It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Huy
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Huỳnh Văn Lê
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2021-04-18 17:55:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
IẤC MƠ ĐẸP
Tôi lâu nay có một trục trặc kỳ lạ là mơ rồi chẳng nhớ gì cả. Giấc mơ dù hay đến đâu, nếu sáng không chịu ngồi ghi lại thì chỉ đến trưa là quên, không còn một dấu tich trong đầu. Nhưng có một giấc mơ mà tôi không bao giờ quên, bây giờ và cho đến khi ra đi theo ông bà ông vải, dù đó là giấc mơ từ lúc mới 11 tuổi.
Hồi đó, tôi chắc tôi là đứa trẻ ngoan nhất làng nhất xã. Cho nên khi được kết nạp đội, các anh phụ trách cố tình để dành kết nạp tôi vào ngày các anh tổ chức đại hội đoàn 26-3. Tôi đang học ở trường thì được gọi về để đứng dưới cờ, giơ nắm tay nhỏ bé thề "Sẵn sàng!".
Cuối năm đó, tôi được vinh dự đi dự Đại hội Cháu ngoan Bác Hồ cấp huyện. Đại hội tổ chức ở gần phố huyện, tại một ngôi đình làng rộng rãi, khang trang. Chúng tôi mỗi người mang theo năm bát gạo, đi bộ năm cây số đến nơi, được bố trí ở tại nhà dân quanh đó. Mỗi xã có khoảng hai hay ba đại biểu, thêm anh chị phụ trách nữa. Riêng xã tôi có thêm một đội văn nghệ có nhiệm vụ hát hò phục vụ đại hội, mà tôi cũng đồng thời là thành viên. Tự hào lắm, vì chỉ có xã tôi là có một đội văn nghệ qui củ, có nhiều tiết mục hay.
Đêm đầu tiên, các đoàn được giới thiệu, đọc danh sách và giới thiệu thành tích của các đại biểu. Chờ được chị bí thư huyện đoàn đọc đến tên mình, kể thành tích của mình trước bao nhiêu con người, thật hồi hộp và cảm động rớt nước mắt. Sau đó là màn biểu diễn của đội chúng tôi. Mọi người hưởng ứng vỗ tay rào rào. Chì có một sự cố nhỏ. Đó là trong hoạt cảnh vui vẻ đó, tôi sắm vai một bác nông dân. Vì vậy trước khi lên sân khấu, tôi phải cởi khăn đỏ để trên bàn trong hậu trường, mặc bộ nâu xồng. Khi diễn xong thì chiếc khăn đỏ mà tôi yêu quí đã biến mất. Thời đó đâu dễ như bây giờ, ra phố mua cái khác là xong. Cho dù có mà mua thì cũng chịu, vì chỉ cần tiền mua một cái ngòi bút thôi mà mẹ tôi đã ôm tôi khóc rồi...
Vậy là hôm sau, tuy là một gương mặt xuất sắc của đại hội, tôi không có khăn đỏ. May mà có chị cán bộ huyện đoàn tìm đâu ra tặng lại cho tôi một chiếc khăn đỏ đã cũ. Càng quí!
Mấy ngày đại hội diễn ra vui vẻ. Lần đầu tiên được xa nhà, được ăn cơm tập thể, được hò hát với một đội ngũ ưu tú nhất của thiếu niên toàn huyện làm tôi như lớn lên. Nhất là hôm được bác bí thư huyện ủy đến trao bằng khen và nói chuyện. Chúng tôi nghe bác như nuốt từng lời. Mỗi người cảm thấy như được truyền thêm nhiệt huyết, quyết tâm cùng cha anh tiến bước trên con đường Xã hội chủ nghĩa. Trong đầu chúng tôi đã hình dung ra tương lai đất nước sán lạn vàng son, thấy lâu đài Xã hộ chủ nghĩa chỉ còn một tầm với.
Chắc các bạn đã sốt ruột. Nhưng xin cứ bình tĩnh nghe tiếp. Tôi định kể cho các bạn nghe một giấc mơ đẹp... kinh khủng. Và tôi đang tìm các mảnh ghép để đi tới giấc mơ đó đây. Nếu không các bạn sẽ không cảm thụ được cái đẹp kinh khủng của giấc mơ đó.
Thường là chúng tôi tụ họp báo cáo thành tích hay nghe các anh chị huyện đoàn giảng bài, các bác bên huyện ủy sang nói chuyện ban ngày, tối thì liên hoan văn nghệ, xem múa hát tới khuya. Khi về thì cỡ chín mười giờ tối. Đêm cuối năm tối đen như mực. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện cho khỏi lạc nhau. Bước chân đi trong đêm đen hoàn toàn dựa vào trí nhớ. Chúng tôi vừa đi vừa sờ xoạng tìm một gốc cây, một bờ tường. Anh phụ trách thỉnh thoảng đánh một que diêm, nhưng chỉ kịp nhận ra mình đang ở chỗ nào thì gió đông bắc đã thổi que diêm tắt ngóm. Qua cửa chùa, đi vào ngõ xóm thì khá hơn, vì thôn này ngày xưa nhà cửa đường ngõ xây bằng gạch nhiều, chúng tôi có thể lần theo bờ tường để đi. Nhưng đáng sợ hơn, vì lúc đó một bên là tường, bên kia là ao chuôm liên tiếp. Chỉ sa sẩy một chút là rơi xuống ao.
Điều đáng sợ đó đã xảy ra vào đêm cuối cùng sau khi hội nghị bế mạc. Cậu bạn tôi, đội trưởng đội văn nghệ đã rơi xuống ao. Chúng tôi nghe tiếng thét, tiếng đập nước bì bõm mà không nhìn thấy gì cả. Bạn tôi cũng biết bơi chút đỉnh, nhưng nước ao đêm cuối năm lạnh như dao cắt. Một lúc sau, từ trong nhà dân mới có người co ro cầm cái đèn bão ra (may, vì đèn dầu thường sẽ bị tắt ngóm; chỉ có nhà cán bộ đội trưởng đội phó hợp tác xã mới có đèn bão). Lôi được bạn tôi lên thì cậu ấy đã tím tái, hai hàm răng đập vào nhau lóc cóc. Mọi người phải đánh gió, đốt sưởi mãi cậu ta mới nói được.
Hôm sau thì chúng tôi cuốc bộ về nhà. Riêng cậu bạn thì được ngồi xe đạp để anh phụ trách đèo về nhà trước. Tôi về đến nhà thì sang thăm bạn ngay, nhưng nó ngủ mê man, mơ những gì không rõ, chốc chốc lại hét rất to.
Tối hôm đó, mẹ tôi bảo tôi đi ngủ sớm. Tôi nằm xuống và ngủ thiếp đi, chẳng biết trời đất là gì nữa. Rồi một lúc nào đó, cái cảm giác sờ xoạng đi trong đêm trở lại. Nhưng tất cả trong im lặng, không có tiếng ai nói cả. Tôi cứ sờ xoạng lần đi. Rồi tôi thấy ánh sáng. Ánh sáng rực rỡ. Xung quanh tôi lâu đài, thành quách lộng lẫy, xa hoa. Tôi sờ tay lên từng phiến đá mà thấy mát lạnh. Rồi tôi từng bước leo lên một tòa tháp rất cao. Rất khó khăn, nhưng tôi quyết tâm lắm. Khi leo lên đến đỉnh, tôi ngồi nghỉ...
Và tôi choàng tỉnh!
Mở mắt. Xung quanh tối đen như mực. Có mùi hôi hám ẩm mốc. Tôi sờ xung quanh. Hơi nhớp nhúa. Tôi biết mình vừa mơ, và trong giấc mơ đã đi. Nhưng hiện giờ tôi đang ở chỗ nào? Chắc là trên cao, vì chân tôi buông thõng không chạm vào đâu cả. Nếu tôi vô ý cử động và ngã xuống thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi bình tĩnh sờ xung quanh. Một lúc sau thì cảm giác thu được từ đôi bàn tay cho tôi biết tôi đang ngồi trên cái trạn bát cao khoảng một mét.
Tôi kinh hoàng không hiểu bằng cách nào mà tôi leo lên được cái trạn bát ọp ẹp đó. Đúng lúc đó, cái trạn đổ sập xuống kèm theo tiếng đổ vỡ kinh hoàng giữa đêm khuya. Tôi không sao, đứng đó, tối mò... Khi nghe mẹ tôi ú ớ hỏi, tôi trả lời: "Con mèo, mẹ ơi! Con mèo làm đổ trạn bát rồi...".
Đó là giấc mơ đẹp kinh khủng của tôi. Đến bây giờ tôi vẫn băn khoăn. Giữa ban ngày không có thêm cái ghế hay cái thang thì tôi cũng không thể trèo lên ngồi chễm trệ trên cái trạn đó. Chưa kể là trước khi ngồi lên đó thì nó đã đổ sập rồi. Đến bây giờ tôi cũng mới biết một điều là trong trạng thái vô thức, như khi mơ ngủ, người ta có thể làm được những điều phi thường.
Sau này tôi không lần nào mơ như thế nữa. Nhưng cảm giác đêm đen dặc quánh, cảnh vàng son diễm lệ, cảm giác mát lạnh ở đầu ngón tay và tiếng đổ vỡ trong đêm thì không thể nào quên...
Giấc Mơ Đẹp Giấc Mơ Đẹp - Lê Huy