Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 820 : Cường Thế, Càn Rỡ Sao? (1)
hái... Thái thượng trưởng lão, tiểu nhân không dám, là... là đại tổng quản đột nhiên xông vào, nói có chuyện trọng yếu, chúng ta cũng không thể cản lại... Người kia mặt cũng biến sắc cực kỳ khó coi, thầm nghĩ: "Lần này bị tên này hại chết rồi!" Hắn thật ra không có chuyện gì, nhưng Đường Phong thái thượng trưởng lão là tồn tại đã đạt tới Pháp Thần Cảnh tầng thứ tám trở lên, có vị trí trọng yếu ở Đông Hoang Thần Giáo.
Nếu như không phải mấy ngày trước xảy ra chuyện đó lão cũng không xuất quan, bây giờ bị lão nhìn chằm chằm quát khẽ một câu, vị đã đạt tới Thái Cực Cảnh này liền sợ tới mức không tự nhiên. Ở bên ngoài, Thái Cực Cảnh có thể khai sáng tông môn, nhưng ở trong đại giáo vô thượng, Thái Cực Cảnh chỉ là lực lượng trung kiên, ngay cả lực lượng đỉnh cao, đỉnh phong cũng không tính, nếu như huyên náo tới tai thái thượng trưởng lão Đường Phong như vậy thì thảm rồi.
- Đại tổng quản ư? Đường Phong vừa nghe nói lại nhướng mày, lão bế quan đã lâu, lão có biết về chuyện Bàng Vân chấp chưởng sự việc trong giáo, sau khi xuất quan cũng đang tìm hiểu tình huống, nhưng loại chức vị đại tổng quản này ở đại giáo vô thượng cũng không tính là gì, nhất là khi lão cùng Bàng Vân ở trong này, lão cũng không rõ lắm Bàng Cẩm có quan hệ gì với Bàng Vân, cho nên sắc mặt càng âm trầm: - Càn rỡ! Bổn thái thượng trưởng lão đàm luận cùng phu nhân, có người dám cả gan xâm nhập ngươi lại không ngăn cản... không nghĩ tới bổn thái thượng trưởng lão mới mấy ngày không có đi ra, lại không có quy củ như thế...
- Không... Không phải... Thái thượng trưởng lão, ngài hãy nghe ta nói... Thủ vệ kia vừa nghe nói thế, sớm đã sợ đến thất thần, thầm nói trong lòng: "Mình trêu ai chọc ai đây! Vừa rồi nếu cản lại là có chuyện, không cản lại cũng có chuyện... mình đều không đắc tội nổi, cố tình làm cho mình bị kẹp ở giữa chịu tội!"
- Khụ... Ngươi đi ra ngoài trước đi! Đúng lúc này, ngồi đối diện với Đường Phong thái thượng trưởng lão, một nữ nhân thân mặc trang phục hoa hòe, thoạt nhìn 30 tuổi, bộ dáng không tính là dễ nhìn lắm, gương mặt có vài phần tương tự với Bàng Cẩm, lại có vẻ vô cùng ung dung trầm ổn... nàng ta khẽ tằng hắng một tiếng, rồi phất tay áo bảo thị vệ kia ra ngoài.
Vừa nghe lời này, thị vệ kia như được đại xá, vội vàng khom người đi lui ra ngoài.
- Tiểu đệ! Sao lại không có quy củ như thế! Đường Phong thái thượng trưởng lão ở đây, còn không qua bồi lễ nhận tội! Tuy rằng nói như vậy, nhưng giọng nói không có chút ý trách móc, thậm chí ngay cả trên mặt cũng không có lộ ra vẻ không vui, hiển nhiên nàng ta rất thương yêu người tiểu đệ này. Chỉ có điều là chính Bàng Vân cũng có phần nghi hoặc, bởi vì trước nay Bàng Cẩm chưa từng như thế, hôm nay là sao vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu đệ? Vừa nghe Bàng Vân nói hai chữ này, lập tức Đường Phong hiểu rõ là chuyện gì, không trách được vừa rồi người thị vệ kia khó xử như vậy, vốn không dám ngăn cản người này, thì ra đây chính là người kia mượn Bàng Vân làm chỗ dựa thượng vị, một tên đệ đệ không có mảy may thiên phú lại cả ngày nghĩ tới chuyện mò chỗ tốt... trách không được mà!
Đối với hiện trạng của Đông Hoang Thần Giáo hiện nay, trong lòng Đường Phong vẫn còn rất nhiều bất mãn, nhưng giáo chủ đã quyết định như thế, lão cũng khó mà nói gì được. Hơn nữa hôm nay đây là nơi ở của Bàng Vân, đương nhiên vẫn nên nể mặt mũi vị phu nhân này, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ kìa!
- À! Thì ra là đệ đệ của phu nhân! Quên đi! Người không biết không có tội, có lẽ hắn cũng không biết ta ở chỗ này, bất quá chúng ta hiện đang nói chuyện, hãy bảo hắn trước chờ ở một bên đi! Nói thực ra, Đường Phong cảnh giới bực này, bất luận là ở bên ngoài hay là bên trong Đông Hoang Thần Giáo, đều là cao cao tại thượng. Cho dù bình thường giáo chủ gặp lão đều phải lễ nhượng vài phần, lúc này lão không truy cứu đã thấy là rất tốt rồi, nhưng chuyện cần nói lão còn chưa có nói xong, nên chỉ bảo tên này mau mau đi sang một bên.
- Tiểu đệ còn không mau cám ơn thái thượng trưởng lão! Ngươi thật là... hôm nay vì sao cứ mạo muội chạy vào như vậy, có đại sự gì cũng không thể chững chạc một chút hay sao!? Được rồi, trước ngươi đi qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi, một lát nữa... Bàng Vân xem như cũng hài lòng với kết quả này. Tuy rằng người ngoài đều nói Đường Phong là cổ hủ khó chơi, nhưng dù sao cũng nể mặt mũi mình, kết quả như vậy nàng đã rất hài lòng, tìm giúp Bàng Cẩm một nấc thang bảo hắn trước đi qua phòng bên.
Trên thực tế, vừa rồi Nhậm Kiệt một đường đi vào đây, đều chưa kịp nói gì, đều là bọn họ ở đó nói.
- Ta chỉ nói một câu là được! Nhậm Kiệt rốt cục mở miệng, ngăn lại Bàng Vân, sau đó liếc nhìn Đường Phong kia rồi nhìn Bàng Vân nói: - Ta tới chỗ này đích xác có một đại sự, có một vị thái thượng trưởng lão đủ phân lượng như vậy ở đây cũng tốt, đỡ phải có chút vấn đề còn không lấy được đáp án, còn phải đi bắt người... Tốt lắm, ta muốn nói chính là: Ta là tới bắt các ngươi!
"Cái... Cái gì?" Đường Phong nghe nói như vậy, trên gương mặt già nua màu vàng đất đầy nếp nhăn lộ ra vẻ cười giễu cợt, nhìn Bàng Cẩm từ trên xuống dưới, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử này không phải là bị thiểu năng chứ, chạy đến nơi này phát ngôn lung tung, hắn biết mình đang nói cái gì không?"
"Tới bắt mình, không đúng, còn tới bắt mình và Bàng Vân!"
- Ha ha... Thời khắc này ngay cả Đường Phong người sống gần 2000 tuổi này cũng không nhịn được phải bật cười, bởi vì đây là cả đời lão nghe được chuyện tiếu lâm buồn cười nhất: nơi này chính là Đông Hoang Thần Giáo, là tổng bộ đại giáo vô thượng, mình chính là một trong chín đại trưởng lão đứng đầu trong đại giáo vô thượng. Tuy rằng đứng hàng chót nhất, nhưng cũng là tồn tại cuối cùng có tư cách có gian phòng tu luyện của mình ở bên cạnh cây lớn, khoảng cách Pháp Thần Cảnh đỉnh phong cũng không xa, năm đó khi uy chấn trong thiên địa, du lịch tinh tú ngay cả tinh tú đều từng đánh vỡ tan, giờ này lại có người ở chỗ này nói với mình, muốn bắt mình... đúng là lão không nhịn được bật cười một tràng.
Thời khắc này rốt cục Bàng Vân cũng có chút ngồi không yên, tiểu đệ vì sao lại thế? Vì sao lại nói ra những lời này?
Còn muốn bắt bọn họ, đùa gì thế? Nếu chỉ có một mình nói gì đều được, nhưng dù sao có Đường Phong một vị trong chín đại trưởng lão Đông Hoang Thần Giáo ở đây, hắn... hắn lại nói linh tinh như thế, đây không phải là đi tìm chết sao?
- Tiểu đệ quá càn rỡ mà! Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Bàng Vân đứng dậy sắc mặt rốt cục cũng sa sầm xuống, vừa rồi đột ngột xông vào còn có thể nói Bàng Cẩm không biết Đường Phong ở đây, nhưng bây giờ hắn nói lời như vậy chính là chuyện khác, giọng của Bàng Vân trở nên cực kỳ nghiêm nghị nói: - Lập tức cút qua phòng bên cạnh cho ta, ngươi là tu luyện xảy ra vấn đề, vậy mà còn uống quá nhiều rượu, có biết mình đang nói cái gì hay không?
- Biết! Hơn nữa còn đang làm! Ta là tới bắt các ngươi! Hiện tại, tất cả vào đi! Nhậm Kiệt sở dĩ vừa rồi không có lập tức động thủ, cũng bởi vì thần hồn lực của hắn đang phá giải trận pháp bên trong này. Trận pháp trong này đích xác cũng không tệ lắm, là do Tông sư trận pháp đỉnh cấp bố trí, trong đó còn sử dụng một số pháp bảo, mấu chốt là tương liên với cây cự thụ. Cây cự thụ này có cảm giác như câu thông với thiên địa, hơn nữa ăn sâu vào lòng đất.
Ngay lúc Nhậm Kiệt vừa mới vào đây, trong quá trình nói chuyện này, Nhậm Kiệt đã hoàn toàn dò xét hiểu rõ trận pháp bên trong, hiện tại thứ gì đó do Tông sư trận pháp đỉnh cấp bố trí đối với hắn cũng không có mảy may độ khó gì. Chỉ là bộ phận có quan hệ với cự thụ thì cẩn thận một chút. Thời khắc này hắn nói xong liền dang hai tay ra, lập tức Cửu Cửu m Dương Trấn Thần Kỳ trong tiếng nổ ầm ầm xuất hiện ở trong phòng, trực tiếp cắm xuống mặt đất, trong nháy mắt bao phủ Đường Phong cùng Bàng Vân ở trong đó.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu