You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 742 : Đan Vô Pháp, Thiên Châu (1)
ừa thấy Nhậm Kiệt tìm riêng, Vân Phượng Nhi cùng Hải Thanh Vân vội đi theo, trong lòng đang suy đoán Nhậm Kiệt có chuyện gì trọng yếu muốn nói. Chỉ là không ngờ, Nhậm Kiệt trực tiếp dẫn bọn họ ra khỏi không gian trận pháp trung tâm, thẳng lên trời cao vạn trượng.
Ngay cả ở trên cao vạn trượng, đại doanh Tây Bắc vẫn vô cùng đồ sộ hoành tráng, tuy rằng chưa bao lâu, nhưng dấu tích chiến tranh tàn phá đã biến mất, thay vào đó là nhanh chóng xây dựng lại. Thật ra Nhậm Thiên Hoành chỉ lo Nhậm Kiệt gia chủ không có mặt chủ trị đại cục, lỡ xảy ra biến cố gì thì không ứng đối được, có những chuyện không thể đưa ra quyết định, chứ không phải nói hiện tại Nhậm gia không được. Ngay từ đầu Nhậm Kiệt đã không ràng buộc nghiêm khắc người bên cạnh, phát ra quyền lực cho cấp dưới, bởi vì hắn muốn thủ hạ đều có thể tự mình phụ trách một mặt.
Tuy rằng hiện tại Nhậm Kiệt dẫn cao tầng Nhậm gia mở hội nghị, nhưng nhìn đại doanh Tây Bắc vẫn vận hành tốc độ cao, mới biết vì sao đến cuối cùng quân đội Nhậm gia vẫn không bị đánh tan tiêu diệt.
- Thanh Vân, ban đầu ngươi dẫn người đến đại doanh Tây Bắc có nói, bên cha mẹ ngươi có chuyện cần bàn, thế sao về sau không có tin tức gì? Ở trên cao, một người trở nên nhỏ bé, nhưng nhìn vô số người bận rộn tạo thành trận thế đại doanh Tây Bắc khổng lồ, Nhậm Kiệt lẳng lặng nhìn khoảng nửa khắc, mới bỗng lên tiếng.
Nghe Nhậm Kiệt hỏi, Hải Thanh Vân ngây người, thoáng bất đắc dĩ, ngay cả hắn cũng không biết nên nói sao. Bởi vì chuyện lúc đầu, theo Hải Thanh Vân thấy thì bây giờ hoàn toàn không cần phải nói, bỗng nghe Nhậm Kiệt nhắc tới, trong lòng hắn kinh ngạc, cân nhắc nên trả lời thế nào.
- Chúng ta không phải đàm phán ngoại giao, càng không phải giao dịch giả tạo, đây là chuyện liên quan sống chết, hơn nữa còn liên lụy đến người bên cạnh người, sống chết của người thân bè bạn, cho nên tốt nhất là ngươi có sao nói vậy, đừng làm lỡ thời gian, đừng lo chuyện phải nói thế nào. Hải Thanh Vân còn chưa nói, đang cân nhắc dùng từ thế nào, Nhậm Kiệt lại lên tiếng, lần này càng thêm trực tiếp.
Nghe vậy, Hải Thanh Vân liền ý thức được, nếu nói trước kia đầu nhập Nhậm Kiệt còn có tính toán lợi ích, vậy sau này dần dung nhập Nhậm gia, hắn sùng bái Nhậm Kiệt tuyệt không kém gì đám người Lý Thiên Thành.
Hải Thanh Vân nghiêm mặt nói: - Không phải Thanh Vân che giấu gia chủ, ban đầu là vì mẹ ta có xung đột với Thiên Hải Tông, Thanh Vân muốn mời gia chủ chi viện hoặc nghĩ cách đối phó Thiên Hải Tông. Dù sao Thiên Hải Tông cũng là tông môn vạn năm tách ra từ Hải Thần Giáo, không giống bình thường, hơn nữa lần này khí thế hung hãn. Đáng tiếc chưa nói, Thiên Hải Tông đã công phá Hải Thần Cung do đoàn người mẹ ta nắm giữ, mấu chốt là tiếp theo đột nhiên Thiên Hải Tông được tiên chỉ từ bên trên, những lực lượng chia tách từ Hải Thần Giáo mau chóng thu gom chỉnh đốn, trực tiếp tạo thành Hải Thần Giáo, cho nên...
Nói tới cuối, Hải Thanh Vân lắc đầu cười khổ bất đắc dĩ, bởi vì không cần nói tiếp. Hải Thần Giáo lập giáo lần nữa, đây là đại giáo vô thượng. Trực tiếp thống nhất chỉnh lý lực lượng hải vực, tuy rằng đã trải qua gần vạn năm chia tách, có thể không bằng trước, nhưng dù sao cũng là đại giáo vô thượng, tồn tại không thể chống lại.
Chính vì thế, đến sau Hải Thanh Vân cũng không nói nữa, bởi vì theo hắn thấy thì có nói cũng không ý nghĩa gì. Trên thực tế, ngay cả người bên mẹ hắn, dù hận thấu xương Thiên Hải Tông cùng Hải Vương, nhưng cuối cùng cũng phải nghe theo tiên chỉ, giúp Hải Thần Giáo lập giáo.
- Gia chủ, bên phía mẹ ta không cần ngài lo, hiện tại bọn họ chỉ có thể như thế. Còn một chuyện khác, Thanh Vân vẫn muốn nói cho gia chủ, tuy rằng Hải Thần Giáo lập giáo, nhưng trong thời gian ngắn không thể bị Hải Vương nắm giữ hoàn toàn. Nhất là Nhậm gia ta hiện giờ mạnh mẽ, cho dù Hải Vương Hải Vô Thường trở thành giáo chủ, cũng không thể tùy tiện vận dùng toàn bộ lực lượng đối phó chúng ta. Dù sao lực lượng tách ra được hợp nhất lại cũng không phải đều tự nguyện, bị tiên chỉ bắt buộc mới bất đắc dĩ làm thế. Nói tới chuyện này, Hải Thanh Vân vội nói hết tình báo dùng được, hơn nữa Nhậm Kiệt vừa giết Hải Lượng, Mặc Sanh, thậm chí Thiên Hải Đế Quốc cũng bị diệt, cộng thêm Nhậm Kiệt nhắc tới Hải Thần Giáo uy hiếp, Hải Thanh Vân vội nói tình huống bên trong.
- Chúng ta từng qua lại với Hải Vương, ngươi cảm thấy hắn là người thế nào? Nhậm Kiệt không để ý lời của Hải Thanh Vân, đột nhiên chuyển đề tài sang Hải Vương Hải Vô Thường.
Hải Thanh Vân ngẫm nghĩ rồi nói: - Có được tư chất vượt xa người thường, có thể ẩn nhẫn, đủ hận đủ ác, là kiêu hùng!
- Vậy ngươi cho rằng hạng kiêu hùng như hắn sẽ chịu trở thành con rối hay sao? Ngươi cho rằng hắn không nắm giữ được Hải Thần Giáo, tùy tiện để những người khác đều có lòng riêng hay sao? Ngươi cho rằng hắn cần thời gian dài mới chỉnh lý được Hải Thần Giáo? Ngươi cho rằng trong thời gian ngắn Hải Thần Giáo không sinh ra uy hiếp? Ngươi cho rằng hắn biến mất trong thời gian này là đang chờ hay sao? Ngươi cho rằng hắn nhận được tiên chỉ làm đại giáo vô thượng chia tách 8000 năm xác nhập lại là không có uy hiếp? Đột nhiên, Nhậm Kiệt quay đầu nhìn Hải Thanh Vân.
- Ặc... Nhậm Kiệt một hơi hỏi rất nhiều, nhất là câu sau cùng, làm Hải Thanh Vân không biết trả lời thế nào, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
- Lục thẩm, ngài dẫn Thanh Vân đi tìm mẹ của hắn, đồng thời đưa đến đây, cứ nói ta có chuyện muốn nói với bà ấy. Nhậm Kiệt không phải thật muốn Hải Thanh Vân trả lời những câu hỏi này, bởi vì hắn biết rõ hiện tại Hải Thanh Vân chưa chắc biết nhiều hơn mình bao nhiêu, chuyện hắn muốn biết, Hải Thanh Vân khẳng định không rõ. Nhậm Kiệt nói vậy, là muốn dạy bảo Hải Thanh Vân, hắn có lối suy nghĩ chặt chẽ, nhưng có lúc lại suy tính không đủ sâu, cũng may hắn đủ thông minh, cho nên Nhậm Kiệt mới chỉ điểm mấy câu.
Cho nên để Hải Thanh Vân cân nhắc, Nhậm Kiệt nói mục đích của mình cho Vân Phượng Nhi, nói rồi bước tới trước. Dù chỉ là một bước tùy tiện, nhưng sau đó người đã biến mất khỏi không trung.
Đâu rồi?
Cảnh này làm Hải Thanh Vân đang suy tư cũng phải cả kinh, Nhậm Kiệt biến mất trước mặt hắn cũng không tính là gì, hắn đã sớm biết rõ gia chủ lợi hại. Chân chính làm hắn giật mình, là Nhậm Kiệt biến mất luôn trong phạm vi thần thức, khẳng định Nhậm Kiệt sẽ không che giấu hơi thở, nói như vậy... Gia chủ... gia chủ một bước đã đi ra khoảng cách vượt xa cực hạn thần thức của mình.
Tốc độ như vậy, làm chấn động Hải Thanh Vân.
Thật nhanh! Dù đã thấy Nhậm Kiệt ra tay, thậm chí chống đỡ lôi kiếp, nhưng lúc này Vân Phượng Nhi đường đường Pháp Thần Cảnh cũng không khỏi thầm cảm thán, bởi vì nàng cũng cảm thấy không thể tự nhiên lợi dụng quy tắc không gian thoải mái như thế.
Cũng may mặc kệ là nàng hay Hải Thanh Vân đều sớm quen, chỉ sững sờ một chút, Vân Phượng Nhi khoát tay, lập tức dẫn Hải Thanh Vân hóa thành ánh lửa xẹt qua bầu trời.
Hải vực mênh mông vô biên, chiếm cứ diện tích rất lớn trên thế giới, đột nhiên trong bầu trời có một đoàn linh khí khổng lồ ngưng tụ, tạo thành lốc xoáy linh khí.
Bên dưới có một con cá quái dị cực lớn nâng một đảo nhỏ, chín cái lỗ trên đầu mở ra, điên cuồng hấp thu linh khí, là đột phá đến cảnh giới Thái Cực Cảnh, xung quanh thân thể tỏa ra dao động mạnh mẽ, hơn cả lão tổ Thái Cực Cảnh.
Dù mới đột phá Thiên Yêu Thái Cực Cảnh, nhưng bởi vì to lớn mấy ngàn thước, thân thể gánh đảo nhỏ, pháp lực hùng mạnh càng vượt quá tưởng tượng.
Lúc này con cá quái vật đang ngưng tụ tích trữ linh khí, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm bá đạo, con mắt lớn chớp động, công khai đây là địa bàn của nó, làm trong vòng vạn dặm không có người tu luyện, yêu thú nào khác đến gần.
Ầm! Bỗng nhiên, trên bầu trời giang xuống đạo hào quang, tốc độ nhanh đến không kịp phản ứng, ngay cả lực thần hồn của con cá này phát hiện ra, thân thể cũng không né tránh được.
Nhìn thứ kia đập tới đằng sau nó, con cá này thầm may mắn, may mà nó không đập trúng mình, rốt cuộc là thứ gì?
Bình thường dù trên trời rơi xuống thiên thạch, hay vật thể gì khác, mình cũng có thể phát hiện từ sớm, né tránh dễ dàng, kỳ lạ?
Chẳng lẽ là bảo bối gì, đúng rồi, vậy mình có thể...
Trong lúc nó còn nghĩ rằng là bảo bối gì xuất thế, bỗng nhiên trong đạo hào quang kia vươn ra một bàn tay nhỏ nhắn trắn nõn, trực tiếp cách không nắm lấy đuôi cá, ném ra đằng sau.
Nháy mắt cả con cá khổng lồ cùng đảo nhỏ trên lưng, vốn là động phủ do nó luyện hóa, dùng ẩn nấp khi thu nhỏ, đều bị ném văng ra.
Nhanh đến mức làm nó là Thái Cực Cảnh cũng không kịp phản ứng, đã cảm thấy tốc độ đã vượt qua cực hạn thân thể mình, như xé rách hư không xuyên qua.
Ầm... Tiếp theo đó, con cá này cảm giác một đạo kiếm quang, cuối cùng lực thần hồn tiêu tán phát hiện thân thể khổng lồ của mình lại không chịu nổi một chiêu, trực tiếp bị cắt đôi. Đạo kiếm quang kia vẫn không chậm lại, đánh thẳng vào hào quang rơi xuống.
Oành... Bên trong đạo hào quang kia bay ra một món pháp bảo, đối đầu ngăn chặn được kiếm quang nay, nhưng kết quả là một món Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm phòng ngự bị đánh nát.
Phụt... Đột nhiên, khí tức đoàn ánh sáng kia yếu đi, đụng mạnh xuống mặt biển, nước biển mấy ngàn thước xung quanh chìm xuống trăm thước, tựa như mạnh mẽ đè thành cái hố sâu giữa biển rộng. Ở trên đó, một nam nhân trung niên Nho trang, tay cầm quạt đã có vài vết kiếm, phun ra ngụm máu, vẩy lên quần áo trắng, ánh mắt người này hoảng sợ nhìn phía trước.
Tiếp theo, đằng sau kiếm quang, một bóng người hiện ra, là con gái Giáo chủ Kiếm Tiên Giáo, chị của Lam Thiên, có được Thiên Kiếm Kỳ Mạch - Thiên Châu.
Lúc này ánh mắt của nàng vẫn như xưa nay, tựa như truy giết mấy chục vạn dặm không có liên quan gì tới nàng.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu