Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1580 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 02:50:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26-27
hương 26
Sau hai ngày, dưới sự cưỡng bức cùng dụ dỗ của Giản Lộ, Lâm An Thâm không thể không thu thập túi lớn túi nhỏ mang theo vợ ngồi trên máy bay về nước, chấm dứt tuần trăng mật ngọt ngào.
Trên máy bay, Lâm An Thâm nhìn Giản Lộ đang ngủ yên bên cạnh anh, đặt tay cô trong tay mình, gắt gao nắm chặt. Anh là như vậy yêu cô, cho dù trở lại Trung Quốc hay ở trong thế giới hoa lệ, rộng lớn này, anh cũng vẫn muốn nắm tay cô…
Có lẽ sau này có thể có rất nhiều điều mới mẻ hấp dẫn cô, có lẽ còn có thể những sự tình khác dụ hoặc cô, nhưng anh vẫn có thể tin tưởng cô coi trọng cô!
Bởi anh biết, mặc kệ như thế nào, Giản Lộ cũng yêu anh…
Về nước xong, Giản Lộ hiểu được thế nào là mấy hạng mục công trình không thể kéo dài được như lời Phương tổng nói.
Xuống máy bay, Phương tổng cùng vài cán bộ cấp cao đã chờ ở sân bay để đón Lâm An Thâm.
Gương mặt lúc Lâm An Thâm nhìn thấy Phương tổng đã không mấy vui vẻ, trong lòng Giản Lộ bật cười, biểu tình của Lâm An Thâm tựa như Phương tổng thiếu nợ anh mấy ngàn vạn.
Nhưng quả nhiên Phương tổng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đối với gương mặt hàn băng đóng ba ngàn thước của Lâm An Thâm vẫn cười đến sáng lạn, vừa đi vừa cùng Lâm An Thâm giải thích qua mấy hạng mục của công ty.
Giản Lộ than, thật sự là Lâm hoàng đế…
Vài tuần tiếp theo, ngày nào Lâm An Thâm cũng phải vùi đầu vào những bản vẽ. Bất quá, anh đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, không để công việc của mình ảnh hưởng đến Giản Lộ. Chẳng qua là lúc về nhà, vội vàng ăn xong bữa tối lại phải bắt đầu một vòng chiến đấu hăng hái mới, thường thường là làm đến đêm muộn mới lên giường đi ngủ, mới nằm được hai ba tiếng lại phải dậy để đi làm.
Hôm nay là thứ Bảy. Ánh mặt trời sáng lạn, thời tiết rất tốt nhưng đại đa số mọi người vẫn đang nướng lại trên giường.
Lúc này, Giản Lộ đang giúp Lâm An Thâm thắt caravat, cô đau lòng xoa xoa hai má Lâm An Thâm: “Chồng… em cũng có thể gọi anh là người sắt được rồi… Hôm nay nghỉ một ngày đi.”
Lâm An Thâm bắt lấy tay cô: “Xin lỗi… dạo này không quan tâm được đến em…”
Giản Lộ liếc mắt đi nơi khác: “Ý của em không phải như vậy, em… đau lòng thay anh… Ai bảo anh là người sắt, nhưng cũng không phải!”
Lâm An Thâm cười, cười so với đường còn ngọt hơn: “Anh không phiền, anh muốn tiết kiệm tiền mua sữa bột.”
“Mua luôn tiện hơn.”
“Sữa bột cho rất nhiều con.”
“Ack… đó là…”
“Anh muốn cục cưng lớn lên khỏe mạnh, trắng trẻo.”
“Vậy anh cố lên.”
“Bất quá, em cũng phải cố lên.”
Giản Lộ đang muốn hỏi cô phải cố lên cái gì thì lại thấy Lâm An Thâm cởi caravat mới thắt ra: “Ôi chao! Ôi chao! Anh làm sao vậy? Em thắt có dễ đâu?!”
“Tự nhiên anh nghĩ đến nhà mình hai tay đều phải ôm.”
“Anh lại bắt đầu! Anh muốn gì? Không đeo caravat à… A, sao lại cởi cả quần áo?!”
“Hai tay đều phải ôm, một tay ôm kinh tế, một tay ôm người.”
“Người…? A… Ạnh–”
Không đợi Giản Lộ nhiều lời, Lâm An Thâm đã cùng cô bắt đầu tiến hành cách mạng quan trọng…
Bên ngoài, ánh dương hợp lòng người, thiên thanh khí sảng, quả nhiên là thích hợp để vận động…!
Khi Giản Lộ tỉnh lại thì Lâm An Thâm đã rời nhà. Hôm này là thứ Bảy, ngày nghỉ, đầu nghĩ nghĩ một lúc phát hiện hôm nay cũng chẳng có việc gì để làm, sáng sớm lại cùng Lâm An Thâm vận động vài hồi, bây giờ ngủ không đủ, cô quyết định lại chui vào mộng đẹp, ngủ đến chết thì thôi.
Ngủ thẳng đến mức không còn trời trăng gì, tiếng di động ầm ĩ phá tan không khí, Giản Lộ chôn mặt trong gối của Lâm An Thâm, miễn cưỡng tiếp điện thoại: “…?”
“Giản Lộ!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng giận dữ làm cho Giản Lộ giật mình.
“… Là Pauline a… Cậu rống cái gì?” Pauline là bạn học thời tiểu học của Giản Lộ. Quan hệ của Giản Lộ đều rất tốt, kể cả quan hệ với các bạn học cũ. Pauline là một trong số đó.
“Đừng nói là bây giờ cậu vẫn còn ở trên giường?! Là mấy giờ?! Hơn nữa, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?!!” Pauline lại tiếp tục lớn tiếng.
Giản Lộ giật mình vài cái liền, nhớ xem hôm nay là ngày gì… sinh nhật Pauline? Ngày nhà giáo? Ngày Quốc khánh? Tết Trung thu? …A! Là ngày họp lớp!!
“Mình… đương nhiên không ở trên giường! Mọi người cứ bắt đầu đi! Minh đến ngay đây!”
Pauline lại tiếp tục rống lên vài câu nữa trong điện thoại. Giản Lộ vâng vâng dạ dạ, nhưng cũng không dám kéo dài giây nào, lập tức mặc quần áo, tắm xong liền chạy thẳng đến chỗ họp cũ.
Trước kia địa điểm tụ họp đều ở quán ăn ở cạnh trường cũ, nhưng vài năm trước trong ban tổ chức có một người gả cho một người làm chủ một khách sạn. Vì thế chiến địa tụ họp liền chuyển tới khách sạn kia, vừa được chiêu đãi như khách quý, vừa được giảm nửa giá, khách sạn kia cũng là một trong số nhưng nơi nhàn nhã ăn chơi có tiếng, cho nên họp lớp mọi năm đều chơi đến tới bến – ăn uống xong lại xông vào quán KTV rồi lại đến mát xa.
Khách sạn tên Ed, cấp cũng thể gọi là mãn năm ngón tay, nằm ở khu trung tâm.
Lúc Giản Lộ đuổi tới mọi người đã bắt đầu ăn uống, âm thanh nói chuyện vô cùng náo nhiệt, tiếng chạm cốc không ngớt… vang vọng trong phòng. Giản Lộ đẩy cửa đi vào, mọi người ồn ào muốn phạt ba chén rượu.
Giản Lộ cứng người, cô là loại người chưa đến ba chén đã đổ!
“Để tôi thay!” Trong đó có người đứng lên, vạn phần hào khí đè chết ba chén kia. Mọi người ủng hộ, tất cả cũng vì hào khí của Đỗ Trung mà vỗ tay.
Sau đó, Đỗ Trung liền ngoắc ngoắc Giản Lộ, vị trí bên cạnh anh hẳn là giữ cho cô.
Giản Lộ đi qua, ngồi xuống, lại phát hiện Đỗ Trung nhìn chằm chằm vào cổ cô.
Mặt Giản Lộ liền nóng, trừng mặt với anh một cái.
Khuôn mặt vừa mới nghiêm túc của Đỗ Trung lại biến mất, thay bằng bộ mặt luôn luôn muốn đùa, nhún nhún vai, sau đó liền lấy trà và đồ ăn cho cô.
Mọi người lại nhân cơ hội trêu hai người: “Hai người là một đôi a, liền hai năm không đến, lại trốn đi thân mật với nhau hả?!”
“Không được, phạt!”
“Đúng! Mỗi người ba chén!”
“Không được, mỗi người phải năm chén! Xem Đỗ Trung cậu làm sao để anh hùng cứu mỹ nhân!”
Lúc này mười chén rượu đầy đã bày trước mặt Giản Lộ và Đỗ Trung. Giản Lộ ngốc, cô nghĩ có nên gọi trước cho Lâm An Thâm đến đây đón cô hay không, bởi uống xong năm chén rượu này khẳng định cô cũng bất tỉnh nhân sự.
Mà lúc này, Đỗ Trung cười đến nhất phái anh thích: “Mười chén này đã là cái gì, có thể làm khó tôi sao?!”
Mọi người cười ồn ào, một bạn nữ đứng lên nói: “Đỗ Trung, bây giờ cậu vẫn như ngày xưa?! Không phải giấu Giản Lộ nhanh như vậy! Kia! Hộ hoa sứ giả còn chưa có, phải bồi gấp đôi!”
Người bạn đó chính là người mà ngày xưa đã theo đuổi Đỗ Trung, sau lại như thế nào mà không đuổi kịp, gả cho chủ khách sạn này.
Sau đó trở thành bà chủ ở đây.
Đỗ Trung đang muốn nói, Giản Lộ kéo kéo anh.
Hai mươi cốc bia không phải chuyện nhỏ, tửu lượng của Đỗ Trung cũng không phải loại tồi, nhưng là tan cuộc khẳng định bết lợi hại, anh mà say thì việc gì cũng dám làm, thừa dịp say rượu mà loạn tính thì anh cũng đã có tiền sử rồi.
Kinh nghiệm Giản Lộ chăm sóc Đỗ Trung lúc say rượu cũng không phải ít, sớm biết anh đã có chủ ý như vậy cô làm sao đánh lại được. Để cho anh say, cô nên chiếu cố anh bên Đông này hay bên Tây kia! Chẳng thà để cô ngã xuống để Lâm An Thâm đến đưa cô về còn hơn.
Nhưng mà Đỗ Trung không để ý đến cô, nói với người bạn kia: “Đi! Mười mấy năm vẫn như vậy! Có khó gì đâu?! Vậy để Tiêu Tĩnh cậu rót rượu, chỉ sợ cậu rót không kịp tôi uống!”
Tiêu Tĩnh đứng thẳng lên: “Ai sợ ai, đến đây đi!”
Dứt lời, Đỗ Trung liền uống từng chén từng chén như uống nước lọc.
Không khí bàn tiệc dâng cao! Giản Lộ bất đắc dĩ nhìn từng chén từng chén rỗng đặt xuống bàn.
Đỗ Trung không lập tức uống hết hai mươi chén rượu, không khí cuộc vui trải qua một phen náo nhiệt như vậy lại càng trở nên náo nhiệt cùng hưng phấn. Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện, vui chơi giải trí đến chín giờ tối, sau đó cùng hò hét muốn vào KTV.
Giản Lộ vụng trộm nhìn đồng hồ, Lâm An Thâm, anh đang làm cái gì vậy, vừa rồi cô cũng đã gửi tin nhắn nói địa điểm họp lớp cho anh rồi mà, anh đã ăn tối xong chưa, không biết đã xong việc chưa.
“Như thế nào, còn muốn chạy?” Đỗ Trung xoay qua lại thấy cô đang nhìn lén đồng hồ.
“Uhm.” Giản Lộ thành thật gật gật đầu. Sau đó nhìn đến sắc mặt Đỗ Trung phi thường bình thường, một chút cũng không giống người đã uống qua hai mươi chén rượu. Từ lúc nào anh đã luyện được tửu lượng như vậy…?
“Đi, anh đưa em đi.”
Giản Lộ nhìn anh. Cô không nên đánh cược mạng nhỏ này với người say…
Đỗ Trung xoa xoa đầu cô: “Anh gọi xe đưa em về không được sao? Hơn nữa bây giờ anh rất tỉnh!”
“Đi?! Tôi nghe được người dám nói đi a!” Giọng Tiêu Tĩnh vang lên, mọi người khác cũng đồng thời phóng tầm mắt tìm người.
Giản Lộ đổ mồ hôi. Như thế nào mà từ đầu năm đến giờ càng ngày càng có nhiều người có Thuận Phong Nhĩ.
Mọi người cùng nhìn thấy Tiêu Tĩnh nhìn chằm chằm vào Giản Lộ, nói lớn: “Hai người không được bỏ về nhà! Hai năm nay không đến mà hôm nay còn muốn đi trước?!”
“Vợ chồng son thiếu một ngày chỉ có hai người không được sao!”
“Ah! Mọi người nhìn nhẫn cưới trên tay Giản Lộ!”
Nhất thời tất cả ánh mắt đều tập trung trên ngón áp út bàn tay phải của Giản Lộ.
“Không phải hai người! Trốn tiền cưới cũng không phải trốn luật này được?!”
“Là nha! Hơn nữa mình cũng có hồng bao cho hai người mà! Sao kết hôn mà cũng không nói một câu!”
“Nha đầu Giản Lộ này, trước đây cậu còn đồng ý để mình làm phù dâu! Ngay cả mình cậu cũng không nói!”
“… Bọn mình không kết hôn.” Nhưng mà mọi người công khai lên án, thanh âm một câu so với một câu lại càng cao, hoàn toàn đè bẹp giọng của Giản Lộ. Đầu Giản Lộ bắt đầu to ra, muốn minh oan nhưng không được. Cuối cùng cũng có người nói lớn khiến mọi người tưởng tượng ra quá trình cầu hôn của Đỗ Trung với Giản Lộ!
Đỗ Trung cũng hiểu được tình cảnh này khó có thể khống chế được, anh lớn tiếng: “Tôi nói,” mọi người như vậy mới thu liễm lại được một chút: “Bây giờ Giản Lộ có việc, để cô ấy đi, tôi tiễn cô ấy rồi lại trể về đền tội với mọi người?!”
Đương nhiên mọi người không chịu đồng ý, nữ chính đi rồi thì còn lại một mình nam chính thì diễn với ai. Giằng co qua lại, có người nói: “Vậy hai người hôn nhau một cái rồi chuẩn tấu cho đi! Hai người đã yêu sớm nhất, tôi nghĩ hai người cũng đã sớm biết hôn môi, vậy đôi uyên ương già này làm mẫu một chút cho chúng tôi mở rộng tầm mắt!”
Giản Lộ nghe xong muốn té xỉu… Lúc đó cô với Đỗ Trung còn trong sáng hơn cả gương! Đỗ Trung muốn ôm một cái, chiếm chút tiện nghi của cô liền bị cô đẩy cho một cái chết khiếp!
Mọi người trò chuyện hăng say, không nhìn tới hai người họ hôn nhau.
Đỗ Trung cùng Giản Lộ bất đắc dĩ nhìn nhau.
Sau đó.
Đỗ Trung bắt lấy vai Giản Lộ, mắt nhìn thẳng vào mắt Giản Lộ.
Tiếng vỗ tay vang lên.
“Đỗ Trung, em không có hứng.” Giản Lộ nhíu mày.
Đỗ Trung vẫn tiến gần lại mặt cô từng chút, từng chút một.
Có người huýt sáo.
Giản Lộ đỏ mặt, cô nhìn Đỗ Trung đang nhìn chằm chằm vào môi cô.
Gương mặt Đỗ Trung phóng đại ngay trong tầm mắt cô, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang vờn trên mặt mình.
Mọi người hưng phấn đến nín thở.
Giản Lộ vươn tay muốn ngăn cản anh, nhưng lại không thể ngăn được quyết tâm của anh.
Đỗ Trung đã muốn hôn lên môi Giản Lộ.
Giản Lộ nghẹn lại, quay mặt muốn tránh môi anh đi: “Em.. cùng anh ấy kết hôn rồi.”
Đỗ Trung dừng lại, mắt nhiễm chút bi thương, nhưng tay dường nắm lấy vai cô dường như lại mạnh hơn.
Mà ngay lúc này, ghế lô ở cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng quát khẽ: “Giản Lộ!”
Lòng Giản Lộ run lên, ngẳng đầu nhìn đến gương mặt xanh lét của Lâm An Thâm.
Mọi người nhìn đến nơi phát ra tiếng, một thân ảnh cao lớn đứng ở cửa, tây trang thẳng tắp, tuấn tú bất phàm. Chỉ là biểu tình lạnh đến mức khiến người ta không dám hé răng.
“Đi.” Giọng anh cũng chảy ra hàn băng tựa như gương mặt anh vậy.
Mọi người nghẹn giọng, nhìn trân trối.
Thì ra là Giản Lộ kết hôn với một người khác… Vậy Đỗ Trung đâu…
Lâm An Thâm nói: Anh không muốn nhắc lại
Chương 27
Lâm An Thâm lái xe như bay về nhà.
Giản Lộ nắm chặt dây an toàn, lẳng lặng ngồi ở ghế phụ. Trong xe yên tĩnh đến một âm thanh nhỏ cũng không, không có tiếng của động cơ xe, thậm chí điều hòa cũng không phát ra tiếng động, mà Lâm An Thâm lại trầm mặc.
Về nhà, Lâm An Thâm vẫn trầm mặc như vậy.
Giản Lộ kéo kéo Lâm An Thâm, nhưng anh cũng không có phản ứng gì, anh chỉ chuyên tâm làm vệc của mình.
Vừa vào đến nhà, Lâm An Thâm liền vào phòng làm việc xử lý bản vẽ sau đó lại vào bếp làm sẵn cơm cho ngày mai, tiếp theo lại vào phòng tắm, tắm rửa, tắm xong mới vào phòng ngủ.
Tất cả chưa nói với Giản Lộ một câu nào, cũng không liếc nhìn cô một cái.
Giản Lộ tắm xong cũng theo anh vào phòng.
Lâm An Thâm đã nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nằm nghiêng. Giản Lộ lên giường, nằm bên cạnh anh, nhìn tấm lưng anh mà không biết dỗ anh như thế nào. Rõ ràng giọng anh là không kiên nhẫn cùng cô nói chuyện, Giản Lộ thấy trong lòng khó chịu mà không biết làm như thế nào.
“Chồng…”
Tựa hồ Lâm An Thâm đang ngủ, không trả lời.
Giản Lộ ôm Lâm An Thâm, dán lên lưng anh: “… anh ngủ rồi?”
Lâm An Thâm bất động, cô cũng bất động.
Một lúc lâu, Lâm An Thâm lại nhích lại mép giường một chút.
Giản Lộ cũng nhích theo.
Lâm An Thâm nhích một chút.
Giản Lộ lại nhích một chút.
Lâm An Thâm muốn thoát khỏi vòng tay cô nhưng mà Giản Lộ dính anh như keo, hơn nữa vòng ôm càng chặt.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào gáy anh, khiến anh khó có thể tiếp tục giả vờ ngủ. Anh mở mắt ra.
Giản Lộ ngay lập tức bay qua người anh, chui vào trong lòng Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm cúi đầu nhìn cô, phát hiện Giản Lộ đang mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn anh. Thở dài một hơi, có giận cũng luyến tiếc phát giận với cô.
Ôm lấy Giản Lộ.
Giản Lộ nhanh nhanh bắt lấy cơ hội giải thích: “Vừa rồi mọi người chỉ đùa mà thôi… Em chưa cùng anh ấy hôn ~~”
Lâm An Thâm không muốn nghe, một chút cũng không muốn nhớ lại. Đặt đầu Giản Lộ vào sâu trong ngực: “Ngủ đi, anh không muốn nhắc lại…”
Giọng Giản Lộ truyền đến từ trong ngực Lâm An Thâm: “Lâm An Thâm, xin lỗi…”
Lâm An Thâm không thèm nhắc lại, chỉ là lẳng lặng ôm thâm hình mềm mại của cô.
Đêm đen, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, Giản Lộ cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Lâm An Thâm hít vào hương thơm mát từ tóc Giản Lộ, hương vị của cô làm anh say mê. Giải quyết công việc cả một ngày, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Giờ phút này, hương vị của cô tràn ngập trong khứu giác, mọi mệt mỏi đều biến mất. Nhưng mà một cảnh kia trong đầu tựa như một cơn gió lạnh đánh thẳng vào ngực. Anh cố gắng không nghĩ nữa, cơn gió lạnh kia lại cắt vào thịt, càng đau.
Lâm An Thâm nhắm mắt lại, trong mộng, tất cả đều là hình ảnh của cô…
Buổi sáng hôm sau là Chủ nhật. Lúc Giản Lộ tỉnh lại phát hiện Lâm An Thâm vẫn nằm ở bên cạnh. Không phải đang ngủ, bởi lông mày anh giống cái quạt, từng nếp, từng nếp. Nhưng mà người này rất ít khi ngủ nướng…
“Anh bãi công à?”
Lâm An Thâm mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt cô hồng hồng, vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn gối đầu trên gối. “Ừ.”
“Cả ngày?”
“Ừ.”
“Cũng tốt. Anh cũng không phải kiến trúc sư duy nhất của công ty, không có đạo lý nào mà chỉ có anh mới làm các hạng mục quan trọng được.”
Đây là lời vợ nói với chồng sao…
“Công ty Trọng Mộc lớn như vậy không phải không có anh là chết.”
“…”
“Trong nhà vẫn có tiền gửi ngân hàng, không phải anh thất nghiệp là đói chết.”
“…”
“Tiền gửi ngân hàng dùng hết cũng không sợ trong nhà không có tiền mua gạo, dù sao lấy một vài cái bút, cái cốc anh dùng qua rồi đến công ty bán, khẳng định cũng có thể kiếm được tiền!”
Cuối cùng có phải anh cũng đem đi bán được…
Nghe thấy thế Lâm An Thâm lập tức mở miệng: “Ngày mai anh đi làm.”
Giản Lộ bị chọc cười, tiểu tử vẫn rất thông minh…
Giản Lộ thả lỏng tâm tình, xem ra anh cũng không giận cô nữa. Sau đó hai người nằm trên giường nói chuyện, cười đùa, chỉ là cố ý không đề cập đến chuyện tối hôm qua. Nằm trên giường đã lâu, thẳng đến khi bụng Giản Lộ thì thầm.
“Anh đi nấu cơm.”
Giản Lộ ghé vào ngực Lâm An Thâm, ôm cánh tay anh không buông. Lâm An Thâm bật cười, cảm giác cô là con koala còn anh chính là cái cây kia…
“Em không buông tay anh không nấu cơm được…”
Giản Lộ lắc đầu.
“Không phải đói sao?”
“… đây chỉ là bụng trống rảnh rỗi thì kêu vài tiếng mà thôi… Không nhất định là đói…” Nói chuyện, bụng Giản Lộ lại tiếp tục thì thầm, “Bất quá, lần này hình như là đói thật…”
Lâm An Thâm hôn lên đỉnh đầu cô: “Bây giờ anh đi nấu cơm cho em ăn.”
Lâm An Thâm đang muốn đứng dậy, Giản Lộ nhanh nhanh ngăn lại anh: “Không cần, không cần! Khó lắm anh mới nghỉ ngơi được một ngày, hôm nay đến lượt em nấu cho anh ăn!”
Lâm An Thâm cười, xoa xoa đầu cô: “Được…”
Nói xong liền thấy Giản Lộ vô cùng vui vẻ, lĩnh mệnh mà dậy.
Lâm An Thâm ngồi ở bên giường, nhìn vào chỗ mà cô mới ngủ dậy, ngây ngốc một chút rồi mới vào phòng tắm tắm rửa. Tắm xong mới vào phòng bếp xem cô nấu nướng đến đâu, ở cửa phòng bếp nhìn thấy bóng dáng Giản Lộ, tầm mắt không dời được thân ảnh ấy.
Động tác Giản Lộ có phần loạn, một tay nêm gia vị, một tay mở vung. Nhưng lại nhìn ra được cô thực sự cố gắng nấu cơm cho anh ăn. Lâm An Thâm cảm động, nhưng đồng thời cũng cảm thấy trong tâm có một thứ cảm xúc mãnh liệt, muốn trào ra. Anh buộc mình xoay người, rời phòng bếp, anh cũng rõ ràng thứ xúc mạnh liệt đó là gì.
Thuốc phiện.
Thuốc phiện ngày càng ngấm sâu. Bây giờ tình yêu của cô cho anh cũng chưa đủ để thỏa mãn lòng tham của anh. Anh muốn càng nhiều, muốn toàn bộ tình yêu của cô! Lâm An Thâm sợ hãi chính bản thân mình như vậy… dục vọng lên men… Đến khi cô nhìn thấy nội tâm xấu xí của anh… bởi vì bản thân mình như vậy, sợ có một ngày dùng hết thảy thủ đoạn cưỡng bức tình yêu của cô…
Anh không muốn buông tay, cả đời cũng không muốn!
Giản Lộ thuận lợi nấu xong bữa cơm. Lè lưỡi, đã lâu chưa nấu cơm, trù nghệ cũng kém đi nhiều, đều do Lâm An Thâm làm hư. Giản Lộ đi đến thư phòng gọi Lâm An Thâm ra ăn cơm, nhưng lại phát hiện anh đang ngồi trước bản vẽ, tay ôm đầu, đau khổ suy tư vì cái gì, ngay cả cô đang đứng bên cạnh anh anh cũng không biết.
Giản Lộ cúi đầu, ôm cổ anh, sao đó dùng hai tay xoa xoa khuôn mặt đau khổ của anh.
Lâm An Thâm phục hồi tinh thần, suy nghĩ nặng nề nhờ cô mà nhẹ nhàng tan đi.
Giản Lộ giúp anh cuộn lại bản vẽ: “Nghĩ không ra?”
“…”
“Đi ra ngoài uống chút gì bồi bổ đi.”
“…”
“Hẳn là giúp được gì.”
“…có người uống cơm sao?” Cũng không phải canh…
“Người bình thường sẽ không uống, nhưng anh không phải là người bình thường.”
“…”
Trên bàn cơm, hai đĩa đồ ăn, một bát canh. Giản Lộ xới một bát cơm, hào phóng đặt trước mặt Lâm An Thâm: “Ăn cơm!”
“Hôm qua anh chuẩn bị ba món cơ mà, có phải quên một đĩa vẫn để trong tủ lạnh hay không?”
“Ha ha, anh khỏe như vậy rồi, ăn ít đi một đĩa thì hẳn không có việc gì!” Đĩa kia không cẩn thận đã làm cháy rồi…
Lâm An Thâm hồ nghi nhìn chằm chằm vẻ mặt cười ngọt ngào của cô, không nói gì nữa. Uống hai ngụm canh sườn rồi bắt đầu ăn cơm.
Anh gắp một miếng thịt xào măng, bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nháp. Tiếp theo lại và hai miếng cơm, gắp một miêng thịt gà chậm rãi nhấm nháp.
Giản Lộ nhìn anh ăn cơm cứ chầm chậm tựa như nhật thưc, giống như là đồ ăn trên bàn này đều rất ngon. Trong lòng vui vẻ, cô nhấc nhanh đôi đũa, tự mình thưởng thức trù nghệ bản thần. Học anh, uống một ngụm canh trước, ừ… nhạt một chút, còn có thể chấp nhận được…
Gắp một miếng thịt xào măng, cắn một miếng, đắng, hương vị đều không có, hơn nữa măng cắt nhỏ cũng chẳng thấy vị đâu… Nhưng mà Giản Lộ ngượng ngùng nhổ chính đồ ăn mình nấu ra, chỉ cần không có độc thì đều có thể ăn được. (hình như là măng cũng hơi độc đó!)
Tiếp theo và một miếng cơm, a a… Mặt càng khổ, cơm bên ngoài thì nát mà bên trong vẫn cứng, dĩ nhiên là chưa chín… Cố gắng nuốt miếng cơm xuống bụng, lại gắp một miếng thịt gà.
Trước khi bỏ vào trong miệng, lại nhìn lén Lâm An Thâm, anh vẫn đang giữ bộ dang mĩ mĩ như vừa nãy, từ từ ăn từng miếng, từng miếng. Anh cũng vừa ăn một miếng thịt gà, nhìn anh bỏ vào miệng. Trong lòng Giản Lộ cũng có một chút niềm tin cắn một miếng thịt gà… A a… mặn muốn kêu trời luôn! Ngẩng đầu nhìn Lâm An Thâm, anh ăn lại rất có tư vị.
Phát hiện ra cô đang nhìn mình, ngược lại, anh lại mang vẻ mặt không hiểu gì hỏi: “Làm sao vậy?”
Giản Lộ lắc lắc cái đầu. Lâm An Thâm tiếp tục ăn cơm. Nhìn bộ dạng của anh, Giản Lộ lại dũng cảm cắn tiếp một miếng thịt gà, oa oa…! Không phải là ảo giác, thật là mặn chết người! Nhưng mà sao anh có thể nuốt trôi được cơ chứ?! Là vị giác của cô có vấn đề hay là vị giác của anh có vấn đề?!
Sau khi ăn xong, Giản Lộ nhanh nhanh dọn bàn ăn, rửa xong liền chạy vào thư phòng xem Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm đang xem ‘Phụ nữ trung niên biết’ mà Giản Lộ dính chặt bên người anh, nhìn. Lâm An Thâm bị trừng, cả người mất tự nhiên: “Sao vậy?”
Giản Lộ có chút bất an nói: “Anh có chỗ nào không thoải mái nói cho em biết mau!”
“…” Đang không sao anh lại không khỏe…
“Có thấy khó chịu gì không?” Hấp thụ quá nhiều muối có thể ảnh hưởng đến cảm xúc.
“…”
“Hốt hoảng không.?” Nếu măng không nấu chính có khảng năng ngộ độc.
“…”
“Bực mình?” Cơm vừa rồi rất cứng, có làm đầy bụng không…
“…”
Lâm An Thâm không muốn cùng cô nói chuyện. Bởi ‘Tâm sự con gái’ đã nói, rất nhiền thời điểm lời nói của con gái không thể hiểu được, trăm ngàn lần con trai cũng không phải cố gắng. Tiếp tục đọc sách, tiện đà dở đến trang đầu ‘Phụ nữ trung niên biết’, chương đầu giới thiệu về nhưng biểu hiện của phụ nữ khi bước vào thời kì tiền mãn kinh. Trong đó có viết một đoạn: Buồn phiền, hoảng hốt, bực dọc là một chút dầu hiệu của thời kì tiền mãn kinh, tất cả phụ nữ đều phải đối mặt, người nhà nên dành nhiều thời gian quan tâm chăm sóc…
Lâm An Thâm quẫn.
“Giản Lộ.”
“Uhm! Uhm! Làm sao vậy? Anh không thoải mái?”
“Không. Nhưng em cơ?”
“Em cũng rất khỏe mạnh!”
“Không buồn phiền?”
“Không mà! Tâm tình rất tốt!”
“Hoảng hốt không?”
“Em không đuối lý sao phải hoảng hốt?!”
“Bực mình?”
“Tức cái đầu anh! Bị anh làm tức rồi đây này! Sao lại hỏi em như vậy?”
“Không…”
“Lâm An Thâm, em giống người bước vào thời kỳ mãn kinh sao?”
“Không giống…”
“Đó! Mấy vấn đề này đừng hỏi em!”
“… Vậy sao em hỏi anh…” Anh lại càng không giống người bước vào thời kỳ mãn kinh!
“Phốc!” Giản Lộ cười lớn.
Lâm An Thâm nói: Anh không quản nhiều như vậy
Gả cho Lâm An Thâm Gả cho Lâm An Thâm - Phong Tử tiểu thư