy vị huynh đệ đến thương lượng, chúng ta đều là nam tử hán đại trượng phu, cho dù không thể đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng không thể làm tặc bán nước, vì vậy.....”
Vài người bên cạnh hắn cũng đều tâm tình kích động, đều chỉ trích hành vi vô sỉ của Lô Minh Lãnh.
Sau khi trải qua việc tìm hiểu kỹ càng, Dương Túc Phong biết được một tin tức: “Mặc dù Mai Cáp Đức đã quyết định phản quốc đầu hàng kẻ địch, hơn nữa trong bộ đội cũng có một nhóm lớn người dựa hơi, tuy nhiên vẫn có một bộ phận người không muốn làm như vậy, bọn họ kiên quyết phản đối hành vi đáng xấu hổ phản quốc đầu hàng quân địch như vậy, chỉ có điều bọn họ đều trong tình huống không thuận lợi, chỉ có thể làm trái lương tâm tiếp tục theo Mai Cáp Đức, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng ngay lập tức. Trước kia đã có quan quân cương trực trước mặt Mai Cáp Đức chất vấn chuyện hắn phản quốc, kết quả bị Mai Cáp Đức thề thốt không bao giờ làm chuyện đó, nhưng sau lưng lại phái người ngầm ám sát những quan quân đó.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu