Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Hanny Ho
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44: Sự Dịu Dàng Của Anh. (Phần 2)
hìn dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn của Andrew mà Nga lắc đầu quay sang phía sáu cô gái đang kiên nhẫn chờ đợi. Lúc đó, cô mới phát hiện 12 cặp mắt ngây người vẫn đang dõi theo bóng lưng anh bằng ánh mắt vô cùng khao khát và ngưỡng mộ, khiến cô phải ho khan vài tiếng mới đưa hồn bay phách lạc của các cô trở về.
Sáu cô gái sau khi hoàn hồn thì mới vội vàng đồng loạt thu lại tầm mắt, mở cửa mời Nga vào phòng tắm. Vừa bước vào trong, người thì giúp cô thay đồ, người thì kiểm tra lại nước trong bồn tắm màu trắng tinh có hình ô voan vô cùng sang trọng, người thì đang cầm khăn tắm chờ cô, người thì cầm nguyên cục bông trắng tinh trong tư thế sẵn sàng chà lưng cho cô khi cần.
Chỉ mỗi việc tắm gội thôi mà cần đến sáu người giúp việc. Thực sự, đây là cách phô trương của những người giàu có đó sao?
Trước giờ, Nga chưa hề tắm chung với ai, ngoại trừ mẹ cô. Vì thế, cô vội vàng xua tay từ chối rồi ra hiệu cho họ ra ngoài. Nghĩ tới mẹ, đáy mắt cô lại buồn, thở dài ngồi lên nắp bồn cầu một hồi lâu.
Khi mặt trời đã lên cao lưng chừng trời, Nga cuối cùng cũng uể oải bước vào trong bồn tắm hình ô voan rộng lớn màu trắng đang chứa đầy cánh hoa hồng đủ màu sắc. Thoang thoảng trong không trung là hương thơm ngọt ngào dịu dàng của hoa hồng đỏ tươi và nến thơm. Đây không phải là loài hoa cô yêu thích nhất, nhưng hương thơm dễ chịu của nó cùng với cảm giác ấm áp lan toả trong từng tế bào da thịt cũng phần nào khiến tinh thần của cô cảm thấy khá hơn.
Bàn tay với những ngón bút măng thon dài nhẹ nhàng lướt nhẹ lên đôi vai gầy rồi chạy dọc theo cánh tay nhỏ nhắn xương xương, làn da trắng như bông tuyết tháng 10 ẩn hiện dưới làn nước ấm, từng đường cong quyến rũ của người con gái xuân thì dần hé lộ, có thể thêu đốt mọi ánh nhìn từ bất cứ người đàn ông nào.
Thiệt sự không thể trách oan cho Andrew Việt Trần trong tình huống này. Chỉ là anh vô tình trở về phòng xem cô có làm loạn gì không. Nào ngờ cánh cửa phòng tắm hé mở, tiện thể anh đang đứng đó nên đưa luôn đôi mắt phụng tinh anh vào thẳng mục tiêu đang tìm kiếm. Ánh mắt đen sâu thăm thẳm như hố trũng không đáy đầy quyền uy khi nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp như tiên nữ tắm suốt trước mắt thì trở nên dần lắng dịu, thay vào đó là sự mê đắm mơ màng, phủ nhanh một làn sương nhẹ chỉ sau một khắc ngắn ngủi.
Nhìn điệu bộ hưởng thụ cảm giác thư thã của Nga, Andrew bất giác mỉm cười hạnh phúc. Tay cũng dứt thoát đóng cửa chặt lại rồi nhanh chân rời khỏi phòng. Anh sợ dây dưa thêm chút nữa lại nhảy vào trong tắm cùng. Vừa đi ra khỏi phòng, anh hận bản thân mình hết sức.
Tuy nhiên, Andrew hiểu rằng, nếu lúc đó anh vì dục vọng mà ngoan cố xông vào trong. Chắc chắn nếu anh không bị thương tích thì cũng ăn tát như chơi ngay sau đó thôi. Không được! Mối quan hệ giữa anh và cô đang dần lắng dịu xuống. không thể để cô có thêm bất cứ ác cảm nào nữa về anh. Và cũng bởi vì, anh yêu thương và trân quý cô biết bao nhiêu.
Nga tắm xong thì quấn chiếc khăn trắng ngang ngực, dáng người thanh mảnh nhỏ nhắn của cô khẽ khàng mở cửa bước ra ngoài. Hơi chấn động vì 6 người giúp việc đã xuất hiện tại phòng tự khi nào một lần nữa. Mỗi ngưòi một thứ trên tay trong tư thế sẵn sàn giúp cô hông khô tóc và mặc quần áo. Nhìn cử chỉ kính trọng và sự chu đáo của họ dành cho cô, cô bất giác cảm thấy mình được nâng niu và chiều chuộng hết mực. Giống như đang lạc vào một thâm cung bí sử xa xưa nào đó. Mà cô là một nàng công chúa vô cùng được chăm sóc và bảo vệ.
Đến hôm nay, Nga mới biết trong Sundance còn có người Việt Nam giúp việc. Đó là một người phụ nữ nói tiếng Huế đặt trưng. Bà có dáng người thấp bé, nước da đen nhẻm. Vừa nhìn thấy cô đã tươi cười bước tới cúi đầu chào và tự giới thiệu về bản thân.
"Dạ chào cô chủ. Tôi tên Thu, là giúp việc mới đến đây. Theo lệnh của ông Trần, tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc và trò chuyện với cô trong thời gian sắp tới. Mong cô chiếu cố cho tôi nhé!"
Nga gặp người được người Việt thì vui lắm, đang buồn nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi và lễ phép cúi đầu chào bà Thu làm những người giúp việc Campuchia cũng phải bất ngờ.
"Dạ, con chào bác. Bác cứ gọi con là Nga được rồi."
Bà Thu hơi bất ngờ trước thái độ vô cùng lễ phép và nhân cách hiều hậu của Nga. Nhưng không vì thế mà bà quên đi nhiệm vụ của mình, vội vàng xua tay từ chối, bà lúng túng nói.
"Ồ, không được đâu cô chủ. Ông chủ nghe được thì đuổi việc tôi mất thôi. Xin cô chủ đừng như vậy."
Nhìn vẻ mặt hơi xanh của bà, Nga tự hỏi tên Andrew đó gớm ghiếc như vậy sao?
Mặc dù ở đây chưa đầy hai tuần, nhưng cô thấy người mới vào nhận việc liên tục. Lâu lâu lại thấy một cô người Khmer mặt mày bơ phờ xách giỏ ra khỏi cổng Sundance. Đó là những người thiếu may mắn, chứ ngay lúc Nga đang có mặt lúc Andrew nổi cơn điên đột xuất thì chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của cô, anh cũng nguôi giận mà xí xoá ngay.
"Bác cứ bảo con cho phép là được."
Bà Thu mỉm cười nhìn Nga bằng ánh mắt trìu mến, nhưng vẫn không dám cả gan làm theo những lời Nga vừa đề nghị. Thực sự, bà rất sợ ông chủ trẻ đẹp trai nhưng vô cùng khó chịu kia. Vừa mới vào nhận việc có hai ngày mà bà đã bị mắng đến 20 lần rồi. Bà sợ đến lần thứ 21, ông ta lại đập bàn và đuổi cổ bà như những người khác mất.
Đến bây giờ, bà Thu mới hiểu lý do tại sao bà được nhận vào đây làm với số lương cao như vậy. Thì ra, bà được ưu tiên hơn những ứng viên khác chỉ vì bà là người Huế. Khi Nga vừa cất giọng nói với bà, bà đã hiểu ra ngay. Và dù có ghét ông chủ trẻ “khó ăn khó ở” kia thật, nhưng bà cũng ngấm ngầm ngưỡng mộ ông ta vì tình yêu của ông dành cho người phụ nữ của mình. Chắc có lẽ là muốn Nga có bạn đồng hương cùng ngôn ngữ, cùng giọng nói để chuyện trò cho thỏa lấp nỗi nhớ thương quê nhà chứ gì?
Sau khi giúp Nga thay trang phục xong, bà Thu đứng sấy tóc cho cô. Tay thì luôn hồi xoa xoa nhẹ da đầu còn ẩm ướt của cô trước gương, còn miệng bà thì lại liên tục tấm tắc khen nhan sắc kiều diễm của cô mà không giấu được vẻ ngưỡng mộ.
"Cô Nga xinh quá! Thảo nào, ông chủ cưng như trứng mỏng."
Nga dù biết Andrew thay đổi cách cư xử dành cho cô từ ngày rời Đệ Nhất, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ anh thành tâm với cô. Nếu có thì cô cũng chỉ nghĩ rằng, anh vẫn chưa chiếm đoạt được cô nên mới cố gắng nhọc công như vậy. Tuy nhiên, nghe bà Thu nói thế, cô cũng hơi bất ngờ. Nhưng cảm giác này cũng qua đi rất nhanh. Cô cong nhẹ khoé môi với chút mỉa mai dành cho người vừa được nhắc đến.
"Tên biến...."
Nói đến đó Nga dừng lại. Dẫu sao, cũng không nên nói xấu người vắng mặt. Dù cho anh ta có xấu xa cỡ nào. Nhưng mà có lẽ, anh ta cũng đủ xấu trong mắt người giúp việc lắm rồi. Cô không cần phải quảng cáo thêm ỏi miệng.
"Dạ. Cô Nga vừa định nói gì ạ?"
Bà Thu nghe Nga vừa định nói gì đó bỗng im bật thì tò mò hỏi lại nhưng Nga chỉ xua tay.
"Dạ không có gì..."
Đúng như nhiệm vụ được giao, bà Thu là một người rất giỏi xã giao. Bà hết bắt chuyện này đến kể chuyện khác cho Nga nghe. Thỉnh thoảng, bà lại xen vào thêm vài câu chuyện tiếu lâm để chọc cô cười. Từ đó, cô cũng tạm thời quên đi nỗi buồn. Thần sắc sau đó trông cũng dần khá hơn.
"Bác Thu có con gái không?" Nga nhìn bà Thu trong gương hỏi.
Bà Thu đang kẹp tóc cho Nga rất chăm chú nhưng miệng vẫn nhanh nhẩu trả lời.
"Có, tôi có một cô con gái lớn năm nay 22 tuổi."
"Ôi, vậy bạn ấy bằng tuổi cháu rồi."
Nga bất chợt reo lên rồi nhìn bà Thu trong chiếc gương được thiết kế màu trắng tinh như dành cho công chúa. Cô đoán chắc bà cũng trạc tuổi mẹ cô ở nhà. Nhưng mẹ cô vì tâm bệnh hành xác và tinh thần nên trông già hơn bà Thu rất nhiều. Nhớ đến mẹ, mắt Nga lại cụp xuống, long lanh nước.
Bà Thu rất nhạy bén. Có lẽ, đây là việc làm chuyện môn của bà. Nên vừa nhìn thấy Nga đang vui mà lại buồn bất thình lình như vậy. Không những thế, mắt cô lại còn long lanh nước. Bà hốt hoảng bỏ cây kẹp tóc xuống, vộng vàng di chuyển sang bên cạnh cô lo lắng hỏi.
"Cô Nga làm sao thế? Cô đau ở chỗ nào sao?"
Nga không nói gì, chỉ lắc đầu, mặt buồn rười rượi, nước mắt vô thức tuôn trào không kiểm soát. Bà Thu lo rầu lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt. Thiệt là khổ cho bà, nếu ông chủ thấy cảnh này thì chắc bà cuốn gói về quê ngay. Thực sự, bà rất mừng khi có công việc này. Việc của bà rất nhàn hạ lại được trả lương rất cao. Nếu không may bị mất việc thì bà tiếc lắm.
Nhỏ nhẹ hỏi han Nga, bà Thu vuốt vuốt mái tóc dài chấm lưng dày và mềm mượt như tơ lụa của cô hỏi.
"Cô Nga có chuyện gì? Có thể tâm sự với tôi được không? Chứ cô khóc thế này, ông chủ nổi giận mà đuổi tôi tội nghiệp."
Nga nghe bà Thu nói vậy. Vội vàng lấy tay quệt nước mắt, cô cố kiềm chế lại cảm xúc thất thường để tránh gây ảnh hưởng đến người khác. Tuy nhiên, mũi cô vẫn còn sụt sịt khi cất lời.
"Thật ra, khi con nhìn bác, con nhớ đến mạ của con ở Sài Gòn. Mạ con đang bệnh nặng. Giờ không biết sống chết thế nào."
Bà Thu hiểu rõ sự tình, đặt cánh tay lên vai Nga rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi.
"Mẹ cô Nga có đứa con gái hiếu thảo và xinh đẹp như thế này. Thế nào bà cũng vui lòng mà mau hết bệnh. Cô Nga nên cố gắng giữ gìn sức khoẻ, ăn uống và uống thuốc đều đặn để còn về nhà thăm mẹ cô Nga chứ. Tôi nói có đúng không nè?"
Nga mắt còn đọng nước, ngước mặt lên ngây ngô hỏi bà Thu.
"Thiệt hả cô?"
Bà Thu gật đầu, vuốt ve mái tóc dài của Nga nói tiếp.
"Bằng tuổi cô Nga mà con gái tôi không có phước được như cô. Nó lấy chồng tối ngày nhậu nhẹt rồi đánh đập. Không chịu nổi, nó phải bỏ đứa con trai lại cho hai vợ chồng tôi nuôi để vào Sài Gòn lập nghiệp. Tôi thấy ông chủ rất là yêu thương và chiều chuộng cô Nga. Vì thế, cô nên quí trọng những gì mình đang có."
Bà Thu tuy nói rất tự nhiên nhưng không giấu được vẻ lấp liếm trong đáy mắt. Thật ra, câu này là kịch bản của Tiệp và Andrew là người bắt bà phải diễn cho thật tốt. Mục đích thì ai cũng biết, anh muốn chiếm được tình cảm của Nga bằng cách này hoặc cách khác. Và cho dù nó giả tạo đến đâu, miễn trái tim anh hướng về cô  chân thành là được rồi.
Tuy nhiên, bà Thu cũng phải công nhận rằng, Andrew tuy rất độc tài và tàn ác với những người xung quanh nhưng lại hết sức yêu chiều Nga. Mọi cử chỉ của cô anh đều để ý nằm lòng, chăm sóc quan tâm đến cô dù chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất.
Nga nghe bà Thu nói thế thì nín khóc, chăm chú lắng nghe câu chuyện của bà bằng ánh mắt thương cảm. Cuộc đời nghiệt ngã vốn tạo ra biết bao số phận đau thương. Nghe cuộc đời ảm đạm của người khác khiến cô cảm thấy khó khăn trước mắt của mình cũng không là gì. Dù đời cô từng chịu trăm đắng ngàn cay, nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua được rồi còn gì. Vì thế, chuyện đau lòng của cô cũng tạm thời lắng sang một bên.
Bà Thu vui trong khoé mắt khi thấy Nga đã nín khóc, thở một hơi nhẹ nhõm âm thầm rồi làm tóc tiếp cho Nga. Ông chủ đã dặn bà đưa cô đến nơi ông chủ đang ở. Cũng sắp đến giờ rồi, không nhanh tay thì bị mắng như chơi.
Đây là lần đầu tiên, Nga ra hồ bơi của Sundance. Đó là một khoảng sân vườn rộng bao la, cỏ mọc mênh mang tươi mát, hồ bơi xanh biếc rộng lớn hình chữ nhật có tầm nhìn hướng ra biển. Bên tay trái từ phía xa xa, đến bây giờ cô mới khám phá, Sundance còn có cả sân bay và máy bay cá nhân. Tính ra không phải Sundance lớn hơn nhà cô 50 lần mà hơn cả hai trăm lần.
Gió biển thổi quần quật làm những cành dừa kiểng và những cây thiên tế cao lớn lâu năm nghiêng ngã qua lại trong gió. Những hàng dừa, hàng cọ làm cho phong cảnh tạo nên nét đẹp điển hình không thể thiếu của miền nhiệt đới.
Gió biển trưa nay thổi mạnh lắm. Phút chốc làm tung bay mái tóc dài suông mềm vừa được làm rất kỹ càng của Nga. Dáng người cô mềm mại như tơ lụa trong bộ váy maxi dài chấm gót màu trắng, đôi giày cao gót kiểu cách cùng màu khíến bước chân cô hơi mất tự nhiên, nhưng dáng vẻ thanh thiết như tiên nữ và e ấp của người con gái cố đô thì làm đắm say biết bao lòng người.
Cử chỉ ngây ngô ngó quanh ngó quẩn cùng ánh mắt buồn man mát của Nga thu gọn vào đôi mắt phụng uy quyền của người đàn ông đang trầm nửa thân mình trong làn nước trong xanh. Andrew vừa đưa ly rượu vang lên miệng nhấp một ngụm vừa chăm chú nhìn cô không rời mắt. Sau đó, anh đưa chiếc ly vẫn còn đang được uống lưng chừng cho cô giúp việc đang đứng cạnh đó phục vụ anh, vội vàng bơi nhanh về phía hướng cô đang bước tới.
Hơn chục người giúp việc và bảo vệ đang ở xung quanh hồ làm những công việc riêng của mình bị Andrew hạ giọng đuổi không thương tiếc, âm giọng không nhỏ không lớn nhưng có sức uy hiếp đáng khiếp với bất kỳ người nào.
"Ra ngoài!"
Thân thể ướt nhẹm của anh trong chiếc quần bơi màu đen ngắn cũn, làm tôn đôi chân to khoẻ và dài lêu nghêu như người mẫu. Từ trong làn nước mát bước lên, cơ thể cơ bắp ướt nhem vô cùng cường tráng của anh vô tình khiến cô có chút bối rối, vội vàng quay đầu đi chỗ khác một cách ngu ngơ. Tất nhiên, cử chỉ nhỏ nhặt này làm sao qua được mắt anh. Thiệt sự, lúc đó anh vui mừng không thể tả.
Giật lấy chiếc khăn từ người hầu gái xinh xắn mà không thèm nhìn lấy cô ta một giây, anh không lau vội mà tiến về phía Nga. Chưa đến gần đã nở nụ cười nhếch môi thường ngày.
"Cục cưng! Cuối cùng em cũng chịu xuống đây rồi sao? Đúng là tắm xong thấy sắc mặt em tốt hơn hẳn đó." Vừa nói, anh vừa đưa ngón rám nắng vuốt sóng mũi cao thanh tú trong cái lườm sắc lẻm của cô.
Nga tỏ vẻ mặt bất mãn và chán chường, dửng dưng hỏi.
"Anh gọi tôi xuống đây có việc gì không?"
Andrew cười cười không trả lời câu hỏi của Nga mà chìa chiếc khăn tắng to lớn về phía cô, cất giọng như ra lệnh.
"Lau cho anh!"
Lúc nói ra câu này, trong lòng Andrew chỉ mơ tưởng một hình ảnh duy nhất, đôi bàn tay nhỏ nhắn kia sẽ chạm vào ngưòi anh qua lớp khăn bông mềm, nụ cười tươi ẩn ý nhìn anh đang trong sự kiêu ngạo.
Là mơ nhưng sống động như thật. Anh ước ao được trải nghiệm một lần, cô tình nguyện quan tâm chăm sóc và chạm vào người anh.
"Anh không có tay à?" Nga không thèm làm, trả lời dửng dưng làm cắt ngang hoàn toàn mơ mộng ngày thường của Andrew.
Câu nói lạnh lung của Nga không làm Andrew bực mình nhưng hơi thất vọng, đành mím môi bất mãn tự lau lấy cơ thê quyến rũ săn chắc và vô cùng cường tráng. Làn da màu lúa mạch bóng bẩy dưới ánh nắng mặt trời, khiến bất cứ người khác phái nào cũng phải ngẩn ngơ.
Vậy mà Nga vô tình không quan tâm, dửng dưng định đi lại vào trong nhà. Thấy thế, Andrew nhanh tay nắm lấy cánh tay cô kéo lại gần người anh hơn. Bàn tay to bản quyết liệt đặt lên vòng eo cô, dịu dàng nói.
"Cục cưng, đợi chút! Anh muốn tặng em một món quà"
Không cần biết đó là gì, Nga trả lời lạnh lùng.
"Không cần!"
"Chắc chắn là em sẽ cần, nhưng xem xong đừng kích thích quá nha!" Andrew ghé sát vào tai Nga thì thầm, ánh mắt vô cùng tinh ranh.
Câu từ của Andrew vô tình khiến Nga tò mò, theo tín hiệu của anh, cô cụp mắt nhìn
xuống hướng anh đang chỉ.
Đập vào mắt của cô là dòng chữ chấn động.
"Thiên Nga"
Tên cô được xăm hết sức cầu kỳ và đẹp đẽ trên da thịt anh đó là điều đáng nói thứ nhất. Và đây cũng là điều mà cô đã hết sức phiền lòng rồi. Vậy mà vị trí xăm của nó còn khủng khiếp hơn cả những gì cô đang hoang mang.
Hai chữ Thiên Nga được xăm trên vị trí bụng dưới phẳng lì gợi cảm của anh hết sức gợi dục khiến cô đỏ mặt tía tai. Khủng khiếp hơn chữ T cầu kỳ được xăm vô cùng tinh xảo còn nghịch ngợm uống cong như một vòng cung ẩn ý, như muốn chỉ ngay địa hình nhạy cảm bên dưới không xa.
Chỉ nhìn thoáng qua, Nga đã chấn động đến há hốc mồm chữ O không nói được lời nào. Cô lập tức đưa chân giậm lên bàn chân Andrew một cái. Đôi guốc nhọn khiến anh nhăn nhó, ôm chân kêu la âm trời. Tuy vậy, cô vẫn chưa hết giận, còn nhanh tay đẩy mạnh anh xuống cả hồ bơi với ý định cho anh chết đuối luôn. Nhưng ý đồ cô làm sao toại nguyện được với kẻ bơi chỉ thua cá biển kia.
"Anh đi xoá tên tôi ngay. Nghe rõ chưa hả?" Nga đứng phía trên tím mặt, cong môi chửi.
Ưỡng cơ thể vô cùng hấp dẫn dưới ánh nắng mặt trời trồi lên mặt nước, Andrew vuốt mái tóc ngược về phía sau đầy sảng khoái, nghịch ngợm nói vọng lên phía trên như giải thích với Nga.
"Em yêu! Làm gì xúc động dữ vậy? Anh mới thể hiện tình yêu có chút xíu mà đã làm loạn rồi."
"Tình yêu cái đầu thiểu năng của anh thì có. Làm ơn đi xoá ngay cho tôi. Tôi không có muốn tên tôi dính dáng hay in dấu gì trên người anh hết, anh có nghe rõ không hả đồ mặt dày."
"Cục cưng, dù ngoài miệng phản bác như vậ, nhưng anh biết trong lòng em đang rất thích thú có đúng không? Không thích sao được khi anh cho em quản lý nguyên khu vực của anh rồi còn gì? Em yêu, em cũng nên tập sống thật với bản thân một chút đi. Anh thề không bao giờ nói em là loại đàn bà đâu."
"Anh là cái đồ biến thái hết chỗ nói mà..."
Andrew bị chửi mà vẫn cười nhăn răng trong làn nước mát, không những thế còn kiếm kế té nước lên phía cô. Nga cũng không vừa, lấy hết mọi thứ đang có trên bàn ném về phía anh. Điên tiếc, cô tháo luôn đôi giày đang mang ném về phía anh không thương tiếc. Vậy mà anh tránh kịp tất cả, khiến cô vô cùng sôi máu mà không làm gì được. Thực sự, từ ngày quen biết Andrew, Nga phải công nhận một điều rằng, tính bạo lực vốn ngấm ngầm trong máu cô được khuyến khích bộc phát một cách cao độ.
Tiến gần sát hồ bơi, Nga với tay hất dòng nước mát về phía Andrew. Anh cũng nhanh tay đáp trả nhiệt tình. Miệng cười khanh khách thích thú. Nước té qua lại nhiều lần không ai nhường ai nửa bước.
"Cho anh chết nè!"
"Xuống đây với anh đi. Nước mát lắm!"
"Còn khuya...AHHHH"
Nga vừa dứt lời đã đột ngột bị Andrew lôi chân xuống hồ bơi. Cô không biết bơi nên vô cùng hoảng loạn. Bấu vào cái phao di động duy nhất mà cô ghét cay ghét đắng, miệng không ngừng tru tréo chửi không ngớt lời.
"Anh là cái tên xấu xa. Cho tôi lên bờ ngay không thì bảo"
Còn khuya Andrew mới chịu buông tha. Cơ hội ngàn năm có một đang đến, đưọc ôm xiết cô thật lâu trong lòng như thế này làm sao anh từ bỏ được.
Vòng tay quấn quanh tấm lưng đang khẽ rung rẩy của của Nga, Andrew nhìn cô bằng ánh mắt da diết yêu thương. Ánh nhìn của anh dành cho cô như xuyên thấu tận tâm can, khiến cô bất chợt bị động một lúc khá lâu, cũng đáp lại bằng ánh mắt thăm dò. Từ phía đối diện, cô có thể nhìn thấy hình bóng mình đang bị khoá chặt trong đáy mắt anh một cách trọn vẹn.
Giây phút này kéo dài rất lâu.
Tất nhiên, tiếng chửi đã bị dập tắt đi.
Tiếng trêu ghẹo cũng không còn.
Âm thanh vô tình tĩnh lặng.
Chỉ còn nghe tiếng sóng biển rì rào cùng tiếng nhạc nhẹ du dương đâu đây.
Cùng nhịp đập con tim của một ai đó trong làn nước xanh biếc.
Nga lúng túng nghiêng người sang một bên rồi cúi đầu né tránh ánh nhìn như thêu đốt của Andrew. Anh cũng từ đó mà nghiêng người về phía cô, đặt lên gò má trắng mịn không chút phấn son một nụ hôn quyến luyến day dưa không dứt cùng lời thì thầm khe khẽ.
"Mai, chúng ta đi Phnom Pênh..."
Lãnh sự quán Việt Nam được tọa lạc khá bề thế trên con đường sầm uất của thủ đô Phnom Pênh. Hôm nay, các quan chức ở đây đón tiếp một nhân vật đặc biệt, người rất có tầm quan trọng trong việc giao thương giữa hai quốc gia.
Andrew và Nga được những nhân viên tại đây đón tiếp rất nồng nhiệt. Có vẻ như họ đã quen biết Andrew từ trước nên liên tục niềm nở và hỏi thăm về anh.
Đáp trả sự hồ hỡi và chu đáo của họ, Andrew có vẻ khá dửng dưng. Trong bộ vest đen sang trọng thường ngày, anh bỏ một tay vào túi quần, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nga tiến vào trong. Ở nơi nghi thức như thế này, cô cũng không muốn đôi co với anh, yên vị trong cái nắm tay ấy, lướt qua những ánh mắt ngưỡng một của nhiều nhân viên nữ xung quanh.
Đón tiếp Andrew và Nga là ngài Tổng lãnh sự quán Việt Nam. Sau cái bắt tay chào hỏi xã giao, Andrew đi thẳng vào vấn đề chính của buổi viếng thăm ngày hôm nay.
"Tôi đến đây để làm hộ chiếu cho bạn gái của tôi." Andrew quay qua phía Nga đang tròn mắt nhìn mình vì ngỡ ngàng với chức danh mới mà anh vừa đặt cho cô. Anh nói tiếp "Cô ấy bị mất toàn bộ giấy tờ hơn một tháng trước đây."
Viên Tổng lãnh sự cũng có phần bất ngờ. Quen biết Andrew đã lâu, chưa bao giờ ông nghe anh giới thiệu ai là bạn gái của anh.
"Chuyện đó không có gì khó khăn. Chúng tôi sẽ làm lại giấy tờ cho cô Thiên Nga trong vòng..." Viên lãnh sự nhìn Andrew đầy ẩn ý rồi nhìn nét mặt chờ đợi của Nga. "....3 tháng"
Nga hơi bất mãn. Làm hộ chiếu mất cả 3 tháng như vậy sao?
Cô quay sang nhìn Andrew như cầu cứu.
Ánh mắt cô chỉ rõ điều cô đang muốn nói với anh.
"Có thể làm nhanh hơn không?" Giọng nói như ra lệnh, nhưng ánh mắt lại phản ứng lại hoàn toàn ý định của mình.
"Đó là thời gian nhanh nhất mà chúng tôi có thể làm được..."
Viên lãnh sự nhìn qua phía Nga, quan sát kín đáo thái độ của cô.
"Tôi muốn về nhà sớm." Nga xìu giọng nhìn Andrew cầu cứu.
"Giấy tờ cần làm theo trình tự. Là thanh niên nghiêm túc và chân chính, em nên chấp hành nghiêm chỉnh luật pháp của nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam chứ"
Quay sang viên lãnh sự, Andrew nói tiếp "Có đúng không ngài tổng lãnh sự?" Anh nháy mắt bí ẩn, khóe môi gợi cảm nhếch nhẹ lên thích thú.
Viên tổng lãnh sự cười ẩn ý, trấn an Nga ông sẽ làm sớm nhất có thể.
Còn Andrew thì rất hài lòng với màn kịch mình vừa xếp đặt.
Ba tháng, anh sẽ tẩy não em về cái tên Sunshine đó.
Andrew đâu biết rằng, ba năm dài đằng đẵng Nga còn không chút nguôi ngoai. Huống chi là ba tháng ngắn ngủi. Anh nghĩ ai cũng dễ thay lòng đổi dạ như anh sao?
Andrew đưa Nga ra ngoài làm thủ tục giấy tờ. Vừa mới kê khai tên của cô, nhân viên phỏng vấn đã nhíu mày trên màn hình vi tính rồi nói nhìn về phía Nga nói. Ánh mắt có chút khinh khỉnh.
Ánh mắt này dễ dàng để Nga hiểu được sự bất bình của cô ta khi Andrew đang ngồi bên cạnh cô thân thiết như thế này. Tuy nhiên, cô ta vẫn rất lịch sự và lễ độ nhìn Nga nói.
"Cô Thiên Nga! Xin chờ tôi một chút! Ông Trần, tôi có thể gặp riêng ông?"
"Được."
Andrew gọn lỏn, âm giọng không lớn không nhỏ, nhưng sức uy quyền của nó ai cũng đều nghe thấy. Quay sang Nga, anh tạm thời quyến luyến rời bàn tay cô ra, trấn an với cô, anh sẽ sẽ quay lại ngay.
RẦM
Trong phòng khách sang trọng, Andrew đập mạnh tay lên bàn, chỉ thẳng vào mặt cô nhân viên vừa mới báo anh một tin chấn động.
"Truy nã?"
Cô nhân viên nhìn vẻ giận dữ của Andrew nên vô cùng sợ hãi, căng thẳng trả lời.
"Phải, cô Thiên Nga, bạn gái ông đang bị cảnh sát Campuchia truy nã gắt gao. Hồ sơ đã chuyển về phía Việt Nam để thụ án và điều tra."
Andrew nhíu mày, ánh mắt giận dữ nhìn người con gái trước mặt như cảnh cáo, như nhấn mạnh những chuyện nực cười anh vừa nghe. Thiên Nga của anh làm sao dính dáng tới mấy chuyện phạm pháp này được.
"Lý do?"
"Cô ấy đã gây thương tích nặng ột công dân Campuchia ở gần cửa khẩu Bavet cách đây hơn một tháng trước. Người nhà của người đàn ông này đã gửi đơn tố cáo lên cảnh sát Campuchia và bên đó đã chuyển hồ sơ đến đây"
Andrew nhíu mày nhìn cô nhân viên, ánh mắt thâm sâu như đang suy nghĩ điều gì đó, ngón tay anh khẽ nhịp nhịp đều đều trên bàn.
Hơn một tháng trước.
Tại Bavert.
Một đêm mưa gió.
Anh gặp cô.
Trong trạng thái không bình thường.
Thu gom tất cả những tình tiết của buổi chạm mặt Nga lần đầu tiên. Không quá khó khăn để Andrew hiểu ra vấn đề. Lúc này, mặt anh cũng giãn ra được một li, nhếch môi cười ẩn ý.
Người đáng lẽ bị truy nã không phải là cô gái nhỏ nhắn của anh mà là cái tên khốn khiếp kia.
Chính hắn đã tự chui đầu vào chỗ chết.
Cất giọng lạnh lùng như ra lệnh, Andrew nhìn cô nhân viên với ánh mắt như đưa ra tín hiệu.
"Người của tôi sẽ liên hệ với cô để giải quyết vụ này. Cô biết mình phải làm gì rồi chứ?"
"Vâng."
Cô nhân viên nhanh chóng đứng lên đi rời khỏi phòng trong ánh mắt tinh anh đã bắt đầu bộc lộ lửa đỏ của Andrew.
Một lúc sau, xe rời khỏi Tổng lãnh sự quán, Nga an tâm vì giấy tờ đã được hoàn thành. Giờ, cô chỉ việc ngồi đợi đến khi có hộ chiếu trong tay. Tuy nhiên, nghĩ đến quãng thời gian ba tháng dài đằng đẵng, cô thở dài nhìn qua khung cửa kính ô tô.
Andrew như hiểu ra vấn đến, đặt bàn tay áp lên đùi Nga, nơi hai tay cô đang nắm chặt lại trấn an.
"Viên lãnh sự đã nói sẽ sớm hoàn thành trước thời gian đã định, em đừng quá lo lắng.
Nếu cần, có thể gọi điện về thăm mẹ."
Nhà cô làm gì có điện thoại. Nga không trả lời, chỉ thở dài thườn thượt.
Andrew thấy biểu lộ ủ rũ của Nga thì đau lòng, anh quay sang ôm cô vào lòng dỗ dành như em bé.
"Anh xin lỗi. Lẽ ra, anh nên  làm giấy tờ sớm hơn cho em."
Nga im lặng, khuôn mặt bất mãn thấy rõ. Cô đẩy người Andrew ra không chút lưu luyến, mắt không rời ô cửa sổ, tâm hồn nhanh chóng phiêu bạc tận chốn nào.
Những vệt nắng muộn màng của buổi bình minh ùa cả vào ô cửa kính, vỗ về đôi gò má trắng mịn của Nga, chút chốc trở nên đỏ hồng hây hây. Cô nhắm mắt cảm nhận cảm giác dễ chịu này. Lúc nào cũng vậy, cô luôn thích được như thế này. Cô có cảm giác như đang được anh dỗ dành, xua tan hết mọi đau thương mệt nhọc.
Đang phút hưởng thụ sự ấm ám dễ chịu kia, bóng đen từ đâu bất thình lình ập đến, Nga tò mò hiếu kỳ mở đôi mắt to tròn khám phá, thì ra là tài xế đã hạ kính chống nắng xuống. Thấy vậy, cô liền hỏi với lên phía trên. Hôm nay, Tiệp không đi cùng cô và Andrew. Bác tài mới này là người Việt Nam nên cô tha hồ nói tiếng Việt.
"Bác Ba ơi, bác có thể hạ kính chống nắng xuống được không ạ? Con muốn sưởi nắng  một chút"
Bác Ba đang lái xe, nhìn vào kính chiếu hậu lúng túng nói, giọng ấp úng khó xử. Hết quét mắt về phía Nga lại quét mắt sang phía Andrew dò xét.
"Dạ, cô chủ. Kính chống nắng là ông chủ đã bảo tôi mở lên.”
Nga nghe vậy thì quay phắt sang phía Andrew. Anh ta đang ung dung xem báo như
không hề quan tâm đến cuộc hội thoại vừa rồi.
"Tôi hạ kính chống nắng ra có được không?"
"Không được" Giọng Andrew lạnh tanh, mắt vẫn dán vào tờ báo.
"Tại sao?"
"Tia tử ngoại từ ánh nắng mặt trời sẽ làm hư làn da của em. Em không biết sao?"
Andrew vẫn xem báo, chậm rãi trả lời phân tích chi tiết theo kiến thức hết sức khoa học và logic.
"Nhưng tôi không quan tâm chuyện đó. Chỉ muốn sưởi nắng một chút thôi."
Andrew không trả lời câu hỏi của Nga. Mắt vẫn đọc báo, chép miệng vừa đủ cho bác tài nghe thấy.
"Mở máy sưởi lên!"
Trời ạ! Phnom Pênh đang nóng 100 độ mà đòi mở máy sưởi. Ông chủ có nhầm không vậy?
Trong đầu nghĩ vậy, nhưng bác Ba nào dám cãi lại. Vội vàng làm theo mệnh lệnh.
Nga thấy thái độ chống đối đến cùng của Andrew thì không thèm nài nỉ thêm nữa. Tựa hẳn người về phía sau, đầu nghiêng qua phía cửa kính xe không thèm nói với Andrew một câu nào. Thái độ này thiệt sự làm anh rất không hài lòng.
Andrew chán ghét ánh mắt trời tự do tự tại ngoài kia. Mỗi khi nhìn thấy nó, Nga bày tỏ thái độ hưởng thụ nó, anh thực sự không thể kiềm lòng. Cơn sóng ngầm trong lòng cứ sùng sục dâng trào không kiểm soát.
Ngoài ra, anh làm như vậy cũng là vì không muốn cô nhìn ra bên ngoài. Nơi mà xe đang lướt qua là toà nhà Đệ Nhất hoành tráng. Tốt nhất, cô không nên nhìn thấy nơi này. Nó có thể khiến cô gợi lại những ký ức không vui. Nếu cô không vui vẻ, anh cũng chẳng thoải mái chút nào.
Liếc mắt nhìn toà nhà Đệ Nhất qua khung cửa, ánh mắt vốn đã âm u của Andrew giờ tối sầm lại vô cùng ma mị, đáy mắt thâm sâu không che giấu được sự căm thù ngấm ngầm. Những con người đáng phải trả giá cho những hành động của họ đã phải trả giá hết rồi. Bộ ba Maya, Sen và Mao đều đã bị anh giao cho cảnh sát về hành vi buôn người. Nhếch mép cười nghĩ đến họ, anh hy vọng họ vẫn còn ‘bình an vô sự” trong tù để còn tiếp tục sống khổ sở để trả giá cho những gì họ đã làm cho Nga và những mảnh đời bất hạnh khác. Tuy nhiên, Andrew bỗng nhíu mày khi nhớ đến một người vẫn còn nhởn nhơ trước mắt anh. Bao nhiêu oán hận trước đây và bây giờ hợp thành một. Cao chất ngất thành núi, ghim thật sâu tận đại dương.
Andrew cuối cùng đã bỏ tờ báo sang một bên vì không đọc được chữ nào, đọc sao được khi người bên cạnh vừa mới lườm nguýt anh mấy cái giờ đã vô tư nghiêng đầu
sang tựa vai anh ngủ một cách ngon lành.
Ánh mắt đang đầy ám khí nghiêng sang nhìn chóp đầu đen mượt của cô trở nên lắng xuống, dịu dàng nhanh chóng. Bàn tay nhẹ nhàng sửa lại chiếc đầu xinh đẹp ngay ngắn trên bả vai. Anh lưu luyến chạm vào tóc cô, làn môi từ từ chạm vào đầu đỉnh đầu cô, dây dưa, lưu luyến không cách nào muốn buông bỏ. Nụ cười mãn nguyện cong trên khoé môi vô cùng quyến rũ nam tính.
Những ngón tay dài to bản rất đàn ông khẽ nhịp nhịp lên chiếc đùi thon dài như suy tính điều gì đó. Andrew cầm chiếc điện thoại màu đen hiệu Vertu siêu sang có giá lên đến 90.000 đô la Mĩ lên nhìn màn hình bằng đá sapphire trong vài giây rồi khẽ bấm số di động quen thuộc.
Đầu dây bên kia, Tiệp nhanh chóng trả lời.
"Tìm ngay kẻ cả gan làm khó dễ Thiên Nga. Xử thật!"
"Dạ"
Tắt điện thoại, Andrew hạ giọng khẽ khàng nói lên phía trước, đủ biết anh đang lo lắng người đang ngủ say kia sẽ thức giấc. Anh muốn dành cho Nga một sự bất ngờ. Có lẽ, từ ngày sang Campuchia, cô đã phải chịu bao nhiêu sóng gió, dày vò. Ấn tượng đẹp đẽ về đất nước chứa đựng nhiều di sản văn hoá thế giới này chắc chẳng có gì ngoài những đau thương và mệt mỏi.
Một ngày khá đẹp trời ột chuyến đi xa thư giãn.
Cũng có thể gọi đây là một cuộc hẹn hò. Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng mới xẹt qua trong đầu Andrew.
"Đi Siêm Riệp!"
Andrew hạ giọng ngắn gọn. Anh không thích dùng nhiều từ với ai. Nhất là những kẻ mà anh toàn gọi là hạ đẳng. Vậy mà có người lại bắt anh tiêu tốn biết bao nhiêu calo mỗi ngày vì tính bướng bỉnh của mình.
Nhưng đây là điều anh muốn làm, được trêu ghẹo cô, nói cười cùng với cô.
Có thể gọi, cô là người mang chút màu sắc dịu ngọt vào trong cuộc đời lạnh lẽo của anh...
Bất giác mỉm cười, một nụ cười đúng nghĩa của nó, anh nhìn ra bên ngoài con đường thủ đô đông đúc náo nhiệt.
Có ai trong số đó để ý không? Anh có nụ cười rất đẹp. Người ta thường nói rằng, người có nụ cười đẹp lại rất ít khi chịu cười. Và cũng có lẽ vì ít khi làm điều này, nên khi thỉnh thoảng nở cười hiếm hoi lại trở thành đặc biệt và rất cuốn hút lòng người.
Còn một điều nữa, chỉ ánh nắng đang bậu vào ô cửa kính bóng loáng không một vết xước mới khám phá ra được một điều thú vị.
Trên má bên trái của anh khi cười còn xuất hiện một đồng điếu nhỏ vô cùng có duyên!
Em Còn Yêu Anh Không? Em Còn Yêu Anh Không? - Hanny Ho