A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Ảnh Chiếu
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Huyền Nguyễn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 726 / 6
Cập nhật: 2016-08-22 14:05:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
<1>
Trăng sáng, hoa du đồng (1) rơi.
Cô nhoài lên bệ cửa sổ, nhìn những cánh hoa trắng uốn lượn trong gió rồi đáp xuống mặt hồ.
Phong cảnh có chút cô đơn. Giống như một đứa trẻ, cô kiễng mũi chân nhìn ra ngoài, bầu trời tối mịt chỉ thấy vài cây me đất khô khốc.
Rầm!
Tiếng cửa phòng khách vang lên, cô nhảy bật dậy, lập cập chạy xuống lầu dưới.
Anh đang khép lại cánh cửa đen, cúi đầu, không thấy rõ biểu hiện trên mặt. Cô nhìn chiếc đồng hồ cổ treo ở góc tường, đã hơn 3 giờ sáng.
“Không phải đã gọi điện nói cô không cần chờ cửa sao?” Anh ngẩng đầu thấy hình dáng gầy yếu trước mắt, hơi hơi nhíu mày.
“Khi về nhà thấy vẫn còn sáng đèn, trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.” Cô thản nhiên cười, bước đến, giúp anh cởi áo khoác.
“Ờ.” Anh hừ một tiếng, nhắm mắt lại lẳng lặng tựa vào sô pha: “Lấy cho tôi một cốc trà”
Cô cất quần áo rồi rót một cốc nước lọc đến.
“Đã tắm rồi?” Cô ngồi bên cạnh, lặng lẽ cười: “Hôm nay không thấy mùi nước hoa nhức mũi kia nữa.”
“Là cô không biết thưởng thức nước hoa cao cấp.” Anh uống một ngụm nước, lập tức sắc mặt trầm xuống “Tại sao không phải trà? Tôi nói tôi muốn uống trà!”
“Đã muộn rồi, đừng uống trà, cậu uống tạm chút nước cho đỡ khát.” Cô thành thật xin lỗi.
“Cô dựa vào đâu mà đòi quản tôi?!” Anh cười lạnh hất chén nước đi “Đồ đê tiện!”
Nước đổ hết ra ngoài, vài vệt nước trên tấm thảm đen dần dần lan ra.
Cô hạ mắt, khẽ thở dài, cuối cùng vẫn xoay người đi rót một chén trà mới.
“Lần sau đừng về muộn như vậy, cha sẽ rất giận. Cậu cũng đã lớn, nên suy nghĩ cho tương lai của mình.” Cô nhìn anh uống trà, không nhịn được, lên tiếng: “Vị trí người thừa kế Thích thị….”
“Có muốn không?”
Anh mỉa mai liếc mắt nhìn cô một cái, trào phúng nói:”Thật đáng tiếc, cô chỉ là Thích tiểu thư hờ, giữa đường vào ở nhờ, ngay cả chút học vấn cũng không có! Là sự sỉ nhục của cái nhà này! Đồ bỏ đi!”
Mặt cô trắng bệch, im lặng không trả lời lại.
Thấy vậy anh cũng hài lòng đứng dậy, cầm cốc bước lên nhà.
“Mạc Sinh!”
Cô gọi anh lại, giọng hơi run run: “Bốn ngày nữa... Nhớ nhà về sớm một chút”
Lửa giận trào lên, anh quay đầu lại định mắng thì nghe thấy cô nói tiếp:
“Bốn ngày nữa, tôi sẽ kết hôn.”
Giọng cô nhẹ nhàng, nụ cười tràn ngập hạnh phúc, sự dịu dàng lan tỏa trong căn phòng lớn trống trải.
‘Bộp!’ Cốc nước trong tay trơn tuột, rơi xuống đất, vỡ tan.
Đêm đầu hạ, vừa đúng lúc hoa du đồng ngoài cửa sổ nở rộ như gấm, hương trà thanh khiết giản dị tràn ngập trong phòng.
Thế giới như thế này, phảng phất tựa một như một giấc mộng, giấc mộng phải cố hết sức mới có thể tỉnh lại, một giấc mộng nửa cuộc đời.
<2>
Chân Đồng được đưa đến nhà họ Thích năm sáu tuổi.
Cô là con nuôi của ông Thích, vì cha mẹ cô chết trong một tai nạn xây dựng của Thích thị, dưới sức ép của dư luận, buộc phải đem cô về nhà.
Lúc đó Thích Mạc Sinh lên năm tuổi, rất đáng yêu, có vẻ như là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, bình thường cũng không có nhiều bạn bè cùng lứa, chỉ có Chân Đồng để chơi cùng nên rất thân thiện.
“Chân Đồng? ‘Đồng’ trong ‘hoa du đồng’?” Mạc Sinh mới biết chữ, tò mò hỏi cô.
“Đúng, ‘đồng’ trong ‘hoa du đồng’.” Chân Đồng cười trả lời.
Sau đó cô sống trong nhà họ Thích với thân phận con gái nuôi, từ người già đến người giúp việc đối xử với cô cũng không quá tệ, khá bình thường.
Mạc Sinh cũng thường thường tìm cô, còn nhờ người gieo mấy hạt cây du đồng trước cửa sổ.
“Chị Đồng” Cậu cười gọi cô: “Em muốn nhìn nó lớn lên, cao lên, sau này sẽ nở hoa trước cửa sổ của chị.”
Cô cảm thấy rất vui, cũng rất xúc động, tâm hồn trẻ thơ luôn ngây thơ nhất, trắng như tuyết không tì vết.
Lúc nhỏ, cô sống trong những ngày tháng êm đềm, không phải lo cơm ăn áo mặc. Lớn lên đi học, Mạc Sinh học trong trường điểm cho con nhà giàu, còn cô chỉ học ở một trường nữ sinh bình thường.
Mạc Sinh vì vậy mà giận dỗi cha mẹ, không thèm nói chuyện với bọn họ 2 tuần liền.
Nhưng Chân Đồng cũng đã hết buồn phiền, còn chưa nói, chính cô cũng không nên có những yêu cầu xa vời. Muốn sống sót ở nhà họ Thích, chỉ còn cách phải an phận.
Mạc Sinh lặng lẽ tìm cô, hỏi cô có giận không, cô chỉ mỉm cười lắc lắc đầu.
Không phải không giận, cô biết, những người này là hung thủ gián tiếp hại chết cha mẹ cô. Nhưng hiện tại, phải phụ thuộc vào họ, có thù hận sâu đến đâu cũng phải giấu trong lòng.
Nhưng Chân Đồng chỉ là một cô gái bình thường, sống sót, luôn luôn là quan trọng nhất.
Mạc Sinh thấy cô càng ngày càng phiền muội nên thường tìm cô cùng đến đồng cỏ chơi.
Cậu dùng khăn tay bịt mắt cô, cho cô ngửi hương hoa rồi bảo cô đoán xem là hoa gì.
“Cúc dại, hoa chuông, bồ công anh...” Vì từ nhỏ lớn lên ở nơi thôn dã, cô luôn đoán đúng.
Mạc Sinh cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng bóng, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Chị Đồng, còn có cái gì có thể làm khó chị vậy?”
Cô thấy Mạc Sinh vui vẻ như vậy, phiền muội trong lòng cũng biến mất.
Khi hai người dần lớn lên, cô bắt đầu cảm thấy cậu thiếu niên Mạc Sinh có chút gì đó giống như một công tử phong lưu. Điện thoại gọi đến thường có vài cô gái nhỏ nhẹ, tế nhị, hỏi: “Thích Mạc Sinh có ở nhà không? Hôm nay mình hẹn cậu ấy đến thư viện” Hoặc là “Cậu ấy đã mời tôi đi xem bóng, sao bây giờ vẫn chưa tới?”
Cô man mác buồn vì Mạc Sinh không phải chỉ quan tâm đến một mình cô. Nhưng hơn ai hết, cô biết mình không có quyền can thiệp, vậy nên cô chỉ chuyển lại đầy đủ mỗi lời nhắn đến cho Mạc Sinh với một nụ cười bình tĩnh.
Sau này Mạc Sinh bắt đầu mang theo mùi rượu nồng nặc trở về nhà, thời gian về cũng càng ngày càng muộn, kết quả học tập cũng càng ngày càng kém, ông Thích thường giận dữ đánh chửi: “Thằng nhóc này toàn học cái xấu, càng ngày càng sa đọa!”
Mạc Sinh bị đánh luôn đến tìm cô bôi thuốc, một bên cô rửa vết thương, một bên nước mắt ướt đẫm.
“Chị khóc gì vậy?!” Mạc Sinh hoảng hốt, lấy tay lau nước mắt cho cô “Có phải đánh vào người chị không!”
“Tôi giận cậu không biết quý trọng bản thân mình!” Mắt mũi cô đỏ ửng, nói “Nếu bị thương thật thì sao?”
“Cha sẽ không làm thế với tôi.” Anh cười đắc ý, vô tâm nói “Tôi là con ruột của ông mà!”
Vừa dứt lời, hai người lập tức đều ngơ ngẩn cả người.
“... Vậy cậu cũng phải cẩn thận một chút.” Chân Đồng cuối cùng đành cười trừ “Ít bị đánh đi thì tốt hơn.”
Giọng nói khẽ khàng, cứng ngắc giống như sắc mặt cô, Mạc Sinh nhìn cô một chút rồi cầm lọ thuốc, ảo não đi ra.
Ngày hôm sau cô bắt đầu chờ cửa đợi Mạc Sinh vì cô thấy đây là cách tốt nhất để cậu không bị đánh —— trong lúc ấy, với hai người họ, những lời giải thích cũng chỉ là vô dụng.
Hôm ấy là ngày cuối tuần, Mạc Sinh về càng muộn, cô dựa vào ghế sô pha đợi không biết bao lâu, cuối cùng lim dim ngủ. Khi tỉnh dậy đã là 4 giờ sáng, Mạc Sinh đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, lặng lẽ nhìn cô.
“Về rồi?” Cô mơ mơ màng màng đứng lên: “Tại sao không bảo tôi?”
“Ai bảo chị chờ cửa?” Mạc Sinh phục hồi lại tinh thần, dường như có chút tức giận: “Chẳng lẽ không thấy về thì không biết tự đi ngủ?”
Cô thản nhiên cười, vặn vặn sống lưng mệt mỏi, thong thả bước đến sau lưng anh, đưa tay khoác vai, nhẹ giọng nói: “Tôi sợ cậu còn hiểu lầm mà.”
Lưng Mạc Sinh cứng lại, cơ bắp rắn như đá.
“Tôi đi ngủ!” Anh bỗng đứng lên, hai má hơi hơi hồng vội vàng chạy lên lầu.
Chân Đồng vẫn đứng ở đó, nhìn bóng dáng của cậu thiếu niên phía xa. Bàn tay mảnh khảnh của cô vẫn bất động giữa không trung.
Mùa hè năm ấy, cây du đồng đã vươn cao, những chạc cây lớn nghiêng nghiêng bên cửa sổ, hoa nở vào giữa đêm, trắng như tuyết hương ngọt ngào như mật.
<3>
Đêm trước ngày Chân Đồng tròn mười tám tuổi, nhà họ Thích xảy ra chuyện lớn —— ông Thích ngã bệnh.
Bác sĩ thông báo rằng, có lẽ, ông không qua được mùa đông này, người của nhà họ Thích nên lo chuyện hậu sự trước. Mọi người nghe xong đều khóc lóc ầm ĩ, loạn thành một đoàn, chỉ có ông Thích vẫn từ tốn không hề vội vã, chỉ nói muốn lập lại di chúc. Di chúc sửa xong, luật sư tuyên bố, sau khi lão tiên sinh qua đời, Chân Đồng qua hai mươi tuổi sẽ được hưởng một phần năm tài sản của Thích thị.
Tất cả ngây người, không hiểu tại sao lão tiên sinh bỗng nhiên lại yêu quý cô gái bình thường này. Bà Thích lại nổi trận lôi đình, khẳng định Chân Đồng giở thủ đoạn không bình thường, thề thốt sẽ náo loạn một trận long trờ lởi đất.
Chân Đồng không có chỗ để trốn, đành ngậm miệng làm thinh, chỉ có mình Mạc Sinh luôn ở bên cạnh, nhìn cô kiên định nói: “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi đều tin tưởng chị.”
Chân Đồng nước mắt rưng rưng.
Vài ngày sau, Thích lão mở cuộc họp gia tộc, tuyên bố câu trả lời trước mặt mọi người —— vốn Chân Đồng là con gái riêng của ông, thuở nhỏ gửi nhà khác nuôi nấng.
Tuy đó chỉ là câu chuyện cũ nhưng cũng đủ khiến người khác giật mình, bà Thích khóc lóc một hồi, gần như ngất xỉu, náo loạn đòi thắt cổ tự vẫn. Chân Đồng hoảng sợ nhìn về phía Mạc Sinh —— mặt anh tối sầm, lồng ngực như chứa cả nghìn cân thuốc nổ.
Cô cũng hiểu ẩn ý trong đáy mắt anh —— trăm hận không bằng thù nhà, cô và anh, sau này, như người không quen biết.
Thì ra lời hứa của tuổi trẻ mong manh như vậy, không chịu nổi một cú đánh, dù là nắm tay nhau cùng lớn lên từ nhỏ nhưng vĩnh viễn cũng không thay đổi được mối quan hệ huyết thống chí thân.
Sau ngày hôm ấy, cô không còn là chị Đồng của Mạc Sinh, mà là tiểu thư danh không chính ngôn không thuận của nhà họ Thích, tiền đồ khó lường.
Một tháng sau ông Thích qua đời, cuộc sống không khác gì địa ngục của Chân Đồng bắt đầu.
Bà Thích ghét cô, cô biết rõ; nhưng Mạc Sinh cũng thay đổi, cũng làm nhục cô, thường mắng cô là đồ đê tiện, đồ tạp chủng, còn thích sai cô làm việc, coi nỗi khổ của cô là niềm sung sướng nhất trên đời.
Cô rót nước cho anh, anh hất chén; cô gắp thức ăn cho anh, anh ném vào mặt cô.
Quá đáng nhất là lần anh uống say, chạy đến phòng cô làm loạn [.___. bạn có ý nghĩ đen tối], gào thét muốn cô cút khỏi Thích gia —— vì cô là khắc tinh trời sinh, đã khắc chết cha mẹ nuôi, giờ lại chạy tới khắc chết cha anh.
Nhục nhã đến cực điểm còn khó chịu hơn so với tra tấn thân thể. Lần này, cô không nhịn được nữa, đóng gói hành lí đơn giản, dứt khoát dời khỏi nhà họ Thích đã sống hơn mười hay năm nay.
Ngày cô đi, hoa du đồng vừa nở đã tàn, trong sân chỉ còn lại bóng cây xanh mát.
Chân Đồng thấy như vậy cũng rất tốt, dù sao hoa du đồng cũng không thuộc về nơi này, những ngày rực rỡ đó, giữ lại làm kỉ niệm cũng đủ rồi.
Vì tạm thời chưa thể lấy được tài sản, không thể tiếp tục học đại học nên cô đành làm thêm ở một cửa hàng bán hoa.
Đôi khi, ngửi đủ loại hoa cô lại nhớ về thời thơ ấu với hai đứa trẻ chơi đùa ở nơi thôn dã, cô bé luôn đa sầu đa cảm, cậu bé luôn thản nhiên mỉm cười.
Cô biết mình không giận Mạc Sinh, mà cũng không hề muốn giận anh.
Mạc Sinh là một giấc mộng thuở ấu thơ của cô, còn bây giờ, cô đã tỉnh mộng.
Một năm lặng lẽ trôi qua, Chân Đồng đã mười chín tuổi.
Năm đó, thường có một cậu thanh niên trẻ cứ ba ngày một lần lại đến cửa hàng bán hoa. Bà chủ thường trêu hắn chỉ đến xem người chứ không xem hoa làm Chân Đồng xấu hổ, đỏ bừng mặt. Sau đó bà chủ nói với cô, cậu thanh niên kia tên là Từ Văn Định, một kỹ sư trẻ rất có tương lai, khuyên cô nên nắm chắc cơ hội này.
“Một cô gái thường mơ ước gặp được người chồng đẹp trai, giàu có, nhưng trong một cuộc hôn nhân thực sự cần sự trung thực và niềm tin, tiền không cần có quá nhiều, có nhiều chỉ trở thành có hại.”
Chân Đồng thấy những lời này rất đúng, hơn nữa với Từ Văn Định, không phải cô không có ấn tượng tốt, cứ ỡm ờ như vậy cuối cùng cũng trở thành bạn gái của anh.
Cô thích một cuộc sống bình thản, tựa vào lòng Văn Định, cô thấy rất đỗi bình yên.
Mùa hè năm ấy, cô có những giấc mơ không mộng mị cho tới tận hừng đông.
<4>
Tháng 4 năm sau, Chân Đồng tròn hai mươi tuổi, một mình đến nhà họ Thích nhận di sản thừa kế.
Cô không nhận cổ phiếu và trái phiếu, chỉ gửi toàn bộ tiền mặt vào ngân hàng, tổng giá trị không bằng một phần ba tài sản ban đầu. Luật sư cũng tiếc thay cho cô, cô mỉm cười giải thích rằng, không phải mình thanh cao, chỉ là không muốn có quan hệ giao dịch gì nữa với nhà họ Thích mà thôi.
Trước khi đi, luật sư thở dài nói, nếu Thích công tử cũng bình thường như lúc còn nhỏ thì thật tốt.
Tim cô hẫng mất một nhịp, dừng bước hỏi lại kỹ mới biết, sau khi cô đi, tính tình Mặc Sinh ngày càng xấu, suốt ngày ăn chơi đàn đúm, cuộc sống ngày càng trụy lạc, thối nát, chẳng ai trong nhà bảo ban được anh.
Mạc Sinh vốn không phải như vậy, cô biết, tâm hồn Mạc Sinh không xấu, chỉ có lẽ là do chuyện bất ngờ của gia đình mà thôi, Cô rất muốn đi gặp Mặc Sinh nhưng nghĩ đến bà Thích đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng vẫn dừng chân.
Đến trước vườn, cô im lặng thong thả bước xuống lầu, nhìn mấy cây du đồng —— dường như cả khuôn viên nhà họ Thích chỉ có chúng không bị ảnh hưởng, vẫn vươn cao mạnh mẽ như trước.
Cô vuốt ve thân cây thô ráp, hơi xúc động, lại muốn rơi nước mắt, cô nhớ mình đã từng tựa vào cửa sổ nhìn hoa du đồng, sống những ngày tháng không âu lo, nhớ tới cậu thiếu niên quật cường sau khi bị đánh tới tìm cô bôi thuốc.
Mà nay, tất cả những kỉ niệm xưa đã tan biến trong gió rồi.
Cô dừng lại một chút rồi quay lưng bước đi.
Nhưng cô đã quên không quay đầu nhìn căn phòng cũ cửa mình —— nơi đó ở cửa sổ nhỏ quen thuộc có một cậu thanh niên cô đơn đứng dựa vào tường, lẳng lặng nhìn bóng hình cô đang khuất dần.
Rèm cửa sổ trắng tinh bay phần phật trong gió, giống như những cánh hoa du đồng nở rộ đang rơi, dần dần làm mờ đi tầm mắt của anh. Nỗi buồn tuyệt vọng kia, cõ lẽ từ nay về sau không còn ai có thể hiểu được.
*****************************
Ba năm sau bà Thích qua đời, Thích thị phải đối mặt với những cuộc khủng hoảng lớn, Hội đồng ban giám đốc đều phải đối việc Thích Mạc Sinh tiếp nhận chức vụ. Những luật sư trung thành và tận tâm lén đi tìm Chân Đồng, hy vọng cô có thể ra mặt cứu Mạc Sinh khỏi khó khăn ——
Vốn ông Thích đã sớm có dự kiến từ trước, nhắc nhở anh ta tạm thời thay Chân Đồng quản lý, sở hữu cổ phiếu và bất động sản, dùng để đáp ứng khi có chuyện khẩn cấp.
Chân Đồng mềm lòng, không đành lòng nhìn Mạc Sinh như vậy, cuối cùng dùng lợi thế là cổ đông lớn thứ hai để giữ Mạc Sinh lại. Để đôn đốc Mạc Sinh tập trung vào công việc, cô lại chuyển hành lý tới nhà họ Thích.
Mới đầu, Mạc Sinh còn giống như trước phản đối cô, Chân Đồng biết nỗi buồn tang mẹ còn chưa hết nên cũng không so đo. Mạc Sinh về muộn, cô cố ý thức chờ; Mạc Sinh lêu lổng, cô tự ra ngoài tìm người; cho dù Mạc Sinh làm gì cô cũng không tức giận —— với cô mà nói, Mạc Sinh đã là người thân duy nhất còn lại trên đời của cô, cô tuyệt đối không thể bỏ cuộc.
Mạc Sinh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chờ cậu trưởng thành hơn, cô cũng có thể yên tâm rời đi.
Khi tủi thân, cô thường an ủi mình như vậy —— chờ Mạc Sinh trưởng thành, chỉ cần anh thực sự trưởng thành.
Cuối cùng, cô tìm thấy Mạc Sinh đang say không còn biết gì, bị người khác giật dây nếm thử chất kích thích. Nhìn Mặc Sinh trước mắt ngây ngốc nhìn quanh, cô không chịu được, nước mắt trào ra.
Không quát to, cũng không khóc lóc ầm ĩ, cô chỉ cắn mạnh môi đến bật máu.
Cô thấy mình như vậy không đáng, tại sao phải chuốc phiền toái vào người?
Chân Đồng lập tức xoay người đi về nhà, thu thập hành lí ra khỏi cửa
Quản gia vội vã, một mặt gọi điện thoại tìm người một mặt liều mạng cầu xin cô ở lại.
Cô chỉ lắc đầu, nói: “Là cậu chủ của ông không chịu nghe tôi nói, tôi không thể làm gì được.”
Đang giằng co thì Mạc Sinh trở về.
Anh đứng ở cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn hành lí trong tay Chân Đồng, ngơ ngác hỏi: “Cô... Phải đi?”
Nước mắt cô lại trào ra, nghẹn ngào trả lời: “Đúng, tôi đã hết hy vọng với cậu, không muốn chịu dày vò thêm nữa!”
Khuôn mặt Mạc Sinh trắng bệch, cắt không còn một giọt máu, như người chết.
Cô tuy không đành lòng, nhưng đành cắn răng cứng rắn quyết định bước ra cửa.
Lúc đi lướt qua Mạc Sinh, cô thấy cả người anh run run, “Bịch” một tiếng, quản gia thất thanh hét lên: “Cậu chủ —— ”
Cô quay lại, thấy Mạc Sinh đã sụp xuống mặt đất.
Đêm đó cô không đi được, căng mắt chăm sóc người nằm trên giường. Khi Mạc Sinh tỉnh lại không còn giận dữ, giống như một đứa trẻ níu chặt tay cô, cầu xin: “Chị, đừng đi!”
Đã rất lâu, anh chưa từng gọi cô là “Chị”. Mọi giận dữ tan thành mây khói, Chân Đồng vuốt trán anh, nhẹ giọng trả lời: “Được, tôi không đi, chị sẽ mãi mãi ở đây cùng Mặc Sinh.”
Mạc Sinh nhận được lời hứa, yên lòng nằm ngủ.
Từ sau hôm ấy, Mạc Sinh như thay da đổi thịt, nghiêm túc với công việc của gia đình, cũng không còn lạnh lùng vô tình với Chân Đồng nữa, ngược lại còn thường thường quấn quít lấy cô, cùng ăn cơm, cùng xem film, rất hòa thuận.
Chân Đồng rất vui.
Chỉ là Mạc Sinh thường bỗng nhiên hỏi cô cùng một câu: “Chị, chị sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi chứ?”
Chân Đồng khanh khách cười, vỗ vỗ mặt anh trả lời: “Tất nhiên, trừ phi cậu rời khỏi tôi trước.”
Mạc Sinh nắm chặt lấy tay cô, không trả lời lại.
Lúc Mạc Sinh hai mươi tư tuổi, Chân Đồng quyết định đính hôn với Từ Văn Định vừa đi lưu học trở về.
Khi cô giới thiệu Văn Định cho Mạc Sinh, sắc mặt anh chưa từng khó chịu đến như vậy: “Anh ta không xứng với chị!” Mạc Sinh kích động nói với cô như vậy.
“Tôi đã quen anh ấy sáu năm, cũng hiểu anh ấy là người thích hợp.” Chân Đồng cười nhìn anh “Tiền bạc với tôi, không phải điều quan trọng nhất.”
Mạc Sinh nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn Từ Văn Định, ánh mắt đầy ác cảm, chán ghét và hận thù.
Văn Định bỗng nhiên không rét mà run.
Sau khi Chân Đồng đính hôn, thái độ của Mạc Sinh cũng tệ hơn, thường xuyên về nhà trong trạng thái say khướt, người đầy mùi nước hoa. Chân Đồng nghĩ đó chỉ là tuổi trẻ còn bồng bột nhưng Văn Định lại thấy hành vi của anh cực kì quái dị, muốn vợ sắp cưới nhanh chóng chuyển ra khỏi nhà họ Thích.
Hôm ấy anh lại về muộn, trên quần áo đầy dấu son một đỏ rực của phụ nữ. Chân Đồng qua dìu anh, tưởng anh sẽ lại cáu gắt, bỗng khóe mắt anh đẫm nước.
“Chị!” Anh mơ mơ màng màng ôm lấy cô gọi, giọng nói bi thương “Chị đã nói sẽ không rời khỏi tôi, sao bây giờ lại đổi ý?”
Chân Đồng nghe vậy ngây người, kinh ngạc đứng tại chỗ.
Mùa hoa du đồng nở rộ đã qua, từng cánh rơi xuống giống như hoa tuyết bay. Cô cảm thấy lạnh lẽo như băng, dần dần thấm vào trong xương tủy.
<5>
Ngày thứ hai, Chân Đồng đã thu thập xong hành lý, chuyển ra khỏi nhà họ Thích.
Trước khi đi cô để lại một tờ giấy cho Mạc Sinh, nói muốn đi đi lịch cho đỡ buồn, sẽ trở lại sớm thôi; rồi gọi điện cho Văn Định, nói mình và bạn ra ngoại ô du lịch, cũng không để lại địa chỉ liên lạc.
Sau đó cô lặng lẽ đến vùng nông thôn mình đã lớn lên suốt thời thơ ấu, ý xuân nồng đậm, tràn ngập hương thơm hoa cỏ.
Cô nằm trên thảm cỏ xanh, tắm nắng giống như hồi nhỏ.
Gió thổi nhẹ nhàng, ấm áp vuốt ve gương mặt, đưa cô chìm vào giấc mơ.
Thời gian trôi về ngày cô ở trong khu vường của nhà họ Thích, Mạc Sinh vẫn còn nhỏ, đứng sau cây hoa tử đằng (2) lẳng lặng nhìn cô, trông rất ngây thơ trong sáng. Cô vươn tay muốn ôm cậy nhưng nhận ra đó chỉ là ảo ảnh dù có vươn thế nào cũng không thể chạm tới.
“Mạc Sinh! Mạc Sinh!” Cô bật khóc, hoảng hốt.
“Chị, chị sợ sao?” Mạc Sinh chăm chú nhìn cô, bỗng cười rộ lên.
“Sợ, rất sợ!” Cô khóc, mắt đẫm nước: “Em đừng biến mất, chị không thể sống không có em!”
Mạc Sinh rất hí hửng, lao vào vòng tay: “Lừa chị thôi! Làm sao em có thể biến mất?
Sau đó bỗng nhiên hắn vụt lớn, hai tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu nhìn cô quát:: “Không phải chị đã hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi sao?”
Giật mình tỉnh dậy, cô lo lắng mở mắt thấy khóe mi mình đã ướt đẩm.
Cô ngồi dậy ngẩn người nhìn thảm cỏ xanh trước mắt.
Không biết cứ như vậy kéo dài bao nhiêu lâu, bỗng có một chiếc khăn nhẹ nhàng che mắt cô.
Tim cô đập mạnh, cất tiếng: “Mạc Sinh?”
Người đó không trả lời, chỉ đưa thứ gì đó ra trước mặt cô.
Cô ngửi một chút, khanh khách cười: “Hoa Phi Yến (3).”
Người kia đổi loại hoa khác.
“Hoa hiên (4).” Cô cười vui vẻ.
Người kai vẫn im lặng không nói gì, đổi cành hoa khác.
“Ồ... Hoa thiên hoàng (5)!” Cô đặt cằm lên đầu gối, nghiêng nghiêng đầu.
Liên tục đoán hơn mười loại hoa, cuối cùng cô đắc ý nghiêng đầu nhìn ra phía khoảng không kiai: “Mạc Sinh, cậu mãi mãi sẽ không thắng được tôi mà!”
Đối phương nghe vậy, càng im lặng đến chết người.
“Mạc Sinh?” Cô hơi ngạc nhiên, giơ tay định kéo khăn bịt mắt.
Nhưng cánh tay đang giơ lên bị chặn lại, có người nghiêng đến, nhẹ nhàng cuốn lấy đôi môi của cô.
Đó là một nụ hôn rất dịu dàng, mềm mại, kéo dài rất lâu, dường như cô thấy được hình bóng mơ hồ của người trước mắt, nức nở thổn thức.
Đây là một giấc mơ, coi như nó chỉ là một giấc mơ thôi!
Cô không phản kháng lại, chỉ im lặng đứng đó, hai mắt nhắm chặt.
Người kia hôn rất lâu, cuối cùng cũng buông cô ra, rời đi.
Tiếng bước chân xa dần, Chân Đồng từ từ cởi chiếc khăn tay.
Ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt, cô hơi giật mình giống như vừa tỉnh lại từ một giấc mơ, thật sự giống như một giấc mơ vậy. Cô khẽ liếm khóe miệng, nước mắt chua sót trào ra.
Ba ngày sau Chân Đồng về thành phố, Văn Định cầu hôn cô, tất nhiên cô nhận lời.
Khi trở lại nhà họ Thích dọn đồ, Mạc Sinh đứng dưới cầu thang lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời câu.
Chân Đồng nhìn anh miễn cưỡng cười nói: “Lần này trở về, chỉ sợ sau này không còn cơ hội gặp lại.”
Mạc Sinh lạnh lùng quay người bước đi.
Văn Định bắt đầu chọn ngày kết hôn, Chân Đồng muốn hôn lễ diễn ra càng sớm càng tốt. Tuy Văn Định cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý, lập tức cử hàng hôn lễ.
Mạc Sinh vẫn muộn như trước, càng xa lánh Chân Đồng.
Nhưng Chân Đồng không tức giận, vì cô cảm thấy thật ra, trên đời này, Mạc Sinh mới là người đáng thương nhất.
Hôn lễ đã chuẩn bị xong, Văn Định đã hoàn thành hết mọi thủ tục, chỉ chờ Chân Đồng thông báo với mọi người. Cô nói không muốn lấy thân phận con gái nhà họ Thích để kết hôn, cũng không cần mở tiệc lớn chiêu đãi khách khứa.
Đêm đó Mạc Sinh trở về, Chân Đồng tự mình mời anh đến dự.
“Bộp!”
Cốc nước trên tay Mạc Sinh rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, lạnh gai người.
Nhìn hình bóng cô đơn phía xa, Chân Đồng không nhịn được, nhẹ giọng run run nói: “Tha thứ cho tôi, Mạc Sinh!”
Ngày hôn lễ được cử hành, cây du đồng trong vườn nhà họ Thích nở rộ, rực rỡ chưa từng thấy, giống như đám mây bồng bềnh trắng như tuyết.
Chân Đồng ngồi trước cửa sổ, nhìn hoa rơi đầy trời, trong lòng thoáng chút buồn bã —— hai ngày trước Mạc Sinh phải đi công tác, hình như cố tình tránh hôn lễ này.
Vận mệnh trêu ngươi, cô chỉ mong, Mạc Sinh có thể tỉnh táo sớm hơn mọt chúti.
Ngoài cửa có tiếng ồn ào: “Chú rể đến đây ——”, phù dâu vội vàng chặn trước cửa: “Làm sao có thể dễ dàng cho mấy người đi qua như vậy được...”
Cô quay đầu lại, ngọt ngào nở nụ cười.
Có cánh hoa du đồng vô tình bay vào, trắng noãn như ngọc, trong trẻo như nước mắt, lại âm thầm biến mất.
Cùng lúc đó, chiếc xe thể thao màu bạc đang điên cuồng lao đi trên đường núi quanh co, tay cầm lái nắm chặt đến nổi gân xanh, chỉ có những đốt ngón tay là trắng bệch.
Chị, hãy chờ tôi!
Chị, đừng cưới anh ta!!
Chị, đừng quên lời hứa của mình!!!
Nỗi đau đớn đến tê tâm liệt phế rít gào trong lòng, nước mắt bỗng nhiên trào ra, trong suốt.
Thích Mạc Sinh đã điên rồi, anh không cần cố gắng làm gì, không quan tâm đến bất kì chuyện gì, anh chỉ biết, mình nhất định phải ngăn cản hôn lễ này! Nhất định không để Chân Đồng rời khỏi anh!
Kim đồng hồ chạm đến vạch 120 km, anh bực dọc lại nhấn mạnh thêm chân ga.
Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua, đôi mắt vằn tơ máu dần trở nên mơ hồ, tầm mắt mờ mịt, đến khúc cua vòng, anh bỗng rời khỏi tay lái ——
“Cạch cạch!”
Bầu trời xám xịt xẹt qua một tia chớp, xe đâm thẳng vào lòng núi, nổ đinh tai nhức óc.
Không biết bao lâu sau, máu đỏ tươi chảy tí tách, tràn qua cửa xe gãy méo mó. Cả người Thích Mạc Sinh co rúm, vặn vẹo nhưng anh không sợ hãi cũng không lo lắng. Trong cảnh máu thịt mơ hồ, anh thấy Chân Đồng đang mặc váy cưới mỉm cười, ấm áp dịu dàng.
“Chị, là chị đến đón tôi sao?” Anh thì thào nói, kiệt sức vươn tay với hình bóng trắng mờ kia ——
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh vang xa hơn, sấm càng vang trời, kinh tâm động phách, lửa cháy rừng rực, khói bụi mịt mù nhấn chìm cả ngọn núi, tiếng chim thú thảm thiết vang lên xuyên qua cả những tầng mây.
Mọi thú, cuối cùng cũng chỉ cuốn trôi theo gió.
Lúc này, trong vườn hoa ở một nơi xa rất xa, cô dâu đang mỉm cười ngọt ngào, cánh hoa hồng chúc phúc bay lượng đầy trờ, mọi người vui sướng hào hứng chúc mừng.
“Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc —— ”
( toàn văn hoàn )
(1) Cây du đồng (tên Tiếng Anh là Tung-oil tree) hay còn gọi là cây trẩu trơn.
(2) Hoa tử đằng
(3 Hoa Phi Yến
(4)Hoa hiên
(5)Hoa thiên hoàng
Giấc Mộng Nửa Đời Giấc Mộng Nửa Đời - Ảnh Chiếu