Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Em Vẫn Hy Vọng (Phần 2)
rước hành động của Andrew, Nga có hơi bất ngờ. Đột nhiên, nó làm cô cảm động chút ít trong lòng. Bấu hai tay vào quay đeo túi xách, chân lùi ra sau hai bước, cô nhã nhặn từ chối.
“Không cần như vậy đâu! Tôi đi được rồi mà. Anh về đi!”
Tuy nhiên, Andrew dường như không nghe thấy. Anh vẫn kiên trì thụt lùi chân ra phía sau, tấm lưng thẳng tuột vẫn hướng về phía Nga chờ đợi bằng tất cả sự kiên nhẫn. Không ngờ, lúc anh dời người lại gần cô hơn thì mông của anh vô tình chạm phải nửa thân người cô. Anh thề là anh chỉ vô tình chứ không hề cố ý. Và vì vốn là một kẻ có đầu óc giàu trí tưởng tượng. Anh nhanh trí cất giọng phán một câu làm cô tức đến độ lấy túi xách đánh tới tấp vào lưng, vào đầu anh. Lực mạnh đến nỗi suýt chút nữa là đã té dập mặt xuống đường.
“Tư thế này mà đổi qua lại giữa anh và em thì
lắm nha.”
“Cái tên thối tha! Cái tên chết bầm này. Thực ra, đầu óc anh chỉ chứa toàn những thứ đó thôi phải không?”
Vừa đánh liên tục vào người Andrew, Nga vừa không ngớt chửi mắng anh luôn miệng. Đêm nay, cô mệt rã rời. Vậy mà vẫn bị anh chọc cho tức điên đến độ quên cả mệt. Rồi chẳng đợi anh phản ứng gì, cô bực mình quay lưng bỏ đi về hướng con hẻm nhỏ. Thế nhưng chỉ mới đi được mấy bước, cô đã thấy Andrew đứng trước mặt mình, sừng sững như một bóng ma đeo bám không tha. Anh giang cánh tay rộng bao la trước mặt cô ngăn lại. Sau đó thì không cho cô có cơ hội chửi mắng hay bạo hành mình, anh bế ngang cô trên cánh tay cùng lời nói có thể hiều ngầm là thách thức.
“Không thích cõng thì bồng vậy. Anh biết em giả vờ từ chối để được anh bế như thế này có đúng không? Em thiệt gian xảo lắm nha.”
Dù rằng, Nga không hề có ý định như vậy nhưng cô vẫn đỏ mặt vì câu nói của Andrew. Trên vòng tay anh, cô điên tiết đánh đấm vào lồng ngực rộng lớn la chí chóe. Nhưng nhanh chóng sau đó, cô lại vội vàng giảm bớt âm thanh lại vì sợ làm phiền hàng xóm.
“Anh làm ơn thả tôi xuống đi.” Vừa nài nĩ, Nga vừa cố vùng vẫy.
“Anh cho em một trong hai sự lựa chọn. Để anh cõng hoặc là để anh bồng như thế này. Em muốn cái nào? Đương nhiên, anh thích bồng hơn là cõng. Nhưng mà anh tôn trọng sự lựa chọn của em.”
Nga bất lực mím môi, nhăn mặt nhìn Andrew. Anh thật nói hay quá nhỉ? Trong hai lời đề nghị anh đưa ra, con đường nào cô chọn cũng sẽ về La Mã hết thôi. Cả hai đều toại nguyện theo ý của anh, nhưng lai hoàn toàn
về phía cô. Cô không muốn chọn cái nào hết.
Mặc dù vậy, Nga biết tính Andrew. Nếu anh đã muốn gì thì phải thúc ép cho bằng được. Nếu cứ dây dưa ở đây mãi, đến khi trời sáng mà anh vẫn ép buộc cô kiểu như vầy thì sẽ làm trò cười cho cả cái xóm đông đúc này. Vì thế, cuối cùng cô đành chọn phương án thứ nhất, để anh cõng trên lưng trước ánh nhìn đắc thắng và ma mãnh của anh.
Sau khi được chạm đất, thân thể nhỏ bé của Nga miễn cưỡng trườn về phía trước một chút. Theo sự giúp đỡ của Andrew thì cuối cùng cô cũng an vị trên tấm lưng có phần hơi lạnh lẽo của anh. Phía bên dưới, Andrew nở nụ cười mãn nguyện. Thỉnh thoảng, anh lại hơi ngẩng đầu lên như muốn nhìn sắc mặt đỏ như trái gấc của cô. Sau đó, anh lại nghiêng đầu về hướng mặt hơi cúi xuống của cô, áp gò má mình vào nửa gương mặt xinh đẹp dịu dàng trong bóng đêm, liên tục miết nhè nhẹ…
Tiệp bỏ đi chỗ khác từ khi bước xuống xe. Anh đang đứng tựa gốc cây hút thuốc. Dù là trong bóng tối với khói thuốc bay bay phiêu bồng, người ngoài cũng có thể nhận ra, anh đang giả vờ quay đầu đi chỗ khác để che giấu nét cười hiếm hoi trên môi. Chưa bao giờ, anh nghĩ có một ngày, ông chủ bá đảo của mình có thể vì một người đàn bà mà mất hết liêm sỉ như vậy.
“Em đi bộ như thế này về nhà nhiều lần rồi à?”
Ánh mắt Andrew bị bóng tối che giấu vẻ xót xa và thương cảm dành cho người con gái trên lưng mình. Trước mắt anh là con hẻm nhếch nhác gập ghềnh ổ gà to nhỏ. Nhà cửa san sát nhau không một kẻ hở hai bên đường làm anh hơi ngộp.
Nga lặng thinh, đôi bàn tay gầy gò bấu lấy bả vai Andrew vì sợ té. Cô không trả lời câu hỏi của anh mà lại lãng sang chuyện khác.
Từ ngày làm ở Paradise, Ngọc thường xuyên lấy xe đi chơi qua đêm rồi quên cô như thế này. Mỗi lần như vậy, cô vừa đi vừa ứa nước mắt khóc, trong lòng dâng ngập nỗi tủi thân không tả được.
Nga không ngại đường xa, nhưng những lần chạm mặt với những tên say rượu hay biến thái trên đường, cô rất là kinh hãi. Tuy nhiên, may mắn thay, hình như có anh Nhân che chở cho cô nên cô đã thoát nạn rất nhiều lần. Lần đáng sợ nhất là lúc cô đi vào con hẻm này thì thấy có một tên thanh niên đang hút chích. Trong lúc phê thuốc, hắn đã nắm ống tay cô ném vào tường định giở trò đồi bại. Nếu lần đó không nhờ hàng xóm đột ngột mở cửa thì có lẽ không ai nghe thấy tiếng kêu gào của cô. Không những thế, cô còn thường xuyên bị gái bán hoa đánh hội đồng vì họ nghĩ cô đang dành khách của họ. Mặc dù, lúc đó, cô luôn miệng giải thích rằng, cô chỉ vô tình đi qua khu vực này nhưng họ vẫn không tin, vẫn điên tiết nắm lấy tóc cô quay vòng vòng…
Vậy mà khi cô lếch xác trở về nhà như một người vô hồn, Ngọc lại chẳng quan tâm hay áy náy dù chỉ là một giây. Đên khi cô kéo tay Ngọc ra ngoài hỏi lý do vì sao đã không mang xe đến Paradise cho cô thì Ngọc trả lời dửng dưng câu quen thuộc rằng, vì cô đi học về mệt nên quên. Nếu Ngọc thực sự vì việc học bận rộn đến nỗi quên cả chị gái đáng thương của mình, có lẽ cô sẽ không trách cứ như vậy. Bởi vì, cô thừa biết, Ngọc trốn học thường xuyên như cơm bữa. Không những thế, kỳ thi tốt nghiệp vừa rồi cũng không đủ điểm phải học lại lớp 12.
Nga vì sợ bà Nguyệt buồn mà giấu luôn chuyện này. Cô bóp bụng đưa số tiền cô chắt chiu dành dụm để Ngọc đăng ký học thêm lấy lại kiến thức. Nhưng tất cả số tiền đó đều bị ném vào những cuộc vui chơi đàn đúm vô bổ cùng bạn bè. Không những thế, suốt ngày, Ngọc cứ than vãn hết dụng cụ học tập này nọ để xin thêm tiền. Số tiền đó tất nhiên không dành mua thứ mà Ngọc đã nói. Cô chỉ thấy váy áo mới trên người mà Ngọc mặc thôi.
Thật sự, nghĩ đến đây, Nga không muốn nghĩ nữa. Bởi vì càng nghĩ càng cảm thấy buồn và mất phương hướng, không biết phải lảm sao để khuyên can em gái của mình. Trong bóng tối, những giọt nước mắt vô thức trong sáng như những giọt sương rơi từng dòng xuống vai áo của Andrew, thấm qua lớp vải đen mềm mượt rồi chạm vào da thịt lạnh lẽo của anh, ngấm ngầm xuyên thẳng vào trái tim anh.
Bên dưới, Andrew không thể nhìn thấy được tâm trạng của Nga trong lúc này. Nhưng anh có thể mơ hồ cảm nhận được nét buồn cam chịu trên gương mặt xanh xao của cô, gương mặt mà đối với anh lúc nào cũng xinh đẹp dịu dàng.
Sau một lúc điều chỉnh lại tâm tư trong lòng, Nga mới chợt lên tiếng.
“Nếu anh có mệt thì hãy bỏ tôi xuống. Tôi tự đi được mà. Thiệt đó!”
“Là em lo cho anh?” Andrew hồ hỡi hỏi. Trong lòng tự nhiên thấy vộ cùng ấm áp.
“Anh đúng là suy diễn.” Nga bĩu môi phủ nhận. Mặc dù, trong lòng cô sợ anh mệt là có thật.
Thiệt sự trong lòng Andrew vui mừng không thể tả trước thái độ đã nguôi giận của Nga dành cho anh. Trước khi gặp lại cô, anh đã rất lo lắng nên nghĩ ra cái trò tổ chức sinh nhật ở Paradise đêm nay. Chứ còn lâu anh mới chịu bước vào khách sạn 4 sao đó.
Hàng năm, Andrew đều tổ chức sinh nhật trong những khu nghỉ dưỡng hay khách sạn hạng sang bậc nhất trên thế giới. Còn ăn chơi thì từ bốn đến một tuần chứ không phải chỉ vài tiếng đồng hồ như thế này. Tuy nhiên, đối với anh, sinh nhật năm nay có lẽ là đêm đáng nhớ nhất. Ít ra, theo cách nghĩ của anh, đây là sinh nhật đầu tiên mà anh có cô bên cạnh.
Đi được một đoạn khá dài, Andrew mới vô tình nâng người Nga lên lưng mình chút nữa cho dễ bước đi. Không ngờ phía trên lưng anh, vật đôi mềm mại xinh đẹp vì thế mà vô thức va mạnh xuống, tạo nên cảm giác nóng rang khắp cơ thể khiến anh vô cùng dễ chịu và khao khát. Thế là, đầu óc sâu bọ của anh nhanh chóng nhạy cảm bắt kịp cơ hội ngàn năm có một này, nét cười tinh ranh liên tục ẩn hiện trong bóng đêm.
Đúng là mềm mại thiệt!
Sau đó, theo như kế hoạch vừa vẽ ra trong đầu, Andrew lại cố tình nâng người Nga thêm vài phát nữa, kỹ xảo thiệt như là người cô đang bị tuốt xuống nên anh mới nâng lên cho dễ bước đi.
Ban đầu, Nga không khó chịu trước hành động này của Andrew cho lắm. Có điều, cô hơi ngượng ngùng khi vòng một tròn trịa của mình cứ dần khích chặt trên lưng anh mà thôi. Nhưng sau đó thì tần suất lặp đi lặp lại quá nhiều, khiến cô nhanh chóng hoài nghi đây chính là chủ ý đen tối của anh nên đánh mạnh vào vai anh kèm theo cái nghiến răng.
“Anh còn ý đồ như vậy lần nữa thì chết với tôi.”
Andrew bị Nga phát giác thì mở miệng cười nham nhở hì hì ra vẻ vô tội vạ.
“Ơ! Anh có làm gì đâu nào? Em thiệt nhạy cảm và suy nghĩ sâu xa quá mức. Mà anh thấy em rất là nhạy cảm với lĩnh vực này lắm nha. Anh lỡ vô tình làm gì, em cũng liên tưởng ngay đến tiêu cực hết. Có phải trong đầu cũng muốn lắm nên mới hồ đồ đổ tội cho anh không?”
“Cái tên này…anh…”
Không có bằng chứng để mà tố cáo Andrew, lại còn bị anh chọc ghẹo vu oan, Nga điên tiết ngậm bù hòn không nói nên lời, hậm hực liếc sau gáy anh một cái sắc lẻm, hận không thể thoát khỏi cánh tay đang ghì chặt hai chân cô lúc này. Sau đó, cô lại càng điên hơn khi anh tiếp tục phun ra một câu.
“Nếu em có hối hận thì cứ nói. Anh làm lại lần nữa? Gì chứ, mấy phi vụ này, anh nhiệt tình trợ giúp lắm nha.”
Trên lưng Andrew, Nga nổi điên thực sự, ra sức nhéo cái lỗ tai hơi “giảo” của anh một cái đau điếng, khiến anh kêu la in ỏi trong bóng đêm.
Nga nghe mẹ mình người nói, người có lỗ tay “giảo” rất là thông mình. Nhưng xem ra, cô bắt đầu nghi ngờ lời truyền miệng này. Vì Andrew tuy rất thông minh, nhưng toàn thông minh kiểu ranh mãnh và dâm đãng không à.
“AHHH…Đau đó Thiên Nga!”
“Anh mà biết đau hả? Biết đau sao còn thích nói bậy?” Nga hậm hực mắng, đánh thêm vài cái vào lưng anh cho chừa thói nói bậy kèm theo lời hăm dọa. “Anh mà nói bậy nữa, tôi cắn đứt lỗ tai anh ra luôn. Anh tin không hả?”
Vừa nghe Nga đe dọa xong, Andrew không những không sợ mà còn biểu lộ thái độ hứng khởi đón nhận bằng cả sự phấn chấn.
“Trời ơi! Thiên Nga ơi! Anh van xin em đó. Anh cầu khẩn còn không được như vậy. Nếu muốn, em cứ cắn nát hai lỗ tai của anh cũng được. Sẵn tiện, thân thể anh đây này. Em muốn cắn chỗ nào tùy thích….”
Nói chuyện tay ngang với tên biến thái này, Nga thực sự không thể không nổi điên. Cô mím môi, thở mạnh một cái, đánh một phát vào vai anh lần nữa.
“Anh không trêu tôi. Anh chịu không được phải không?”
“Thiên Nga! Em phải hãnh diện vì may mắn được như vậy đó.”
“Kiêu ngạo hết chỗ nói!” Nga lẩm bẩm.
Thấy vẻ bất lực đầu hàng của Nga, Andrew cười hì hì, hơi thở vẫn đều đều, không hề thấy mệt. Trên lưng anh, dáng dấp xinh đẹp của cô nhẹ nhàng và mềm mượt như lông vũ, mang đến cho anh cám giác nóng bỏng, ngập tràn hạnh phúc trong tim. Ước ao sao cứ mãi như bây giờ, được cùng cô đi hết đoạn đường này đến con đường khác.
“Chắc em không hề biết rằng, anh vẫn luôn dõi theo em.
Sự sợ hãi này, nỗi ngập ngừng ấy.
Em đâu thể nhận ra.
Hồi tưởng đến rồi lại xoá đi.
Dù anh đã trốn chạy khỏi sự thật.
Nhưng ký ức đọng lại, tất cả chỉ về em.
Anh chằng thể nào che giấu được bí mật này.
Người mà anh đã trao trọn trái tim.
Dù anh đã cố chịu đựng, dù anh đã thử dừng lại.
Nhưng tất cả hình ảnh cùa em lại hiện về.
Dù anh không tin vào những điều giống như tình yêu.
Nhưng anh tin vào đôi mắt mình,
Đáy mắt đó in bóng hình em
Chỉ thế thôi là đã quá đủ đối với anh rồi.
Dù anh không nhìn thấy ngày mai
Nhưng chỉ cần nhìn thấy trái tim em
Ở cuối con đường, anh có thể bước cùng em đến bất cứ nơi nào."
Sau màn đôi co bất phân thắng bại, không gian giữa con đường thênh thang trước mặt Andrew lại trở về trạng thái tịch mịt yên ắng. Nhìn đường cong uốn lượn và dơ bẩn xa xa kia, đáy mắt anh thoáng chốc chua xót, cảm thấy thương yêu người con gái trên lưng mình nhiều không thể tả. Càng yêu bao nhiêu, anh lại càng xót xa bấy nhiêu.
Vì mưu sinh và chăm lo cho cả gia đình mà em phải đi sớm về khuya như thế này.
Tự hỏi, trên con đường đầy bụi bẩn này, bao nhiêu bước chân em đã đi qua?
Tự hỏi trên con đường gập ghềnh đầy mùi ẩm mốc này, bao nhiêu giọt mồ hôi và nước mắt em đã phải đổ xuống?
Càng nghĩ, anh càng yêu thương cô đến đau quặn thắt cả con tim. Sự nhẹ nhàng dễ chịu trên lưng bỗng vô tình làm anh càng thêm thương xót, khẽ khàng nói một câu khiến người dù có lạnh lùng cách mấy cũng không khỏi cảm động. Vậy mà cô lại thờ ơ xem đó như là một lời nói bâng quơ.
“Em ốm quá. Ăn nhiều vào một chút!“
Nga lặng thinh không nói gì. Ánh mắt mệt mỏi nhìn xa xăm.
Trên lưng mình, Andrew chỉ nghe tiếng thở có phần mệt mỏi của của cô. Anh dịu giọng nói tiếp.
“Khi còn ở Sundance, em tuy có ốm yếu nhưng cũng không phờ phạc như thế này. Mấy thàng qua, em vất vả lắm có phải không? Nếu mệt thì hãy dừng lại đi. Cứ nắm lấy tay anh là được rồi…”
Những lời nói từ đáy lòng của Andrew chân thành đến như vậy mà vẫn không làm Nga xao động một giây. Cô lạnh tanh cất giọng khó chịu.
“Tôi không thích nghe những gì có liên quan đến Campuchia. Từ này, anh đừng có nhắc nó trước mặt tôi.”
Ký ức quá đau buồn về đất nước chùa Tháp đã khiến Nga cũng trở nên ác cảm với nơi này. Thậm chí còn lạnh lùng không màng đến sự quan tâm chân thành của người dưới thân mình.
“Anh xin lỗi. Anh sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.”
Nga không nói gì, chỉ lặng lẽ bấu vào vai Andrew. Và dù anh không thể nhìn thấy gương mặt xinh xắn của cô lúc này. Nhưng bên dưới, anh mơ màng nếm được cả vị mặn từ những giọt lệ đang chảy dài trên đôi gò má trắng xanh của cô.
Yên lặng một lúc lâu, Andrew mới lên tiếng dặn dò Nga như con nít.
“Bây giờ, vào nhà ngủ đến 1 giờ trưa, chính xác 8 tiếng đồng hồ. 1 giờ 30, anh qua đón em đi ăn rồi đi bác sĩ khám chân. Sau đó…”
Chưa nghe Andrew nói hết câu, Nga đã từ chối thẳng thừng.
“Không được! Sáng tôi phải đi công chuyện rồi. Đừng ghé nhà tôi! Andrew, tôi đã nói với anh rõ ràng rồi, đừng như thế nữa có được không?”
“Tại sao em cứ thích xua đuổi anh?”
“Anh hiểu vì sao rồi mà còn cứ hỏi. Anh làm như thế này là đang làm phiền tôi đó.”
“Chuyện đã qua rồi, em đừng nhớ về nó nữa mà đau lòng em, đau lòng cho cả hai chúng ta…”
Lời Andrew vừa nói ra khiến Nga bất lực buông xuôi, mắt đau đáu nhìn bảng nhà trọ Bình Dân đang dần dần gần hơn trước mắt.
Andrew chỉ có địa chỉ nhà cô mới tối nay. Làm sao anh ta có thể biết chính xác vị trí như vậy. người ở Sài Gòn cả đời nhiều khi còn lạc đường nữa huống chi là anh.
“Sao anh…”
Nga chưa nói dứt câu, Andrew đã đoán được suy nghĩ của cô.
“Em muốn hỏi, làm sao anh biết đường đến đây có phải không?”
“Ừm”
“Tiệp đưa bàn đồ cho anh. Anh vốn có trí nhớ rất giỏi. Nhất là đối với những người, những việc, những thứ mà anh quan tâm.”
Đặt Nga nhẹ nhàng tiếp đất, Andrew đưa ngón tay to khỏe nam tính nhẹ vuốt chóp mũi cao nhỏ xinh của người đối diện rồi nhìn trìu mến thật lâu trong bóng đêm. Ánh mắt của anh lấp lánh như sao trên trời, mãi miết nhìn đôi ngươi xinh đẹp, trong trẻo như pha lê ngâm mình trong nước, tỏa sáng dưới ánh trăng tà của cô.
“Những người anh quan tâm trên đời này cũng không nhiều. Ngay lúc này chỉ có mình em…”
“Andrew à…”
Lời Andrew vừa nói rất chân tình, âm điệu không hề châm chọc hay bỡn cợt, ánh mắt dù trong bóng tối cũng toát lên sự nghiêm túc khiến Nga mơ hồ nghĩ ngợi sâu xa. Ý nghĩ này làm cô có chút sủng sốt và bất an. Thấy vẻ lúng túng của Nga, Andrew thời cơ nói tiếp.
“Hôm nay là sinh nhật anh, em không tặng quà hay chúc anh lời nào sao?”
Nga hơi ngại, bối rối gảy đầu, tay nắm lấy quay đeo túi xách.
“Gặp lại anh đột ngột quá. Tôi cũng không chuẩn bị quà gì.”
Tự nhiên ở đâu đùng đùng xuất hiện rồi đòi quà. Ai mà biết để chuẩn bị?
Andrew nhìn vẻ ái ngại của Nga thì mỉm cười, đưa bàn tay to bảng áp vào gò má cô rồi đưa tay xuống chiếc cằm thanh tú, nâng lên nhẹ nhàng. Anh ép buộc cô nhìn vào gương mặt anh. Sau đó phun ra một câu vừa nghe đã muốn cho ăn đòn.
“Vậy tặng anh cái vốn có đi. Anh vốn dĩ chỉ muốn nhận cái này.”
Nga trừng mắt, gạt tay Andrew ra.
“Mới nghiêm túc được chưa đầy một phút lại giở thói nói bậy nữa phải không? Anh…”
Câu nói của Nga bị cắt đứt hoàn toàn khi đột ngột bị làn môi lạnh lẽo của Andrew phủ lấy kín mít. Khuôn miệng anh bao bọc đôi môi mọng hơi khô của cô bằng thái độ áp đảo tinh thần, khiến cô càng thêm hoảng loạn. Và chỉ vài lần va chạm khít khao qua lại, đôi môi vốn khô khan của cô trở nên ẩm ướt và mềm mại, đỏ hồng từ đó mà tan vào làn môi giờ đã bắt đầu ấm nóng của anh làm một. Anh mang tất cả sự ngọt ngào cùa cô vào người mình, để mặc nó tan chảy từ từ vào trong tim, lưu giữ ở đó như là báu vật của đời người. Mùi vị từ hàm ngọc của cô thơm ngát, tinh khiết như dòng suối nhỏ không hề đục vẩn, ngọt ngào thanh tao thoang thoảng vị chè xanh quen thuộc. Càng hôn, anh càng tham lam tiến sâu vào bên trong khuôn miệng cô, cố gắng quấn lấy đầu lưỡi cô một cách áp đảo. Hương vị của cô làm anh mê muội, mơ màn nếm được cả vị Vanila, mùi vị mà từ lâu anh đã luôn lưu giữ tận trong tiềm thức. Giờ nó ồ ạt tuôn ra không kiểm soát, khiến anh từ đó càng lúc càng lún sâu.
Vị chè xanh, vị Vanila và cả vị rượu Singlematt sau một lúc được tiếp tay bởi những nụ hôn nóng bỏng, thì nhanh chóng bắt đầu hòa quyện vào nhau làm một không thể tách rời.
Tất cả tạo nên hương vị ngọt ngào, sâu đậm và mê hoặc nhất trên đời….
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho