A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thanh Lâm
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Lâm Lê
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 176 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2394 / 7
Cập nhật: 2015-11-15 05:40:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Chế Pháp {II}
ê Hiểu Bình nghe vậy thì ú ớ không biết trả lời ra làm sao, thì ra nãy đến giờ gã vẫn một mực nói theo quán tính như những lần giao chiêu với Chế Vân. Mỗi lần Chế Vân ra chiêu, nàng luôn nói hư chiêu trong chiêu, dần dần gã nghe đến quen tai,thấy Võ Danh và Chế Pháp tỷ thí thì gã một mực nhắc đến những chỗ Chế Pháp thật sự đánh tới, thành ra Võ Danh rất dễ dàng chống đỡ.
Trần Hưng Lễ đứng bên ngoài vô cùng ngạc nhiên thầm nghĩ “Tên tiểu tử này quả nhiên không phải là kẻ tầm thường, gã còn biết cả Độc Âm Công của phiệt trấn Âm Môn, hay lắm!”
Chế Vân đứng quan sát Trần Hưng Lễ, rõ ràng là thấy ánh mắt khác thường của hắn nhìn Lê Hiểu Bình thì mắng thầm “Gã ngốc nhà ngươi làm bại lộ mọi chuyện hết rồi!”
Chế Pháp hỏi, Lê Hiểu Bình chỉ một mực đứng lặng yên không nói gì, thì nghĩ gã có ý khinh nhờn mình thì giận dữ vận kình lên chưởng trái đập tới. Lê Hiểu Bình giật mình đưa tay lên chống đỡ chỉ nghe chát một tiếng lớn, hai chưởng vừa giao nhau một luồng khí xanh tỏa ra xung quanh nồng nặc một mùi hôi khó chịu.
Bên ngoài Trần Hưng Lễ thất kinh, chụp lấy vai trần Liệt nhảy ra xa hét lớn “Tránh ra mau coi chừng trúng độc!”
Quả nhiên mấy tên quan binh đứng gần phía sau Lê Hiểu Bình, đều té vật ra đất chết từ lúc nào.Chế Pháp tưởng một chưởng không đánh chết Lê Hiểu Bình thì cũng làm gã bị trúng kịch độc mà chết, nào ngờ thấy hộ khẩu mình tê rần, hơi thở nặng nề, trong miệng một vị mặn không kiềm được ứa ra ngoài, y đưa tay lên bụm miệng thấy máu vấy ra khắp bàn tay, thất kinh kêu lên “Nhà ngươi…nhà ngươi…!
Lê Hiểu Bình thấy vậy thì nói “Tại sao ngươi đánh ta?”
Chế Pháp cố đứng vững, tay ôm ngực rên hừ hừ nói “Nhà ngươi còn giả ngây giả ngô nữa, tại sao trúng phải Tứ Đạo Loạn Liệt của ta mà ngươi vẫn không sao?”
Vốn dĩ Lê Hiểu Bình thấy chiêu thức vừa rồi chẳng khác mấy những lần tỷ võ với Chế Vân. Thấy Chế Pháp vận công một chưởng đánh tới, thì ung dung vận kình lên tay phải chống đỡ, khí độc xanh lè tỏa ra là ngoài dự kiến,gã chỉ đưa tay xua đi. Gã thầm lo sợ khi thấy mấy tên quan binh đứng cạnh trúng độc đều chết hết thì bần thần cả người đưa mắt nhìn Chế Vân. Thấy nàng đưa mắt ra hiệu, lắc đầu ra ý không sao thì yên tâm hẳn còn thì không hiểu ra chuyện gì!
Khi còn ở rừng cấm gã đã uống Linh Huyền Đan để chữa thương, chỉ riêng người hoàng tộc họ Chế mới có, công dụng bên trong còn rất nhiều hữu hiệu chống độc. Tuy đã qua hơn mấy tháng nhưng bên trong vẫn còn chút tác dụng, ngay đến Chế Vân thấy gã không bị sao thì thấy làm lạ nhưng nghĩ mình có thuốc giải nên chỉ gật đầu ra ý gã không phải lo, chính nàng cũng chẳng biết nguyên do ra làm sao, tự hỏi “Gã ngốc này đến cả độc công của phó trấn chủ Âm Môn cũng chẳng xem ra gì, thì thật võ công tiến bộ hơn nhiều rồi!”.
Thật ra Linh Huyền Đan chỉ có công dụng tạm thời, còn bên trong có chỗ nguyên do phải nói đến, hơn ba tháng gã cùng Chế Vân chỉ ăn loại quả trái cây từ Linh Trưởng mang cho. Bên ngoài không khác những loại bình thường nhưng chúng được mọc sâu trong rừng thiên, dưới những lớp lá cây tàn mục đủ thứ linh dược, lại được hấp thụ không khí thiên cổ, trong lành nên có chỗ khác biệt. Bên ngoài chẳng thấy nhiều tác dụng nhưng cơ chất, cơ thể của gã và Chế Vân lúc này hoàn toàn khác xưa rất nhiều. Ngay đến độc chưởng của Độc Âm Công cũng không ảnh hưởng gì đến cơ thể gã.
Mãi một lúc sau Lê Hiểu Bình mới trả lời “Ta không biết!” Gã đưa mắt nhìn những thi thể đã tím ngắt, thì sởn gai ốc nói tiếp “Nhà ngươi đã dùng ám độc gì hạ sát họ?”
Chế Pháp nghe gã nói vậy thì cười hà hà nói “Ta hiểu rồi! Nếu ngươi không phải là cừu địch của bọn ta thì cũng có chỗ hảo hữu giao thuộc mới hiểu rõ Độc Âm Công của Âm Môn bọn ta, hay lắm, hẹn ngày tái ngộ!”
Lê Hiểu Bình ngập ngừng không hiểu ra chuyện gì thì Chế Pháp nhún mình, trong chớp mắt đã đi xa khỏi đám đông.
Trần Hưng Lễ ngạcnhiên khi thấy Lê Hiểu Bình không trúng độc chưởng. Trần Thế Huy cùng Lý bộ đầu định thần đem theo toán quân bình rượt theo thì hắn quát lớn “Đừng đuổi theo y!”
Trần Liệt, cả cơ thể lão đau nhói bởi cái sách vai của Trần Hưng Lễ vẫn còn rên rỉ hỏi “ Tại sao lại không bắt y!”
Trần Hưng Lễ đáp“Người của Âm Môn ta chớ gây vào chúng, chỉ mang thêm hậu họa về sau!” Nói rồi bước đến cạnh Lê Hiểu Bình hỏi “Đệ không sao chứ?”
Lê Hiêu Bình chắp tay nói “Đệ không sao, mọi người không sao cả chứ?”
Võ Danh cười hề hề chạy đến nói “Cảm tạ Lê huynh đệ đã chỉ điểm cho Võ mỗ này, nếu không đã bị trúng độc như tên đại sư lúc nãy rồi!”
Lê Hiểu Bình cười đáp “Tiểu đệ không dám!”
Trần Liệt hỏi Trần Thế Huy “Tướng quân xem cuộc tỷ võ này có tiếp tục nữa hay không?”
Trần Thế Huy thở dài nói, hất hàm về phía dưới võ đài lúc này đã di tản đi hơn quá nữa nói“Thuộc hạ e rằng chẳng ai còn nghĩ đến chuyện tỷ võ này nữa rồi!”
Trần Liệt cười, gượng nói “Hôm này chẳng hay ho gì cho ta, dẹp hết đi!” Lão nghĩ đến chuyện gã hành thích cố ý đâm mình thì đã toát mồ hôi hột. Định bước vào kiệu đợi sẵn bên dưới thì nghe đằng xa tiếng vó ngựa dồn dập chạy đến, ngước mắt nhìn ra, đó là một tên quan binh tay cầm cờ hiệu miệng hét lớn “Trưởng Cục Chi Hậu nhập thành,mau tiếp kiến!”
Trần Liệt thất kinh cho gọi quan binh về phủ sửa soạn, còn lão với Lý Nhân Bảo,Trần Thế Huy mau chóng đi ra ngoài thành tiếp kiến. Lê Hiểu Bình cùng Trần Hưng Lê theo sau thì thấy vai mình đau nhói, quay lại nhìn hóa ra đó là Chế Vân, gã chỉ nghe nàng nói “Đi theo
ta!”
Lê Hiểu Bình đi theo Chế Vân một đoạn xa, rẽ vào một con hẻm nhỏ thì nàng mới giận dữ nói.
“Nhà ngươi thật là ngốc nghếch, trên võ đài ngươi không xưng mà khai là ta ở trong thành rồi hay sao! Gã huynh đệ của ngươi sinh nghi, rồi hắn sẽ dò xét ngươi chuyện này!”
Lê Hiểu Bình gãi đầu, gãi tai nhớ lại chuyện lúc đó chỉ biết thở dài nói “Vậy ta phải làm sao?”
Chế Vân ngẫm nghĩ rồi nói “Chúng ta trốn đi thôi, không tiện ở đây lâu thêm chút nào nữa!” Nàng nắm tay Lê Hiểu Bình kéo đi thì gã lại nói “Ta không từ biệt Trần huynh mà đi thế này hay sao!”
Chế Vân nghe gã nói vậy thì bực bội nói “Ngươi hại ta còn chưa đủ hay sao mà còn để ý đến hắn nữa!”
Cả hai đi được một đoạn thì Chế Vân giật mình kéo Lê Hiểu Bình nấp vào một góc, thì thấy phía trước có ba người, một trong ba người là Chế Pháp. Lê Hiểu Bình liền hỏi “Hắn ta kia rồi, chẳng phải cô và hắn biết nhau hay sao!”
Chế Vân mắng “Hắn ta đang tìm ta, ta không muốn hắn bắt gặp, ngươi nói nhỏ lại không được à!”
Lê Hiểu Bình hạ giọng cười nói “Hóa ra là cô đang tránh mặt y.”
Chế Vân véo tay gã một cái rõ đau, môi vẩu lên đe nẹt “Đúng vậy! Im lặng để xem hắn ta nói gì!”
Cả hai tiến lại gần hơn nhưng tiếng ồn của người đi lại xung quanh, có gắng tai lắng nghe cũng không rõ được, mà cả hai không dám bước tới quá gần.
Chế Pháp nói chuyện với hai gã mặc trang phục An Nam vẻ rất khẩn thiết, hai tên này nhận lệnh của y xong lập tức chạy lẩn vào đám đông, còn y thì bước vào tửu quán bên cạnh, bên trong còn có mấy tên thuộc hạ của y đã ngồi đợi sẵn.
Lê Hiểu Bình và Chế Vân bước theo vào, tìm một cái bàn trống trên gác lầu ngồi quan sát, cho gọi tiểu nhị mang một bầu rượu, một đĩa thịt bò làm đồ nhấm. Phía dưới ba người ngồi cùng với Chế Pháp, nhìn qua Chế Vân cũng biết là người trong cung của cha nàng. Còn bên kia bàn đều là người trong giang hồ không biết từ đâu đến, người nào cũng mang binh khí hộ thân để bên cạnh, tranh thủ ăn uống không thèm để ý đến ai.
Hai người nghe tên ngồi bên cạnh Chế Pháp nói “Chủ nhân ra chỉ thị đi chúng tôi sẽ hành động ngay!”
Chế Pháp vẻ mặt đăm chiêu một lúc mới nói “Xung quanh hắn toàn là cao thủ, chỉ với vài người chúng ta thì làm được gì! Vừa rồi trên võ đài động thủ với tên tiểu tử, nội công ảnh hưởng không nhẹ, hừm, không biết chuyện này là như thế nào.”
Người ngồi cạnh lại hỏi “Đã xảy ra chuyện gì thưa chủ nhân?”
Chế Pháp hừ một tiếng nói “Chỉ là có một tên tiểu tử hiểu rất rõ võ công của ta!” Y nói đến đây chợt như nghĩ ra chuyện gì vội nói thêm “Ta cảm giác công chúa đang ở rất gần đây trong thành, các ngươi phải tìm kiếm cho thật kỷ. Lúc tỷ đấu trên võ đài ta nhát thấy một người có tướng mạo rất giống công chúa, nhưng người này là một nam nhân ta y ỷ không để tâm đến. Vừa tồi ta nghĩ lại, xâu chuỗi hai chuyện, một là người thiếu niên đã chỉ điểm phá Độc Âm Công của ta và người thiếu niên có gương mặt giống công chúa đó. Chắc hẳn bên trong có ẩn tình, hừ.” Y đưa mắt nhìn bọn thuộc hạ nói thêm “Các ngươi tránh gây động tỉnh để bọn quan binh để mắt đến, ta đã cho người tìm hiểu kỹ tên Lê Quý Ly đó rồi!”
Cả bọn nghe vậy đều gật đầu tán thành.
Chế Pháp uống một ngụm rượu đưa mắt nhìn quanh một lượt, làm Chế Vân cùng Lê Hiểu Bình giật mình nấp vào trong. Y nhìn về phía hai người một lúc rồi nói với người bên cạnh “ Khi nào các ngươi thấy dấu hiệu công chúa trong thành, phải bẩm báo tìn này gấp cho La tướng quân biết. Trấn chủ và tướng quân vì việc này mà mất ăn mất ngủ, chuyện này mà để hoàng thượng biết được, thì tội chết không tránh bất cứ ai trong chúng ta đâu”
Bọn thuộc hạ nghe vậy lại gật đầu, người kia đưa mắt nhìn chưởng quỹ nói lớn “Tiểu nhị mang thêm cho bọn ta hai bình rượu nóng và mấy đĩa thịt bò hấp, mau lên đi!”
Tên tiểu nhị vâng dạ nói lớn “Có ngay, có ngay!”
Một lát sau trên bàn cả bọn đã bày đầy thức ăn. Phía bên kia bàn có ba vị hảo hán dáng vẻ rất kỳ dị cũng ra giọng lớn tiếng gọi mang thêm rượu thịt. Một người mặt đen, dáng vẻ gian ác, râu ria tua tủa đã ngà ngà say nói lớn “Thông tin đó là thật, hắn bị bắt giam ở Thành Châu Sa {Quảng Ngãi ngày nay} vì việc này mà ta phải tranh thủ đến đó nhìn rõ tên Thất Sát Truy Long là tên ba đầu sáu tay như thế nào, ta phải tự tay băm vằm hắn ra để trả thù cho tiểu đệ của ta!”.
Người mập lùn, đầu chỉ còn rìa tóc xung quanh, một vết sẹo lớn ở giữa sọ trong thật ghê tởm cười ha hả nói “ Ha Ha ta cũng quyết đến xem hắn bị băm vằm ra như thế nào, tên ác nhân đó đã giết không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán, tội đó chết lăng trì cũng đáng lắm!”
Người gầy gò, mặt đờ đẫn như người mắc phải bệnh đậu mùa, hai cái bứu đỏ lớn bằng ngón cái nằm trên má trái trông rất kỳ lạ, tay miết trên lưỡi đao to bản bên cạnh vẻ rầu rĩ nói “Nghe đâu hắn ta là người An Nam, không chừng đây chỉ là một cái cớ mà La Khải muốn lảng tránh trách nhiệm cho những cái chết của các nhân sỹ giang hồ Nam Quốc mấy năm qua mà thôi! Thất Sát Truy Long võ công rất lợi hại, một mình hắn có thể giết chết cả một gia tộc lại dễ dàng rơi vào tay tên La Khải đó hay sao.”
Người mập lùn nghe vậy liền nói “Huynh đài nói sai rồi! Nghe đâu hắn đánh cắp bản danh sách tên tuổi người tham gia đại tỷ thí võ lâm minh chủ Nam Quốc rơi vào phục binh, nghe nói ở đó còn có trấn chủ Âm Môn và cái tên La Chấn trấn chủ Bạch Long, người nay nghe nói võ công thượng thặng chẳng thua kém gì La Ban. Huynh nghĩ uy danh của hai người đó lại để tên Thất Sát Truy Long trốn thoát hay sao!”
Người gầy gò nghe hắn nói vậy thì hừ một tiếng nói “Ngươi nói sai rồi, nếu là Thất Sát Truy Long ngươi nghĩ hắn có đâm đầu vào những nơi thất nguy như vậy không?”
Người mặt đen uống một ngụm rượu lúc này mới thở dài nói chen vào “Thôi, các người đừng cải nhau nữa cứ đến đó rồi sẽ biết thực hư thế nào, chẳng phải trước sau gì bọn ta cũng đến đó hay sao. Thật hay giả thì hắn ta cũng phải chết để đền mạng cho tiểu đệ của ta!”
Người mập lùn cười nói “Huynh đài nói phải lắm! Này các huynh ta nghe nói dạo này hai nước ngăn cấm chuyện dân hai nước qua lại với nhau rất gắt gao, chuyến đi này huynh đệ chúng ta không giết vài người là không xong!”
Người mặt đen cưới dài khoái trá nói “Ha ha chuyện nhỏ, đám tôn thất tranh ngôi đoạt đất gặp phe nào ta giết phe đó chẳng tha ai!”
Người mập lùn cười hô hô “Đúng đấy! Đúng đây! Bọn rác rưởi!”
Giang Hồ Nghĩa Hiệp Giang Hồ Nghĩa Hiệp - Lê Thanh Lâm Giang Hồ Nghĩa Hiệp