Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 02:50:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33-34
hương 33: Tình nhân chi toạ.
(~~> Tình nhân chi toạ: chỗ ngồi của tình nhân, bạn gái, người iu, etc…)
Triệu Tử Mặc không thích đi xem phim, cũng không muốn nghe biểu diễn ca nhạc gì sất, lại càng chán ghét mấy nhà hàng khách sạn xa hoa sang trọng, cuối cùng đành đưa ra quyết định: đi ngắm pháo hoa ở quảng trường gần trạm xe lửa.
Cả hai sẽ sóng vai nhau, cùng tiến vào quảng trường náo nhiệt.
Sau khi xuống xe, Triệu Tử Mặc chui được vào đám người liền trịnh trọng tuyên bố: “Cực phẩm, vì biểu đạt lòng biết ơn đối với việc anh đã hy sinh đêm Giáng sinh của mình cho em, cho nên em quyết định, tối hôm nay em sẽ toàn tâm toàn ý hưởng thụ, còn anh chỉ việc đi theo sau và trả phí hưởng thụ của em thôi nhé!”(~~> A.T: bơn ý bảo trả tiền cho bợn ý ăn chơi, dưng mà nếu edit như thế thì hâm quá >”Cố Thành Ca trầm mặc liếc cô một cái: “A Mặc, đừng có đứng đó nói nhảm nữa.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Không phục không phục a, cực phẩm à, anh bảo em nói nhảm, vậy mà vẫn chăm chăm làm theo lời em bảo thế sao…
Ở trong quảng trường, trời vừa tối thì người ta cũng đã bắt đầu nhộn nhịp rộn ràng bày hàng ra, đi loanh quanh chào mời, nào là xiên thịt dê nướng, ma lạt năng, rồi khoai lang nướng… (~~> A.T: Ma lạt năng hình như là cái món cay cay, nóng nóng gì đấy của bên TQ [kéo chuột xuống dưới cùng để xem hình ảnh  ] )
Triệu Tử Mặc cầm lên hai củ khoai lang nóng hổi, xoay người lại lấy tiền lẻ từ Cố Thành Ca, rồi trả cho người bán hàng.
“Này, cho anh.”
Cố Thành Ca nhìn củ khoai lang nướng tròn trịa mập mạp cô đang giơ ra trước mắt, chỉ khẽ lắc đầu: “Em ăn đi.”
Triệu Tử Mặc cương quyết không chịu, hùng hùng hổ hổ đẩy khoai sang cho anh: “Không sao không sao, em nguyện ý chia sẻ cùng anh mà!” (~~> A.T: oẹ!)
Nhìn thấy vẻ mặt như sắp nghẹn đến nơi của anh, cô liền cười trộm xoay người. Cô vốn biết cực phẩm trước mặt mọi người chưa bao giờ có những hành động khiến tổn hại hình tượng, nhưng mà, hắc hắc, muốn tổn hại hình tượng a, vậy thì để cả hai cùng tổn hại đi!
Có điều trời không chiều lòng người, Triệu Tử Mặc vừa xoay người bước đi chưa được vài bước, đã đâm sầm trúng hai người, khiến cho củ khoai lang còn đang đem lên miệng chuẩn bị ngấu nghiến nhai nuốt, đùng một cái rớt bộp luôn xuống đất.
Ông trời a, thức ăn ngon dâng đến tận miệng rồi còn bay mất được nữa sao!
Triệu Tử Mặc cực kỳ khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt, lập tức hùng hổ xổ ra một tràng cho bõ cơn tức: “Cố Thành Tây, bồi thường cho ta đi!”
Có điều Cố Thành Tây còn lâu mới để ý đến cơn tức của cô, cô nàng này trực tiếp coi vị đại mỹ nữ của chúng ta như không khí, lướt thẳng qua đến trước mặt Cố Thành Ca mở miệng giễu cợt: “Ai nha ai nha, được rồi anh trai à, anh cuối cùng cũng thông suốt rồi sao!”
Cố Thành Ca vẫn bình tĩnh thản nhiên như thường.
Tiêu Sở Diễn từ trong đám người bất ngờ chui ra, lập tức gọi lớn: “Thành Tây, đồ ăn ở quán Tiếu Ngạo Giang Hồ nghe nói rất ngon…” Hắn còn chưa nói dứt câu, mắt thấy bên cạnh còn có người khác, lập tức sửa lại thành câu chào: “A Mặc, hai người cũng hẹn hò ở đây sao…” (~~> A.T: Tiếu ngạo giang hồ a Tiếu ngạo giang hồ =)) )
Lần thứ hai hắn chưa kịp dứt câu, đôi mắt Triệu Tử Mặc đã bắn ra những tia sáng vô cùng sáng ngời hào nhoáng: “Tiêu Sở Diễn, anh bảo quán Tiếu Ngạo Giang Hồ, có phải chính là cái chỗ mà phục vụ thì gọi là ‘tiểu nhị’, còn chủ quán thì gọi là ‘chưởng quỹ’ không?” (~~> A.T: bợn nghĩ là tên cổ nên cách gọi người trong nhà hàng này cũng ‘cổ’ theo.)
Tiêu Sở Diễn thận trọng gật đầu, cảm giác có chuyện không hay ho gì sắp sửa bắt đầu xảy ra, không biết tại sao lại mãnh liệt nảy sinh trong lòng hắn.
Quả nhiên khuôn mặt Triệu Tử Mặc liền chuyển sang hưng phấn bừng bừng: “Thật tốt quá thật tốt quá, em sớm đã muốn đến đó từ lâu rồi, Tiêu Sở Diễn a, bởi vì Cố Thành Tây nhà anh vừa nãy làm lãng phí mất một củ khoai lang của em, cho nên bây giờ anh phải chịu trách nhiệm mời em ăn một bữa cơm coi như đề bù a ha ha!”
Thiện tai, trên đời này còn có cái kiểu lừa gạt như thế nữa sao…
Tiêu Sở Diễn còn đang định không chút lưu tình mà cự tuyệt, thì Cố Thành Ca đã nhanh hơn một bước: “A Mặc, không nên làm bóng đèn của người ta.”
Triệu Tử Mặc trưng ra một bộ anh dũng chí khí, ta đây hào nhoáng không chấp sự đời: “Làm bóng đèn thì có gì không tốt, trước kia em cũng toàn gánh nhiệm vụ soi sáng cho đôi uyên ương này đấy thôi!”
Cố Thành Ca khó chịu nhìn Tiêu Sở Diễn một cái, Triệu Tử Mặc đứng bên liếc thấy đôi mày anh tuấn của anh đang khẽ nhăn lại, cô liền trừng mắt ngó anh, lên giọng kẻ cả vẻ vô cùng cao thượng chính nghĩa: “Cực phẩm, em là đang giúp anh tiết kiệm tiền đó!”
Tiết kiệm tiền???
Cố Thành Tây đứng một bên hai mắt liền chuyển, đảo qua đảo lại một hồi, cuối cùng hắng giọng vẻ nhiệt liệt hoan nghênh: “Tốt tốt, có một hai cái bóng đèn cũng chả sao, để người ta chiếu sáng loang loáng mới thể hiện được tình yêu đầy vĩ đại của chúng ta chứ!”
Cho nên bởi vì chịu áp lực từ sự “nhiệt tình” kẻ hứng người tung của Triệu Tử Mặc và Cố Thành Tây, Cố Thành Ca cuối cùng đành trầm mặc không thèm lên tiếng nữa, còn Tiêu Sở Diễn vẫn một bộ đăm đăm khó chịu ta đây không phục, bốn người nhanh chóng tiến vào Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Cách trang trí của nhà hàng này quả nhiên đậm phong cách giang hồ, nếu như các nhà hàng bình thường là một bức tường ngăn giữa hai phòng, thì ở đây chỉ có độc nhất một vách ngăn làm từ cây trúc, tên phòng cũng lấy theo “Nga Mi phái”, “Thiếu Lâm tự”, “Hắc mộc nhai” vân vân đủ kiểu, trên vách còn treo thêm các loại vũ khí của thập đại môn phái cùng từng bức thi từ đặc trưng.
Tiêu Sở Diễn dẫn đầu cả nhóm đi lên trên lầu, cầu thang ở đây cũng được làm bằng gỗ theo hơi hướm Trung Hoa cổ xưa, bốn người được phân vào phòng mang tên “Phái Hoa Sơn”, bên trong đặt sẵn một bàn gỗ có bốn chỗ ngồi.
Triệu Tử Mặc tuỳ ý ngồi xuống một vị trí nào đó, lại bị Tiêu Sở Diễn đang ngồi phía bên trái ngăn cản lại: “Triệu Tử Mặc, ngồi đối diện đi.”
Cô cực kỳ khó hiểu quay sang nhìn, không thể nào giải thích được: “Làm gì, tại sao lại không được ngồi phía bên tay phải của anh?”
Tiêu Sở Diễn hừ hừ mấy tiếng: “Không có gì, vị trí này là của Thành Tây.”
Triệu Tử Mặc vẫn một bụng tràn đầy hoài nghi: Chỉ là một bữa cơm bình thường thôi mà, có cần cầu kỳ như thế không hả?
Cố Thành Ca im lặng nãy giờ, cuối cùng bình tĩnh mở miệng: “A Mặc ngoan, qua đây ngồi đi.”
Cô tới lúc này, mới đành bất đắc dĩ đứng lên.
Cho nên, vị trí ngồi cuối cùng của bốn người là như vầy: Tiêu Sở Diễn, Cố Thành Tây, Cố Thành Ca, Triệu Tử Mặc.
Triệu Tử Mặc tính khí thất thường, mọi chuyện đối với cô mà nói, đến cũng nhanh đi cũng nhanh, tới lúc vị “điếm tiểu nhị” vận đồ cổ trang tay cầm thực đơn đưa tới, trên khuôn mặt cô đã nở một nụ cười vô cùng vui vẻ rồi.
Bạch hồng quán nhật, Hữu phượng lai nghi, Kim nhạn hoành không, Xuân phong dương liễu, Đằng giao khởi phượng… (~~> A.T: Nguyên gốc là các chiêu thức trong truyện Kim lão, nhưng ở đây có lẽ cái nhà hàng này lấy làm tên món ăn )
“Ây da, đúng là một bộ đầy đủ chiêu thức của Hoa Sơn kiếm pháp nha, không biết là nấu từ nguyên liệu gì nữa, tôi không hiểu lắm.” Triệu Tử Mặc vẫy vẫy tờ thực đơn trước mặt ‘tiểu nhị’, tay liên tục chỉ chỉ vào mấy món ăn.
Ba người ngồi bên kia căn bản cũng chả biết cái nào với cái nào, cuối cùng đành chờ ‘tiểu nhị’ giải thích tên món hết một lượt.
Cả bữa ăn, không khí cũng có thể nói là hoà hợp, không biết Cố Thành Tây ghé vào tai Tiêu Sở Diễn nói nhỏ cái gì, chỉ biết rằng Tiêu bổn tôn hắn sau khi nghe xong, vẻ mặt hầm hầm không phục vì bị phá ngang buổi hẹn hò, cuối cùng cũng thoải mái tươi tỉnh trở lại.
Huống chi là, từ trước đến nay giữa hắn và Cố Thành Tây, luôn luôn thừa ra một tiểu nha đầu tên gọi Triệu Tử Mặc.
Rất nhanh sau cả bốn người đều đã ăn xong, Tiêu Sở Diễn đứng dậy đi rửa tay, chưa đầy nửa phút sau, Cố Thành Tây cũng te te chạy theo sau.
Triệu Tử Mặc lúc này mới quay sang nhìn Cố Thành Ca, rất mực hoài nghi hỏi: “Cực phẩm, vị trí ngồi ăn cơm, có phải có cái gì cần chú ý không a?”
Cố Thành Ca: “Không có gì, chỉ là quy tắc trong nam giới thôi.”
Quy tắc trong nam giới?
Triệu Tử Mặc nghe đến đây, trong đầu lại càng mù mịt: “Có ý gì?”
Cố Thành Ca chỉ đơn giản đáp: “Vị trí ngồi bên phải của Tiêu Sở Diễn, là chỗ ngồi của bạn gái.”
Chỗ ngồi của bạn gái?
Đến lúc này đây, cô đại khái mới hiểu đôi chút.
Hình như lúc trước, cô từng xem qua trên mạng cái khái niệm gọi là “Tình nhân chi toạ” này rồi thì phải…
“Tình nhân chi toạ” là vị trí mà chỉ có người tình mới được phép ngồi lên, có người thì đem vị trí bên cạnh ghế lái xe dành riêng cho người con gái mình yêu, lại có người giữ bản thân “trinh tiết” để dành riêng cho người trong mộng, mà Tiêu Sở Diễn…
Triệu Tử Mặc có nhớ loáng thoáng, cho tới tận bây giờ, người có thể ngồi phía bên phải Tiêu Sở Diễn trừ Cố Thành Tây ra, còn lại hoàn toàn không có người thứ hai, đôi lúc cô vô tư chạy đến ngồi bên phía tay phải của hắn, hắn lại bất động thanh sắc mà đuổi cô đi…
Thì ra là, vị trí phía bên tay phải hắn chính là “Tình nhân chi toạ”, chỉ dành ột người duy nhất – người hắn yêu.
Triệu Tử Mặc nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng cười hì hì nhìn chằm chằm vào Cố Thành Ca: “Vậy thì cực phẩm, chỗ ngồi của bạn gái anh là ở đâu?”
Cố Thành Ca trầm mặc nhìn về phía cô.
“Ở đây.” Anh duỗi mấy ngón tay thon dài ra chỉ vào vị trí nơi trái tim mình, ánh mắt anh đang nhìn cô, vừa thâm thuý lại vừa dịu dàng đến lạ: “Nơi này, sẽ mãi luôn có sự tồn tại của người anh yêu, cũng chính là vị trí sẽ thuộc về cô ấy cả đời.”(~~> A.T: hức, tại why hêm phải nà iem??? TT_________TT)
Cố Thành Ca cho tới bây giờ luôn là kiêu ngạo mà cố chấp, nơi sâu thẳm đó trong tái tim anh, thật không dễ dàng gì có thể mở ra, chỉ là một khi đã xuất hiện người con gái khiến cho anh rung động, ví trí đó của anh sẽ mãi mãi thuộc về người ấy.
Triệu Tử Mặc đưa hai tay lên chống cằm ra bộ trầm ngâm, bắt đầu miên man suy nghĩ lung tung một hồi: “Vị trí của người anh yêu, người nào được ngồi lên chỗ đó nhất định sẽ rất hạnh phúc…”
Cố Thành Ca khẽ mỉm cười, đôi mắt đen sâu thăm thẳm cơ hồ không thấy đáy của anh, dưới ánh đèn lại loé ra những tia sáng vô cùng rạng rỡ, hệt như hạt ngọc quý được ánh sáng chiếu rọi, phản chiếu một màu sắc vô cùng mềm mại mà dịu dàng.
Anh vẫn chăm chú nhìn vào cô: “Vậy thì A Mặc, em đúng là người may mắn…”
“A!”
Triệu Tử Mặc bỗng nhiên kinh hoàng nhảy dựng lên, lôi từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ: “Được rồi, cực phẩm, em quên béng mất chuyên mục lần này còn phải thêm vào một nội dung nhỏ nữa.” (~~> A.T: Triệu Tử Mặc!!!! Tôi giết cô!!! Cô nhớ đó, cô phá ngang rồi sau này lên cơn tự kỷ thì đừng có khóc!!!!)
Cố Thành Ca chỉ khẽ nhếch môi: “Nội dung gì?”
Triệu Tử Mặc: “Cực phẩm a, dạo này em bị các vị đồng học nữ sinh vây quanh ghê lắm, ai nấy đều dúi cho em một tờ giấy tràn ngập câu hỏi hết nha, đại khái là hy vọng có thể hiểu rõ thêm chút nữa về anh, cho nên…”
Cố Thành Ca: “…”
Được rồi, anh thừa nhận, hình như dự cảm điều chẳng lành sắp sửa xảy ra đã ngập tràn trong đại não của anh rồi.
Hai mắt Triệu Tử Mặc tiếp tục loé sáng, nụ cười lại càng thêm rạng rỡ, kết hợp cả khuôn mặt lại thì đúng là chẳng khác gì cáo trộm được gà: “Cho nên, để đáp ứng nhu cầu bát quái của quần chúng nhân dân, em muốn anh thành thực trả lời mười vấn đề!”
Anh biết ngay mà, thể nào cô cũng hớn ha hớn hở thế này cho coi…
“Cái này, đợi lát nữa hẵng nói.” Cố Thành Ca nhẹ nhàng ném cho cô một câu, sau đó bình tĩnh thong dong gọi ‘tiểu nhị’ lại tính tiền.
Triệu Tử Mặc lập tức trưng ra một bản mặt vô cùng không vui: “Ai ai cực phẩm à, bữa cơm này là Tiêu Sở Diễn chịu trách nhiệm trả tiền mà!” Cô cực kỳ oán hận nhìn ngó xung quanh: “Khoan đã, đôi uyên ương kia chạy đi rửa tay sao lại lâu vậy chứ!”
Cố Thành Ca nhàn nhạt nhìn cô một cái, thấy vị đại mỹ nữ này quả vẫn một bộ hồn nhiên như cô tiên chưa hiểu chuyện gì, anh không nhịn được mà than thở: “Bọn họ sớm đã đi rồi.”
“Cái gì?” Triệu Tử Mặc dĩ nhiên không tin lời anh.
Cố Thành Ca vỗ nhè nhẹ lên gáy cô: “A Mặc ngốc, lúc người ta hẹn hò thì không có chỗ cho người thứ ba xen vào đâu.” Không chỉ riêng người ta, bản thân anh cũng cực kỳ không thích…
Triệu Tử Mặc nghe thấy vậy, ánh mắt mê man liền nhướn lên nhìn ngó xung quanh một lần nữa, sau đó mới từ từ cúi đầu xuống, không nói thêm một lời nào.
Thật ra thì, cô hiểu, hoàn toàn hiểu là đằng khác.
Đêm Giáng sinh này, lúc cô chặn ngang Tiêu Sở Diễn và Cố Thành Tây lại, cực kỳ vô lý đòi ăn nhờ ở đậu phá đám đôi uyên ương nhà người ta, cũng chẳng qua là vì cô muốn ép trái tim mình làm một cuộc khảo nghiệm cuối cùng nữa mà thôi.
Sự thật chứng minh, cảm giác của cô hoàn toàn đúng.
Triệu Tử Mặc giờ đây đối với Tiêu Sở Diễn đã không còn nửa phần ước niệm, nhưng đối với cực phẩm lại sinh ra một loại tâm tư không nên có, phải nói là không nên có một chút nào.
Cái loại tâm tư này, chính là vừa nhìn thấy hình bóng anh thì trong lòng sẽ tràn về một cảm giác vô cùng vui sướng; là chỉ cần ngày ngày được bám theo anh, cùng anh đến mọi nơi cũng đủ khiến cho cô thoả mãn; là có thể vui vẻ cùng cam tâm tình nguyện mà đứng xếp hàng mua đồ ăn và ngắm nhìn anh; là có thể tận hưởng sự thoải mái tự nhiên mỗi lúc trò chuyện trên trời dưới đất mà không sợ anh giận; là cảm giác bối rối khi anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, dắt cô băng qua con đường dài; là cảm xúc ngượng ngùng pha lẫn hạnh phúc khi được gần bên anh; là ngọt ngào tận sâu trong tim lúc nhìn thấy anh kiên nhẫn đứng đợi cô dưới tán mai vàng cùng những cánh hoa bay ngập trời; là khi trong lòng sinh ra những ảo tưởng và mong đợi bởi những câu nói vô tình được thốt ra “Boss, bà chủ”, “Nấu phu nấu phụ”, “Trước mặt chánh pháp”…
Bữa cơm hôm nay, Triệu Tử Mặc rốt cục cũng hoàn toàn khẳng định, hình bóng trong tim cô giờ đây đã thay đổi, hay nói cách khác…
Cô cùng cực phẩm, chính là lâu ngày sinh tình!
Giờ phút này trong thâm tâm cô có chút thấp thỏm mà ngượng ngùng, mặc dù đã thấu tỏ tâm tư mình, nhưng mà, ai bảo cô lại đi thích mây trôi trên cả mây trôi chứ?
Lúc hai người sóng vai nhau băng qua con đường lớn chật cứng xe cộ, Triệu Tử Mặc lén lén nhìn sang Cố Thành Ca một cái.
Đèn xe, đèn đường và đèn neon từ các nhà hàng hoà lẫn vào bóng đêm, nổi bật trên khung cảnh ấy là bộ dạng thong dong bình tĩnh của anh, bước đi không nhanh không chậm, anh thản nhiên nhìn những luồng xe đang chạy ngay trước mắt, anh…
Anh còn rất nhẹ nhàng, nắm lấy tay cô!
Bất chợt trong nháy mắt ấy, Triệu Tử Mặc phát hiện ra, cô đang thấy bối rối quá chừng.
Anh từ lúc nào đã nắm lấy tay cô? Tại sao cô vẫn một mực không phát hiện ra?
Nhưng mà nhưng mà, được anh cầm tay dắt đi như thế này, hệt như có một dòng điện chạy dọc khắp cơ thể, khiến ọi ưu tư phiền não của cô cũng bay đi hết…
Chương 34.1: Ngoan ngoãn một chút đi.
Đương lúc tâm trạng Triệu Tử Mặc lâm vào trạng thái phập phồng dao động, hai người đã nhanh chóng băng qua con đường dài đông nghẹt xe cộ, bởi vì có điện thoại đột ngột gọi tới, cho nên Cố Thành Ca mới buông tay cô ra, cô cũng vì thế mà đứng lại chờ anh.
Dưới ánh đèn rạng rỡ của đêm Giáng Sinh, Triệu Tử Mặc khẽ cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi tay mình, giờ đây nơi đầu ngón cô vẫn còn lưu lại cảm giác khi chạm vào anh, vẫn còn thoảng qua đâu đây hơi ấm của anh.
Bất chợt cô nghĩ về hình ảnh anh đứng dưới tán mai vàng, dáng vẻ thong dong mà điềm tĩnh, thoang thoảng trong bầu khí lạnh là mùi thơm của hoa mai, đến đây, cô lại nhớ đến căn bệnh dị ứng kỳ lạ của anh…
Sau đó, từng mảng từng mảng ký ức, tựa như một cuốn phim quay chậm bắt đầu phát ra những hình ảnh dần dần rõ nét trong tâm trí cô.
Thần kinh Triệu Tử Mặc xưa nay mặc dù có chút không ổn định, nhưng kỳ thực cũng không phải quá chậm chạp, chẳng qua là tính lười ăn sâu vào máu, cho nên trước giờ cô rất ít khi để ý hay phân tích kỹ càng ẩn ý trong lời nói của mọi người, hơn nữa cũng là, ngày xưa từng có một thời gian rất dài, trong lòng cô đã từng cảm mến vầng mây trôi Tiêu Sở Diễn…
Chỉ có điều, Tiêu Sở Diễn hắn ta không hề thích cô mà thôi…
Cho nên, nếu lần này là cực phẩm – giang hồ xưng tụng mây trôi trên cả mây trôi, thì cơ hội của cô lại càng thấp đến đáng thương.
Được rồi, Triệu Tử Mặc thừa nhận, mặc dù được người đời phong cho cái danh hiệu “Đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành”, nhưng mà thật ra thì, nếu xét về phương diện yêu đương này nọ…
Triệu Tử Mặc lại cảm thấy vô cùng tự ti!
Đơn giản mà nói, thì chính là…
Sự tự tin và lòng tự hào cực kỳ cường đại của cô bé Triệu Tử Mặc ngày trước, không nghi ngờ gì đã phải hứng chịu một cơn đả kích quá lớn, cho nên kể từ đó, trong lòng cô sinh ra một bóng ma về cái gọi là tình yêu nam nữ, sau đó thì cảm thấy mặc cảm tự ti…
Giờ phút này trong trái tim cô, khi đã hoàn toàn nghiền ngẫm được điều này, lại đột nhiên toát ra một cảm giác hỗn loạn pha lẫn cả ngượng ngùng.
Chẳng lẽ cực phẩm đối với cô, thật ra… thật ra thì… cũng có chút ý tứ sao?
Triệu Tử Mặc nghiêng đầu, len lén nhìn về phía Cố Thành Ca đang đứng nói chuyện điện thoại.
Thân hình cao lớn của anh, đứng dưới ánh đèn lung linh trong màn đêm rộng lớn, không hiểu sao đẹp đẽ hơn hẳn ngày thường, khuôn mặt thanh nhã cao ngạo mà điềm tĩnh đó, lúc này đây trông càng xuất thần thêm mấy phần, anh chăm chú nghe điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, giọng nói trầm ấm mà bình tĩnh thong dong, khiến cho người ta khi nghe thấy bất giác cũng phải ấm lòng.
Anh cao ngạo lạnh lùng, anh điềm tĩnh thản nhiên, anh tao nhã xuất trần… (~~> A.T: cô khen vừa vừa thôi = =||)
Triệu Tử Mặc càng ngắm, lại càng mãnh liệt cảm thấy… cảm thấy… bất kể vị cực phẩm mây trôi trên cả mây trôi này có thể sờ tới được hay không, cô quyết tâm nhất định kéo anh xuống gần cô cho bằng được, thực hiện đúng theo một ý nghĩa khác của bốn chữ “thu phục cực phẩm”!
Triệu Tử Mặc xưa nay chỉ cần nghĩ là lập tức lao vào thực hiện, nhưng mà nhưng mà, Cố Thành Ca đích xác chính là cực phẩm nhân gian xuất chúng ngời ngời, không thể dùng cách thông thường mà chiếm lĩnh được a!
Cho nên Triệu Tử Mặc bắt đầu suy tư, bắt đầu mưu đồ kế hoạch tác chiến.
Cố Thành Ca kết thúc cuộc gọi, đến lúc xoay người chuẩn bị gọi cô đi, thì chỉ thấy hai mắt cô đang nhìn anh chằm chằm, chăm chú đến mức không thèm chớp mắt, khoé môi cô mang theo một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ mà ngây ngô, hai má cơ hồ như đã đỏ ửng từ bao giờ, trong màn đêm mị hoặc được những ngọn đèn mờ mờ ảo ảo chiếu rọi, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành vốn dĩ của cô, giờ đây lại càng xinh đẹp động lòng người.
“Em đang suy nghĩ cái gì?” Cố Thành Ca tiến lại gần, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô.
Triệu Tử Mặc lập tức thoát khỏi ý niệm mờ ám trong đầu mà bay về với thực tế, vừa định thần lại đã thấy ngay dung mạo thanh nhã xuất trần của anh đang gần ngay trước mắt, khuôn mặt cô lại càng đỏ ửng lên.
Triệu Tử Mặc ra vẻ trấn tĩnh cười gượng mấy tiếng: “Không có gì, chỉ là nghĩ chút về mộng đào hoa thôi.”
Cố Thành Ca: “…”
Mộng đào hoa? Nhưng mà về người nào mới được chứ…
Triệu Tử Mặc nhanh chóng vượt qua cơn xúc động, làm ra vẻ bình tĩnh ung dung tiến lên phía trước, tâm tình đột nhiên cũng tốt hơn hẳn, suốt dọc đường đi, thỉnh thoảng cô lại ngoảnh sang bên cạnh, mãnh liệt nhìn anh một cái.
Cố Thành Ca ban đầu vẫn còn bình tĩnh thản nhiên, nhưng bị nhìn riết khiến cho anh không thể nào chịu nổi nữa, bởi vì ánh mắt của người nào đó đang nhìn anh, càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng gian xảo giống hệt hồ ly.
“A Mặc?”
“Ân?”
“Phiền em điều chỉnh ánh mắt một chút có được không?”
Triệu Tử Mặc: “…”
Vã mồ hôi a vã mồ hôi…
Cô lập tức thu hồi ánh mắt lại, được rồi, cô thừa nhận, cô rất rất không nên trắng trợn dùng ánh mắt ngập tràn □ như vậy để nhìn anh.
Trở lại trạm xe lửa, cả hai liền nhìn thấy một đám người hệt như thuỷ triều xô đẩy bon chen chạy về phía quảng trường, bây giờ cũng đã bảy rưỡi tối, đêm nay sẽ có pháo hoa bắt suốt trong hai tiếng đồng hồ.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt rộn rịp trước mắt, Triệu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy hưng phấn hẳn lên, quên béng luôn tâm trạng hỗn loạn ngượng ngùng ban nãy, lập tức kéo kéo lấy tay Cố Thành Ca: “Cực phẩm, đi thôi, chúng ta đi ngắm pháo hoa!”
Cố Thành Ca không phản ứng gì, chỉ tự nhiên để cho cô kéo lấy anh chạy xuyên qua đám người, anh nắm tay cô thật chặt, tuyệt đối không để cho cô bị lạc mất vào dòng người.
Triệu Tử Mặc ngây ngô không để ý đến hành động của anh, chỉ chăm chăm đi thẳng về phía trước.
Đi được một hồi lâu, đột nhiên cô phát hiện ra một thân ảnh đặc biệt xinh đẹp đang đứng trong dòng người, lập tức chen lên trước: “Tây Tây, sao lại đứng đây một mình? Tiêu Sở Diễn đâu?”
Cố Thành Tây bình tĩnh trả lời: “Người đông quá, ta lạc mất hắn rồi.”
Triệu Tử Mặc là điển hình trong số những kẻ nhanh quên, lập tức trưng ra một bộ vô cùng đầy đủ thiện chí: “Vậy mi cùng bọn ta đến quảng trường ngắm pháo hoa trước đi, biết đâu lại gặp được hắn!”
Cố Thành Tây lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, ta đứng đây chờ hắn.” Nói dứt câu, cô nàng liền nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Mặc, nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt, bộ dạng cực kỳ tinh quái: “Haiz, mặc dù hai người nào đó công khai yêu đương hẹn hò thật tốt, nhưng mà không có bóng đèn thì vẫn hay hơn a, A Mặc, mi đừng hòng kéo ta đi vào con đường làm vật cản đầy tội lỗi như mi, ta không muốn bị người nào đó tiêu diệt đâu à.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Được rồi, cô vẫn lại thừa nhận, từ sau khi thấu tỏ tâm tư mình, da mặt cô hình như có mỏng đi ít nhiều thì phải, cho nên cũng dễ đỏ mặt hơn hẳn nha…
Cố Thành Ca đứng một bên im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Sao không gọi điện thoại cho hắn?”
Cố Thành Tây khẽ mỉm cười: “Anh trai a không cần đâu, đây là ước định của bọn em mà. Mỗi lần em và anh ấy lạc nhau cũng đều như vậy hết, không gọi điện cũng không liên lạc, chỉ cần em đứng nguyên ở chỗ hai người lạc mất nhau là anh ấy nhất định sẽ quay lại tìm em.”
Cố Thành Ca nghe thấy vậy, hiển nhiên không nói thêm gì nữa.
Giờ phút này pháo hoa ở quảng trường đã bắt đầu được người ta bắn lên đầy trời, soi sáng cả một khoảng không rộng lớn, tựa như một đoá hoa khổng lồ xinh đẹp có thể phát sáng giữa màn đêm đen.
Từng cột suối phun giữa quảng trường cũng được người ta lần lượt mở ra, những dòng nước bắn lên không trung, hoà cùng đủ loại sắc đèn và màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời kia, tất cả tạo thành một khung cảnh mỹ lệ vô cùng.
Triệu Tử Mặc tất nhiên không thể nhịn được, lập tức lôi chiếc DV từ trong balo ra chớp ngay lấy cảnh đẹp này.
Cố Thành Ca đứng sát bên cạnh cô, ánh mắt anh khẽ lướt về bức tượng điêu khắc ở phía đối diện.
Mấy năm trước, ngày đó cũng chính là Giáng sinh, trên dãy ghế làm bằng đá cẩm thạch bên dưới bức tượng ấy, có một cô bé thản nhiên ngồi ăn kem trong ngày đông gia buốt, cô không để ý xung quanh, cũng không thèm coi ai ra gì, chỉ vừa ăn vừa ngắm pháo hoa đến xuất thần.
Tầm mắt anh quay trở lại hướng về người đang đứng bên cạnh, ngắm nhìn nụ cười thanh vũ sáng ngời bao năm không đổi của cô bé ngày nào, tận sâu trong mắt anh, không biết từ lúc nào đã tràn ngập ý cười, trông anh lúc này sao mà dịu dàng đến lạ.
Cô bé ngày xưa, bây giờ đã trưởng thành rồi.
Em cười hay không đều khuynh thành Em cười hay không đều khuynh thành - Trương Oản Quân