He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thanh Lâm
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Lâm Lê
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 176 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2394 / 7
Cập nhật: 2015-11-15 05:40:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 129: Tiểu Thôn Trang
à lão nói “Con có muốn gặp thúc thúc không?”
Tiểu nha đầu gật đầu đáp “Có ạ!”
Bà lão khẽ cười rồi nói tiếp “Chúng ta cởi hết y phục ra thôi” Nói rồi bà lão mở túi nãi sau lưng lấy ra mấy bộ quần áo. Hai người thay đổi y trang, mặt mày được lau sạch sẽ dưới ánh sáng lòe loẹt ở ngọn lửa nhỏ soi rõ thân hình hai người. Không còn thấy một bà lão và một nữ nha đầu nữa mà chính là hai mẹ con Huỳnh Thị Nga.
Hai người lại vội vàng cất bước đi trong đêm tối, bỗng Huỳnh Thị giật mình đứng lại lắng nghe phía trước có tiếng ngựa hí. Cả hai người vội tắc đi ánh sáng trên ngọn trúc giữ lửa, nấp vào một bụi rậm. Nhìn xa quả nhiên thấy ánh ngọn lửa chập chờn ẩn khuất, ngọn lửa không di chuyển, nhìn rõ kỹ ra là một bếp lửa thì yên tâm hơn rất nhiều. Cả hai rón rén bước đến gần thì thấy một người đang cời than vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Người này nghe thấy tiếng động của hai mẹ con vội ngước mắt lên nhìn. Cả hai mẹ con Huỳnh Thị mừng rỡ nhận ra ngay đó chính là ân nhân của mình. Đích thị chính là Trần Hưng Lễ.
Cả hai người chạy ra khỏi chỗ nấp, Trần Hưng Lễ trên mặt nở nụ cười như thể họ đã hẹn ở đây từ trước mà không chút mảy may ngạc nhiên nào. Trần Hưng Lễ đứng dậy buột miệng nói “Hai mẹ con phu nhân đến rồi à!”
Huỳnh Thị gật đầu nói “Tiểu nữ nhận được thư của tướng quân, đã y lời trong thư mà làm. Vị công tử đó mua ít độ cho hai mẹ con cải trang, ngay sập tối là trốn ra đây ngay!” Nói rồi Huỳnh Thị khẽ rơi nước mắt nói “Tướng quân cuối cùng cũng đến rồi.”
Trần Hưng Lễ gật đầu, cậu bé thấy mẹ khóc thì khẽ giật giật váy Huỳnh Thị rồi bỏ chạy đến Trần Hưng Lễ nói “Thúc Thúc, cháu nhớ thúc quá!”
Trần Hưng Lễ vò đầu nó cười nói “Hài tử ngoan, không làm mẹ buồn chứ?”
Nó lắc đầu rồi úp mặt vào người hắn.
Trần Hưng Lễ dẫn nó đến ngồi bên bếp lửa, cúi xuống dùng que cời bên trong ra một cục đất to. Huỳnh Thị đến gần ngồi bên cạnh, cậu bé thì há hóc miệng không biết là cái gì bên trong. Hắn dùng một chủy thủ đập bể khối đất bị nung đen ra, lập tức một mùi thơm ngào ngạt tỏa ra. Hai mẹ con Huỳnh Thị từ lúc nhận thư của hắn lúc chiều, đã cấp tốc rời khỏi nhà đến giờ vẫn chưa ăn cái gì, bụng đói meo. Chợt nghe mùi thịt thơm phức như vậy làm sao không khỏi thèm thuồng, nuốt nước miếng ừng ực.
Trần Hưng Lễ dùng dao cạy thịt ra bỏ vào là rừng khẽ cười nói “Ta biết hai mẹ con phu nhân đến đây hẳn sẽ đói lắm, vừa rồi ta vô tình thấy một con gà rừng đi lạc đem nó nướng trong đất bùn cho hai mẹ con phu nhân đó.”
Huỳnh Thị nghe vậy thì nhoẻn miệng cười nói “Tướng quân sống trong cung cấm, không ngờ lại biết làm chuyện này!”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Đương nhiên không phải. Ta thân là người trong hoàng tộc nhưng tính khí lại thích giao du với mọi người, quen không ít người trong giang hồ, chuyện nấu nướng kiểu thôn giả này cũng biết được ít nhiều tuy không phải là tay nấu nướng giỏi nhưng rất có ích lúc này đây.” Hắn vừa nói vừa nhìn cậu bé bên cạnh đang thèm rỏ dãi nhìn mấy miệng thịt ngon lành đặt trước mặt, khói bốc nghi ngút.
Trần Hưng Lễ gật gật đầu nói “Hài tử đừng nóng vội, hãy đợi một lát!”
Nó đưa mắt nhìn hắn gật đầu, miệng mỉm cười “Thúc thúc tốt quá! Không giống như người kia. Lúc nào cũng quát tháo con, còn ức hiếp cả mẫu thân nữa. Thúc thúc hãy giúp mẫu thân tránh xa người đó có được không?”
Trần Hưng Lễ nghe vậy thì đưa mắt nhìn Huỳnh Thị, thấy nàng lại rơi nước mắt tay xoa xoa đầu cậu bé, hắn thở dài đưa tay xoa đầu cậu bé nói “Thúc hứa với con. Thúc đến đây là đưa hai mẹ con tranh xa tên ác bá đó. Chúng ta ăn xong rồi đi ngay nhé!”
Cả ba ăn xong, dập lửa. Trần Hưng Lễ đi một lúc quay lại, dắt theo hai con ngựa quả nhiên hắn đã chuẩn bị từ trước. Lúc này trời tối, ánh trăng trở nên sáng hơn, hai người có thể đánh ngựa ra đường lớn mà đi, đi được hai dặm thì thấy phía trước có một thôn nhỏ. Trần Hưng Lễ thấy không yên tâm, cho ngựa đi rẽ qua một con đường mòn khác tránh đi qua thôn. Đi thêm hai, ba dặm nữa thì thấy phía xa xa có ánh sáng lòe loẹt tới gần mới biết đó là một thôn trang nhỏ.
Thấy trời đã khuya, để hai mẹ con Huỳnh Thị ngủ bên ngoài trời thì không tiện, hắn đến gõ cổng thôn trang xin ở trọ qua đêm. Gõ cổng một lúc thấy một tiểu nha đầu khoảng mười ba, mười bốn tuổi, ăn mặc sạch sẽ, tay cầm đèn lồng miệng còn ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa. Tiểu nha đầu đưa mắt nhìn ba người trầm ngâm một lúc rồi hỏi “Mấy người cần gì?”
Trần Hững Lễ khẽ gật đầu cười nói “Tại hạ đi đường qua thôn lỡ thời gian, trời lại tối, bên cạnh còn có một phu nhân và một đứa bé ngủ bên ngoài e không tiện. Thấy ở đây có một thôn trang muốn hỏi xin ở nhờ, tiểu cô nương có thể cho ba người tại hạ ở nhờ một đêm đến sáng sẽ đi sớm, không biết có được hay không?”
Tiểu nữ khẽ chau mày khó chịu một lúc mới gật đầu nói “Để ta hỏi lão quản gia trước đã.” Nói rồi bỏ đi vào trong.
Một lát sau đi ra cùng với một bà lão khoảng hơn lục tuần, đầu quấn khăn trắng, mặc váy ngắn, cổ đeo tràng hạt trông đặc một kiểu trang phục bản địa. Bà lão đưa mắt nhìn lướt ba người. Trần Hưng Lễ thấy không khí tĩnh lặng quá thì chấp tay vấn an cười nói “Vãn bối chào quản lão bà!”
Hắn định nói thêm nhưng quản lão bà liền ngăn lại hỏi “Các người là người An Nam?”
Trần Hưng Lễ chau mày, mấy phần rúng động. Vốn hắn và hai mẹ con Huỳnh Thị đều ăn mặc theo kiểu người bản địa, nhìn qua khó phân biệt được người nước nào vậy mà quản lão bà này nhìn qua đã nhận ra thật không khỏi sợ hãi “Quản lão bà thật tinh tường, bọn vãn bối đúng là người An Nam!”
Quản lão bà nghe vậy thì gật gật đầu vẻ hài lòng nói “Ở đây chỉ có hai lão chủ nhân đang an tọa trong nhà, ta và hai tiểu nha đầu mà thôi. Các ngươi chớ phải lo lắng, mau mau vào trong nhà đi kẻo hai mẹ con họ lại cảm lạnh!” Nói rồi cùng tiểu nha đầu đi vào trong nhà, Trân Hưng Lễ trong giây phúc lo lắng bước vào theo sau cùng với hai mẹ con Huỳnh Thị.
Căn thôn trang nhìn bề ngoài không được lớn cho lắm nhưng bên trong thì tuyệt nhiên rất rộng rãi, còn có mấy căn phòng để trống. Cả ba đi vào tiền sảnh, bên trong chỉ có độc một cái bàn dài trải thảm thêu họa tiết phật giáo, bên trên kê một cây đèn tháp ba nhánh hình người mặt chim bằng đồng. Ba người ngồi vào bàn thì tiểu nha đầu đã mang ra một ấm trà bằng đất nung, một đĩa mứt hồng.
Quản lão bà quay lại phòng nhìn ba người nói “ Các ngươi đi đường chắc chưa ăn uống gì, dùng tạm trà trước ta sai tiểu nha đầu chuẩn bị ít thức ăn mang lên.”
Trần Hưng Lễ vội chấp tay cảm tạ đáp “Vãn bối không dám làm phiền, chỉ cần có một chỗ nghỉ qua đêm đã là tốt lắm rồi, quản lão bà đừng bận tâm đến bọn vãn bối này làm gì.”
Quản lão bà đưa mắt nhìn cậu bé đang ăn mức hồng ngấu nghiến, lại ngước mắt nhìn Trần Hưng Lễ cười nói “Ngươi là đấng nam nhi đương nhiên là không hề gì nhưng còn hai mẹ con họ. Ngươi không phải khách sáo làm gì!” Nói rồi quay bước đi ra sau.
Trần Hưng Lễ nhủ thầm “Quản lão bà này xem ra không giống một quản gia chút nào, ánh mắt, cử chỉ hơn hẳn người thường.” Nghĩ vậy, trong lòng tuy có chút lo lắng nhưng không thấy thể hiện ra ngoài, chỉ thở dài một tiếng đưa mắt nhìn hai mẹ Huỳnh Thị. Hai người quả nhiên rất mệt mỏi, trong rừng vừa rồi quả thực có con gà rừng lót dạ nhưng xem ra không đủ phần, chính hắn lúc này cũng thấy đói cồn cào, khẽ lắc đầu cười dài nói “ Phu nhân mệt rồi, hãy ăn một ít cho khỏe lại, đừng nghĩ ngợi đến ta.”
Huỳnh Thị gật đầu nói “Tướng quân không mệt sao?”
Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Ta thân là người học võ, đương nhiên là không hề gì.”
Huỳnh Thị cầm một miếng mức lên ăn thử, vẻ mặt đột nhiên trở nên sảng khoái tươi tỉnh lên rất nhiều, không kiềm được thốt lên “Ngon quá!” Nàng lúc này mới đưa mắt nhìn con trai, thấy cậu bé ăn ngon lành quả thực mứt ở đây rất ngon.
Trần Hưng Lễ bật cười, nét mặt chợt trở nên âm trầm khi rảo mắt nhìn một lượt quanh tiền sảnh. Ở đây các vật dụng, đồ đạt xem ra không có gì nổi bật hơn các thôn trang khác, chỉ là nó có vẻ lạnh lẽo uy nghiêm khác lạ. Huỳnh Thị thấy hắn lo lắng liền hỏi “Tướng quân thấy lo lắng à”
Trấn Hưng Lễ gật đầu nói “Ở đây không cách xa thành mấy, chỉ sợ Chế Pháp y sẽ đến đây bất cứ lúc nào, trong thôn trang này lại có vẻ kỳ bí làm ta không yên tâm.”
Hắn định nói nữa thì quản lão bà lại xuất hiện, trên mặt có mấy phần tiêu ý “Chà, chà…! Ngươi nói có lý lắm. Hóa ra trong thành sáng nay tin đồn truy bắt hai người, hẳn nhiên là nữ nhân và cậu bé này.”
Cả ba nghe vậy thì không khỏi giật mình, Trần Hưng Lễ khẽ nhấc thiết phiến đặt trên bàn lên mấy phần đề phòng. Huỳnh Thị đang ăn mức cũng há hốc miệng sợ đến xanh mặt, môi mấp máy nói “Hóa ra…ra quản lão bà đã biết trước rồi!”
Quản lão bà nhìn phản ứng của hai người, bật cười gật gật đầu nói “Thành Châu Sa cách đây không xa, với lại người lấy củi ở đó mỗi sáng vẫn đến đây chặt củi, hái quả rừng, bao nhiêu chuyện ở đó đương nhiên là không thể không biết được. Các ngươi cứ an tâm, thôn trang này không phải là nơi để quan binh muốn đến là đến muốn đi là đi được.”
Trần Hưng Lễ nghe vậy thấy làm lạ định hỏi thì tiểu nha đầu đi ra mang một cái khay đựng đầy thức ăn. Cậu bé thấy cơm trắng, thức ăn thơm ngon tỏa đến thì a lên một tiếng khoái trá nói “Cảm ơn tỷ tỷ, cảm ơn quản lão bà!”
Quản lão bà nhìn cậu khẽ gật đầu nói “Hài tử ngoan!”.
Cả Trần Hưng Lễ, Huỳnh Thị đều gật đầu cảm tạ. Quản lão bà lại nói “Hai người ăn uống xong tiểu nha đầu này sẽ dẫn đến phòng bên cạnh thu xếp chỗ nghỉ ngơi.”
Giang Hồ Nghĩa Hiệp Giang Hồ Nghĩa Hiệp - Lê Thanh Lâm Giang Hồ Nghĩa Hiệp